" Chào em dâu em đến thăm mẹ à?"
Gia Kì cười mỉm gật đầu, rồi Vu Hạo dẫn đường cho Gia Kì đi đến phòng của bà Hạnh Nghi bên trong có ông Vu Cảnh và Vu Quân đang ngồi đó hắn thấy cô liền đứng lên nói.
" Sao em lại đến đây?"
Gia Kì không thèm nhìn hắn trả lời.
" Đến thăm mẹ không được sao "
Vu Quân đi đến bế Tiểu Ân đi về phía ông Vu Cảnh nói.
" Chào ông nội đi bảo bối ".
Tiểu Ân chu miệng nhỏ đáng yêu nói.
" Con chào ông ".
Vu Cảnh đang buồn rầu thấy cháu trai liền vui vẻ cười đưa tay bế Tiểu Ân ngồi trên đùi nói.
" Giỏi lắm cháu của ta "
Gia Kì đi đến nắm lấy của bà Hạnh Nghi nói.
" Tại sao mẹ lại ra nông nỗi này, mẹ hãy mau chóng khoẻ lại để gặp cháu nó rất mong nhớ mẹ "
Một lúc sao tự nhiên đôi tay của bà Hạnh Nghi cử động mọi người vui mừng gọi bác sĩ đến khám cho bà, sau một hồi khám xét bác sĩ đã có kết quả.
" Bà ấy đã có dấu hiệu bình phục mọi người cứ yên tâm có thể ngày mai sẽ tỉnh lại chúc mừng gia đình ".
Mọi người đều nhìn nhau cười Tiểu Ân cũng vỗ vỗ tay hồn nhiên nói.
" Bà nội mau khoẻ lại chơi với con nha ".
Chỉ một tiếng nói của trẻ con đã lại cho bầu không khí thêm phần ấm áp và hạnh phúc, Gia Kì đi đến nắm tay Tiểu Ân dắt đến chỗ bà Hạnh Nghi nói.
" Con nắm lấy tay bà nội đi để bà nội mau khoẻ lại chơi với con ".
Tiểu Ân đưa bàn tay búp măng đáng yêu đặt lên tay bà Hạnh Nghi thằng bé rất ngoan ngoãn không ngờ Gia Kì lại sinh ra một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu đến thế, Vụ Hạo đi đến bế Tiểu Ân nói.
" Để bác hai bế cháu lên xem coi con đã lớn thế nào rồi "
Tiểu Ân được bế lên liền ôm lấy cổ Vu Hạo, anh ta cảm thán
" đã nặng thế này rồi sao "
Rồi nhìn Gia Kì nói tiếp.
" Em dâu chắc em đã nuôi nấng Tiểu Ân vất vả lắm đúng không gia đình anh đã có lỗi với em rất nhiều "
Ông Vu Cảnh cũng vội nói tiếp.
" Con dâu à lúc trước chúng ta đã hiểu lầm con chúng ta biết chúng ta không đáng để con tha thứ nhưng xin con hãy để chúng ta được chăm sóc cho con và Tiểu Ân, cho thằng bé nhận lại ba, cuối đời của ta chỉ muốn gia đình được hạnh phúc và có con cháu sum vầy bên nhau ".
Gương mặt Gia Kì không lộ ra biểu cảm gì nhiều cô cũng nói.. Hãy tìm đọc trang chính ở * trumtruyen.V N *
" Chuyện đó không còn quan trọng nữa bây giờ phải cố gắng chăm sóc cho mẹ mau chống khoẻ lại ".
Tất cả mọi người đã lấy lại được tin thần sao những ngày đầy mệt mỏi và buồn rầu. Ở lại một lúc Gia Kì và Vu Quân bế Tiểu Ân ra về trước hôm nay Vu Hạo sẽ ở lại chăm sóc cho bà Hạnh Nghi, ngồi trên xe Tiểu Ân cứ leo trèo khắp nơi lấy cái này rồi lại lấy cái kia vì tò mò, Vu Quân bỗng lên tiếng.
" Cám ơn em về mọi chuyện ".
Gia Kì cũng trả lời đầy lạnh lùng.
" Đó là việc nên làm không cần anh cám ơn đâu"
Về đến nhà cô bế Tiểu Ân đi thẳng lên phòng thay đồ rồi loay hoay pha sữa cho thằng bé uống để đi ngủ Vu Quân mở cửa đi vào trong phòng Tiểu Ân thấy baba liền chạy đến ôm chân, Vu Quân thì thào gì với Tiểu Ân mà thằng bé lại vui vẻ gật đầu ríu rít Tiểu Ân đi đến nắm lấy tà váy của Gia Kì nói.
" Hôm nay con muốn ngủ cùng với cả baba và mẹ luôn có được không mẹ ".
Gia Kì pha sữa xong đưa bình sữa cho Tiểu Ân cầm rồi nói.
" Không được đâu giường chật lắm chỉ đủ cho con với mẹ ngủ để baba sang phòng khác ngủ đi con ".
Tiểu Ân bắt đầu ăn vạ mè nheo khiến cho Gia Kì đau hết cả đầu cô quay sang nói với Vu Quân.
" Anh xem anh đã làm gì thằng bé này bây giờ nó không chịu nghe lời tôi một chút nào để con cho anh dạy có mà thành hư hỏng ".
Vu Quân đơ người hắn vội vàng biện minh.
" Con nó muốn vậy thì em cứ chiều theo ý nó đi chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà ".
Gia Kì lắc đầu mệt mỏi đi vào trong phòng tắm thay đồ, cô đi ra ngoài đã thấy hắn nằm ôm Tiểu Ân vào lòng vu0t ve lưng cho Tiểu Ân dễ ngủ, Gia Kì không biết mình nên làm gì giữ sự thể hiện tình cảm của hai cha con họ cô đã bị cho ra rìa, Tiểu Ân đã chìm vào giấc ngủ Gia Kì đi đến bên mép giường ngồi nói chuyện với Vu Quân.
" Tôi đã về đây sống cùng anh vì vậy anh phải thực hiện lời hứa của chính mình hãy buông tha cho Lâm Nghiêm thả anh ấy ra ".
Vu Quân hờ hững nói.
" Thật ra anh đã để anh ấy đi từ lúc ở sân bay rồi vì chỉ muốn hù doạ em một chút nên mới nói vậy thôi ".
Gia Kì tức giận nhìn hắn đến mở to mắt cô không ngờ hắn lại thủ đoạn như vậy với mình, Gia Kì lập tức đẩy mạnh chân hắn ra nói.
" Đi về phòng mình mà ngủ Tiểu Ân đã ngủ rồi".
Hắn dường như bỏ những lời nói của cô ở ngoài tại cứ vậy mà ôm Tiểu Ân nằm ngủ một cách ngon lành, Gia Kì bất lực nhìn hắn rồi cô cũng nằm xuống bên cạnh Tiểu Ân chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc đến sáng Gia Kì cảm thấy vô cùng khoẻ khoắn thoải mái tối qua cô không bị Tiểu Ân làm cho thức giấc nên ngủ rất ngon cô từ từ mở mắt phát hiện dưới bụng mình có thứ gì đó nặng nặng Gia Kì bất giác nhìn xuống là cánh tay của Vu Quân hắn nằm ôm sát lấy Gia kì ngủ rất ngon lành, còn Tiểu Ân ở đâu cũng không thấy nữa Gia Kì vội vàng ngồi dậy đẩy hắn ra đầy phũ phàng khiến cho Vu Quân thức giấc Gia Kì quay sang hỏi hắn.
" Tiểu Ân đâu sao anh dám lợi dụng ôm tôi vậy hả?"
Vu Quân nói với giọng ngáy ngủ.
" Tiểu Ân đã dậy từ sáng sớm rồi thằng bé rất nghe lời đi ra vườn chơi với bà Dung rồi thấy em ngủ say quá nó cũng ngoan ngoãn không quấy khóc ".
Gia Kì vội rời khỏi giường chạy xuống nhà cô phải nhìn thấy Tiểu Ân thì mới yên tâm đúng thật là thằng bé đang chạy cười tít cả mắt nô đùa với cái cô giúp việc khung cảnh vô cùng bình yên Gia Kì lúc này mới yên tâm đi lên phòng thay đồ.
- -----oOo------