Tòa án tối cao bắt đầu xét xử, mười quan chức cấp cao dù không cam lòng lại không thể giãy dụa, chưa đến một tiếng đồng hồ đã lục tục nhận tội.
Vì vụ án lần này khá đặc biệt nên trừ quan chức cấp cao ra còn có vô số những người liên lụy, trong đó người đã tử vong, bệnh nặng, bị thương nặng chiếm một phần, tinh thần bất ổn, được chẩn đoán không còn khả năng kiểm soát hành vi lại chiếm một phần rất lớn.
Những người còn lại có rất nhiều người mất tích, tội phạm trốn thoát, lưu vong, vượt biên, thành phần lai tạp khó xác định, thậm chí còn một bộ phận người bị hại trừ sử dụng hàng cấm ra thì không làm bất cứ chuyện xấu này, chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống hiện thực.
Chỉ là những người liên can trên bề nổi đã phức tạp như vậy, phần phức tạp hơn còn ở phía sau, trong lúc những người này định cư ở Lân Tinh, vì toàn bộ hành tinh thoát khỏi pháp luật quản lý, quy tắc cũng không còn tác dụng, chìm vào trạng thái mất trật tự trong thời gian dài nên trong Lân Tinh có một nhóm người tự hình thành "quy tắc ngầm", dẫn đến hầu như không ai chưa từng làm chuyện phạm pháp.
Nói cách khác, sau khi điều tra nghiên cứu về Lân Tinh có thể thấy nếu muốn sinh tồn tiếp trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, không thể không dung nhập vào bầu không khí kia.
Vì thế mấy ngày trước, quan chức địa phương đã từ bỏ ý định mang theo mấy trăm triệu người về hành tinh chủ, tạm thời đưa ra đối sách khác.
Nhưng dù những kẻ nhận án kia bị xử lý như thế nào thì vẫn không thể thay đổi việc kẻ sau màn và mười tên liên can kia phải gánh chịu tất cả tội danh, trách nhiệm.
Không lâu sau, màn phán xử mười mấy quan chức cấp cao kết thúc, kẻ chủ mưu sau màn cũng bị đưa đến tòa án.
Một chiếc xe lăn được chầm chậm đẩy ra, ngồi trên đó là Lâm Ngọc Âm mặt trắng bệch, người gầy đến gần như thoát tướng.
Lúc tên Lâm Ngọc Âm được đọc lên, toàn hội trường trở nên ồn ào, đến lúc gặp được người thật, rất nhiều người liên quan không nắm được nhiều tin tức trước đó càng thêm xôn xao.
Lâm Ngọc Âm bị gán rất nhiều tội danh, ví dụ như chế tạo và lan truyền hàng cấm, cố ý gây cản trở thi hành công vụ, can thiệp tự do cơ thể của người khác, còn có mấy tội về chính trị, chẳng qua chỉ cần một phút để đọc hết những mục này.
Lâm Ngọc Âm ngẩng đầu nhìn Phó Bạc Vọng, mỉm cười thâm sâu.
"Thưa quan toà, tôi muốn tố cáo thêm những người liên quan, xin tạm thời dừng xét xử, đồng thời trình thêm các manh mối trong vụ án."
Trước đây không phải chưa từng có chuyện như vậy, nếu lúc mở phiên tòa, bị cáo có thể khai ra thêm đồng bọn sẽ được xử nhẹ tội hơn.
Việc này dẫn đến thời gian xét xử bị kéo dài, nếu manh mối mới được cung cấp thêm thay đổi rất nhiều tình huống giả định cũng sẽ ảnh hưởng đến phán quyết bị trì hoãn mấy ngày.
Một luật sư nhanh chóng đứng dậy, xin được thẩm định trạng thái tinh thần của Lâm Ngọc Âm để xác định có đầy đủ năng lực hành vi và nhận biết khách quan với thế giới bên ngoài không.
Quả nhiên xin tạm nghỉ được đồng ý, yêu cầu giám định tinh thần cũng được đồng ý.
Lúc Lâm Ngọc Âm bị đẩy đi, ngang qua khu rào chắn ngăn cách Phó Bạc Vọng phía xa thì ngẩng đầu nhìn.
"Thượng tá Phó, anh sẽ hối hận."
Phó Bạc Vọng không quan tâm tới y, người khác nhanh chóng đẩy đi.
Phó quan Trương đứng bên cạnh vỗ vai hắn, giữ vững sự im lặng giữa các chiến hữu.
Thời gian nghỉ ngơi không cần giữ im lặng, rất nhiều người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, cũng có người đứng dậy đến nhà vệ sinh và phòng nước.
Trong số những người đến người đi có người thân của các bị cáo ở hành tinh chủ, cũng có một số người liên quan tới Lân Tinh và một vài nhân chứng.
Bầu không khí vẫn rất ngột ngạt, không có nhiều người tình nguyện tới gần chỗ bọn họ.
Phó Bạc Vọng vẫn ngồi đó, mãi tới lúc đoàn luật sư và nhóm quan tòa đều rời đi mới hơi cúi đầu, ánh mắt ảm đạm.
"Anh Trương."
"Haiz." Anh Trương vỗ vai hắn: "Không sao đâu."
Đêm qua Phó Bạc Vọng tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Lâm Ngọc Âm.
Hành động như vậy đã chứng minh "hợp tác" giữa hắn với Lâm Ngọc Âm không đạt thành, cuối cùng Lâm Ngọc Âm đã hiểu hành động trước đó của Phó Bạc Vọng chẳng qua chỉ là kế hoãn binh.
Giả vờ bị y đe dọa chỉ để tranh thủ thêm thời gian cho hai người kia.
Cho tới tận bây giờ, trong lòng Phó Bạc Vọng biết chắc sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không định đổi ý.
Phó quan Trương cũng biết những điều này, nhưng trừ việc đứng bên cạnh anh bạn mình để tiếp sức thì không biết làm gì khác.
Hai tiếng dài dằng dặc bỗng như một ngày bằng một năm.
Quả nhiên đúng như Lâm Ngọc Âm từng đe dọa, y khó chịu, y không còn đường lui, vậy thì những người khác cũng đừng hòng được yên.
Càng tuyệt vọng càng muốn kéo theo nhiều người chìm vào theo.
Lúc lại mở phiên tòa, Lâm Ngọc Âm đã được chứng minh xem là nhân chứng thật hay giả, để lộ tin tức mình từng có một "người máy thế thân", đồng thời đổ toàn bộ tội danh cho người máy đã thức tỉnh ý thức và người chế tạo ra nó – Lục Hành Thâm.
Thông tin lớn như vậy khiến phóng viên có mặt đều sợ hãi, vội vàng ghi chép lại chúng.
Vì liên quan đến rất nhiều người nên tòa tuyên bố phái người đưa hai thành viên liên quan đến hiện trường.
Bên ngoài nhanh chóng đưa tin Lục Hành Thâm đã rời khỏi hành tinh chủ cách đây không lâu, bây giờ không còn ở trong hành tinh, không thể liên lạc được với người thật.
Về phần người máy kia, một số người dựa vào căn cứ chính xác rằng nó đã hoàn toàn hư hỏng – không có chứng cứ, Lâm Ngọc Âm và mấy luật sư nghi ngờ tính chân thực về việc hư hỏng, đồng thời đưa ra bằng chứng về người máy mới không rõ thân phận xuất hiện bên cạnh Lục Hành Thâm, nghi ngờ đó là người máy đã biến mất ở Lân Tinh.
Nhưng dù hoàn toàn hư hỏng là thật hay giả đều không thể ngăn cản buổi phán xét tiếp tục.
Người trong cuộc vắng mặt, những người xung quanh hắn lại rất nhiều, những nhân chứng liên quan bị chỉ ra từng tiếp xúc gần với thế thân, có khả năng hiểu rõ tình hình nhanh chóng được gọi đến.
Trần Tiếu Niên, Sở Việt, Nhan Hiểu Phong, chú Đức, Lý Ngạn...
Mấy người này đều nằm trong danh sách được gọi đến, buổi phán xét lại rơi vào thời gian nghỉ ngơi chờ đợi.
Ở nơi khác trong thành phố, Trần Tiếu Niên kết thúc buổi diễn thuyết, vừa rời khỏi hội trường đã gặp được nhân viên trong tòa án quân sự.
Sắc mặt cậu ta trầm xuống, không tỏ ra quá mất tự nhiên, chỉ gật đầu đồng ý: "Được, xin đợi tôi thông báo với trợ lý sắp xếp lùi lịch hôm nay rồi đi với các anh."
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến trưa, các thành viên trong tòa án và những người khác đều tranh thủ ăn gì đó hoặc bổ sung bằng dịch dinh dưỡng.
Thời gian mở phiên tòa lại bị hoãn đến hai giờ chiều.
Từ sau lúc đó, Trần Tiếu Niên gặp hai người bạn học, cũng gặp mấy thầy cô giáo.
Trần Tiếu Niên đã từng hứa với Hạ sẽ không nói thân phận người máy của cậu cho bất cứ ai, vì thế bây giờ Sở Việt và Nhan Hiểu Phong mới chỉ nghe nói "Lâm Ngọc Âm liên quan đến hàng cấm" đã sợ hãi không thôi.
Điều này khiến sự tỉnh táo của cậu ta càng chìm hẳn, suýt nữa viết "tôi biết mọi chuyện" lên mặt.
Phó Bạc Vọng nhìn bọn họ, ánh mắt khóa chặt lên Trần Tiếu Niên, bỗng cười khẩy: "Quả nhiên cậu đã biết rồi."
Lần nữa gặp mặt, đối diện với lời nói chủ động của Phó Bạc Vọng, lúc Trần Tiếu Niên nhìn thượng tá, ánh mắt đã rét lạnh tới cùng cực.
Vẻ khách sáo lễ phép hoàn toàn biến mất, hệt như tháo gỡ tất cả ngụy trang giả tạo, Trần Tiếu Niên mắng chửi thẳng mặt.
"Thượng tá Phó hại cậu ấy chết không toàn thây còn chưa hài lòng à? Hay anh muốn tận mắt xác nhận từng linh kiện của cậu ấy vỡ nát mới cam lòng?"
Phó Bạc Vọng vậy mà không hề phản bác, cũng không tỏ ra tức giận.
Nhưng biểu cảm bình tĩnh như bị tổn thương, lặng lẽ thu mắt càng khiến Trần Tiếu Niên giận giữ buồn nôn.
"Giả bộ thâm tình làm gì, Phó Bạc Vọng, người không xứng đáng giả bộ như vậy nhất là anh."
Cậu ta mắng chửi xong liền quay đi, thậm chí không giải thích với hai người bạn học một câu.
Lâm Ngọc Âm sẽ đưa thêm chứng cứ có thể kéo Hạ liên lụy theo, vậy cậu ta cũng không hẳn không có kế sách.
Dù đã sớm biết có thể sẽ có tình huống xấu nhất xuất hiện, nhưng khi nghênh đón một màn này, thật sự nhìn thấy dáng vẻ đó của Phó Bạc Vọng, Trần Tiếu Niên vẫn không thể nén giận nổi.
Cậu ta biết sở dĩ mình bị gọi tới đây là vì việc Hạ còn sống đã bị lộ.
Trừ Phó Bạc Vọng ra, còn ai có thể để lộ Hạ với Lâm Ngọc Âm.
Không thể tha thứ.
Trần Tiếu Niên liên tiếp xin trình các vật chứng, mong được chứng minh các thiết kế liên quan đến "Cửa sổ chống trộm" đều không thuộc về Lâm Ngọc Âm mà thuộc về người máy UR996.
Nếu đã bại lộ thì che giấu nó sống hay chết đã không còn ý nghĩa, nhưng cậu ta có thể giúp Hạ trở thành người lập công chứ không phải con dê cõng nồi thế tội.
Qua chứng cứ của Trần Tiếu Niên, thành viên liên quan – một người phụ nữ mang thai đã từng sử dụng hàng cấm cũng được gọi ra tòa.
Mọi chuyện càng lúc càng lớn, nhiệt độ thảo luận trên mạng cũng thoáng lên cao.
***
Lúc chú Đức được tìm tới, ông đang nghiên cứu tưới nước trong vườn hoa.
Mấy người kia vì chỉ đi gọi nhân chứng nên thái độ với chú Đức khá bình thường, chỉ có hai người mặc thường phục tới, khi chú Đức nói chưa xong việc, phải chăm sóc cây cối trong vườn mới đi với bọn họ được, họ cũng không ép chú Đức ngừng làm việc mà kiên nhẫn chờ trước cổng.
Dù sao tới hai giờ chiều mới mở phiên tòa lại, thời gian còn nhiều, hai người bèn kiên nhẫn chờ.
Trong vườn hoa chỉ có một cái cây treo xích đu, vài lùm cây mê tang và một khoảng hạt giống 996 tự tay tìm được, dốc lòng trồng trọt.
Chỉ là bụi hoa còn chưa nở hoa, bây giờ mới chỉ thấy một màu xanh mơn mởn.
Chú Đức thong thả tưới nước cho chúng, nhổ cỏ dại, phun thuốc trừ sâu xong mới đi cất đống công cụ chăm sóc vườn hoa vào kho.
Không bao lâu sau, chú Đức thay bộ đồ trang trọng rồi đi theo hai người kia lên phi thuyền.
"Chờ lâu rồi."
Ở một nơi vắng góc người, cơ quan nào đó được chú Đức âm thầm khởi động, lẳng lặng truyền tin tức lên mạng.