Đau… nhưng nỗi đau đó không thể bằng nỗi đau đang tuôn trào trong tim cô…
Hóa ra ông cô biết tất cả mọi chuyện, từ trước đến giờ, chuyện của Tư Hạo Hiên cũng vậy, chuyện bắt cóc cũng vậy, ông đều biết rất rõ, nhưng kết quả thì sao, ông không những không giải thích bất cứ chuyện gì, mà lại còn gả cô cho một người đàn ông trừ cái tên, địa vị thì cái gì cô cũng không rõ.
Người mà cô yêu thương nhất, tôn trọng nhất, người cô tin tưởng nhất lại là người khiến cô đau nhất….
Tim cô đau nhói như bị một thanh gươm sắc nhọn đâm xuyên qua, máu cứ chảy không ngừng không cách nào ngưng được. Mọi thứ trong hôm nay và hôm qua đã làm cô quá mỏi mệt, cô không muốn tin vào bất cứ điều gì nữa…
Máu chảy ở chân đau, nhưng cũng đều không bằng máu đang chảy trong tim, nước mắt cô tuôn rơi hòa làm một với những giọt nước mưa lạnh lẽo trên bầu trời… Cô cứ bước từng bước trong làn mưa lạnh, không rõ mình phải đi về đâu, cuối cùng cô ngồi sụp xuống bên vệ đường.
Về nhà sao? Nơi đấy có còn chuyện đáng sợ gì đang chờ cô không? Cô không rõ bất cứ thứ gì nữa, chỉ duy nhất một điều cô rất rõ, hiện tại cô muốn được yên tĩnh… một mình.
Điện thoại không có, dép cũng không đi, muốn thuê khách sạn cũng không thể vì cô không đem theo ví, người cô thì ướt nhẹp, cả gương mặt cô bây giờ nhìn đều không có chút sự sống nào, cô đã quá suy sụp rồi….
Khi sức cùng lực kiệt, cô đang muốn buông xuôi mọi thứ, thì một đôi giày da xuất hiện trước mặt cô, người đó tay cầm một cái ô, đứng che cho cô gái nhỏ đang ngồi bệt trên đường.
Là Khúc Thiên Minh!
Hắn mỉm cười dịu dàng, xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của cô, rồi… hắn cũng ngồi bệt xuống, đối diện với cô, không quan tâm đến bộ đồ vest trên người đang bị nước mưa ăn sâu vào.
“Muốn khóc cứ khóc to lên, có anh ở đây rồi!”
Từng từ, từng chữ đánh mạnh vào trái tim vốn đang yếu ớt của cô. Đột nhiên, cô lại rất muốn khóc. Lúc Khúc Thiên Minh xuất hiện, cô như một đứa trẻ vậy, nước mắt vốn dĩ đã khô lại trở nên long lanh nơi khóe mắt, khi hắn vừa nói xong câu này, cô như nhìn thấy người thân thuộc nhất của mình, không giữ một chút kiên cường nào nữa, nhào vào ôm lấy thân hình to lớn đó gào khóc thật lớn, nước mắt tuôn rơi lã chã, tất cả mọi áp lực, bức bối cô vẫn giữ trong lòng bây giờ như tuôn trào hết ra vậy.
Rốt cuộc tại sao đối với hắn, cảm giác của cô lại thân thuộc đến như vậy? Cô cũng không biết nữa…
Nước mắt lúc này cứ trào ra không ngừng, miệng cô cứ gào lên hét liên tục đến khàn cả giọng, nhưng kì lạ là, mỗi lần như thế, cô như vứt đi cả một đống gánh nặng của bản thân vậy.
“Có anh ở đây, nếu em muốn dầm mưa, anh sẽ dầm cùng em, em muốn khóc, anh sẽ cho em mượn vai, nếu em không có nơi để về, anh sẽ đưa em về nhà, em muốn làm gì, anh đều luôn ở đây với em!”
Khúc Thiên Minh thả lỏng tay, chiếc ô trên tay nhanh chóng rơi xuống vũng nước, cả người hắn cũng nhanh chóng ướt nhẹm, nhưng tay thì vẫn ôm lấy cô không rời, không rõ vũng nước ấm áp trên áo hắn là nước mưa hay nước mắt của cô nữa.
Khóc một lúc lâu, Hạ Thi Văn mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay người anh trai ruột của mình, đôi môi tái nhợt của cô cuối cùng cũng nhếch lên một nụ cười an tâm, lúc này trời cũng đã tạnh mưa.
Sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng…. Có anh hai ở đây, không ai có thể ức hiếp được em, Thi Thi!
Hắn khoác áo vest lên bộ đồ ngủ mỏng manh của cô rồi bế lên xe, phóng thẳng về biệt thự!
Trong căn phòng khách Hạ gia lúc này, tất thảy cũng đều đang chìm vào im lặng. Hạ Chí Viễn nhớ lại câu nói của cô trước khi rời khỏi, thở dài một tiếng, mệt mỏi đến nỗi tiếng nói chuyện cũng trở nên yếu dần:
“Tuyết Nhi, rốt cuộc lúc con và con bé đi du lịch nước ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm thứ hai đến nơi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Hạ Thi Văn gặp phải bọn buôn người bị bọn chúng đánh đến nỗi mắt cá chân sưng tím, sau lưng có vết thương dài đến nỗi phải khâu lại, toàn cơ thể không nơi nào là không xước xác chảy máu…”
Tuyết Nhi run run kể, nhớ lại chuyện khi đó, khi cô nhìn thấy Hạ Thi Văn nước mắt cũng cứ tuôn rơi không ngừng, bây giờ khi kể lại cô vẫn còn rưng rưng.
“Là Tư thiếu đã cứu nó, đúng không?”
“Đúng ạ, là con đã cứu cô ấy, Hạ lão gia!”
Câu trả lời này không phải Tuyết Nhi mà là Tư Hạo Hiên lên tiếng, ánh mắt hắn vẫn không ngừng nhìn ra phía cửa lớn. Lúc Hạ Thi Văn vừa chạy ra ngoài, hắn đã ngay lập tức gọi cho Vu Ngạo Ân nhờ người đi tìm cô ấy, vậy mà giờ vẫn chưa có chút tin tức gì!
Hạ Chí Viễn đứng lên, rời khỏi ghế, đi đến gần sát chân cầu thang, ông mới quay lại nói:
“Hôm nay mấy đứa đều mệt rồi, về nghỉ sớm đi!”
Rồi bước lên tầng.
“Lão gia!”
Tiếng dì Trương vang lên làm cả ba con người đang ngồi đó đều hoảng hốt quay ra. Khi nhìn thấy Hạ lão gia đang nằm thở thoi thóp ở dưới chân cầu thang, tay ôm lấy ngực trái, tất cả đều hoảng sợ.
Lưu Niên là người chạy ra đầu tiên, anh cùng với Tư Hạo Hiên dìu Hạ lão gia dậy, còn không quên nói lớn:
“Gọi xe cấp cứu, nhanh lên!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com