Mục lục
Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh vừa mới nói gì cơ?
Hạ Thi Văn nghe thấy loáng thoáng lời Khúc Thiên Minh vừa nói vì anh ta nói vô cùng nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu cô không chú ý có lẽ đã không nghe ra rồi.
Hạ Thi Văn lập tức dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Khúc Thiên Minh.
Vốn dĩ còn định nói gì đó nhưng khi vừa nhìn thấy đôi mắt long lanh của Hạ Thi Văn thì thu lại tất cả những lời định nói. Anh ta giả vờ bình tĩnh, nhún vai nói một cách hờ hững:
- Thì là trước đây anh có nhìn thấy em ở một buổi tiệc, em đi cùng với ông. Nhưng chẳng qua lúc đó em không để mắt tới anh thôi!
Nghe được những lời thản nhiên từ miệng của Khúc Thiên Minh thì Hạ Thi Văn mới ngớ người, sao cô lại có thể quên mất đây là ai cơ chứ!
Là Khúc Thiên Minh, một người không sợ trời, không sợ đất, trong thương trường anh ta cũng là một người vô lạnh lùng và khó đoán, tính cách như vậy, có chết cô cũng không thể quen, cảm giác quen thuộc lúc nãy chắc chỉ là ảo giác của cô mà thôi!
- Đừng bảo anh chỉ vì lí do này mà anh để tôi tham gia vào việc hợp tác lần này nhé!
Khúc Thiên Minh không tiếp tục trả lời cô nữa.
Anh ta sợ!
Sợ nếu cô cứ tiếp tục hỏi thì anh ta sẽ nói hết tất cả sự thật ra, vì bây giờ nếu anh ta không đích thân tham gia lần hợp tác này thì không còn cái cớ nào hoàn hảo hơn để anh ta gặp lại em gái mình,, nếu anh ta không biết trước được tất cả sự thật thì có lẽ anh ta đã không thể gặp được Hạ Thi Văn để thăm người em gái này sau hơn mười mấy năm chia xa!
Vì mọi chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng mà đã nên anh ta phải điều tra thật rõ, rốt cuộc là Hạ gia hay là phu nhân của Khúc gia gây ra chuyện này đi chăng nữa, kẻ khiến gia đình anh ta đổ vỡ, anh ta nhất định sẽ đòi lại!
Khoảng một lúc sau thì bữa cơm trưa đã xong, hai người lại cùng nhau đi xuống sảnh khách sạn. Vừa xuống đến nơi, Hạ Thi Văn đã thấy ông Andy đứng cạnh chiếc ô tô sáng nay ông đưa cô đến, mỉm cười nhẹ nhàng. Thấy vậy, Hạ Thi Văn không khỏi vui mừng, cô quay lại chào Khúc Thiên Minh:
- Vậy hôm nay cảm ơn Khúc Tổng rất nhiều, mong chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!
Khúc Thiên Minh lập tức đáp lại:
- Đó là điều đương nhiên rồi, mong Hạ gia chiếu cố nhiều đến tập đoàn Verne của chúng tôi!
Hạ Thi Văn nghe vậy thì gật đầu rồi đi qua chỗ ông Andy đang chờ rồi chiếc xe cứ thế phóng đi mất.
Đợi đến khi chiếc xe đã đi khỏi tầm mắt, mặt Khúc Thiên Minh lạnh hẳn đi, nụ cười trên gương mặt điển trai kia đã tắt ngấm từ khi nào. Anh ta rút chiếc điện thoại trong túi quần ra, vừa đi xuống hầm lấy xe vừa áp chiếc điện thoại vào tai. Điện thoại vừa áp vào tai thì đã nghe thấy giọng nói cuống quýt từ đầu dây bên kia vọng lại:
- Ơn giời, chủ tịch, sao bây giờ ngài mới nghe máy?
Đây là trợ lí của Khúc Thiên Minh, đã theo anh hơn ba năm nay kể từ khi anh bắt đầu nhận chức.
Lúc nãy khi anh ta và Hạ Thi Văn đang ngồi ăn cơm, trợ lí của anh ta gọi cho mấy lần nhưng anh ta cố tình lờ đi để có thể ngồi ăn cơm với Hạ Thi Văn.
- Có chuyện gì?
Khúc Thiên Minh không hề quan tâm đến sự sốt ruột của trợ lí mình, anh ta lạnh giọng hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, trợ lí của Khúc Thiên Minh chấn chỉnh lại tâm trạng sau đó nghiêm túc báo cáo:
- Chuyện ngài điều tra đã có kết quả rồi!
Bước chân của Khúc Thiên Minh bỗng chốc ngừng lại.
Anh ta nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng lúc này trở nên nghiêm trọng hơn. Ngừng lại một lúc, anh ta bước chân nhanh vào trong chiếc xe thể thao, sau khi đã ngồi ổn định, xác định đã đóng kín cửa, anh ta lại hỏi:
- Nói!
Đầu dây bên kia hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
- Sự việc năm đó quả thật có ẩn tình!
- Cụ thể?
Khúc Thiên Minh sắp mất bình tĩnh rồi, tay đang nắm vào vô lăng của anh ta siết thật chặt để nó không run lên. Giọng nói tuy vẫn lạnh lùng vô tình nhưng phần nào đó đã có sự dao động. Nghe Khúc Thiên Minh nói vậy, trợ lí lại tiếp tục:
- Năm đó đúng như dự đoán, chủ tịch đã bị người của Hạ lão gia thôi miên để khóa kí ức. Không chỉ riêng người mà cả Hạ đại tiểu thư cũng bị như vậy. Bạch thiếu nói thôi miên kí ức cũng chỉ được một thời gian nhất định rồi sẽ hết tác dụng, đó là lí do mà dạo trước ngài thường xuyên đau đầu, Còn vì sao Khúc lão gia và phu nhân bị hạ độc thì đến bây giờ vẫn chưa điều tra được, thứ lỗi cho tôi, thưa chủ tịch!
Tút! Trợ lí còn chưa nói hết câu thì Khúc Thiên Minh đã lập tức dập máy.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK