Cuối cùng Hạ Ca thành công chiếm được quyền tự đi tè.
Chủ yếu nhờ bí quyết gọi chỗ xả dịch thải nhân tạo là xì xì, từ đó đánh thức cảm xúc xấu hổ của con người.
Nếu để một người máy bình thường nghe thấy chuyện như vậy chắc chắn sẽ ngạc nhiên, vui như con người phát hiện có thể tạo ra điện, đồng thời tôn nó lên làm thánh kinh của người máy, mở rộng ứng dụng.
Dù sao đây cũng không phải là người máy tầm thường, có những con có thể nghĩ ra những kế sách vi diệu sau khi thức tỉnh.
Cũng may bây giờ trong sở nghiên cứu không có ai khác ngoài Lục Hành Thâm và Hạ Ca, Lục Hành Thâm kín miệng ít nói, Hạ Ca lại không thèm quan tâm mấy điều này, tất nhiên sẽ không nói ra ngoài.
Còn mấy ngày nữa sẽ tới buổi hẹn với thượng tá, cho nên sáng nay Hạ Ca bận rộn việc làm chip.
Sang mấy ngày tiếp theo, phía bên Trần Tiếu Niên vì để bắt kịp tiến độ nên ngày nào cũng thức đêm, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, đồng thời âm thầm đẩy nhanh tiến độ về đề tài chip liên quan đến hàng cấm, cả hai cùng hợp tác làm tăng hiệu suất lên rất nhiều.
Hạ Ca ngồi trong căn phòng để đồ thải bị khóa với Lục Hành Thâm tới trưa, mà Lục Hành Thâm cũng cắm dùi luôn ở đó, mang hết những việc cần làm tới đây.
Sắp tới trưa, Lục Hành Thâm bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
Đến từ nhà họ Lục.
Lục Hành Thâm liếc qua, sắc mặt đanh lại, đứng dậy đi qua một bên bắt máy.
Hình ảnh của ông Lục hiện lên trước mặt hắn, khuôn mặt kia khá giống Lục Hành Thâm nhưng hơi tiều tụy, vì vậy vẻ cay nghiệt ngày thường cũng nhạt đi không ít.
"Về đi."
"Có chuyện gì?"
"Về đưa tiễn ông nội con. Ông ấy đi rồi."
Dứt lời, hình ảnh biến mất, trước mặt Lục Hành Thâm trống rỗng.
Nghe thấy tiếng bên này, Hạ Ca ngẩng đầu nhìn Lục Hành Thâm, im lặng không nói gì.
Ông nội Lục Hành Thâm qua đời rồi ư?
Hạ Ca không biết gì về tình hình trong nhà hắn, không biết nên nói gì mới được.
Mấy năm cuối trong phòng bệnh cậu cũng có mấy lần trở nặng, mắt thấy mấy người bệnh cùng phòng lần lượt rời đi, thấy thi thể bị đẩy mất, người hôm qua còn mỉm cười cho cậu quả táo hôm nay đã không thể tỉnh lại.
Trước lúc ấy, Hạ Ca vẫn cho rằng mình đã sớm chứng kiến quá nhiều cuộc sinh tử nên sẽ không còn cảm xúc quá lớn.
Con người sinh ra rồi sẽ chết, điều có thể làm chỉ là cố gắng bắt lấy từng ngày, nỗ lực sống sót.
Nhưng hôm nay khi thấy Lục Hành Thâm im lặng đứng đó, cúi đầu bần thần, rõ ràng không thể hiện gì cả, Hạ Ca vẫn thấy lòng trĩu nặng.
Cậu chưa từng nghe Lục Hành Thâm nhắc tới người nhà, cho tới giờ cũng chưa thấy hắn về, quản gia càng không muốn nhắc tới, vốn còn tưởng hắn không có tình cảm gì với người thân.
Nhưng có lẽ... bây giờ vẫn rất buồn nhỉ?
Nên an ủi người mất đi người thân sao đây? Trừ câu xin nén đau thương, dường như không còn câu nào hữu hiệu.
Nếu là chuyện khác, Hạ Ca biết sẽ phải làm như thế nào, phá hỏng đồ, làm hư thứ quan trọng, ăn hỏng bụng, cơ thể khó chịu, cậu đều biết nên nói gì.
Cậu đã từng an ủi quá nhiều người xa lạ, cũng thường xuyên gặp người quen trò chuyện nhưng chưa từng có một người thân cận để cậu có cơ hội tìm hiểu chuyện riêng quan trọng nhất trong cuộc đời người kia, khiến cậu có lập trường quan tâm chuyện như vậy.
Đôi bên im lặng, Lục Hành Thâm đi ra ngoài, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, hệt như chỉ đang báo một chuyến đi bình thường, nói mình phải rời khỏi đây một thời gian.
Hạ Ca đi theo sau, ngoan ngoãn không đòi ở lại trong phòng, yên lặng tới cạnh Lục Hành Thâm, sau đó nắm lấy bên tay không cầm gì của hắn.
Đầu ngón tay Lục Hành Thâm giật giật, không né tránh cậu.
Đi xuống tầng một, đẩy cửa phòng ngủ, Lục Hành Thâm vẫn không đẩy cậu ra.
Trong phòng để đồ trưng bày rất nhiều quần áo, hắn chọn qua chọn lại, chọn được một bộ âu phục màu đen may cắt tệp người, trông rất trang nghiêm.
Lúc chỉnh cổ áo, Lục Hành Thâm nhìn thấy cặp mắt dán chặt trên người mình thông qua tấm gương.
996 bỗng không ồn không phá, ngoan ngoãn đi theo, không làm, không ăn khiến hắn không quen cho lắm.
Lục Hành Thâm đột nhiên muốn xoa đầu cậu, cho nên cũng làm vậy.
Hạ Ca thuận theo tay hắn ngẩng đầu.
"Ông nội tôi đã mất tích từ rất lâu, mọi người đều đoán có lẽ ông không còn nữa, chỉ là hôm nay mới nhận được tin chứng thực."
Lục Hành Thâm thả tay xuống, chầm chậm nói: "Ông nội tôi chưa bao giờ thích nhà họ Lục, tôi sẽ dẫn ông ấy đi."
"Ừm."
Hạ Ca gật đầu, gãi vào tay hắn, nghiêm túc nói: "Vậy anh đi đường cẩn thận, nhớ về sớm, đêm nay tôi sẽ nấu một nồi canh sườn thật lớn, chúng ta ăn chung nha."
"Được."
Lục Hành Thâm đi rất nhanh, sở nghiên cứu vốn đã lớn đối với hai người nay lại càng thêm quạnh quẽ.
Hạ Ca đi vào vườn hoa tưới nước cho mấy mầm cây đã nảy mầm, sau đó nhổ cỏ dại mới mọc.
Bên đầu cậu là đôi tai xù lông buông thõng, lúc cúi đầu sẽ cụp xuống khiến cậu trông rất ngây thơ.
Thời gian giữ nhà quá chán, Lục Hành Thâm không ở đây, cậu bỗng không muốn chơi nữa, vì vậy không chịu ngơi tay dù chỉ một khắc.
Cũng may Lục Hành Thâm đã từng nói khi cậu có đặc điểm rõ ràng của người máy thì có thể đi dạo quanh đây, chỉ cần đừng đi quá xa, quá hai mươi phút vẫn chưa quay về là được.
Hạ Ca chăm sóc vườn hoa xong, ngồi một góc khuất nhìn đám kiến dọn nhà một lát, quay người ra khỏi sân, bắt đầu buổi đi bộ hôm nay.
Trước đó cậu đã từng thấy trong sân nhà hàng xóm trồng một ít loại hoa cực đẹp, hơn nữa còn cho ra mấy trái thật lớn.
Cậu có thể qua chào hỏi, mượn một ít hoa quả xinh đẹp để tạm thời trang trí sân vườn trụi lủi trước khi hoa của cậu chưa nở, như vậy khi Lục Hành Thâm quay về thấy những thứ xinh đẹp, chắc tâm trạng cũng sẽ khá lên đúng không?
***
Khi Lục Hành Thâm về nhà họ Lục một chuyến đã dẫn mấy người đi cùng.
Là nhân viên an ninh và người của công ty mai táng.
Sau khi đến nhà họ Lục, hắn chỉ chào lướt qua bố rồi gọi người thu dọn bài vị của ông nội, mang hết những món đồ còn sót lại của ông.
Ông Lục tức giận, định đứng đó mắng hắn bất hiếu, Lục Hành Thâm lại lấy ra cuốn di chúc ông nội để lại.
Bên trong không nhắc tới việc phân chia gia sản, cũng không thèm để ý những chuyện sau này.
Đó là một bản di chúc đã được để lại từ rất lâu về trước, lâu đến mức khi ấy Lục Hành Thâm vẫn chỉ là một đứa bé.
Yêu cầu quan trọng nhất trên di chúc là hi vọng sau khi chết không muốn chôn trong nhà họ Lục, cũng không được để tro cốt bài vị lại đó.
Ông mong tro cốt sẽ được rải vào vũ trụ, vĩnh viễn tung bay trên bầu trời.
Lần này Lục Hành Thâm quay về là để thực hiện nguyện vọng của ông nội.
Nhà họ Lục rất lớn, xa hoa như một tòa cung điện, Lục Hành Thâm cứ vậy đứng giữa thảm, chú Đức quản gia đứng cách hắn không xa, tính cả những người hắn dẫn về đứng chung một chỗ khiến hắn không giống đang vội về chịu tang mà giống như quay về để thay chủ nhà họ Lục.
Vẻ mặt ông Lục cực kỳ xấu, tức đến mức rung cả râu.
"Hoang đường!"
Lục Hành Thâm không thèm liếc ông ta thêm một cái, chỉ nhìn người mẹ đứng bên cạnh: "Giữ gìn sức khỏe."
Mẹ hắn lau nước mắt bằng chiếc khăn tay lụa, im lặng gật đầu.
Thật ra người sáng suốt sẽ nhìn ra Lục Hành Thâm chỉ không thích quay về, còn nhà họ Lục đã hoàn toàn đổi chủ từ sớm.
Ai có quyền hơn, lời của ai có sức nặng hơn đều đã rõ ràng.
Chẳng qua thường ngày khi Lục Hành Thâm không ở đây, bố hắn còn có thể giữ lại một chút uy vọng thời trẻ.
Chờ đến lúc hai người thật sự xung đột, không ai lại nghe lệnh của ông Lục để cản bước Lục Hành Thâm.
Một bản ghi tay được trợ lý mang qua, đó là di vật cuối cùng của cụ Lục.
Theo lý thuyết thì hẳn vẫn còn rất nhiều, dù sao sau khi cụ Lục rời khỏi nhà đã sống ở ngoài một thời gian, nhưng bọn họ chỉ tìm được món này.
Người phát hiện tung tích của cụ Lục đã qua đời, trợ lý cúi đầu đứng trước Lục Hành Thâm, nhỏ giọng nói: "Nó được phát hiện ở chợ đen, tại đó chỉ tìm thấy bản chép tay này, còn có một tờ giấy chứng tử, thời gian tử vong ghi lại là tám năm trước."
"Tôi biết rồi."
Trước đông đảo người ngoài, Lục Hành Thâm lại trở thành viện sĩ Lục âm trầm lạnh lùng, không mảy may vui buồn, biến bản thân thành máy móc, con ngươi sâu như biển đảo tới đâu, dù là người bố đang tức giận mắng chửi ầm ĩ cũng sẽ thoáng im lặng trong vô thức.
Khi hắn quay đi, tiếng chửi rủa quen thuộc lại vang lên, người bố bình thường cũng xem như có phong thái của kẻ ăn học điên cuồng chửi hắn là "quái thai", "súc vật".
"Giống hệt ông nội vô nhân tính của mày, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào đống máy móc phản nhân loại kia, ăn học cho nhiều rồi vứt hết lương tâm, vứt hết nhân tính! Ông nội mày vô tình vô nghĩa, mày cũng lòng lang dạ thú, bi3n thái không khác gì!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa... Hoa, hức hức hức..."
Bà Lục khóc sụt sịt vẫn không cản được ông ta nổi điên.
"Đúng rồi, tao không nên chửi nữa, dù sao cũng chửi sai, con trai tao đã chết lâu rồi, không phải mày lòng lang dạ thú, mày vốn không hề có trái tim! Chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn, không bao giờ học được cách tôn trọng người lớn, mày sẽ không bao giờ được ai thích!"
Ông Lục gào thét, mặt mũi đỏ ngầu, mắt trợn rách cả mí, đẩy người vợ bên cạnh ra rồi ném bình hoa: "Cút đi! Cứ sống cô độc hết quãng đời còn lại, không ai thèm nhặt xác giống ông nội mày đi!! Chết thật xa vào, đừng làm bẩn đất nhà họ Lục của tao!"
Trợ lý đi sau cùng, chung quy thanh niên vẫn không biết kiềm nén, cuối cùng quay đầu lại nhìn ông Lục đang nổi khùng với ánh mắt ngập tràn cay ghét như đang nhìn một đống rác.
"Nhà họ Lục của ông? Nhầm rồi, bây giờ người ta nhắc đến nhà họ Lục thì chỉ biết viện sĩ Lục, đâu ai nhớ tới nhà họ Lục từng có một Lục Hoa không có tiền đồ?"
Dứt lời, trợ lý luôn khiêm tốn cung kính trước mặt Lục Hành Thâm tặc lưỡi, xoay người bỏ đi, cánh cửa khép sau lưng cậu ta.
Sau cánh cửa gỗ to nặng khắc hoa văn phát ra tiếng gào thét của dã thú.
Lục Hành Thâm nghĩ ít nhất vẫn có thể nhìn thấy tro cốt, nhưng cuối cùng chỉ lấy được bài vị, nhận giấy chứng tử và một quyển sổ tay.
Nhìn ngày chứng tử, hắn biết ông nội đã tự hoàn thành di nguyện trở về với bầu trời, không cần hắn phải làm nữa.
Quyển sổ tay trông rất cũ nhưng lại như được giữ gìn kỹ càng, cho nên chỉ có mặt bìa ố vàng, giấy bên trong vẫn còn phẳng, không bị cong gấp.
Lục Hành Thâm tiện tay lật ra, cuốn sổ tự mở đến nơi có nếp gấp sâu nhất, dường như cũng là tờ thường được người ta lật ra xem.
Trên đó viết một hàng chữ cẩn thận, trau chuốt như những nét in trong trí nhớ của hắn.
[Cơ thể người máy cứng cáp hơn con người, đồng thời cũng nhỏ yếu hơn con người, có thể vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng nhưng lại không thể nào chứa được linh hồn con người.]
Là chữ của ông nội.
Quản gia ngồi trên ghế lái phía trước xe, chờ Lục Hành Thâm nói tiếp theo đi đâu với ông.
Lục Hành Thâm mãi không nói gì, cũng không tiếp tục đọc cuốn sổ tay, chỉ như đang chìm vào suy tư, bất động nhìn ra cửa sổ.
Hồi lâu sau, hắn mới nói một chữ: "Tra."
Chú Đức gật đầu, ngờ vực hỏi: "Tra gì?"
Ngón tay Lục Hành Thâm khẽ vuốt bên trên tờ bìa, giọng nói khàn đi: "Người... vẫn luôn bảo quản cuốn sổ tay này trong chợ đen nhiều năm qua."
Nếu không có người luôn cẩn thận cất giữ, cẩn thận bảo dưỡng, cuốn sổ tay này sẽ không có được hình dáng như bây giờ, chỉ sợ đã sớm bị người ta vứt đi hoặc biến thành giấy lộn.
Đủ loại dấu hiệu chứng minh cuốn sổ tay chẳng những được người ta cẩn thận bảo quản mà còn thường lật ra đọc.
Chắc chắn người kia còn sống.
Nhất định đã sống rất lâu với ông nội hắn.
Chú Đức ứng tiếng, sau đó hỏi: "Cậu chủ, vậy bây giờ... về được chưa?"
Lục Hành Thâm: "..."
Về?
Chú Đức nhắc hắn: "Sáu giờ rồi."
Đúng vậy.
Lục Hành Thâm thở dài, cẩn thận cất cuốn sổ tay vào chiếc hộp bảo quản chất liệu đặc biệt, ừ một tiếng: "Ừ, về sở nghiên cứu."
Sáu giờ rồi, đã đến giờ cơm tối.
Trong sở nghiên cứu vẫn còn có người chờ hắn, lúc này chắc đang sốt ruột chờ đợi, nếu canh sườn còn tiếp tục hâm lại, có lẽ lúc về sẽ không ăn nổi nữa.
Chú Đức được đồng ý tăng nhanh tốc độ, vì canh sườn tươi ngon mà đưa Lục Hành Thâm về bằng tốc độ nhanh nhất.
Lục Hành Thâm thấy ông định rời đi, hỏi: "Không ở lại ăn à?"
Chú Đức cười ha ha, nếp nhăn trên mặt chứa đầy hạnh phúc: "Vợ tôi nấu vịt hấp muối, đang chờ tôi về ăn, cậu chủ, mai gặp."
Lục Hành Thâm đi vào sân sở nghiên cứu một mình.
Lúc đẩy cửa ra, một trái tim to lớn chiếm hết một phần tư sân đập vào mắt hắn.
Vô số cánh hoa được cố tình tạo hình rải trong vườn, một hàng chữ dùng lá cây nho nhỏ xếp thành giữa những cánh hoa:
[Lục Hành Thâm, anh tuyệt vời nhất!]
Vừa nhìn là biết ngay tác phẩm của ai.
Hắn hít một hơi thật sâu, vô thức nhăn mày, sau đó ngửi thấy mùi thơm của canh sườn.
Lục Hành Thâm: "..."
Thôi được rồi.
Lục Hành Thâm cố gắng không nhìn trái tim bằng cánh hoa, đi thẳng đến trước cửa, thay giày, cởi áo khoác, đồng thời nhìn thấy một bình hoa trước cửa, trong đó cắm một bông hướng dương xinh đẹp.
Hắn yên lặng lấy khăn tay ra, lau đi giọt nước vương bên bình hoa.
Đi vào trong hành lang, hai bên là từng tấm ảnh dán trên vách tường, đi được một nửa, mặt đất sạch sẽ có một thứ gọi là ống truyền âm nhô lên.
Đi tiếp về phía trước, một cánh cửa được trang trí nhiều đến mức khiến người ta không thể lờ đi xuất hiện phía bên phải mắt, tấm biển treo trên đó ghi phòng của Hạ.
Lục Hành Thâm không nhìn ảnh chụp, cửa phòng, vòng qua ống truyền âm đ ến cầu thang.
Hai bên cầu thang cũng được rải một ít cánh hoa, Lục Hành Thâm lôi máy hút bụi ra khỏi kho, thẳng tay dọn hết cánh hoa trên đường đi tới tận tầng trên.
Cuối cùng sau biết bao khổ cực, hắn cũng đẩy được cửa phòng bếp ở tầng ba.
Mùi thơm của xương sườn và hơi nước mù mịt khắp phòng ập vào mặt, thoắt cái đã bọc Lục Hành Thâm bên trong.
Hắn thả máy hút bụi xuống, nhìn thấy 996 đang giơ bình nước định châm thêm vào nồi.
"A! Anh về rồi!!"
996 vội bước nhanh tới, kết quả bình nước quá đầy vương ra đầy đất vì hành động của cậu, cậu trượt chân, a một tiếng ôm bình nước lao về phía trước.
Phịch, Hạ Ca quỳ gối trước mặt Lục Hành Thâm.
Rắc.
Gạch sứ yếu ớt dưới gối đối phương xuất hiện vết nứt trông như mạng nhện.
Hạ Ca: "..."
Lục Hành Thâm thở dài: "Bình thân."
Hạ Ca run rẩy cúi người, hai tay bụm mặt, chỉ muốn rời khỏi hành tinh này.
Tác giả có lời muốn nói: Thôi đi, Hạ phá nhà thì có gì phải ngạc nhiên.