Rất nhanh, xe đã dừng lại trước cửa cục dân chính.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nơi này chứ đừng nói là bước vào bên trong, tim cô bây giờ đang đập thình thịch, từng nhịp tim cô đều có thể nghe thấy rất rõ ràng…
Trong lúc Tư Hạo Hiên đã tháo dây an toàn, mở cửa đi xuống thì cô vẫn ngồi đó, thân thể cứng ngắc như đá, nuốt từng ngụm nước bọt thật chậm rãi. Bỗng nhiên, cửa xe bật mở, hắn gỡ tay cô ra khỏi dây an toàn, tháo ra rồi nhấc bổng cô lên như khi ở bệnh viện.
“Đừng…anh làm cái gì đây?”
“Bế em đi. Nhìn em cứng ngắc như vậy, anh không biết em còn có thể đứng lên nổi không, vậy nên tốt nhất là để anh bế em đi.”
Giọng điệu hắn vẫn bình thản vô cùng, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.
“Tôi cũng đâu phải không có chân, anh thả tôi xuống!”
Hắn đứng khựng lại, thả mạnh cô xuống đất làm cô ngã nhoài, cô đau đớn kêu lên:
“Tư Hạo Hiên, anh làm cái gì vậy?”
“Thả em xuống theo ý em mà!”
Mắt hắn vẫn tỏ ra vô tội nhìn cô làm cô cứng miệng không nói được gì. Gắng gượng đứng lên, phủi bụi ở bộ quần áo rồi cô quay sang lườm hắn, hắn chẳng những không sợ mà vẫn bày ra vẻ mặt không biết gì hết.
“Đi thôi, dù sao cũng chẳng có gì đáng sợ cả!”
Cô mạnh miệng tuyên bố rồi đi thẳng vào trong tòa nhà chính, hắn đi theo cô đằng sau.
Vào đến nơi, cô nhìn xung quanh một vòng, thật sự là rất đông, chỗ ngồi cũng hết, đứng cũng phải chen lấn, xung quanh cô toàn các cặp đôi trông họ đều vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.
Nhìn bọn họ mà cô có thoáng chút buồn, đáng lẽ ra cô cũng phải được giống họ, cùng với người mình thật sự yêu nắm tay nhau đến đây đăng kí kết hôn, nhưng bây giờ….
Đang đứng suy nghĩ lung tung, một bàn tay to lớn đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang khẽ run rẩy của cô, giọng nói trầm ấm tựa tiếng đàn dương cầm vang lên:
“Đi thôi, chúng ta qua bên này đăng kí!!”
Bàn tay ấy rất ấm áp, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, mùi hương bạc hà trên người hắn nhè nhẹ thoảng qua chóp mũi cô, chốc lát, cô lại cảm thấy cưới hắn ta, cũng không phải là quá sai lầm!
Hai người nhanh chóng ngồi vào bàn đăng kí, nhân viên đưa cho họ hai tờ giấy khai đăng kí kết hôn, lúc cô còn chần chừ do dự, hắn đã nhanh tay cầm bút ghi ghi viết viết vào tờ giấy, đến lúc hắn ghi xong rồi, cô vẫn chưa cầm nổi bút lên viết.
“Tiểu thư, cô có thật sự muốn kết hôn không?”
Nhân viên nhìn thấy cô cứ thẫn thờ, tay còn hơi run run, lo lắng hỏi. Trong đầu cô nhân viên đang nghĩ đến cảnh tên đàn ông này ép cô kết hôn, hoàn cảnh này ở đây cô cũng đã gặp rất nhiều lần, vậy nên nhìn Hạ Thi Văn như vậy cô thật sự lo lắng.
“Tiểu thư, kết hôn là phải có sự chấp thuận của hai người, nếu như cô không đồng ý, vậy thì không cần phải khai đâu. Cô đừng sợ, ở đây chúng tôi đều bảo vệ quyền lợi hợp pháp hôn nhân!”
“Khô…không, ý tôi không phải là như vậy…!”
Lời còn chưa nói được hết, hắn ngồi bên cạnh đã xông vào ôm lấy cô, hôn thật mạnh vào đôi môi tái nhợt, không để cho cô kịp phản ứng. Đến lúc cô tỉnh táo lại, hắn đã ăn sạch sẽ vị ngọt trong miệng cô rồi!
“Xin lỗi, bà xã tôi có hơi ngại, các cô thông cảm cho!”
Hạ Thi Văn không biết phản bác thế nào, chỉ đành cười trừ một cái. Hắn đã nhanh tay đưa chiếc bút đặt vào tay cô, giọng đầy ngọt ngào, ánh mắt còn mang theo ý chiều chuộng:
“Bút đây, em viết đi.”
Hạ Thi Văn nhìn cô nhân viên vẫn đang bày ra vẻ mặt lo lắng trước mặt, rồi lại nhìn đến nụ cười ranh mãnh của hắn. Cô mỉm cười trả lời:
“Được, xin lỗi, làm tốn thời gian của cô rồi.”
Sau đó quyết định đặt bút xuống viết.
“Chúc mừng hai người kết hôn, hôn thú của hai người đây!”
Cô nhân viên chìa tay đưa ra hai tấm hôn thú màu đỏ có dòng chữ vàng trông vô cùng đẹp mắt. Hạ Thi Văn đưa tay định cầm lấy, không ngờ hắn đã nhanh tay hơn cầm cả hai tấm, miệng nhoẻn nụ cười:
“Em hay làm mất đồ, để anh cầm cho, dù sao hai chúng ta cũng là một mà!”
Nói rồi, hắn cầm hai tấm hôn thú ở một tay, tay còn lại vươn ra nắm lấy tay cô, dắt cô đi ra ngoài.
“Hai người thật đẹp đôi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Cô nhân viên không khỏi thốt lên, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Lúc nãy khi tiến vào, cô còn nghĩ cô gái này là bị bắt ép, nhưng nhìn ông chồng kia cưng chiều như vậy, cô cũng yên tâm hơn nhiều rồi!
Mẹ ơi, làm việc ở nơi này đúng thật là! Ngày ngày phải chiêm ngưỡng các cặp đôi đến đây show ân ái, ném thức ăn cho cẩu độc thân như cô, thật muốn nghỉ việc quá đi!
“Cảm ơn cô!”
Sau đó hai người dắt tay nhau đi ra khỏi sảnh. Vào đến xe ô tô, hắn cất hai tấm giấy hôn thú vào hộc ngăn kéo, sau đó khởi động xe.
“Tư Hạo Hiên, anh cũng biết là chúng ta đến với nhau vì lợi ích, vậy nên tôi có một vài yêu cầu, tôi sẽ thực hiện đúng theo những gì anh muốn, anh cũng phải thực hiện theo những điều tôi mong muốn!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com