Lục Hành Thâm chưa bao giờ ngờ dục vọng ăn uống bị hắn coi thường, không thèm quan tâm còn có thể nếm ra vị chưa từng có như vậy.
Đã ba năm rồi hắn chưa từng ăn bữa nào tử tế, dùng nguyên vật liệu nấu thành mà mức dinh dưỡng lại ngang với đồ ăn phi khoa học tới vậy.
Bữa ăn đầu tiên ba năm sau lại là kiệt tác của người máy.
Nụ vị giác lập tức chịu kích thích không gì sánh nổi, không, nói đúng ra còn có khứu giác.
Hắn không biết loại sinh tố rau này liệu có bỏ wasabi, bạc hà và rau thơm vào cùng một lúc không.
Thả cốc sinh tố xuống, hắn lại nhìn đĩa salad bên cạnh, còn có đĩa tráng miệng.
Salad trông có vẻ rất bình thường.
Ít nhất cũng là kiểu đối lập.
Lục Hành Thâm nếm thử một miếng.
Mảnh mảnh, vừa sạn vừa cứng, vừa như cát sỏi vừa có cảm xúc mềm dẻo hơn tản đều trên mỗi giọt nước đọng trong salad.
Hắn cẩn thận dùng đũa tìm được một cục trong số đó, hỏi người máy ngồi ăn ngon lành đối diện: “Đây là gì?”
“Canxi.”
Lục Hành Thâm: “…”
Hạ Ca kiêu ngạo nói: “Tối qua tôi hỏi bác sĩ Lý với chú quản gia về thói quen ăn uống của anh rồi! Bọn họ nói anh chú ý tới cân bằng dinh dưỡng trong thức ăn hơn là nếm vị ngon của chúng, cho nên tôi đã tính toán thử, bữa ăn này không có đầy đủ canxi, hơn nữa uống sữa bò kết hợp với sinh tố rau rất kỳ lạ, cho nên tôi cố ý cho vỏ tôm đã nghiền nhỏ vào, sao, tươi ngon chứ?”
Vỏ tôm.
Canxi.
Nghe có vẻ hợp lý một cách lạ thường.
Lục Hành Thâm thả đĩa salad xuống, lau lau miệng.
Sau đó nhìn vào món cuối cùng: Món tráng miệng đẹp mắt.
Hình như đó là một miếng bánh kem.
Nhưng vì quá chú trọng tới dinh dưỡng, cho nên phần phủ mềm mịn bên trên không phải bơ mà là dịch tinh bột.
Màu xanh lam.
Còn phần trét kem lên được dùng bánh trứng gà thay thế.
Lục Hành Thâm không muốn ăn cho lắm.
Hắn lại bắt đầu nhung nhớ dịch dinh dưỡng mình cất trong tủ lạnh, lần đầu vì trải nghiệm mới lạ của vị giác mà nhớ tới bữa cơm đơn giản.
Rõ ràng trước kia luôn cảm thấy thức ăn ngon hay không cũng không sao.
Tay trái Hạ Ca cầm thìa, tay phải cầm đũa, tuy không có vị giác nhưng vẫn đánh chén một cách ngon lành.
Thật sự cậu đã rất cố gắng, trong tình huống không có khứu giác, chỉ có số liệu phân tích hương vị đồ ăn, cậu gần như đã dùng hết khả năng diễn như đi quay mukbang ở trái đất.
Làm bộ rất thơm ngon.
Dù thực tế là thơm thật.
Tuy kiếp trước thân thế Hạ Ca không được tốt cho lắm nhưng được cái thảm, thảm đến mức có thể trải nghiệm sự thay đổi chính sách phúc lợi, nhưng lại không thể phát triển khả năng nấu nướng.
Cho nên dần dà thành tính không kén ăn kén uống.
Vì vậy bây giờ không có vị gì cũng không phải không thể nhịn, lúc ăn kiêng nhất, cậu gần như phải ăn cháo trắng nước trong mỗi ngày, vì để bù đắp cho hương vị đạm nhạt, cậu đã tự thiết kế ra đủ loại mùi vị phong phú.
Có nhuyễn, có viên, có cứng, có mềm, có sệt, có loãng.
Cậu không thể đoán tiếp theo sẽ là kiểu như thế nào, cho nên rất thú vị!
Dùng lòng thành và đồ ăn ngon để kêu gọi lương tâm Lục Hành Thâm… À không, với sự nhiệt tình vốn có đối với đồ ăn, Hạ Ca đã dùng hết sức mình, tốn mấy tiếng đồng hồ từ rạng sáng tới lúc sáng hẳn để nấu ra một bàn đồ ăn sáng này.
Sáng nay cậu đã nghe chú Đức nói bình thường Lục Hành Thâm không có ham muốn trần tục, sống giản lược được cái gì thì giản lược, vốn sẽ không chủ động chạm vào đồ ăn ngon.
Chỉ uống dịch dinh dưỡng, còn máy móc hơn cả người máy.
Cho nên khi Lục Hành Thâm đồng ý ngồi xuống ăn, Hạ Ca rất vui mừng chờ mong.
Đây không phải lần đầu cậu làm người, vậy mà lại viết hết cảm xúc lên mặt, dễ dàng khiến người ta đoán ra cậu muốn nói gì.
Lục Hành Thâm vốn hơi bực bội, khi đối diện với đôi mắt của người máy lại xuất hiện một khắc chần chờ.
Cái này không thể trách hắn được.
Trong nhận thức của bất kỳ một con người bình thường nào, ăn phải thức ăn hắc ám người khác cẩn thận chuẩn bị đều chỉ biết nghi ngờ đối phương đang cố ý đùa dai, rất khó nghĩ đến việc “Cậu ta không cố ý, cậu ta chỉ có ý tốt mà thôi”.
Lục Hành Thâm cũng không suy nghĩ lâu về người máy có ý như thế nào.
Hắn nhanh tay đánh liều nếm thử bánh kem.
Cộng thêm quả mê tang phía trên.
“Sao rồi sao rồi? Ngon không?”
Đôi mắt Hạ Ca lấp lánh nhìn hắn: “Cậu Trần và bác sĩ Lý đều nói rất ngon, bọn họ rất thích, anh thấy sao?”
Lục Hành Thâm hơi khựng lại.
“Chua.”
Hạ Ca: “Hả? Quả thật hơi chua, anh thích ít chua à?”
Lục Hành Thâm gật đầu, sau đó thả thìa, bình tĩnh phun hạt ra.
Một động tác rất bình thường lại khiến Hạ Ca ngây như phỗng.
Hạ Ca: “Thì ra… ăn quả này phải nhả hạt.”
Hình như cậu không thấy mấy người khác nhả hạt, không vấn đề gì thật sao? Sao bọn họ không nhả hạt?
Lục Hành Thâm: “?”
Đầu óc Hạ Ca lại lơ lửng: “Lần sau làm cái khác vậy, mang tặng thượng giáo một phần được không? Cái mặt anh ta lúc nào cũng đằng đằng sát khí, chắc chắn là do ăn ít đồ ngọt.”
Vẻ mặt Lục Hành Thâm càng thêm vi diệu.
“Cậu chắc chưa?”
“Nhiệm vụ của tôi là cải thiện mối quan hệ với thượng giáo mà đúng không?” Hạ Ca mờ mịt hỏi: “Tuy nếu hệ thống vị giác của tôi hoàn thiện hơn, hẳn là có thể nấu càng thêm ngon…”
Lục Hành Thâm: “Tôi no rồi.”
Hắn đứng dậy rời đi, để lại mấy đĩa đồ ăn gần như không động vào mấy miếng.
“Ấy?!”
Lục Hành Thâm đi đến bên cạnh cậu, đồng thời kéo cậu dậy.
“Đi với tôi.”
‘Đi đâu?”
Hạ Ca không cảm nhận được cơn đói, cảm giác mới mẻ qua đi rồi không còn lưu luyến số đồ ăn kia nữa, ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Cổ tay cậu bị Lục Hành Thâm nắm lấy, sau khi dẫn cậu rời khỏi chiếc bàn ăn giống những gia đình bình thường khác liền buông lỏng.
Hạ Ca cảm nhận sức kéo trên cổ tay không còn, không chút nghĩ ngợi chạy nhanh vài bước, ngón tay đuổi theo ngón tay, tự nhiên cầm tay phải Lục Hành Thâm.
Ngón tay Lục Hành Thâm giật giật, cúi đầu nhìn qua, sau đó nhìn gương mặt 996 bên cạnh.
Trên khuôn mặt phù hợp với sở thích do hắn đích thân chế tạo là từng sợi tóc đung đưa theo bước chân chao đảo, nét mặt tươi đẹp như ẩn chứa ánh mặt trời.
996 mỉm cười chờ hắn trả lời, lại làm như không trả lời cũng không sao, có vẻ hoàn toàn không cảm thấy nắm tay có gì không đúng.
Trừ một số hành động đột ngột không kịp đề phòng, phần lớn UR996 đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời như thế này.
Có đôi khi Lục Hành Thâm cũng không nhịn được nghi ngờ, một trí tuệ nhân tạo như vậy thật sự đã thức tỉnh ý thức chủ ư?
Vô số điểm mâu thuẫn tập trung trên người 996, khiến cậu vừa không khô khan như những người máy khác, lại không giống một trí tuệ nhân tạo sau khi thức tỉnh cần phải cảnh giác theo dõi.
Giống một người sống hơn.
Nhưng nếu 996 là một người sống thì sẽ không hoàn toàn tin cậy vào người chế tạo ra mình vào thời điểm như thế này.
Không biết phải đi đâu, không biết sẽ làm gì, nhưng chỉ cần đối phương nói đi là sẽ vui vẻ chạy theo sau.
Không, có lẽ đó là bản năng tin tưởng vào người sở hữu mà thôi.
Cũng không sợ ngày nào đó bị bán mất.
Đi thẳng một đường từ tầng ba đến cầu thang bộ rồi xuống tầng hai, Lục Hành Thâm mở cửa một căn phòng bị khóa.
Căn phòng này lớn hơn một chút so với phòng Hạ Ca từng thấy trước đó, rộng rãi sáng sủa, nhưng lạ là không xây cửa sổ, chỉ có trần nhà lắp đặt hệ thống thông gió.
Chiếc tủ kim loại ngăn nắp kéo dài từ sàn nhà đến trần nhà, chiếm đầy tường bốn phía, ngăn tủ tối màu choán hết tầm nhìn khiến căn phòng càng thêm lạnh lẽo.
Hạ Ca liếc mắt nhìn qua, tiện đường đếm thử, phát hiện mỗi một ngăn tủ đều chứa mười mấy miếng ô vuông thẳng hàng.
Mà giữa phòng có một chiếc giường mềm mại, không hề ăn khớp với căn phòng này.
Lục Hành Thâm đi tới mép giường, kéo tấm bạt ngăn bụi phía trên ra.
“Nằm xuống.”
Hạ Ca đi qua nhảy lên giường, vẫn không hiểu đang muốn làm gì.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn tháo giày ra nằm xuống.
Ở bên cạnh, sau khi cậu nằm lên, Lục Hành Thâm đã làm gì đó khiến cả khung giường từ từ nâng lên, nâng tới độ cao hắn tiện làm việc.
Một ngăn vuông tủ bên cạnh được hắn mở ra, lấy một bình thủy tinh phía trong.
Trong bình thủy tinh có chất lỏng hơi đục, vô số sợi dây kéo dài vào sâu trong tủ.
Lục Hành Thâm không nói gì, cắt đứt những sợi dây kia, sau đó kéo một xe đẩy tới đặt lên trên.
“Đây là gì?”
Hạ Ca hỏi hắn.
“Tai mới của cậu.”
Hạ Ca quay đầu định nhìn thử, lại bị Lục Hành Thâm giữ đầu không cho cựa quậy.
“Vì sao tôi phải thay tai?”
“Vì để lấy thân phận người máy tham gia tiệc rượu với tôi.”
Hạ Ca tròn mắt, hoang mang nhìn hắn.
“Người máy tham gia tiệc rượu cần phải thay tai à?”
“Không.” Lục Hành Thâm lấy một đống công cụ theo thứ tự, duy trì máy truyền năng lượng nhằm giữ cho các bộ phận tiếp tục hoạt động, sau đó bật đèn phẫu thuật, cuối cùng đứng trước mặt Hạ Ca, cụp mắt nhìn cậu nói.
“Nhắm mắt lại.”
Hạ Ca bị lóa tới mức không nhìn thấy gì, nghe lời nhắm mắt lại.
Phía sau cổ bị ngón tay sờ vào, trước khi tắt máy tạm thời, bên tai cậu có tiếng nói nho nhỏ của Lục Hành Thâm.
“Bởi vì người máy cần phải có đặc điểm phi nhân loại, nếu không có sẽ trở thành hàng cấm.”
Suy nghĩ cuối cùng trong đầu Hạ Ca nhanh chóng lóe lên, chỉ kịp há miệng a một tiếng.
Đặc điểm phi nhân loại? Hắn muốn đổi sang cái tai không giống người ư?
Hạ Ca nằm trong trạng thái tắt máy không cảm nhận được thời gian trôi.
Trong nhận thức của cậu, lần này trước mắt chỉ tối đi một chút, sau đó lại mở ra.
Cậu vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hơi ngơ ngẩn, sau đó tiếp tục nhớ tới câu hỏi trong đầu.
“Vậy về sau tôi không thể có tai người à?”
“Đương nhiên là không.”
Độ cao khung giường đã trở về ban đầu, Lục Hành Thâm ngồi bên mép giường như đi thăm hỏi bạn bè bị bệnh, bình thản nhìn cậu chằm chằm, cũng giơ tay khẽ vuốt lên mặt và tai cậu.
“Đều chỉ là tạm thời.”
Cũng phải.
Hạ Ca bị hắn sờ phát ngượng, phe phẩy tai thầm nghĩ, sứ mệnh quan trọng nhất khi cậu làm thế thân là phải thay người kia liên hôn, chắc chắn không thể duy trì dáng vẻ hiện tại được.
Ủa? Chờ đã, phe phẩy tai?
Hạ Ca sửng sốt, sau đó lại phẩy thêm lần nữa.
Cậu có khả năng này ư?
Người máy phản ứng chậm mất mấy giây đột nhiên ngồi bật dậy, giơ tay sờ lên hai cái tai của mình nhéo thử.
“Đổi xong rồi á!! Tai gì thế này!!!”
Lục Hành Thâm không nói gì, nhưng tầm mắt vẫn luôn quan sát mặt cậu.
Người máy đáng thương đã thay đổi hình dáng, tai cừu vừa mềm vừa mịn nằm khuất dưới lớp tóc bên thái dương bị ngón tay cậu kéo xuống phía dưới. Cậu vừa lạ lẫm vừa kinh sợ xác nhận lại hình dạng và cảm xúc của tai, sau đó ngón tay thả lỏng, phần tai mềm dẻo hữu lực vểnh về như cũ.
Cái tai mỏng mềm, phần chân lông còn để lộ lớp da màu trắng hồng, lông tơ phía trong vừa trắng vừa ngắn, lớp lông phía ngoài dày mà dài, mang theo màu vàng nhạt như bánh mì được nướng giòn.
Thay đổi theo lỗ tai còn có lông mi và lông mày cũng có màu vàng nhạt, thoạt trông rất hài hòa.
Người máy xác nhận xong lỗ tai mới ngơ ngẩn nghĩ một lát, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên xoay người nhìn ra sau lưng mình, sau đó sờ sờ vùng xương cụt.
“Ý? Không có đuôi à?”
Cũng không biết là đang nghĩ gì mà lại khiến cậu lộ vẻ bất ngờ như vậy.