Sau khi sập cửa bỏ đi, Phó Bạc Vọng đã gửi cho Lâm Ngọc Âm rất nhiều tin nhắn.
Từng tin lại từng tin, xúc động gửi đi, lại xúc động thu hồi.
Giận dữ, chất vấn, không cam lòng, thậm chí là... ấm ức.
Rõ ràng trước đây không lâu, Lâm Ngọc Âm còn đích thân khen cách làm của hắn và chiến công, chính miệng nói hiểu hắn.
Cậu cười nói: "Tôi sẽ không trách anh."
Nhưng một giây sau đã ngập tràn nước mắt và hận ý, lớn tiếng tuyên bố "Tôi ghét anh".
Phó Bạc Vọng rất muốn hỏi cậu vì sao.
Nếu không phải đang lừa dối, vậy có phải chứng minh an toàn của một người máy như thế đối với cậu còn quan trọng hơn bản thân?
Dáng vẻ cố gắng chắn phía trước bảo vệ hệt như tình nguyện chết thay một món hàng cấm.
Vì sao?
Cuối cùng từng câu hỏi lên án bị thu hồi.
Có lẽ hắn phải xin lỗi.
Nhưng hắn không thẹn với lương tâm.
Cậu chủ Lâm được bao bọc từ nhỏ tới lớn không biết người máy nguy hiểm tới mức nào, nhưng hắn thì biết.
Mấy giây sau, trí não Lâm Ngọc Âm nhận được tin nhắn, cậu ta chờ bình tĩnh lại mở ra xem, chỉ thấy Phó Bạc Vọng gửi tin nhắn thoại ngắn gọn.
"Đồ lừa đảo."
Ngón tay cậu ta run lên, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn kể lại chuyện cho Lục Hành Thâm.
"Tôi chịu đựng đủ rồi... Cái tên Phó Bạc Vọng kia vốn không có tính người... Anh Lục, anh Lục..."
Giọng Lục Hành Thâm vọng ra khỏi trí não: "Thật à? Cậu thất bại rồi?"
Lâm Ngọc Âm hoảng hốt.
Thất bại?
Sao cậu ta lại thất bại được!
Cậu ta vốn không sai, Lâm Ngọc Âm vặn ngón tay, trầm giọng tranh luận —— Đều do đầu óc Phó Bạc Vọng có vấn đề, ai đến trước là chủ, còn chưa từng gặp cậu ta.
Lục Hành Thâm cười khẽ, giọng nói như vọng đến từ nơi rất xa: "Đây là kết quả cậu muốn nhỉ."
Kết quả mình muốn...
Lâm Ngọc Âm lại giấu mình trong căn nhà riêng, tắt hết đèn, kéo chặt màn cửa, một mình co ro ở nơi nhỏ hẹp heo hút.
Cậu ta cố gắng nhớ lại tất cả những thứ mình muốn.
Đúng vậy.
"Rốt cuộc tôi còn phải chờ bao lâu...?"
Cậu ta chỉ muốn tự do mà thôi.
Lâm Ngọc Âm lẩm bẩm, rõ ràng trước mắt tối tăm không có gì, nhưng dường như cậu ta lại thấy bóng hình cha trách móc nhìn từ trên cao xuống.
Chưa đủ, không đủ cố gắng, không đủ nhẫn nại, cậu ta còn chưa trả giá đủ.
Lục Hành Thâm kiên nhẫn an ủi: "Cậu không muốn làm Lâm Ngọc Âm, cậu muốn tự do, bây giờ cậu đang biến thành người tự do, Lâm Ngọc Âm, cậu hối hận rồi à?"
"Không..."
Lâm Ngọc Âm che mắt, ôm mặt: "Sắp... thành công rồi."
Cậu ta nghiến răng nắm chặt tóc.
Chỉ một chút nữa thôi.
Hệ thống kiểm tra thân phận tinh tế vô cùng hoàn hảo, muốn đổi trắng thay đen, âm thầm biến thành người khác, thần không biết quỷ không hay rời khỏi đây chỉ có hai cơ hội.
Một là lúc trưởng thành sẽ có cơ hội được đổi thân phận mới, nhưng Lâm Ngọc Âm đã trưởng thành từ lâu.
Còn một lần nữa là lúc kết hôn.
Đến lúc đó cậu ta có thể hoán đổi thân phận với người máy, sau đó nhân lúc nhà họ Lâm và nhà họ Phó không phát hiện thì rời đi với thân phận người máy, không ai biết y là ai, đi đến đâu.
Tự do.
Nhưng kết hôn... kết hôn...
Lâm Ngọc Âm tính toán thời gian, ít nhất phải mấy tháng nữa.
Cậu ta không muốn chờ.
Ngày ngày, ngày ngày phải nấp trong căn phòng nhỏ giấu kín, vất vả lắm mới được ra ngoài một lần... còn bị làm nhục như vậy.
Trong trí não lại nhảy tin nhắn.
Có của Phó Bạc Vọng, còn có nhà họ Lâm, trường học.
Lâm Ngọc Âm bực bội không thôi, tháo hết thiết bị trí não vứt qua một bên.
Y lại gửi cho Lục Hành Thâm một tin.
[Tôi muốn nhanh chóng kết thúc mọi thứ.]
***
Đến đêm, hai kiện hàng được gửi đến sở nghiên cứu của Lục Hành Thâm.
Một kiện là thiết bị trí não của Lâm Ngọc Âm khóa một phần thông tin về thân phận.
Một kiện đến từ Phó Bạc Vọng gửi cho Lâm Ngọc Âm, là mấy bản hợp đồng cần được ký tên lần nữa.
Trong sở nghiên cứu, chú Đức cầm hai kiện hàng tới phòng, sau khi gõ cửa đi vào thả xuống thì rời đi ngay.
Lục Hành Thâm vừa hoàn thành khâu lắp dây thần kinh, vẫn còn đang kiểm tra.
Trong miệng Hạ Ca ngậm chiếc kẹo m út, nằm tựa trên chiếc ghế đầy thoải mái dễ chịu, nhìn chằm chằm vào màn hình 3D.
Phát hiện chú Đức đưa đồ đến, Hạ Ca tò mò quay lại xem: "Gì vậy ạ?"
"Đừng cử động."
Lục Hành Thâm nhẹ nhàng đè vai cậu: "Chưa xong."
Mảnh da cuối cùng được lắp vào, hoàn thành cài đặt chip xúc giác.
Hạ Ca giơ tay lên, giật giật thăm dò, ngón tay khép lại.
Hình như... không khác gì nhiều thì phải?
Lục Hành Thâm đứng trước mặt cậu, vì kiểm tra chức năng xúc giác nên đặt một ly nước ấm và một ly nước đá xuống.
Để đề phòng thị giác làm nhiễu, cả hai chiếc ly đều được bịt kín, thân ly mờ đục.
"Thử xem phân biệt được cái nào nóng hơn, cái nào lạnh hơn không?"
Hạ Ca ngồi dậy vươn tay ra, nắm chặt hai chiếc ly cảm nhận một chút, sau đó ngạc nhiên cười: "Hay quá! Bên trái nóng, bên phải lạnh!"
Ánh mắt Lục Hành Thâm cũng dịu đi, hắn lấy ra tiếp hai cục kim loại hình lập phương đặt lên bàn.
Sự khác nhau giữa 50 độ và 0 độ là mức đơn giản nhất.
Sau đó hắn còn phải kiểm tra sự khác nhau giữa ba mươi và mười độ, thậm chí chỉ chênh nhau một chút xíu.
Không thể quá chậm, cũng không thể quá nhạy...
Cũng như một trò chơi giải đố với độ khó rất thấp.
Nhưng sau khi Hạ Ca thả ly xuống lại không vội sờ vào vật thí nghiệm tiếp theo.
Cậu hơi cúi người, một tay kéo vai Lục Hành Thâm, tay còn lại đột ngột nâng lên dán vào má hắn.
"He he..."
Hạ Ca cười gian, dáng vẻ đắc ý như đùa dai thành công, bàn tay chỉ dán nhẹ lên rồi nhanh chóng rụt mất: "Lạnh không?"
Lục Hành Thâm sững sờ, quên luôn né tránh.
Hạ Ca cười giòn tan, dường như rất hài lòng với trò đùa ác ấy, thấy Lục Hành Thâm không phản ứng thì xấu hổ sờ vào ly nước nóng, cọ lòng bàn tay lên thân: "Anh đừng giận nhé."
Bàn tay ấm áp lại vươn tới, Hạ Ca bắt lấy tay Lục Hành Thâm, âm thầm cảm nhận: "Lục Hành Thâm, tay anh ấm quá."
Bàn tay phải để trần của Lục Hành Thâm bị cậu cầm như vậy nên không thể tiếp tục kiểm tra, nhưng hắn cũng không hất ra.
Hắn cúi đầu nhìn người máy hơi tăng động, trầm giọng hỏi: "Vậy à?"
Hạ Ca gật đầu, cứ vậy làm theo yêu cầu kiểm tra của hắn, đắc ý hất cằm trả lời: "Nhiệt độ của ly nước nóng hơi thấp nhưng ấm hơn ly nước lạnh nhiều, là nhiệt độ tôi thích nhất."
"Vì sao..."
Lục Hành Thâm lẩm bẩm, dường như hắn đã bận rộn tới trưa nên mệt mỏi: "Nhiệt độ mà cũng có thích nhất?"
"Bởi vì vừa phải đó." Hạ Ca trả lời không chút nghĩ ngợi, rõ ràng không hề logic, lại nói một cách hùng hồn.
"Tôi thích con người nhất, Lục Hành Thâm là người có nhiệt độ tay vừa phải nhất, cho nên rất thích."
"Không."
Lục Hành Thâm sửa lời, nghiêm túc nói: "Nhiệt độ của tôi khá thấp, lòng bàn tay cũng không nóng bằng những người khác."
Hạ Ca chạm lên bàn tay còn lại, vì đang làm việc nên tay trái Lục Hành Thâm không đeo găng tay.
Một tay cậu nắm lấy tay trái Lục Hành Thâm, một tay cầm tay phải, thản nhiên hỏi: "Thật à? Chắc là vì tôi là người máy? Với tôi thế này đã ấm lắm rồi."
Quả nhiên nhiệt độ tay trái thấp hơn tay phải, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
Hạ Ca nắm lấy hai tay Lục Hành Thâm, cười thật tươi: "Hay quá, Lục Hành Thâm, nếu anh bị sốt tôi sẽ phát hiện được ngay."
Lục Hành Thâm đặt tay cậu về, bảo cậu ngồi xuống bàn.
Hắn tỉnh táo nói: "Đáng ra cậu phải thích nhiệt độ lạnh hơn, nó có ích hơn cho cậu."
Hạ Ca chớp mắt, nghe lời phân biệt nhiệt độ của hai khối lập phương, chính xác chỉ ra cái nào lạnh cái nào nóng.
Sau mấy lần kiểm tra, xác nhận xúc giác đã đi vào hoạt động, Lục Hành Thâm cho tay 996 nghỉ ngơi một lát rồi bảo cậu thử chạm vào mình.
"Nhớ lấy nhiệt độ bây giờ đi, 996."
Lục Hành Thâm nhìn cậu, trịnh trọng nói: "Nếu về sau có lúc nào đó cậu phát hiện nhiệt độ cơ thể cao hơn hiện tại thì phải nhớ nói ngay với tôi, đồng thời nhanh chóng tìm kiếm thứ gì đó hạ nhiệt cho mình."
Hạ Ca sờ bụng, gật đầu đáp lời.
Lành lạnh.
"Vậy không phải tôi không được tắm suối nước nóng đấy chứ?"
"Tất nhiên là không..."
Lục Hành Thâm kiên nhẫn giải thích, nhân tiện thu dọn những món đồ khác lại: "Nhưng không thể ngâm quá lâu, lúc ngâm cũng không được nghĩ lung tung, lúc đó nhiệt độ bên ngoài quá cao sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán nhiệt độ hạt nhân."
Nói xong, Lục Hành Thâm im lặng đi qua một bên, gửi lệnh đi cho trợ lý và chú Đức.
Hạ Ca hoàn thành kiểm tra thì nhảy xuống khỏi giường thí nghiệm tới cạnh Lục Hành Thâm, đưa tay lên muốn chạm vào, lại bị Lục Hành Thâm bắt lấy cổ tay.
"Làm gì thế?"
Hạ Ca tỏ ra vô tội: "Muốn sờ."
Lục Hành Thâm bất đắc dĩ thở dài: "Đừng sờ lung tung, không phải thói quen tốt."
Hạ Ca: "Nhưng mà... anh đã nói xúc giác sẽ nhạy hơn, tôi muốn thử."
Đúng là có.
Lục Hành Thâm nghĩ, nắm tay cái tay nghịch ngợm của 996 kéo lên đầu mình.
"Oaa!"
Hạ Ca trợn tròn mắt, cậu cảm nhận mái tóc xù lên rồi!!
Rõ, rõ ràng quá!!
Quả nhiên nhạy hơn nhiều! Trước kia cậu không sờ được sợi tóc!
Lục Hành Thâm đã quay đi, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà dường như bước chân hơi vội.
Hạ Ca vẫn chưa thoả mãn, lần nữa đuổi theo, nhanh tay lẹ mắt giơ tay giật trộm một sợi tóc của Lục Hành Thâm.
Phựt.
Lục Hành Thâm chỉ thấy ót hơi ngứa, lạnh mặt quay lại nhìn cậu.
Hạ Ca nhìn sợi tóc trong tay, lộ vẻ day dứt: "Tôi không cố ý..."
Nhân lúc Lục Hành Thâm dừng lại, cậu có thể nhận ra Lục Hành Thâm vốn không giận, mỉm cười kéo tay hắn cầm chặt.
Lục Hành Thâm thử cử động: "Đừng nghịch."
"Lục Hành Thâm đừng giận nha."
Hạ Ca cầm tay hắn, trước khi hắn mở cửa thì kéo người ngồi xuống ghế, không nể nang gì tới gần, định ra tay với đầu hắn.
Lúc Lục Hành Thâm ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt hắn nghiêm túc hẳn lên.
Hắn không biết rốt cuộc xúc giác có ý nghĩa như thế nào đối với một người máy mô phỏng.
Nhưng 996 lại không như vậy.
"Lục Hành Thâm, tôi muốn ghi nhớ cảm giác chạm vào anh."
Hạ Ca như loé lên ý tưởng, đưa ra một lời cầu xin kỳ lạ: "Người với người không giống nhau, vân da, tướng xương, hướng tóc mọc... đều khác nhau, tôi muốn nhớ chúng."
Lục Hành Thâm cho rằng đây không phải bug từ người máy mà do hắn quá mệt mới cho cậu động tay động chân.
Hắn nhắm mắt lại, không đồng ý cũng lười ngăn cản.
Ai bảo trước đây hắn tạo ra 996 mạnh tới vậy.
"Tiếc quá, lúc anh râu dài tôi lại chưa có cảm giác."
Hạ Ca chạm nhẹ vào xương cằm hắn, hơi dừng lại, giọng nói như lạc đi trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng phấn chấn như trước.
"Có điều tôi sẽ nhớ lấy, nếu có ngày tôi không nhìn thấy nữa, chỉ cần anh không để râu, tôi sẽ nhận ra đó là anh."
Lục Hành Thâm ngừng thở, nắm tay cậu.
"Cậu sẽ không bao giờ không nhìn thấy."
"Ngủ sẽ không thấy gì."
Hạ Ca nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bác sĩ Lý nói... ngày đó tôi suýt hư luôn, nếu bị hỏng hóc quá nặng sẽ quên mất anh. Lục Hành Thâm, anh yên tâm, tôi sẽ không quên anh, bây giờ mắt, tai, mũi, tay tôi đều nhớ anh."
"..."
"Nếu tôi bất cẩn quên mất, anh cứ để tôi sờ thử, sau đó sẽ nhớ ra ngay."
"Hạ."
"Ừm?"
Lục Hành Thâm mở to mắt lẳng lặng nhìn cậu, dường như có lời muốn nói.
Hạ Ca xích lại gần, chớp mắt, sau đó "A" một tiếng, đột nhiên thu tay về: "Xin, xin lỗi! Hình như tôi quẹt cả mấy vết bẩn lên mặt anh rồi..."
Một vệt màu xám.
Cậu thử nâng ống áo dụi lên mặt Lục Hành Thâm, kết quả không lau sạch mà còn làm nó loang ra.
Hạ Ca lặng lẽ ôm mặt: "... Tôi sai rồi, Lục Hành Thâm, anh đi rửa mặt đi..."
"... Không sao."
Lục Hành Thâm hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, nói: "Không sao, không trách cậu."
Một hồi sau, Lục Hành Thâm đi rửa mặt, hai tay chống bên bồn nước, thấp giọng nói.
"Đừng chạm vào mặt người khác."
Hạ Ca nhớ đến bác sĩ Lý, cậu Trần, còn có dì Tề, gật đầu: "Biết rồi, không thân mà chạm lung tung như vậy rất bất lịch sự."
Vì đã khá muộn nên Lục Hành Thâm không nói chuyện trí não và hợp đồng, cho Hạ đi nghỉ trước.
Sang ngày hôm sau, Hạ Ca đánh một giấc thật ngon mới biết chuyện Lâm Ngọc Âm bị lộ.
Trần Tiếu Niên cũng tới vì không yên tâm, cứ có cảm giác Lâm Ngọc Âm bị tủi nhục chắc chắn sẽ khóc lóc kể lể với viện sĩ Lục, lỡ Hạ bị giận chó đánh mèo là hỏng việc.
Vì lo lắng nên cả đêm Trần Tiếu Niên trằn trọc ngủ không ngon giấc.
Cũng may lúc cậu ta đến vào ngày hôm sau chỉ thấy Hạ càng phấn chấn hơn hôm qua.
Chẳng những phấn chấn mà còn cực kỳ... hiếu động.
Trần Tiếu Niên vừa từ từ đi tới vừa nhìn Hạ sờ lên chỗ này, chạm vào chỗ nọ, rõ ràng những thứ đã sắp xếp gọn gàng lại cứ cầm lên từng cái rồi thả về, ánh mắt từ yên tâm đ ến vui mừng rồi lại lo lắng.
"Cậu ấy..."
Lục Hành Thâm thản nhiên ngồi bên cạnh, bình tĩnh khuấy cafe.
"Hôm nay cậu tới đây làm gì?"
"Khụ khụ, tôi tới bàn chuyện hôm qua."
Trần Tiếu Niên đang nói với Lục Hành Thâm, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hạ, thấy đối phương vươn tay sờ tảng đá dưới đất, nhịn không được gọi: "Hạ?"
Hạ "Ừ" một tiếng rồi ngẩng đầu, vui vẻ chạy tới: "Cậu Trần à! Cậu đến khi nào vậy, tôi không phát hiện ra! Lâu rồi không gặp lâu rồi không gặp!"
Nói xong còn kéo một tay Trần Tiếu Niên nắm chặt, lung lay như bị cấp trên nhập: "Hôm qua vất vả rồi!"
Trần Tiếu Niên bị cậu nắm tay đến ngẩn ra: "À, cũng tạm, không có gì, cậu nhận được hợp đồng chưa?"
"À nhận được rồi, ban nãy vừa ký."
Hạ Ca cười ha ha: "Cậu Trần này, đá cuội và thuỷ tinh trong sân đều loáng như nhau."
"Hả? Ừ... Chắc chắn là đá cuội chất lượng tốt, từng bị nước mài mòn..."
Không phải, cậu ta không phải đang nói đến việc này.
Trần Tiếu Niên hoàn hồn, ho một tiếng: "Cái đó... hình như hôm qua thượng tá Phó xung đột với Lâm Ngọc Âm."
Lục Hành Thâm ở bên cạnh nói: "Tôi biết rồi. Cậu ấy bị nhầm thành người máy."
Trần Tiếu Niên: "Như vậy sẽ không sao chứ?"
Lục Hành Thâm: "Không cần quan tâm. Cậu ấy sẽ tự xử lý."
Mùi thơm cafe bay trong không khí, Hạ Ca chạy qua, Lục Hành Thâm thấy cậu đến thì rót một ly cho cậu.
Hạ Ca thả đường rót sữa vào, uống ực một hơi, hoàn toàn không sợ nóng.
Cậu đặt ly xuống, chống cằm nhìn Lục Hành Thâm khẽ thổi hơi: "Lưỡi tôi không sợ bỏng."
Lục Hành Thâm chợt dừng lại.
Chủ quan rồi.
"Há miệng cho tôi xem."
Hạ Ca phối hợp ngửa đầu há to miệng, còn hơi thè lưỡi: "A ——"
"Đừng a."
"Ồ..."
Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn, không biết lấy đâu ra cái đèn pin nhỏ chiếu sáng, xác nhận tình hình bên trong, sau đó thả xuống, đứng lên nói: "Không bị bỏng hư, lần sau không được làm thế nữa."
"Ừm..."
Trần Tiếu Niên ngẩng đầu nhìn lên trời, càng lo lắng cho tương lai của Hạ.
Cậu ta không tin viện sĩ Lục sẽ đối xử tốt với Hạ mãi, nhưng đồng thời Phó Bạc Vọng lại càng nguy hiểm.
Nhân lúc bọn họ kiểm tra khoang miệng xong, Trần Tiếu Niên nhỏ giọng thì thào với Hạ Ca: "Hình như hôm qua Phó Bạc Vọng ra tay với Lâm Ngọc Âm, không biết có phải làm cái trò kia không..."
"Hả? Thật à?"
Hạ Ca ngạc nhiên ngẩn ra.
"Vì hắn xem Lâm Ngọc Âm là người máy! Hắn biết có một người máy giống hệt Lâm Ngọc Âm... Tưởng cậu đưa người máy đi lừa hắn, cực kỳ tức giận."
Trần Tiếu Niên nghiêm túc nói nhanh: "Cho nên nhất định phải cảnh giác với thượng tá Phó, tôi thấy ban đầu thái độ hắn rất tốt, vừa phát hiện không phải Lâm Ngọc Âm thì cực kỳ hung dữ, cậu tuyệt đối đừng để hắn phát hiện!"
"Tôi... tôi biết rồi...!"
"Một khi bị phát hiện nhớ phải chạy ngay!"
Hạ Ca gật mạnh đầu, liên tục cam đoan: "Đến lúc đó tôi sẽ tìm Lục Hành Thâm và cậu giúp đỡ!"
"... Cậu tìm tôi cũng được."
Cạch, Lục Hành Thâm đặt mạnh ly xuống bàn.
"Nói chuyện xong chưa?"
Trần Tiếu Niên giật thót, vội vàng ngậm miệng.
Suýt thì xúc động, còn lại cậu ta nên nói riêng thì hơn.
"Trí não Lâm Ngọc Âm ở đây, qua dùng thử đi."
Lục Hành Thâm uống hết ly cafe, đẩy một thiết bị trí não đen tới: "Về sau trừ những lúc tới trường, cậu sẽ phải đi tất cả những việc khác cần ra mặt."
"Việc khác...?"
Hạ Ca sững sờ, không ngờ mọi chuyện phát triển nhanh như vậy: "Làm thế được không? Trong nhà cậu ấy thì sao, tôi cũng phải đi à?"
"Bình thường cậu ấy sống một mình, không ở với gia đình, trong nhà cũng chỉ có một quản gia, một người mẹ lớn tuổi và một người anh không thân thiết ở ngoài."
Lục Hành Thâm giải thích, đây là tình hình được công khai của nhà họ Lâm, không tính là bí mật: "Người liên lạc trong trí não cũng chỉ có mấy người này, cậu tham khảo ghi chép liên lạc làm việc hồi trước là được."
Hạ Ca cầm lấy trí não, không khỏi căng thẳng, đột nhiên phải dùng tới thứ này khiến cậu cảm thấy biến cố càng khó hơn trước đây.
Lục Hành Thâm như vừa nghĩ ra, bổ sung thêm: "Đúng rồi, trong đó có cả cách thức liên lạc với Phó Bạc Vọng, nếu cậu thấy phiền thì có thể không cần quan tâm."
Hạ Ca lại thả trí não lên bàn.
"..."
"Yên tâm đi, cậu ấy đã xử lý hết những thứ cá nhân khác, trí não ghi nhớ tài sản đã được chuyển dời hơn phân nửa."
Trần Tiếu Niên cũng ở đó, bảo cậu đeo lên thử, sau đó trao đổi phương thức liên lạc mới.
Hạ Ca là người máy, dù có chức năng nhận gửi tín hiệu, nhưng trí não như vậy càng khiến cậu dễ dàng giả thành Lâm Ngọc Âm.
Cậu ngơ ngẩn nhìn trí não, chậm chạp không dám vươn tay.
"Có thứ này rồi," Lục Hành Thâm ngồi một bên nói: "Tương đương với có căn cước, có thể tự đi mua đồ, tự ra vào rất nhiều tình huống dù không có người giám hộ."
Hạ Ca khẽ thở, không dám tin nhìn Lục Hành Thâm, hỏi dò: "Tôi... tôi có thể ư? Tôi có thể... tự đi chơi?"
Trước đây dù cậu đi đâu, nếu không phải bác sĩ Lý đi theo thì phải cần cậu Trần ở cạnh.
Dù cậu có chút tiền được Lục Hành Thâm cho, trước đây đi mua đồ cũng cần phải đăng ký thân phận người mua, lúc đó sẽ để bác sĩ Lý hoặc cậu Trần giải quyết.
Không có thân phận, nửa bước khó đi.
Đến cả A Cửu còn phải dựa vào di vật ông Lục để lại mới được xuất hiện trong một số tình huống.
Nơi duy nhất không cần những hạn chế ấy là chợ đen. Nhưng bây giờ chợ đen cũng không an toàn.
Lục Hành Thâm nhẹ nhàng gật đầu: "Bao gồm cả sử dụng phi thuyền."
Phi thuyền...
Trần Tiếu Niên bên cạnh nghe thấy cũng ngạc nhiên tới ngẩn người.
Có phải cậu ta biết hơi nhiều rồi không?
Rốt cuộc viện sĩ Lục định làm gì?
Lục Hành Thâm nhìn Hạ, khẽ gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của cậu.
"Trước lúc giao trí não cho tôi, Lâm Ngọc Âm đã chuyển gần hết tài sản đi, bao gồm cả phi thuyền của cậu ấy, cho nên bây giờ cậu có thể thử mua một chiếc xe cho riêng mình, về sau tiện đi lại."
Phi thuyền và những thứ khác được khoá trong trí não, không phải thứ có thể mượn bừa.
Cho nên xe Lục Hành Thâm chỉ có thể dùng cho bản thân, trao quyền đặc biệt cũng liên quan tới trí não, không được thuận buồm xuôi gió lắm.
"Nhưng mà, nhưng mà... tôi tự đi chơi."
Hạ Ca tưởng như mình đang mơ, niềm vui tới quá nhiều, quá lớn khiến cậu không biết phải làm sao, trong mắt cậu mờ mịt không xác định, thậm chí nghi ngờ có phải Lục Hành Thâm đang hiểu lầm gì đó không, hoặc cậu đang hiểu lầm.
"Tôi chỉ là người máy mô phỏng, nếu... nếu tôi làm sai thì sao đây? Gặp rắc rối phải làm sao?"
"Vậy cứ gọi tôi giúp."
Lục Hành Thâm nhìn cậu, ánh mắt mang đến niềm tin vững chắc giúp bất an trong lòng Hạ Ca chìm xuống.
"Tôi sẽ giúp cậu."
Trần Tiếu Niên nhìn hai người im lặng nhìn nhau, cắn răng mỉm cười, chen vào nói: "Tôi cũng sẽ giúp cậu, Hạ, không chỉ có tôi, còn có anh Lý nữa, bọn tôi đều sẽ giúp cậu."
Cậu ta thầm nói thêm trong lòng, cũng có thể giúp cậu thoát khỏi Lâm Ngọc Âm và Lục Hành Thâm.
Lục Hành Thâm: "..."
"Cảm ơn."
Hạ Ca nhỏ giọng nói, cúi đầu cầm lấy trí não.
Ngón tay vừa chạm đến nơi nào đó, xác nhận thân phận, một tin nhắn được mở ra.
Phó Bạc Vọng: [Tôi sắp phải đi Lân Tinh rồi.]
Hình ảnh kèm theo là trạm đỗ phi thuyền vũ trụ quân dụng, ảnh trong góc là "Cửa sổ chống trộm" cầm trên tay.
[Nếu còn sống quay về thì gặp nhau đi, tôi có lời muốn nói.]
Hạ Ca: "..."
Hạ Ca thả trí não xuống, mờ mịt ngẩng lên, vi diệu nhìn hai người.
"Bây giờ tôi chưa gặp rắc rối nhưng xin giúp đỡ sớm được không?"
Trời ạ, cậu thật sự không biết nên nói chuyện như thế nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hành Thâm: Nếu gặp rắc rối cứ gọi tôi giúp đỡ, không sao.
Hạ Ca: Ngại nói chuyện cũng xin giúp được không?
Lục Hành Thâm: Được, chặn lại, block luôn. Cứ vậy là xong.