Lục Hành Thâm đau đầu đổi sang phòng khác, mở số điện thoại vừa rồi gọi lại.
Là Lâm Ngọc Âm.
“Anh Lục? Ban nãy làm sao thế?”
Giọng nói ấm ức của Lâm Ngọc Âm truyền đến: “Vì sao…”
Dường như y muốn hỏi vì sao ngắt điện thoại, vì sao đột nhiên kéo y vào danh sách đen? Nhưng lời vừa tới bên miệng lại thức thời không hỏi ra.
Lục Hành Thâm cúi đầu xoa bóp ấn đường, thuận miệng giải thích: “Tôi còn tưởng là…”
Tưởng là 996 gọi điện tới ba hoa chích chòe.
Cũng may tính năng của trí não còn tốt, vào lúc điện thoại gọi tới, hắn đã để hình ảnh người gọi hiển thị một lát.
Quá giống nhau nên mới có thể nhìn nhầm, nếu không phải là Lâm Ngọc Âm mà là điện thoại của ai khác, hắn sẽ không kích động khi chưa nhìn thấy rõ.
“Không giống anh chút nào cả…”
Lâm Ngọc Âm đầu bên kia điện thoại chợt cảm thán một câu.
Nếu lúc này không phải trò chuyện chỉ qua giọng nói mà trò chuyện qua thực tế ảo, Lục Hành Thâm sẽ nhìn thấy hàng mày xinh đẹp của Lâm Ngọc Âm chau lại, trong mắt là vẻ âm trầm đa nghi.
Là ai có thể khiến Lục Hành Thâm phạm vào chút sai lầm ngu ngốc này?
Thông minh như Lâm Ngọc Âm nhanh chóng tìm ra khả năng duy nhất trong số những mối quan hệ ít ỏi của Lục Hành Thâm.
Là thế thân kia?
“… Anh Lục, tôi thấy hơi bất an.”
Lâm Ngọc Âm không tiếp tục đề tài vừa rồi, khi y cất tiếng lần nữa, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, dường như còn mang theo tiếng nghẹn ngào: “Tôi đã nghe nói chuyện hôm nay rồi, tôi sợ quá.”
Lục Hành Thâm không nói gì.
“Không phải tôi sợ thượng giáo, chỉ là…”
Lâm Ngọc Âm nói tiếp: “Dù sao đó cũng là người máy, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi có cảm giác thượng giáo đã sinh nghi, hôm nay anh ta hỏi tôi vì sao gửi tin mà tôi không trả lời, cậu Trần gọi thì tôi lại đi.”
Lục Hành Thâm đứng bên mép giường, đối diện với thảm cỏ bên ngoài, hỏi y: “Cậu giải thích ra sao?”
“Tôi lừa anh ta, anh ta không hỏi lại mà chỉ quan tâm thương thế trên chân tôi ra sao.”
Lâm Ngọc Âm nôn nóng nói, dường như không thở nổi: “Vốn nghĩ không có chuyện gì, nhưng anh ta lại nhắc đến việc anh chế tạo người máy!”
“Thế à?”
“Tôi không biết là ai đồn thổi, bây giờ có rất nhiều người bàn tán, biết anh làm ra một người máy cực kỳ giống tôi! Tuy rằng người ta chỉ đồn là anh đang nuôi thú cưng, nhưng… nhưng thượng giáo hỏi tôi như vậy, tôi cảm thấy chắc chắn anh ta đã nhìn ra!”
Lâm Ngọc Âm nghe như sắp khóc, âm thanh lo lắng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Phải làm sao đây, thượng giáo ghét nhất là thứ này, tôi sắp xong đời rồi, anh Lục, anh mau nghĩ cách đi…”
“Cậu đừng hoảng.”
Lục Hành Thâm nhẹ giọng trấn an cảm xúc của y, ngón tay đặt trên gậy chống khẽ gõ, giọng điệu vững vàng có lực như thật sự đặt đối phương vào lòng, khiến người ta tin tưởng hắn.
Nhưng trong cái bóng phản chiếu trên thủy tinh, đáy mắt Lục Hành Thâm lại không mang theo độ ấm, cứng nhắc, lạnh nhạt, dường như không thèm để ý gì cả.
Hắn không giải thích vì sao bên ngoài lại có lời đồn như vậy, cũng không nói sẽ định giải quyết ra sao, nhưng vừa nói xong, Lâm Ngọc Âm lập tức ngừng khóc.
Lục Hành Thâm nói: “Giao cho tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hành Thâm quay về phòng thí nghiệm.
Cấu tạo màu da nhân tạo về cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn thiếu việc cuối cùng.
Hắn dùng nhíp nhổ một sợi lông mềm mại bỏ lên.
……
Hạ Ca làm vòng cổ một hơi tới tận lúc ăn cơm tối, được ba người bạn dẫn đi cái gọi là “tụ họp”.
Thật ra chỉ là một đám học sinh đi chơi mà thôi, chơi board game, nhảy giàn nhún, còn dẫn “Lâm Ngọc Âm” đã thành niên trên lý thuyết vào bar.
Sau khi phát hiện Hạ Ca uống không say, Sở Việt ngọng lưỡi lập tức bị cồn làm cho phát điên, nhất quyết phải quỳ xuống nhận làm anh.
Trần Tiếu Niên che kín mặt, đi tìm bartender mua thuốc giải rượu.
Vào thời đại tinh tế kỹ thuật phát triển, tỉnh rượu cũng chỉ cần một viên thuốc, nửa tiếng đồng hồ, một lần đi xả lũ là xong.
Sở Việt sau khi tỉnh lại, nhận ra những việc ngu ngốc vừa rồi, tất cả đều bị Nhan Hiểu Phong quay lại thì cảm giác nhục muốn chết, gọi xe chạy về nhà.
Trần Tiếu Niên bá vai Hạ Ca, thừa dịp Nhan Hiểu Phong đi vệ sinh, cũng nương theo hơi men ngà ngà, hỏi câu hỏi đã nghẹn trong lòng thật lâu.
“Thật ra cậu không giống người máy khác đúng không?”
Hạ Ca nhìn Trần Tiếu Niên, lại nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng đủ mọi màu đèn lập lòe, nhưng những người ở đây không ầm ĩ, không có tiếng DJ ồn ào, cũng may xung quanh không có ai nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Trước mặt cậu là đĩa bánh kem chưa hề ăn miếng nào, nghe Trần Tiếu Niên hỏi, Hạ Ca cười xòa xem như ngầm công nhận.
“Thật ra tôi không có ý gì đâu, cậu đừng sợ, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp, tôi sẽ không hứng thú với những chuyện khác.”
Thiết lập cuồng học hành của Trần Tiếu Niên vững chãi không ngã, nói như muốn làm sáng tỏ: “Tôi nhắc tới việc này là vì muốn nói… Lúc ở chỗ riêng tư cứ gọi cậu là Lâm Ngọc Âm thấy kỳ cục sao sao ấy, cậu có muốn được tôi gọi bằng cách khác không?”
“9…”
“Trừ số ra!”
Hạ Ca hơi suy tư: “Anh?”
Trần Tiếu Niên biến sắc: “Sở Việt làm cậu ảo tưởng à! Hay để tôi gọi papa luôn đi!”
Hạ Ca cười to.
Trần Tiếu Niên: “A! Có rồi, như vậy đi, cậu có tài khoản mạng không? Gọi theo tên tài khoản, biệt danh, ví dụ như thật ra Sở Việt có biệt danh là thiếu đạo đức, thằng khờ, còn Nhan Hiểu Phong… thỉnh thoảng sẽ gọi cô ấy là học ủy.”
Hạ Ca lắc đầu: “… Tôi không có tài khoản mạng.”
“Thì tạo một cái!” Trần Tiếu Niên cổ vũ cậu: “Cậu có thích gì không? Có chứ?”
Hạ Ca ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh sáng năm màu lọt vào trong mắt.
“Tôi thích mùa hè.”
Mùa hè đẹp nhất.
Khi cậu không có tên của mình là lúc bị gọi bừa ở trại mồ côi.
Về sau phải có căn cước công dân, dựa theo chính sách khi đó, cậu có thể đổi tên một lần vào năm mười sáu tuổi, về sau không còn dễ đổi nữa, người ta nói là sẽ có các loại giấy chứng nhận.
Khi đó cậu cũng nói là thích mùa hè, muốn lấy họ Hạ.
“Mùa hè đẹp nhất, ánh mặt trời rực rỡ, khắp nơi ngập tràn sức sống, còn có rất nhiều món ăn ngon.”
Hạ Ca cười tủm tỉm nói, trong mắt đều là vẻ ấm áp: “Tuy có rất nhiều điều chưa kịp trải nghiệm, nhưng mà rất thích!”
Trần Tiếu Niên uống một hớp rượu, dở khóc dở cười, đầu óc hơi mơ màng, lắc đầu mắng: “Đó là vì cậu mới chỉ thấy mùa hè thôi đúng không? Mùa thu hay mùa đông cũng rất tuyệt mà.”
“Không phải đâu ~”
Hạ Ca cười phản đối, chẳng qua không cãi tiếp nữa.
Cậu cũng đã từng thấy trời đông giá rét, nhìn thấy đầu xuân, thấy mùa thu khắp nơi đều là lá phong.
Nhưng cậu rất vui vì đã sống lại ở thế giới này vào mùa hè, mùa hè vẫn là mùa cậu yêu thích nhất.
“Được, vậy gọi cậu là Hạ.”
Hạ Ca đập tay với cậu ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bóng đêm nhanh chóng bủa vây bốn phía, Nhan Hiểu Phong cũng phải về nhà.
Khi chỉ còn lại Trần Tiếu Niên và Hạ Ca, cậu ta chủ động hỏi: “Sao nào, còn muốn chơi gì nữa không? Tôi mời.”
“Không cần nữa đâu, hôm nay vui lắm!”
Hạ Ca nghĩ một chút, sau đó a lên: “Nhưng tôi muốn mua ít đồ.”
“Đồ gì?”
“Tôi muốn thử xuống bếp, định mua ít nguyên liệu, cậu biết ở đâu bán không?”
“Bây giờ à… Bây giờ chắc chỉ bán đồ tồn thôi, không có đồ mới.”
“Không sao!”
“Cũng được.”
Trước chín giờ, Hạ Ca tạm biệt Trần Tiếu Niên, đi tới bên cạnh xe bay đến đón mình.
Ngoài dự đoán là trên xe chỉ có mình bác sĩ Lý.
Thấy Hạ Ca ngồi trên xe nhìn xung quanh, bác sĩ Lý cười tủm tỉm chào hỏi, con ngươi sau gọng kính vàng cong thành hình vòng cung, đôi mắt lóe sáng quan sát cậu nhóc người máy.
“Đang tự hỏi vì sao Lục Hành Thâm không tới hả? Cậu ta đang bận việc trong phòng thí nghiệm rồi. Ơ, cậu còn uống rượu à? Xem ra hôm nay chơi vui nhỉ.”
“Ừm ừm, đúng vậy, nhưng hình như tôi không có chức năng uống say, hẳn sẽ không sao đâu?”
Hạ Ca vừa ngồi vào vừa thuận tay thắt chặt dây an toàn.
Chú ý tới động tác nho nhỏ của cậu, bác sĩ Lý lại cười: “Cậu từng gặp chú Đức rồi à?”
“Ơ? Đúng vậy, sao bác sĩ Lý biết?”
Bác sĩ Lý khởi động xe, thâm trầm không nói gì.
“Đúng rồi,” Cuối cùng Hạ Ca cũng nhớ ra, nghiêm túc hỏi: “Trước kia anh nói những người theo đuổi thượng giáo về sau đều sẽ thế nào?”
“Cái này hả, cậu còn nhớ ư? Xem ra thượng giáo để lại ấn tượng rất sâu cho cậu đấy.”
Bác sĩ Lý thiết lập tuyến đường và hướng dẫn xong xuôi, quay lại nói tám nhảm với Hạ Ca.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là phần lớn đều sẽ bỏ cuộc từ vòng đầu tiên, chưa ai kiên trì qua nổi một tháng.”
“Thế à… Trước kia bác sĩ cố ý làm tôi sợ đúng không?”
Bác sĩ Lý thầm nói dọa cậu thú vị biết bao nhiêu.
“Bác sĩ Lý, tôi có quà muốn tặng cho anh.”
Nói xong, Hạ Ca lại nghĩ tới điều gì đó, lấy một thứ quả đỏ rực ra khỏi túi.
Bây giờ chỉ còn lại hai quả, một quả cho bác sĩ Lý, quả còn lại cho Lục Hành Thâm là vừa đủ.
“Oaaaa, quả mê tang hả? Đúng là khiến người ta bất ngờ, tôi đây lại được người máy tặng quà? Cảm ơn nhé, trông đáng yêu lắm.”
Bác sĩ Lý vui vẻ mở to mắt, lần đầu tiên Hạ Ca phát hiện thật ra mắt bác sĩ Lý rất to, rất sáng.
Quả mê tang màu đỏ được bác sĩ Lý cho vào trong miệng.
Ba giây sau, anh ta quay lại hỏi Hạ Ca: “Cậu còn dư trái nào nữa không?”
“Có, nhưng chỉ còn mỗi một quả, định quay về sẽ cho Lục Hành Thâm.”
Bác sĩ Lý câm nín một lúc: “Được lắm, chắc chắn cậu ta sẽ thích.”
Hạ Ca cười he he: “Tôi cũng thấy vậy! Trước đó tôi còn tặng cho nhóm cậu Trần, bọn họ cũng đều nói rất thích, nhưng tiếc là bây giờ tôi không nếm được, chờ về sau có cơ hội sẽ tự mình nếm thử!”
Nói xong, Hạ Ca ngồi trên xe mở túi áo, lại lấy một cây kẹo que nhăn dúm dó, một món trang trí hình gấu đồ chơi nhìn là biết quà tặng, một nắp bình rượu xinh đẹp cùng với một cái vỏ sò không biết nhặt được từ đâu.
Cậu cũng là đối tượng không gì không thể nói, ngồi trên xe liến thoắng không dứt với bác sĩ Lý, cái này là bạn chung nhóm tặng, cái này là bọn họ mua đồ rút thăm trúng thưởng nhận được, cái này là do cậu thấy đẹp nên giữ lại, nghe nói có thể đựng đồ, phát hiện được trong góc.
Bác sĩ Lý ngồi nghe, nhịn không được gửi tin nhắn cho Lục Hành Thâm, rất muốn nói lần này hắn không tới là đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ.
Lục Hành Thâm không để ý tới anh ta, chỉ hỏi 996 ra sao, có bị cuốn vào chuyện gì hay không.
Bác sĩ Lý:
[Không, cậu ta vui lắm, hơn nữa vừa lên xe đã hỏi chuyện thượng tá Phó.]
Lục Hành Thâm:
[Tôi sẽ dẫn cậu ta cùng tham gia bữa tiệc rượu vào ngày kia.]
Phản ứng đầu tiên của bác sĩ Lý là: Tôi không đi đâu.
Sau đó mới nhớ ra: [Cậu dẫn Lâm Ngọc Âm đi hay là…?]
Lục: [Người máy.]
Bác sĩ Lý lập tức hiểu ra.
Lúc Hạ Ca về đến nơi thì đã khuya, Lục Hành Thâm ngâm mình trong phòng thí nghiệm suốt đêm, Hạ Ca cũng không định đi quấy rầy hắn, chọn chỗ nào có tủ lạnh để lăn lộn suốt đêm.
Lục Hành Thâm thức thâu đêm tới tận năm giờ sáng, thấy bây giờ vẫn còn sớm nên quyết định ngủ bù, tiện uống dịch dinh dưỡng.
Có vết xe đổ, lần này hắn nhanh trí khóa trái cửa phòng ngủ.
Ngủ thẳng đến chín giờ sáng, quả nhiên Hạ Ca ngồi canh trước cửa phòng hắn.
“Chào buổi sáng! Lục Hành Thâm, hôm nay là thứ bảy, thời tiết âm u nhiều mây, gió bấc thổi cấp ba cấp bốn, hôm nay hợp đi mua sắm, đi dạo phố, liên hoan…”
“Dừng!”
Hạ Ca ngừng lại, ba giây sau lại nói tiếp: “Tôi nấu bữa sáng cho anh rồi đấy! Đi ăn đi!”
Lục Hành Thâm chau mày, phát hiện điểm bất thường: “Cậu lấy nguyên liệu nấu ăn từ đâu ra?”
“Mua từ đêm qua á.”
“Nấu ở đâu?”
“Phòng bếp, chỗ anh đặt tủ lạnh ấy!”
“Tôi không có phòng bếp.”
“Đồ làm bếp cũng mới mua đêm qua, đi nào đi nào, tôi nấu nướng vất vả lắm đấy!”
Lục Hành Thâm có linh cảm không tốt lắm, nhưng vẫn đi theo cậu.
Đẩy cửa, hắn lập tức nhìn thấy mấy cái đĩa đặt trên bàn.
Một đĩa trông có vẻ là bánh ngọt, một đĩa trông như món chính, còn có một thứ kỳ quái nom giống nước rau xanh.
Món ngọt không biết được làm từ gì, phía trên đặt thứ quả màu đỏ cắt làm đôi.
Linh cảm xấu càng lúc càng mạnh.
Chắc là không có độc đâu.
Bữa sáng trên bàn được chia thành hai nửa, sắp sang hai bên đối diện.
Lục Hành Thâm không có thói quen ăn cơm, dịch dinh dưỡng đã đủ để cung cấp nhu cầu năng lượng cả một ngày cho hắn, nhưng xuất phát từ tâm lý quan sát thí nghiệm quỷ dị nào đó, hắn vẫn ngồi xuống một phía.
Trước khi ăn, hắn chờ 996 ngồi xuống, lên tiếng nhắc đến chuyện ngày hôm sau.
“Sắp tới có một buổi tiệc rượu công khai, tôi sẽ dẫn cậu đi với tôi, hai ngày nay cậu phải chuẩn bị một chút.”
“Lấy thân phận Lâm Ngọc Âm ư?”
“Không, lấy thân phận UR996.”
“Oa!!!”
Hạ Ca hơi ngạc nhiên, cậu còn tưởng mình từ nay về sau đều chỉ có thể làm “Lâm Ngọc Âm”, không ngờ còn có thể có cơ hội ra ngoài chơi mà không cần che giấu tung tích.
Nhưng mà…
“Nhưng mà vậy sẽ không sao chứ? Mọi người không phát hiện bình thường tôi hay giả làm Lâm Ngọc Âm ư?”
“Đương nhiên là có, cho nên tôi cần phải thay đổi ngoại hình của cậu một chút.”
Lục hành Thâm nói xong, cầm lấy đồ uống trên bàn, đặt lên miệng định nếm thử một hớp.
Còn chưa kịp vào miệng, một thứ mùi thực vật như trộn các loại chất hóa học vào nhau xộc lên mũi.
Tác giả có lời muốn nói: Không phải là không báo, chỉ là chưa đến lúc…
Hỏa táng tràng nhà người ta: Công cặn bã bị thụ tự lập tự cường vả mặt, củi lửa cháy hừng hực chồng thật cao.
Thụ nhà người ta: Mình buồn quá, mình ngầu thật, mình mạnh dữ.
*
Lục hỏa táng tràng: Mình đào hố, mình nhảy, mình thêm củi, mình đốt, xong chuyện.
Hạ Ca: Hả? Chuyện gì? Ồ, là mùi thơm thịt nướng!