Anh Thôi nhanh chân rời khỏi viện nghiên cứu của viện sĩ Lục.
Thế nhưng hình ảnh chấn động kia vẫn không thể xóa khỏi đầu ông ta được.
Sau khi quay về xe, anh Thôi khởi động trí não tạo ra một màn hình trước mắt, gửi tin nhắn thoại đi.
"Cậu Lâm."
Đầu bên kia, một giọng nói trong veo vọng đến: "Vất vả cho chú rồi, anh Lục vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe, khỏe lắm!"
Anh Thôi là bạn cũ lúc bố Lâm Ngọc Âm còn tại thế, xem y như một thanh niên chưa trưởng thành nên quan tâm chăm sóc hơn.
"Cậu yên tâm, chú thấy người máy kia như đúc cùng một khuôn ra với cậu, chẳng qua hơi tăng động, chính xác là một thế thân, cậu Lục vẫn quan tâm cậu nhất, bình thường trông thì nghiêm túc, nhưng vừa thấy gương mặt giống cậu, ài, thái độ dịu dàng hơn hẳn."
"Cháu... cháu đã có hôn ước, không tiện quấy rầy anh Lục quá nhiều, vốn định tự mình đi gặp nhưng lại sợ anh ấy bối rối, cũng sợ anh ấy thấy cháu lại mất vui."
Giọng nói êm dịu của Lâm Ngọc Âm khiến người khác không nhịn được yêu thương: "Biết anh ấy sống tốt, không còn cô đơn nữa, cháu... yên tâm rồi."
"Cậu cũng thật đáng thương, nếu chú còn trẻ như xưa, chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu... Haiz."
Anh Thôi thở dài, lắc đầu: "Cậu cũng nên nghĩ thoáng ra đi, chờ chuyện hôn ước qua rồi, mọi chuyện sẽ ổn định trở lại, thượng tá thường bôn ba bên ngoài, không quan tâm cậu tốt với ai, chẳng phải quan hệ thông gia bây giờ đều vậy à?"
"Cháu... cháu không làm được..."
Lâm Ngọc Âm yếu ớt nói, trong giọng lộ ra vẻ nhát gan, hệt như không có can đảm làm những chuyện lén lút kia, dù đây là quy tắc ngầm người trong giới đều công nhận.
"Đứa trẻ ngoan, chú biết cậu lương thiện, thôi không sao, sau này hẵng nói."
Anh Thôi lại nhớ tới bố cậu ta, không khỏi than thở: "Có điều người máy kia có vẻ không muốn trở thành con người hoặc có ý thay thế ai, chú thấy cậu ta chỉ như một đứa thiểu năng thôi, hahaha, còn ngốc hơn cả người máy nội trợ nhà chú."
Nhắc đến chữ ngốc lại nghe như đang mắng, giọng nói mang theo ý cười, dường như tâm trạng không tồi.
"Thật à..."
"Đúng vậy đúng vậy." Anh Thôi đã có tuổi, chỉ cần có người mớm lời dẫn lối lại nói hơi nhiều: "Lúc ấy chú còn bị dọa giật thót, cậu không biết đâu, người máy lớn như thế mà lại sợ côn trùng, lúc chú nghe rõ thì buồn cười không thôi nhưng không dám lộ ra mặt, rất mất lịch sự, cậu Lâm, có phải cậu cũng sợ côn trùng không? Chú thấy chắc chắn đây là lập trình bắt chước theo cậu."
Anh Thôi không nghĩ nhiều, ban đầu khi thấy người máy biết sợ cũng thấy lạ, nhưng nghĩ lại với công dụng làm thế thân tình cảm thì có lẽ sợ hãi cũng là chương trình được thiết kế sẵn.
Dù sao cũng không có ý định trở thành người cũng không sợ bị tháo dỡ, rõ ràng là tư duy của máy móc, không giống những người máy có ý thức ông ta từng gặp.
"Côn trùng?"
"Đúng vậy, cậu ta nói trên cây có nhện."
Anh Thôi nhớ tới lại buồn cười: "Chú có cảm giác như thấy cậu ngày bé, rất đáng yêu, chẳng trách cậu ta giữ lại làm thế thân lâu vậy, nhưng mà cậu yên tâm, nó đang dùng mặt và giọng cậu, học theo cậu, là sản phẩm mô phỏng mà thôi, sao có thể thông minh xuất sắc hơn Lâm Ngọc Âm nhà ta được?"
Anh Thôi nghĩ rất đơn giản, dù vật thế thân làm gì cũng sẽ chỉ khiến người khác càng nhớ đến người thật.
"Chú Thôi đề cao cháu quá, cháu không giỏi tới vậy đâu..."
Lâm Ngọc Âm xấu hổ nói, nghe rất đáng thương: "Anh Lục có người máy năng động như vậy ở bên cũng rất tốt."
"Tốt gì mà tốt, chú nói có hàng giả bên cạnh sẽ càng chỉ khiến nhớ đến hàng thật, dù sao người máy kia cũng là máy, thỉnh thoảng sẽ có vài chỗ không giống người, với lại... chắc chắn cậu ta sẽ không bắt kịp cậu."
"À... Thế chẳng phải anh Lục càng cô đơn hơn ư, nếu người máy kia thông minh một chút thì tốt rồi, cháu có thể yên tâm hơn."
Anh Thôi nghĩ cậu Lâm quá tốt bụng, sao có thể trông chờ thế thân của mình xuất sắc hơn, thông minh hơn đây?
"Cậu đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác, nên suy nghĩ cho mình chút đi, cậu ta có người ở bên, cậu thì sao? Chú thấy cứ vậy là tốt nhất! Có người thật lòng lo lắng cho cậu, thấu hiểu cậu, hơn nữa còn xuất sắc thì tốt biết bao nhiêu!"
Chú Thôi trò chuyện cùng Lâm Ngọc Âm một lát, khách sáo vài câu mới cúp máy.
Ông ta lại nhớ tới dáng vẻ la hét của người máy, vừa nhớ tới đã không khống chế nổi biểu cảm, sao lại có người máy như vậy nhỉ? Hay là nói không hổ là tác phẩm của viện sĩ Lục?
Ban nãy dù trò chuyện rất nhiều, nhưng sợ đứa nhóc Lâm Ngọc Âm đa sầu đa cảm sẽ đau lòng nên anh Thôi không kể người máy kia đáng yêu thế nào.
Bây giờ chỉ còn lại một mình, anh Thôi mới nhịn không được cảm thán, quả nhiên con người đều như vậy, đến Lục Hành Thâm cũng thích được người khác nhào vào lòng làm nũng, bằng không sao lại thiết kế tính cách đó, chắc là để thỏa mãn thú vui ngày thường khó có được.
Ông ta cũng muốn được vợ nhào vào làm nũng như thế.
Về sau nếu người máy kiểu ấy được tung ra thị trường hẳn sẽ bán rất chạy, dù sao cũng là loại có thể bắt chước giống con người.
Bên kia, Lâm Ngọc Âm ngồi trong phòng cúp máy, màu hồng hào trên mặt càng ít, làn da tái nhợt như tuyết, vẻ mặt vô cùng âm u như chắn hết ánh sáng bên ngoài.
Côn trùng? Nhện? Cậu ta chưa từng sợ mấy thứ này.
Quả nhiên người máy kia không bình thường.
Lâm Ngọc Âm nắm chặt tay, một tay xuôi bên người, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay tạo thành dấu vết thật sâu.
Cậu ta đứng bên cửa sổ, cúi đầu cắn từng mảnh móng tay, răng nhọn cọ xát, nhìn kỹ lại chỉ thấy toàn bộ đầu ngón tay gần như bị xé toạc một lớp da, biến thành màu đỏ thịt đáng sợ, tựa như có thể chảy máu bất cứ lúc nào.
...
Trong sở nghiên cứu, Hạ Ca đã tỉnh táo lại, sau khi xác nhận nhiều lần thứ Lục Hành Thâm lấy từ trên đầu mình xuống là lá cây mà không phải nhện thì như sống lại.
Hạ Ca không muốn trèo cây nữa, trừ khi tình huống đặc biệt phải trèo.
Cậu gửi hình xích đu và tấm bạt nhún bị hỏng cho Trần Tiếu Niên làm đề tài nói chuyện, thao thao bất tuyệt phàn nàn bạt nhún hỏng quá nhanh hay không thể sợ cái cây này v...v...
Trần Tiếu Niên nhanh chóng trả lời, kèm theo một tấm ảnh chụp ngọn núi nào đó.
[Nếu muốn chơi có thể tới đây, có xích đu rất chắc chắn, hơn nữa còn có thể leo núi.]
Hạ Ca lập tức lên tinh thần, hai người trò chuyện nửa tiếng, hẹn lúc nào đi chơi, chuẩn bị chơi gì v...v...
Vườn hoa đã được sửa sang lại như cũ, Hạ Ca kết thúc một ngày giải trí, thấy Lục Hành Thâm về phòng thì đi theo vào, hoàn thành bài tập hôm nay.
Quản gia đến lúc trời gần trở tối, hỗ trợ xử lý bạt nhún đã bị hỏng và một số nơi khuất mắt người máy mô phỏng không dọn đến vì chưa có kinh nghiệm.
Trong lúc ấy, toàn bộ sở nghiên cứu yên lặng như tờ.
Lục Hành Thâm tiếp tục làm việc trong phòng, vì căn phòng không lớn lại chỉ có một cái bàn, Hạ Ca không biết ngồi đâu nên kéo một cái ghế nhỏ, một cái bàn gấp tới ngồi cách hắn không xa, tự giác làm bài của mình.
Hôm nay phải tiếp tục học về mô phỏng tia tử ngoại và quan sát vấn đề thể tích, điện áp, còn phải đọc tài liệu Trần Tiếu Niên copy về, tìm hiểu thêm về hàng cấm, Hạ Ca đột nhiên tập trung, im lặng không kém gì Lục Hành Thâm.
Chỉ có điều động tác trong tay lại không được như vậy.
Hạ Ca đọc tài liệu, lấy một ít linh kiện ra định thử, có một vài thứ cần dùng hàn điện cỡ nhỏ cải tạo mạch điện và chip, vì vậy bắt tay đi làm.
Lục Hành Thâm nghỉ giải lao, ngẩng đầu có thể thấy những mẫu thí nghiệm lỗi của cậu.
Giống một nhà nghiên cứu hóa học chuyên nghiệp lấy đũa thủy tinh quấy vào bình, khiến cồn cháy bên trong sắp loang ra ngoài —— Thế này thì nhịn sao nổi?
Lục Hành Thâm nghĩ một lát, thả món đồ trong tay xuống, bước mấy bước tới trước mặt 996, nắm tay chỉ việc.
"Không thể chạm vào đây được, nhìn đi, dính tay."
Lục Hành Thâm chỉ vào lòng bàn tay cậu, nơi đó vì chạm vào quá nhiều chỗ không thể trực tiếp chạm vào nên đã ngả sang màu vàng khô như bánh mì sắp chín: "Còn nơi này nữa, lúc dùng cái này không thể cúi đầu gần như vậy..."
Theo lý mà nói, nếu muốn làm loại thí nghiệm này phải có giảng viên chuyên môn hướng dẫn các bước cơ bản.
Mà chương trình học hiện tại vừa đến bài này, dù có môn chuyên ngành liên quan cũng sẽ không giảng lại những kiến thức chỉ có sinh viên năm nhất đại học mới học.
Lục Hành Thâm nhìn một đống chồng chất trước mặt 996, đầu lại thấy đau.
"Ồ! Ra là vậy, tôi nhớ rồi!"
Hạ Ca lại không cho rằng nhiều bước như vậy là phiền, ngược lại còn hứng thú không thôi vì học được điều mới: "Thì ra là thế, tôi không biết, chẳng qua vì sao tôi làm sai nhiều như vậy lại không sao nhỉ?"
Lục Hành Thâm lạnh nhạt nhìn cậu.
Hạ Ca lập tức sực nhớ: "... À đúng rồi, tôi không phải người, haiz, vậy tôi sẽ không bị thương, có thể..."
"Không thể."
"..."
Thôi được rồi.
Hạ Ca ngoan ngoãn không nhắc lại nữa, cũng may trí nhớ của người máy rất tốt, nói một lần là có thể nhớ hết những nơi cần chú ý, dù làm lại đều làm đúng.
Lục Hành Thâm chưa từng nhận học sinh cũng chưa từng dạy ai, đây là lần đầu hắn phá quy tắc hướng dẫn học sinh mới.
Nhưng dù không so sánh cũng có thể thấy như vậy bớt lo hơn.
Phần tay bị hỏng của người máy không nghiêm trọng lắm, chỉ đen một chút nhưng không ăn vào phần bên trong, dễ dàng sửa lại.
Còn các thao tác khác không phiền phức lắm.
Lục Hành Thâm đứng lên, thầm nghĩ không sửa đúng cũng không phải vấn đề lớn, bắt đầu suy xét có nên thiết lập các quy tắc trong quá trình thí nghiệm cho người máy không.
"Đúng rồi! Lục Hành Thâm!"
Cứ đến giờ cơm tối, Hạ Ca lại tự động dừng hết công việc, không tiếp tục đọc sách mà dọn dẹp chuẩn bị nấu cơm.
Hạ Ca chợt nhớ tới chuyện lúc đi thư viện, lấy một bức ảnh ra khỏi sách đưa cho Lục Hành Thâm.
"Anh xem này, hôm nay tôi tìm ra tên loài cây kia rồi, là một loại ngoại lai rất hiếm gặp!"
Lục Hành Thâm không hứng thú, chỉ ứng tiếng cho qua.
Hạ Ca thấy hắn cũng thu dọn đồ đạc —— Dù sao không dọn cũng sẽ bị kéo đi ăn cơm —— thì vui vẻ đi theo nói về loài cây nọ.
"Tên là "cây gai tuyết", tên hay thật đấy, Lục Hành Thâm, anh biết nó sống ở đâu không? Trên sách nói chỗ chúng ta có rất ít cây này, nhưng ở quê hương nó sẽ mọc thành từng mảng lớn, chắc chắn rất đẹp!"
"... Gai tuyết?"
Lục Hành Thâm chau mày, bỗng cảm thấy cái tên này khá quen tai, nhấn mở bức ảnh trong trí não nhìn mấy lần.
"Chắc là sinh sống ở hành tinh nào đó gần đây, ở đó không hợp cho con người sinh sống."
Có điều loài cây này quả là hiếm thấy, nếu không có người bất cẩn mang hạt giống của nó về thì không thể xuất hiện trong vườn hoang được.
Hắn nhớ trước kia Lâm Ngọc Âm đã từng theo giảng viên hướng dẫn đi khảo sát thực địa, nghiên cứu về đề tài liên quan tới hành tinh bên ngoài.
Cũng không biết có phải tới chỗ có loài cây này không.
Lục Hành Thâm ghi nhớ chuyện này, quyết định tối nay điều tra thêm.
...
Một ngày bình thường xem như yên ổn, hôm sau là ngày nghỉ của Hạ Ca, không cần phải tới trường, cho nên tốn nửa ngày luyện tập nghiên cứu với những món Lục Hành Thâm vứt bỏ cậu mượn được.
Hôm nay Lục Hành Thâm có vẻ rất bận, nếu không phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm thì là xuống tầng hầm, đến chiều lại ra ngoài.
Vừa hay hôm nay có quản gia ở đây, Hạ Ca lôi kéo quản gia tới học nấu ăn một ngày.
Cuộc sống yên bình cứ vậy trôi qua, chớp mắt đã tới cuối tuần, hai ngày liên tục không phải lên lớp, đến cả người trong trường cũng ít hơn ngày thường.
Khi tiến hành rửa dạ dày lần nữa, Hạ Ca mới chợt nhận ra hình như đã hai hôm rồi không ăn cơm với Lục Hành Thâm.
Không thể thế được.
"Nằm yên."
Lục Hành Thâm thấy cậu cử động, chau mày ấn xuống ghế: "Nếu để lọt thì tự gánh hậu quả."
Hạ Ca lập tức bất động.
Lục Hành Thâm nói vậy, lấy hết đồ trong túi dạ dày ra rồi đổi dạ dày, sau khi làm hết mọi thứ vẫn không dừng lại mà đột ngột vén áo 996 lên để lộ phần bụng.
Hạ Ca ngơ ngác hỏi: "Lại phải sạc điện à? Tôi nhớ hôm qua vừa sạc mà."
Lục Hành Thâm nhìn chằm chằm rốn cậu suy tư một lát, lại kéo áo xuống.
"Không phải sạc điện."
"Hả? Vậy thì là gì?"
Lục Hành Thâm bỗng quay lại nhìn cậu, im lặng mấy giây.
"Thay hệ tiêu hóa cho cậu."
"Hả??"
"Nhưng từ nay về sau cậu không thể ăn lung tung nữa."
Lục Hành Thâm rửa sạch túi dạ dày, những thứ bên trong tự động lọt vào bao rác, lúc này trên màn hình đang hiển thị bảng phân tích thành phần.
Hắn chỉ vào mấy hàng trên: "Mấy thứ như thế này này, kim loại, dăm gỗ, túi nilon... Rốt cuộc cậu ăn gì vậy? Tóm lại những thứ người không ăn được cậu cũng không ăn được, bằng không sẽ hỏng dạ dày."
"Không phải mà..."
Hạ Ca nhỏ giọng phản bác, nhưng vì đuối lý nên không có sức thuyết phục: "À thì... tôi hái được mấy thứ trong vườn, muốn biết ăn được không..."
"Không ăn được."
"Ừm..."
Lục Hành Thâm rất đau đầu, thậm chí lóe lên suy nghĩ liệu làm vậy có ổn không.
"Cho nên từ lần làm sạch hôm nay trở đi, cậu không được ăn đồ bên ngoài, cố gắng giữ bụng trống quay về, chuẩn bị sẵn sàng."
"Ừm ừm!"
Hạ Ca lập tức đồng ý, sau khi ngồi dậy mới nhận ra mình lại được phúc lợi mới, vui vẻ hỏi: "Đổi thành loại nào?"
Lục Hành Thâm lười giải thích nhiều, in phần hướng dẫn sử dụng ra đưa cho cậu, để cậu làm theo những điều ghi trên đó.
"Tuyệt quá!! Có thể chuyển hóa thức ăn thành năng lượng? Đây không phải hệ thống năng lượng dạ dày thì là gì?"
Hạ Ca đọc xong, lập tức đặt tên cho nó.
Nghĩ đến việc từ nay về sau đồ ăn vào bụng sẽ không bị lãng phí, thậm chí có thể làm tăng cảm giác no, Hạ Ca đã thấy cuộc đời càng thêm hạnh phúc, nếu vậy còn có thể giảm tần suất sạc điện...
Lúc đi ra Hạ Ca còn định nói thêm, nhưng Lục Hành Thâm đã tiếp tục đi làm việc.
Vào những ngày cuối tuần Lục Hành Thâm còn bận hơn trước, đi thang máy xuống thẳng tầng ngầm, kiểm tra đối chiếu lò phản ứng sinh vật sau cải tiến lần cuối.
Vì lần này phải ở lại lâu dưới đất nên Lục Hành Thâm đã cho 996 một kỳ nghỉ, để cậu ra ngoài đi chơi.
Bác sĩ Lý lại trở thành người giám hộ tạm thời, nhưng Hạ Ca đã đổi sang đôi tai xù lông, không cần phải lúc nào cũng canh chừng, Hạ Ca gọi Trần Tiếu Niên đến, tranh thủ cuối tuần tăng tốc tiến độ nghiên cứu.
Trước đó bước mô phỏng tia tử ngoại đã có hiệu quả, ít nhất vừa mở lên cũng không bị sập cầu dao, Trần Tiếu Niên ngẫm nghĩ, sử dụng mấy ngày ngoài kế hoạch tới chợ đen.
Chợ đen vẫn tấp nập như trước, trước khi Hạ Ca tới đây đã mang theo hai tấm thẻ kẹp sách bằng hoa tự làm.
Hái mấy bông hoa tươi phơi nắng, sau khi hoa khô thì ép vào giấy bìa, vẽ đường viền trang trí rồi phủ mặt nhựa lên.
Một bông màu lam nhạt, một bông màu vàng nhạt, đến lúc gặp nhau, Hạ Ca tặng chúng cho Trần Tiếu Niên và A Cửu.
"Tôi muốn cảm ơn cậu vì bằng lòng dạy tôi làm các bộ phận nhân tạo, tôi đã đọc tài liệu rồi, quả là rất phức tạp, nếu không ai dạy chắc chắn tôi không học nổi."
A Cửu ngẩn ra, nhận lấy tấm kẹp sách nhìn ngắm, im lặng hồi lâu như không biết nên phản ứng thế nào.
Hạ Ca lại nói với Trần Tiếu Niên: "Cảm ơn cậu vì mọi chuyện, vừa lúc tôi đang muốn kiếm ít tiền tiêu vặt, cậu đã giải vây cho tôi, vả lại mấy thứ này rất thú vị."
Trần Tiếu Niên vui vẻ nhận lấy món quà đáng yêu: "Cảm ơn, tôi sẽ giữ gìn thật kỹ. Nhưng mà bây giờ tôi không có gì để tặng cậu, chờ tiết học sau sẽ đáp lễ lại được không?"
Hạ Ca cười thật tươi, nói đương nhiên là được.
A Cửu vẫn đang ngơ ngác, dường như suy nghĩ thật lâu, quan sát thấy hai người kia có qua có lại thì lẩm bẩm: "Đáp lễ..."
Một lát sau, nó lấy ra một món đồ tinh xảo.
Là một món đồ kim loại nhỏ màu bạc trông như nút lọ, lại như một bông hoa, nhưng không hoàn toàn thuần bạc, nhìn càng thêm sáng bóng.
"Quà đáp lễ."
A Cửu xòe bàn tay đưa món đồ đến trước mặt Hạ Ca, nói bằng âm điệu bình bình như trước đây.
"Tặng cậu."
"Đẹp quá, khéo quá, cái này là gì?"
Hạ Ca tò mò cầm lên, đặt dưới ánh đèn quan sát, khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Bánh răng thay thế... của tôi."
A Cửu nói, bàn tay như tượng gỗ khẽ đặt lên bụng.
"Nó... đã từng nằm trong tim tôi, bây giờ không dùng nữa, tặng cho cậu làm quà đáp lễ."
Bánh răng nhỏ bé bị mài nhẵn góc cạnh, trở thành hình một bông hoa lành lạnh, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Hạ Ca.
"Khi chủ nhân của tôi còn sống, đã từng nói với tôi, con người sẽ, đưa thứ quý giá nhất, cho người quan trọng nhất."
Dường như A Cửu vẫn chưa hiểu hết câu nói ấy, cái hiểu cái không kể lại ký ức, nó cất tấm thẻ đánh dấu sách bằng hoa kia vào chiếc túi vừa lấy ra bánh răng cũ.
"Người quan trọng nhất của tôi... đã đi rồi, bây giờ... Chỉ có cậu... là người rất quan trọng với tôi."
*****************************
Trùi ui, tội A Cửu huhuhu:< Tự nhiên rỉ nước mắt mấy cô ơi:^( Btw vì A Cửu nói không được liền lạc nên trong câu của A Cửu sẽ có giấu phẩy ngăn ra nhé.