Mục lục
Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đừng đụng vào tôi bằng bàn tay kinh tởm ấy, thưa ngài Mallor!
Hạ Thi Văn vừa nói vừa cười, cô cố ý nhấn mạnh ba từ cuối để thể hiện rõ thái độ của mình với hắn.
Kinh tởm!
Mới mấy hôm trước, hắn còn ra tay đánh cô mạnh đến nỗi khiến cô hôn mê sâu, vậy mà hôm nay hắn lại đến làm gì nữa?
- Được, nghe em!
Mallor buông tay xuống, trong lòng không giấu được ý cười. Cô vậy mà lại còn tỏ vẻ không có chuyện gì như vậy? Đeo lên một lớp mặt nạ phòng bị như thế? Được, đã thế thì hắn muốn tự tay mình gỡ bỏ cái lớp mặt nạ giả tạo của cô ra.
- Anh đến đây làm gì?
Tư Hạo Hiên giọng đầy lạnh lùng, quăng một ánh mắt sắc bén lên người Mallor. Hắn ta không phải nên ở Hà Lan chịu phạt sao? Sao lại về đây?
- Ôi chao em họ tôi, con thỏ nhỏ của anh nằm viện mà lẽ nào tôi không thể tới thăm ư?
Mallor biết rõ Tư Hạo Hiên chưa hề nói chuyện hắn là anh họ của mình ra, lập tức hai con ngươi xanh lóe sáng, như trong đầu nảy ra ý tưởng gì đó, hắn nhìn Tư Hạo Hiên, nói tiếp:
- Em lại giúp anh mang con thỏ nhỏ này về đây, quả thật đúng là em trai tốt của anh a!
Nói rồi hắn còn không quên quan sát sắc mặt của Hạ Thi văn. Quả nhiên đúng như hắn muốn, mặt của Hạ Thi Văn lúc này đã đen sì, cô không thể tin nổi những gì cô nghe được.
Mallor là anh họ của Tư Hạo Hiên!? Đây lại là chuyện gì nữa?
Theo như câu nói mà hắn ta vừa nói, thì hắn đã thông đồng với Tư Hạo Hiên từ trước rồi ư? Tư Hạo Hiên mang cô về đây để cho Mallor?
Cô không tin, cũng không muốn tin! Lúc nãy, Tư Hạo Hiên còn trêu cợt cô, hắn là người đã cứu cô, chăm sóc cô suốt ba ngày, thế nào mà hắn có thể làm vậy?
Tư Hạo Hiên nghe đến đây cũng giật mình, nhưng hắn là một con sói trên thương trường, dùng miệng để đàm phán, dùng khí thế để uy hiếp, một chút đe dọa này, sao có thể làm gì được hắn?
- Tôi cứu cô ấy hay không liên quan quái gì đến anh? Nếu anh thăm xong rồi, vậy tôi cho người gọi cho bác hai báo một tiếng, đưa anh trở về!
Mallor sững người, đúng là không thể xem thường Tư Hạo Hiên. Hôm đó Tư Hạo Hiên dùng súng gây mê đả thương hắn, đưa hắn về biệt thự của gia tộc ở Hà Lan, bị bố hắn biết chuyện mà giam hắn dưới hầm, hắn như phát điên. Nếu không phải có mẹ hắn, sao giờ hắn có thể ở đây? Hắn một chút cũng không muốn quay về nơi đó!
Dù sợ hãi đến mức mắt bắt đầu đảo quanh, giận dữ đến nỗi cả tay ở dưới người đã nắm chặt thành quyền nhưng bản thân hắn không cho phép mình thua lúc này. Tranh giành quyền thừa kế với Tư Hạo Hiên, hắn đã thua thảm, giờ làm sao có thể tiếp tục thua được?
- Haha! Cũng phải, cũng may hôm đó em họ thân yêu của anh núp sau bụi cây, đến đúng thời điểm mới xuất hiện, nếu không sao có thể trở thành anh hùng?
“Đoàng” một tiếng, cả bầu trời của Hạ Thi Văn như sụp xuống. Hóa ra, Tư Hạo Hiên đã nấp ở nơi đó lâu rồi ư? Vậy tại sao hắn không lập tức tới cứu cô? Hắn muốn nhìn thấy cô bị như vậy hả?
Cũng đúng thôi! Dù sao cũng là người lạ mặt vừa quen biết buổi sáng, hắn đối với cô như vậy là quá tốt rồi! Nghĩ như vậy, nhưng sao trong lòng Hạ Thi Văn có chút mất mát nhỏ!
Hiệu ứng quả nhiên tốt, dùng lời nói công kích vẫn là cách trả thù đáng sợ nhất. Ánh mắt kiên định lúc nãy của Hạ Thi Văn và đôi mắt sắc bén của Tư Hạo Hiên cùng lúc bị câu nói này đánh gục. Quả nhiên sau đó, Tư Hạo Hiên không nói gì nữa khiến Mallor vô cùng hài lòng.
Quay sang Hạ Thi Văn đang thất thần, hắn dùng tay vuốt tóc cô, nói nhỏ nhẹ, giọng đầy mong muốn chiếm đoạt:
- Con thỏ nhỏ, hôm đó chuyện của chúng ta còn chưa thành nhỉ?
Hắn đưa một sợi tóc của cô lên mũi, ngửi mùi bồ kết đã phai kia, lòng không khỏi rạo rực. Hôm đó, nếu như không có Tư Hạo Hiên phá đám, có lẽ cô đã ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn rồi!
Hành động của hắn khiến Hạ Thi Văn rùng mình, thật ghê tởm!
Đây thật sự là anh họ của Tư Hạo Hiên sao? Chắc không phải đằng sau con người kia, Tư Hạo Hiên cũng như vậy chứ?
Không muốn nghĩ nữa, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi nồng nặc mùi nước hoa dị giới của Mallor. Nhìn thấy trên bàn để một con dao, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.
Cô cầm lấy tay của Mallor, ngẩng mặt lên, cười tươi một cái, giọng đầy vẻ ngọt ngào:
- Đúng nhỉ, hôm đấy còn đang dang dở một số chuyện đó!
Mallor bị nắm tay đột nhiên ngẩn ra, hắn không hiểu vì sao đột nhiên Hạ Thi Văn lại chủ động như vậy, nhưng trong lòng hắn lại mở cờ. Cô gái này, hắn muốn!
Tư Hạo Hiên nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng của Mallor thì nhanh chóng muốn chạy tới, giật tay của Mallor ra. Nhưng còn chưa kịp hành động, Hạ Thi Văn đã nhanh tay hơn.
Một tay cô nắm chặt tay hắn, tay còn lại cô nhanh chóng cầm lấy chiếc dao trên bàn, nhân lúc hắn còn đang tơ tưởng mà cắm “phập” một phát vào bàn tay, một dòng máu tươi đổ ra, không gian tỏa ra mùi máu cùng mùi nước hoa kết hợp lại với nhau.
- A…chết tiệt!
- Mallor, đây là thứ anh nợ tôi! Tôi cũng nói cho anh biết, nhát dao này là để trả lại việc anh đã làm với tôi, Hạ Thi Văn tôi sau này sẽ không dính dáng gì tới anh cả, giờ mời anh biến khỏi đây!Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK