"Trạng thái của cậu lúc đó rất kém, người xung quanh đều trút giận lẫn đau khổ lên cậu, cậu hỏi tôi có phải khi cậu không còn nữa, bọn họ mới hài lòng hay không."
Lục Hành Thâm từ tốn kể lại câu chuyện năm đó, chỉ là lần này hắn cực kỳ bình tĩnh như đang nói về chuyện người khác.
"Mẹ tôi dặn tôi rằng cậu là đứa trẻ đáng thương, bảo tôi an ủi cậu nhiều hơn, đừng để cậu làm ra những việc ngốc nghếch."
"Câm miệng!"
Lâm Ngọc Âm bỗng đứng lên, cánh tay vung mạnh khiến bình hoa trang trí trên đàn rơi xuống đất, tay y đấm vào thân đàn nhưng lại như không có cảm giác đau.
"Tôi không cần người khác thương hại! Tôi là người đứng đầu, hoàn hảo nhất, không phải một tên phế vật đáng thương!"
"Cho nên khi nhìn thấy Lâm Nghiêm Phong lần cuối, tôi nói với cậu thật ra ông ta rất yêu cậu, kiêu hãnh vì cậu, tôi nói, lúc ông ta sắp chết đã hối hận vì khi còn sống đối xử không công bằng với cậu."
Nói đến đây, tốc độ nói của Lục Hành Thâm trở nên cực chậm cũng cực rõ ràng, bảo đảm dù Lâm Ngọc Âm phản bác bằng tiếng gầm giận dữ như phát điên cũng có thể đưa từng câu từng chữ vào tai y.
"Tôi đã lừa cậu. Di ngôn của cha cậu, từ đầu tới cuối đều chỉ là lời nói dối do tôi thương hại cậu tạo nên."
Bên trong căn phòng, Lục Hành Thâm và Lâm Ngọc Âm giằng co, trước khi Lâm Ngọc Âm chấp nhận đối mặt với sự thật sẽ không tiếp tục nhượng bộ.
Hắn lẳng lặng ngồi đó, cầm cây gậy lạnh lẽo chờ đợi thời gian trôi qua, dường như màn kịch hỗn loạn trước mắt chỉ là một ảo ảnh không liên quan gì tới hắn.
Chỉ khi Lâm Ngọc Âm phản bác hắn từng câu, muốn tự đi tìm bằng chứng chứng minh mình mới là đúng, cứng đầu muốn đổi chân tướng thành lời nói dối.
Lục Hành Thâm mới có thể đưa ra chứng cứ khiến y dừng lừa mình dối người.
Hắn vốn bằng lòng cứ vậy lừa Lâm Ngọc Âm cả đời, trả giá thật đắt vì sự cao ngạo và tự cho mình là đúng năm đó.
Vốn là chuyện nhỏ, đây cũng không phải việc gì khó, dù cuối cùng cả hai sẽ mỗi người một ngả, thậm chí trở mặt thành thù cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đưa theo bí mật vào quan tài.
"Cứ tưởng cậu chỉ hơi ngu ngốc, hơi điên khùng."
Ngón tay Lục Hành Thâm khẽ chạm vào trí não, thở dài bất đắc dĩ.
"Nhưng bây giờ cậu đã tạo ra quá nhiều sai lầm, thu tay lại đi, Lâm Ngọc Âm."
"Thu tay lại? Không... Không bao giờ! Tôi đã có được nhiều như vậy, quốc gia của tôi... lý tưởng của tôi... Tôi sẽ không bao giờ thu tay lại!"
Lâm Ngọc Âm vươn tay lấy một con dao nhọn, nhào thẳng vào hắn: "Muốn chết thì chết chung đi!"
Một giây sau, toàn bộ căn nhà chợt rung lên, tiếng máy móc chuyển động ù ù thoáng chốc lấp đầy không gian khiến đầu Lâm Ngọc Âm rung lên không thôi.
Tất cả chìm vào bóng tối trong chớp mắt, vô số dòng điện vọt qua làm Lâm Ngọc Âm đau đớn hét lên thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.
Tay của y, hai chân y, lưng y lúc này không có nổi chút sức.
Lục Hành Thâm đứng lên, từng bước đi đến trước mặt y, gậy chống từ từ nâng lên, đầu nhọn đặt sát bên gáy Lâm Ngọc Âm.
"Bây giờ cậu còn bao nhiêu phần trăm là người? Một nửa? 40%... Không, 30%?"
"Anh... vì sao..."
"Phản ứng bài xích của cơ thể đau đớn lắm đúng không, Lâm Ngọc Âm."
Lục Hành Thâm trầm giọng nói: "Vì sao tôi biết cậu muốn chết cùng tôi? Hay là muốn hỏi vì sao lại vì một Phó Bạc Vọng, một người máy mô phỏng, hoặc là trở mặt với cậu vì những người không liên quan?"
"Không, không được." Lâm Ngọc Âm đột nhiên nhận ra hắn muốn làm gì, run rẩy khóc to: "Anh không thể làm vậy được! Là chúng đáng chết, bọn chúng đáng chết!!!"
"Dáng vẻ bây giờ của cậu trông rất giống cha cậu."
"Ông ta không phải cha tôi! Tôi không nhận ông ta!"
Lục Hành Thâm khẽ vỗ tay.
Thời gian chuẩn bị kéo dài đủ để hắn xâm nhập vào hệ thống nơi đây, chiếm lấy não chủ, thậm chí khống chế cả phần cứng máy trên cơ thể Lâm Ngọc Âm.
Cuối cùng màn hình thực tế ảo hiện ra, xâu chuỗi lại toàn bộ những chi tiết bị che giấu năm đó.
Khuôn mặt Lâm Nghiêm Phong tiều tụy sắp chết, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng bỗng tỉnh táo lại như hồi quang phản chiếu, khàn giọng giãy dụa, điên cuồng nắm lấy đứa trẻ mới chỉ mười tuổi đứng bên giường.
"Nó không phải con tao... Tao không nhận nó, tao không nhận! Đồ phế vật, nó nên chết chứ không phải tao! Để nó chết theo tao, cùng xuống địa ngục với tao!!"
Lục Hành Thâm thất vọng nhìn người trước mắt, cũng như khi hắn còn nhỏ nhìn người sắp chết trên giường bằng vẻ khinh miệt vậy.
Lâm Ngọc Âm cũng bị ép chứng kiến màn này, con ngươi co rụt, ngơ ngẩn như bị đánh một đòn thật mạnh.
Đáng tiếc, cũng đáng buồn.
Lục Hành Thâm ngồi xuống, ngay khi y hoàn toàn xụi lơ, hoảng hốt không còn chút sức đã lấy đi con dao trong tay y, lấy đi cả những món vũ khí khác, quay người đi ra cửa.
Hắn đã thử quá nhiều lần.
Từ 001 đến 995 chưa từng có một lần thành công, dù là khiến người máy mô phỏng Lâm Ngọc Âm trở lại con đường đúng đắn, chấp nhận hiện thực, từ bỏ ý đồ tự hủy hoặc lôi kéo người bên cạnh cùng chết.
Bây giờ không cần phải thử nữa.
Lúc đi tới cửa, một tràng cười điên loạn từ trong nhà vọng ra, thật lâu không ngừng lại.
Chờ Lục Hành Thâm rời đi một quãng, Lâm Ngọc Âm lấy lại chút sức, giãy dụa bò dậy khỏi mặt đất, mỉm cười lẩm bẩm đi đến bên cạnh chiếc đàn, lấy một mảnh sứ vỡ trong góc nhà, bước từng bước đến sân thượng mái nhà như cái xác không hồn.
Ánh mắt lướt qua, toàn bộ cạm bẫy và kế hoạch sớm đã sụp đổ.
Thiên Quốc hoang đường, lừa mình dối người của cậu ta cũng đã đi vào ngõ cụt.
Khắp nơi trên thành phố đã bị chiếm đánh khống chế, cư dân được cậu ta che giấu cũng bị tìm tới, bị khống chế, mỗi người bịt kín mắt bọn họ để tránh họ sụp đổ, tháo "Cửa sổ Utopia" xuống.
Lâm Ngọc Âm đứng đón gió nhìn về phía xa, đáy mắt là mảnh đen tối tĩnh mịch.
"Không..."
Y nhớ lại hình dáng của cha lúc lâm chung trong hình chiếu, nhìn thấy món đồ đặt ở đầu giường.
Quả nhiên... đó không phải lời nói dối của Lục Hành Thâm, hắn chưa thấy tấm ảnh chụp kia, là một bức ảnh ba người không có y.
Đây không phải món đồ Lục Hành Thâm có thể ngụy tạo, cho nên quả nhiên là thật.
Cha muốn y chết chung, chưa từng công nhận y, cũng chưa từng hối hận, chưa từng khóc vì y.
"Chết chung... Đúng vậy, chết chung..."
Lâm Ngọc Âm nhẹ nhàng khép hai tay đặt lên tim, bình tĩnh cười: "Cha muốn tôi chết chung, anh Lục, cũng giống như tôi muốn anh cùng xuống địa ngục, ông ấy vẫn yêu tôi."
Một thiết bị đội đầu nhỏ gọn mới lạ được Lâm Ngọc Âm lôi ra từ một góc khuất trên sân, cậu ta nhẹ nhàng mở nó ra đeo lên mắt, đắp lên tai, che lên mũi.
Thế giới trước mắt rực rỡ hẳn lên.
Thiên đường của y, đế quốc của y, còn có nhà cửa con dân của y.
Bên cạnh y có một người đàn ông quen thuộc, gương mặt gần giống y mỉm cười hiền hòa, vươn tay ra giữa cảnh tượng ảo mộng.
"Con ngoan, cha sẽ luôn ở bên con."
Hai cha con cùng giơ lưỡi dao trong tay lên, mỉm cười cắt lên mạch máu trên cánh tay.
***
Phó Bạc Vọng cho người đưa cư dân cuối cùng được cứu ra lên phi thuyền.
Bọn họ không thể đưa hết một lần mấy trăm triệu người đi, chỉ kịp thời xử lý hết những cạm bẫy liên quan và những kẻ có tính công kích.
Trừ những thứ đó ra còn bắt thêm mười mấy tên thuộc tầng quản lý, bọn họ đeo một loại hàng cấm kiểu khác, có quyền hạn lớn hơn, trước đó không ngừng giám sát tất cả mọi người, phát đi mệnh lệnh này tới mệnh lệnh khác, người âm thầm điều khiển đủ loại vũ khí trong thành phố cũng là chúng.
Toàn bộ dường như kết thúc viên mãn, nhưng Phó Bạc Vọng cứ cảm thấy thiếu thiếu.
Hắn nhìn mười tên tự xưng là kẻ đứng sau màn, cho người đi thẩm vấn thêm lần nữa.
Những kẻ này thừa nhận toàn bộ, nhanh chóng cúi đầu nhận tội.
Cảm giác khó hiểu duy nhất đến từ nét mặt của chúng.
Rõ ràng đã tháo mấy thiết bị kia xuống, thậm chí đến bịt mắt bảo vệ tinh thần cũng không đeo, nhưng khóe miệng của chúng vẫn nở nụ cười quỷ dị.
Hệt như cam chịu kết quả hiện tại, thậm chí tình nguyện bị bắt.
Cũng như những kẻ đã đi vào đường chết, lại cho là mình đang làm việc chính nghĩa.
Phó Bạc Vọng tóm chặt cổ áo một tên, chất vấn: "Các người che giấu kẻ đầu sỏ, tưởng chỉ cần mình bị bắt là tên kia có thể trốn tội?"
Sắc mặt người kia cứng lại nhưng không nói gì thêm.
"Tiếp tục hỏi."
Phó Bạc Vọng để lại câu nói này, quay người rời khỏi phi thuyền.
"Kết thúc chưa?"
Đằng sau có người nhìn sang hỏi thăm, sau khi nhận được thủ thế của thượng tá thì hiểu ý hắn, ngoan ngoãn quay về tiếp tục thẩm vấn trong lúc chờ đợi.
Phó quan Trương cũng khá bận tâm, nghĩ thật ra bọn họ có thể cứ vậy thu tay: "Đã bắt nhiều người lắm rồi, dù trốn mất một tên cũng không gây nổi sóng gió gì, có thể chờ lần sau đến trải thảm lục soát."
"Anh đi tìm một người đáng tin cậy, dẫn người tới phá hết mấy cái phi thuyền ở cảng đi."
Phó Bạc Vọng sờ túi, lấy một điếu thuốc châm lửa, phả một hơi: "Nếu hôm nay tôi không bắt được con rùa đen rụt đầu kia cũng sẽ không cho hắn cơ hội chạy khỏi hành tinh này."
"Hiểu rồi!"
Phó quan Trương ứng tiếng: "Chờ một chút, cậu định tự đi à?"
"Không đủ người, chờ xác nhận tên kia ở đâu, tôi sẽ gọi anh."
"Được."
Phó Bạc Vọng hút điếu thuốc rất nhanh, tiện tay cạy khoá một chiếc xe ô tô đỗ ven đường, lái về một hướng nào đó.
Trước đó bọn họ đã khoá chặt một vùng phạm vi, đoán chừng chủ mưu trốn ở đây, sau đó tìm ra mười mấy người kia, đồng thời tìm được lượng lớn cư dân đang ẩn nấp.
Nhưng sau đó còn có một khu vực nhỏ chưa được điều tra cẩn thận.
Không bao lâu sau, Phó Bạc Vọng dựa vào trực giác điều hướng đáng sợ và dấu vết khả nghi giấu kín trong mấy đống rác ven đường, phát hiện một dấu chân rõ ràng không phải người của hắn, cũng không thuộc về người bản xứ.
Dấu chân kéo dài về một hướng nào đó, dấu bánh xe mới đi ngược lại nhanh chóng dẫn hắn tới một nơi khác.
Đó là một căn nhà cực kỳ sạch sẽ cũng cực kỳ xinh đẹp, không hề hoà hợp với cảnh vật xung quanh.
Phó Bạc Vọng nhíu mày, không hiểu vì sao vừa rồi không ai phát hiện ra nơi dị thường như vậy.
Bỗng có tiếng vang lớn.
Ngọn lửa đỏ tươi thoáng chốc bọc quanh căn nhà.
Phó Bạc Vọng nhanh chóng dập thuốc, mở cửa xe đi xuống, vô thức muốn lấy máy ảnh cảm biến nhiệt xác nhận bên trong có người sống hay không, lại nhận ra thế lửa lan quá nhanh, chụp ảnh cảm biến nhiệt cũng khó mà chính xác.
Hắn dứt khoát nhảy lên nóc xe nhìn vào trong.
Có người.
Phó Bạc Vọng còn chưa kịp tiến lên xác nhận tình huống, đột nhiên ngẩng lên nhìn bóng người đang đứng trên mái nhà.
Đó là...
Phó Bạc Vọng trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì mình thấy.
Hắn rất chắc chắn xung quanh không còn "Cửa sổ chống trộm", tất cả thiết bị thực tế ảo cũng bị tiêu huỷ, thậm chí hệ thống cung cấp điện cho toàn thành phố đều đã bị tê liệt.
Vì vậy theo lý thì không thể xuất hiện hình ảnh thực tế ảo được nữa.
Nhưng dù người trước mắt bị hàng cấm che mất một phần mặt, Phó Bạc Vọng vẫn có thể nhận ra.
Là Lâm Ngọc Âm.
Từ xa nhìn lại có thể thấy máu me đầm đìa trên người Lâm Ngọc Âm, từng vết thương trải rộng khắp cánh tay, màu đỏ uốn lượn chảy xuống.
Nhưng người làm như vậy lại như không cảm thấy đau, không biết nhìn thấy gì trong ảo giác của hàng cấm.
"Này!!"
Phó Bạc Vọng gọi lớn, nhưng hiển nhiên Lâm Ngọc Âm không nghe thấy tiếng hắn.
Hắn mắng một tiếng, gấp gáp liên lạc với phó quan Trương báo địa điểm, gọi đội y tế tới ngay.
Thế lửa khẩn cấp, Phó Bạc Vọng nhìn quanh một vòng vẫn không tìm ra thiết bị phòng cháy.
Cũng giống như mấy hành tinh heo hút ở nơi thâm sơn cùng cốc, không hề có cách để đối phó với mấy tình huống khẩn cấp như thế này.
Hắn quay về xe mình, sau đó lấy một thùng đồ uống ra, chỉ còn một ít thứ thu được trong lúc đang hành động tạm đặt bên trong.
Là đống hàng cấm hắn hận nhất.
Hàng cấm cũng có nhiều loại, Phó Bạc Vọng lục lọi một lát, sửng sốt lật ra một bộ xương ngoài đã được cải tiến.
Theo quy định, tự ý chế tạo, buôn bán, sử dụng hàng cấm đều là hành vi trái pháp luật nghiêm trọng, nếu người chấp pháp mà vẫn làm vậy sẽ chịu hậu quả rất lớn.
Phó Bạc Vọng cầm lấy đống đồ kia nhìn một lát, vì được lấy từ trong nhà nên còn rất mới.
Nhưng có thể cứu người.
Bóng người bắt được trong tấm ảnh cảm biến nhiệt vừa rồi bỗng hiện lên trong đầu Phó Bạc Vọng.
Rốt cuộc bọn họ vẫn không thể tìm ra người này.
Hơi thở Phó Bạc Vọng khựng lại, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn bóng người trên mái nhà lần nữa.
Chẳng lẽ...
Hắn đã sớm biết hàng cấm có thể ảnh hưởng, điều khiển một người.
Hắn từng cho rằng những cạm bẫy kia dùng hình dạng Lâm Ngọc Âm để dụ dỗ hắn mắc câu, từ đó phá vỡ hành động lần này của bọn họ, chỉ cần nhìn ra là được.
Nhưng nếu cạm bẫy thật sự... là hiệu ứng tâm lý "Sói tới" khiến mọi người biến tất cả hình ảnh của "Lâm Ngọc Âm" thành bẫy, từ đó hại chết Lâm Ngọc Âm thật ngay dưới mắt bọn họ thì sao?
Suy đoán đáng sợ khiến hơi thở Phó Bạc Vọng dừng lại, trái tim theo đó đập loạn lên.
Nếu là vậy thật.
Không, dù chỉ là một khả năng nho nhỏ, một khi xảy ra, đối với tính mạng con người sẽ là cái chết không thể thay đổi.
Hắn không đánh cược nổi.
Phó Bạc Vọng cắn răng nhắm chặt mắt, cuối cùng vẫn quyết định tự tay mặc bộ xương ngoài lên người.
Có bộ trang bị này, dù tường lửa cao hơn, lớn hơn nữa cũng không thể ngăn cản hắn.
Chỉ mang một người ra ngoài mà thôi.
Phó Bạc Vọng mở thùng nước xối từ trên đầu xuống, sau đó lau mặt lui lại mấy bước, từ ngoài viện nhảy lên thật cao.
Tiếng gió vang lên bên tai, sóng nhiệt nóng bỏng quét tới, Phó Bạc Vọng không dám dừng lại, lần nữa nhảy lên, sau vài ba lần như thế thì tới được sân thượng.
Hắn vội vàng chạy tới, vươn tay định lấy hàng cấm trên đầu Lâm Ngọc Âm xuống, lại bị cậu ta né tránh, trở tay quét qua cổ hắn.
Giữa năm ngón tay trắng ngọc kẹp một mảnh sứ vỡ.
Nếu không phải Phó Bạc Vọng chiến đấu quanh năm, phản ứng cơ thể không chỉ ở mức bình thường, lúc này chỉ sợ đã sớm bị quẹt ra một vệt máu trên cổ, sâu thêm chút nữa sẽ dẫn đến kết quả bị cắt đứt cổ.
Phó Bạc Vọng không khỏi ngạc nhiên, gọi: "Lâm Ngọc Âm!"
Lâm Ngọc Âm mỉm cười, cậu ta chảy rất nhiều máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Thượng tá, là anh à?"
"Lâm Ngọc Âm, bây giờ những gì em thấy đều là giả, em bị hàng cấm khống chế, nghe tôi nói, mau quăng..."
"Thượng tá Phó."
Lâm Ngọc Âm quay qua hắn, cười khẽ: "Anh vậy mà tự tay đeo lên người món đồ ghét nhất vì tôi."
Phó Bạc Vọng thu lại biểu cảm, ấn đường nhăn chặt, giọng nói dần trở nên nghiêm túc: "Cậu... thật sự là Lâm Ngọc Âm?"
"Tôi không phải Lâm Ngọc Âm,"
Cậu ta cười dữ tợn hơn, nghiến răng nói: "Thì còn là ai được đây?!"
Dường như tất cả các cảm xúc khác đều bị cơn giận dữ của Lâm Ngọc Âm thổi bay, mất đi khả năng phán đoán cơ bản, cứ vậy vọt về phía Phó Bạc Vọng.
Qua vài trận vật lộn, cậu ta gần như bị Phó Bạc Vọng khống chế ngay lập tức, hai tay ép chặt đè lên đất, mảnh sứ vỡ kia cũng bị hất ra khỏi tay văng ra phía xa.
Mùi máu tươi k1ch thích mũi Phó Bạc Vọng, hắn gần như mất khống chế run ngón tay, đích thân tháo hàng cấm khỏi đầu cậu ta.
"Lâm Ngọc Âm... Là em thật, sao em lại..."
Lại biến thành như bây giờ.
Phó Bạc Vọng hốt hoảng nhìn gương mặt này, thấy sau khi lấy hàng cấm xuống khỏi đầu đối phương, gương mặt lạnh lẽo, thù hận bệnh trạng vẫn không giảm đi, trong lòng đau đớn.
"Thượng tá Phó, nếu anh đã thích tôi như thế, vậy chết đi vì tôi chắc không phải việc gì khó."
***
Đối với Hạ Ca, mới chỉ qua mấy tiếng ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Dù chỉ là một người đi vòng quanh đứng ngoài quan sát, Hạ Ca cũng không nhịn được cảm thán, con người có lúc thật đáng sợ.
Cậu đã phá hỏng rất nhiều bẫy và vũ khí, có một số chỗ nằm khuất ở một góc cực kỳ hẻo lánh, đội của thượng tá Phó cũng vì vậy mà bị thương mất mấy người, đồng thời phá được rất nhiều.
Dù sao mấy cái bẫy kia được thiết kế quá giảo hoạt, không kết nối thành một mạng lưới mà dựa vào điều khiển của người xung quanh mới kích hoạt, cho nên rất khó phát hiện.
Cũng may là cậu có thể phát hiện ra mạng cục bộ, không những phá huỷ thật nhiều trên đường đi mà còn tắt vài chiếc bếp gas, cứu được nhiều chó mèo.
Hi vọng sau khi rời khỏi bãi rác này, chúng nó có thể có một cuộc sống tốt hơn, ít nhất là tốt hơn so với cứ bị nhốt trong lồ ng rồi chết đói chết bệnh hay chết vì bẩn thỉu.
Hạ Ca thấy thượng tá Phó cho người dẫn một nhóm dân cư đi khỏi hiện trường, nấp ở một cái cây phía xa quan sát, định chờ bọn họ rời đi rồi sẽ quay về phi thuyền gặp Lục Hành Thâm.
Chắc Lục Hành Thâm cũng xong rồi nhỉ.
Đúng lúc này, cậu bỗng thấy Phó Bạc Vọng lái xe rời đi.
Hả?
Hạ Ca tò mò nhìn về phía kia, gửi tin nhắn cho Lục Hành Thâm rồi đi theo.
Sao lại rời đi một mình?
Cậu nhớ Lục Hành Thâm đã từng nói Lâm Ngọc Âm cũng ở đây, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện xấu, chẳng lẽ Phó Bạc Vọng muốn đi gặp cậu ta một mình?
Vì để Phó Bạc Vọng không phát hiện, Hạ Ca không dám đi quá sát, lỡ để lộ sẽ xong đời, trên đường đều nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà, đứng từ xa nhìn xem.
Chờ Phó Bạc Vọng đến gần căn nhà cháy, Hạ Ca giật nảy mình.
Có cháy kìa!
Thế nhưng dường như công tác phòng cháy ở nơi này không tốt, đến cả thượng tá Phó cũng không thể dập lửa một mình.
Hạ Ca lại rời khỏi đây, quyết định đi tìm đồ dập lửa trước, bằng không lỡ lửa lan ra, người ở đây lại không quan tâm sẽ đi đời.
Cậu vội vàng chạy đến chỗ xa tìm một vòng.
Không biết mấy người nấu nước trong bếp còn chưa xong đã bỏ đi sao có thể sống giữa một nơi có công trình phòng cháy chưa hoàn thiện lâu như thế!
Hạ Ca càng tìm càng sốt ruột, quả thật muốn nổi giận tới nơi.
Tình hình cấp bách, cậu thu thập toàn bộ số nước có thể thấy.
Nước uống, nước sinh hoạt, còn có nước máy, mấy cái ống dùng được cũng lấy hết tới.
Nhờ có ưu thế về tốc độ và sức mạnh cơ thể người máy, chỉ trong thời gian ngắn Hạ Ca đã kéo đến rất nhiều ống nước, ống nước phun không được bao nhiêu bèn ghép hết mấy ống cùng phun một lúc.
Xì xì xì ——
Thử nước một hồi lâu, cuối cùng Hạ Ca dập được ít lửa trước cửa chính, số nước lấy tới đã dùng hết, chỉ còn nước vòi là dùng được.
Cậu ngẩng đầu, chợt nghe thấy tiếng động gì đó, xuyên qua khói đen thấy bóng Phó Bạc Vọng và Lâm Ngọc Âm.
Lý trí nói cho cậu biết bây giờ phải rời khỏi đây ngay, lẩn đi thật xa, có thượng tá rồi Lâm Ngọc Âm sẽ không gặp chuyện lớn, bọn họ đều sẽ bình an.
Nhưng mà...
Nếu cứ bỏ mặc không quan tâm... lỡ bọn họ có mệnh hệ gì thật thì phải làm sao đây?
Mạng sống chỉ có một.
Dù cậu có tận hai lần.
Hạ Ca gãi đầu, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cố gắng dội nước dập tắt càng nhiều lửa càng tốt.
Ít nhất cũng chừa đường ra cho bọn họ.
Sau khi cố dập lửa, cậu lại tìm một ít cát khô không cháy đắp lên những chỗ đã bị dội tắt, đề phòng bốc lửa trở lại.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, mái nhà đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm.
Nổ... nổ rồi?!
Hạ Ca sợ hãi nhìn qua, cả căn nhà lớn như vậy đã bị sập một góc.
Lớp xương ngoài thượng tá mặc trên người, hắn vậy mà mặc xương ngoài... Vì biến cố vừa rồi, nửa bộ xương đã bị rơi rớt.
Mặt đất tầng cao nhất từ từ đổ sập, bên dưới là biển lửa.
Chỗ bị sập càng lúc càng rộng, thêm mấy miếng xi măng rơi rớt, cơ thể thượng tá bỗng hụt xuống, chỉ còn lại một tay đang nắm phần cốt thép rìa bên ngoài.
Lâm Ngọc Âm đứng trước mặt hắn, mỉm cười nhìn xuống từ trên cao, không hề lo lắng mình cũng sẽ rơi xuống.
Không muốn sống nữa à!!
Hạ Ca sợ hãi co rút con ngươi, không hề nghĩ ngợi xối ướt người, nhanh chóng chạy về phía kia.
Nhân tiện bôi tro lên mặt mình, nghĩ một lát lại xé một góc áo che nửa mặt như đại hiệp.
Dù không thể hoàn toàn che đi thân phận, nhưng ít nhất có còn hơn không.
Hạ Ca đi đến dưới nhà, nhảy lên trên cao.
Vào một ngày nào đó vừa thức dậy cậu đã thử nghiệm, chỉ với sức mình có thể nhảy cao hơn một tầng lầu.
Về sau khi ra ngoài đi chơi cậu cũng thử thêm mấy lần, nếu mượn lực có thể nhảy cao hơn.
"Thượng tá!"
Hạ Ca gọi một tiếng rồi đi đến mái nhà, đứng ở góc tường cứng cáp tạm thời khó sập kéo cái tay còn lại của Phó Bạc Vọng, vận sức quăng lên.
Phó Bạc Vọng đang bị khói hun ho khan, trước mắt mờ mịt không thấy ai, theo bản năng mượn lực bò lên.
Lớp xương ngoài nặng nề không ngờ lại trở thành vật cản vào lúc này, khiến hắn khó lòng tự cứu mình.
Sau khi được kéo lên, Phó Bạc Vọng ngạc nhiên nhìn sang.
Không thể nào.
Với sức nặng của hắn và trọng lượng của lớp xương ngoài, chỉ một người thì không thể nhẹ nhàng kéo tay hắn lên được.
"Cậu..."
Tác giả có lời muốn nói: Tôi sẽ không viết nhiều về vấn đề tâm lý của Lâm, chờ đến phiên ngoại giải thích sau, không hiểu cũng bình thường, dù sao không phải kiểu tư duy thường thấy.
Chương sau để Hạ bại lộ vậy ha ha ha.
***************
Cảm giác dù thượng tá Phó cục súc thật nhưng nếu yêu vào cũng sẽ là người dịu dàng quan tâm người yêu ấy, mấy cô thấy vậy khôm?:< Chẳng qua ổng là người chấp pháp nên sẽ phải có mặt cứng rắn thôi, tướng mà, không cục không nghiêm sao điều binh khiển tướng được =)))