Thích một người không thể thích, quả nhiên chỉ là tự rước họa vào thân thôi!
Trả thù? Ha, anh cưới cô chỉ vì điều đó…
Hạ Thi Văn lấy hết can đảm, chạy đến tủ quần áo lấy ra một chiếc váy dài tay lệch vai màu hồng đất, đánh thêm một chút son cho khí sắc thêm hồng hào rồi xỏ dép lê đi xuống nhà…
Ở dưới tầng 1, trong phòng khách lúc này…
Tư Hạo Hiên ngồi vắt chân trên chiếc ghế sô pha màu trắng tuyết, một tay cầm điện thoại, hình như đang bàn luận một vấn đề gì đó rất căng thẳng, nhưng tay còn lại không an phận, quàng qua ghế sô pha, ánh mắt ngước lên trời, không thèm liếc mắt nhìn cô nàng õng ẹo bên cạnh lấy một cái.
“Lấy được chưa?”
“Tư thiếu, đã hoàn thành nhiệm vụ, lấy ra bộ hồ sơ của Khúc tiểu thư mười lăm năm trước rồi ạ!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở gấp dồn dập như thể vừa thoát khỏi một cuộc chạy đuổi vô cùng hỗn loạn.
“Bị bắt?”
“Không, tôi đã trốn được ra ngoài, giờ đang trên đường về trụ sở Tư thị!”
“Vất vả rồi, cảm ơn nhiều!”
Tư Hạo Hiên thở phào, rồi tắt máy.
Để di động lên trên bàn, anh mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng cũng không được yên tĩnh, cô ả bên cạnh cứ liên tục chọc ngoáy, đem bộ ngực được bơm đẫy đà dí sát vào người anh, giọng yểu điệu nũng nịu:
“Anh rể a, anh ngay cả liếc nhìn em một cái cũng không chịu. Đêm qua chúng ta đã uống rượu cùng nhau rất vui vẻ nha!”
Hạ Dĩ Hinh đột nhiên ôm được viên kim cương to như vậy, mà viên kim cương này lại còn là chồng của cô “chị họ tốt” Hạ Thi Văn, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy cơ chứ!?
Hạ Dĩ Hinh hơn tuổi Hạ Thi Văn, nhưng lại là con gái của cậu Hạ Thi Văn, vậy nên theo quy củ vẫn phải gọi cô ta một câu “chị” mặc dù không muốn.
Tuy cậu là con trai trưởng, nhưng vì Hạ Dĩ Hinh từ ngày bé chỉ biết ăn chơi, tiêu xài phung phí không giới hạn, nhiều lần còn khiến Hạ gia liên lụy, vậy nên bị ông ngoại cấm cửa, không cho vào Hạ gia làm việc, cũng không cho cô ta tí cổ phần nào.
Không những thế, ba Hạ Dĩ Hinh còn vì chuyện cô ta không được vào cổ đông của Hạ gia mà đánh Hạ Dĩ Hinh “thừa sống thiếu chết”, còn bị giam trong phòng suốt 1 tuần để hối cải. Tất cả những điều này đều là một tay cô “chị họ tốt” kia “giúp” cô ta đau đớn như vậy.
Vậy nên đối với Hạ Thi Văn, cô ta chỉ có hận thấu xương!
Giới thương trường, không chỉ có con trai tranh giành quyền thừa kế mà con gái cũng vậy, để giữ vững địa vị trong gia tộc, có chỗ đứng nơi đại dương bao la mưu kế này. Đau khổ, nhưng một khi đã nhúng chân vào thì hoàn toàn không hề có cửa ra…
Nhưng giờ thì hay rồi, tối qua vậy mà cô ta lại thật sự gặp Tư Hạo Hiên ở quán bar, còn thuận lợi được anh đưa về biệt thự Lâm hoa viên, ông Trời cuối cùng cũng giúp cô báo thù!
Dù biết anh với cô ta chỉ là lợi dụng, nhưng vậy thì có sao cơ chứ?
Chỉ cần khiến Hạ Thi Văn hiểu cái cảm giác mất mặt, cái gì cô cũng có thể làm. Cho dù không thể thắng cô ở mặt thương trường, vậy thì Hạ Dĩ Hinh sẽ cướp đi người đàn ông của cô, người phụ nữ thành công là người nắm giữ được trái tim người đàn ông của mình, vậy để xem nếu Tư Hạo Hiên không thích cô, Hạ Thi Văn còn gì có thể kiêu ngạo đây?
“Hạ Dĩ Hinh, cô nhớ rõ cho tôi, tôi đưa cô về đây chỉ để cô gặp Hạ Thi Văn, nếu lộn xộn thì cút cho tôi!”
Tâm tình anh từ tối qua đến giờ vô cùng không tốt, cứ nghĩ đến việc của Hạ Thi Văn là anh lại tức giận.
Không phải đã bảo chỉ có thể hận, không thể yêu cô sao?
Vậy mà anh vẫn cứ quan tâm cô, lại còn không màng nguy hiểm cho người xâm nhập vào hội sở tư nhân để lấy tư liệu ngày bé của tiểu thư Khúc gia, anh thật sự vẫn còn hi vọng cô là đứa bé đó, anh không phải điên rồi chứ?
Đúng lúc Hạ Dĩ Hinh còn định mở miệng tranh cãi thì Hạ Thi Văn bước từ trên tầng đi xuống.
Cô vốn dĩ hôm nay thiếu ngủ đã vô cùng mệt mỏi, giờ nhìn thấy Hạ Dĩ Hinh ngồi dưới kia lại càng mệt mỏi hơn. Lần nào cô và cô ta gặp nhau, không cãi nhau thì cũng là cà khịa nói móc nhau, chưa lần nào yên ổn cả.
“Anh về rồi?”
Hạ Thi Văn vẫn giữ vẻ bình tĩnh mọi ngày, đi đến ngồi xuống một bên ghế sô pha khác, thản nhiên chào hỏi, không có tí dáng vẻ ghen ghét nào với cô ả đang bám tay anh bên kia.
“Ây da, chị họ, chị như vậy là không có được nha! Đừng có có chồng rồi là quên cô em này của chị luôn nhé?”
Hạ Dĩ Hinh vừa nói vừa khoác tay lên tay Tư Hạo Hiên, đầu còn ngả vào vai anh. Cô ta làm tiểu tam tiểu tứ gì đó cô cũng không quan tâm, nhưng ngược lại là anh, anh vậy mà cũng không hề nói một câu càng làm cô khó chịu đến phát khóc.
“Sao có thể quên chứ! Chào em tiểu Hinh!”
“Chị, chị sao vậy? Sắc mặt không có được tốt? A, chị với anh rể cãi nhau? Hôm qua em còn thấy anh rể ở quán bar, nếu không có em chắc anh ấy sáng nay liền mệt quá không thể về rồi!”
Mẹ ơi, đây là thể loại gì vậy?
Miệng thì một câu anh rể, hai câu anh rể vậy mà vẫn cứ ôm lấy tay anh không buông là sao vậy?
Cô cũng không phải thánh mẫu mà lại có thể để người khác đạp lên đầu mình được, huống hồ Hạ Dĩ Hinh này còn chưa đủ tư cách đó!
“Vậy sao? Em không nói, chị liền tưởng em ngày nào cũng ở quán bar đó làm việc buổi đêm, dù sao thì bây giờ em cũng bị cậu khóa hết thẻ ngân hàng, đi tìm việc chị cũng có thể hiểu! Không nghĩ tới em lại tốt bụng tới như vậy!”
Vẻ mặt Hạ Thi Văn vẫn tươi cười đáp trả, không có chút biểu hiện gì mất mát khiến Hạ Dĩ Hinh tức điên.
- Hôm nay.... có 2 chương nha! Bỏ phiếu để cập nhật chương nhanh nhất nào!Đọc nhanh tại Vietwriter.com