Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, Phó Bạc Vọng đã xác nhận kẻ đứng sau giám sát bên ngoài thông qua con đường nào, khống chế mấy cái bẫy kia ra sao, đồng thời xác nhận khu vực người điều khiển có thể đang ở đó, khẩn cấp chạy tới.
Lục Hành Thâm âm thầm hack toàn bộ mạng lưới tin tức trên hành tinh, chế tạo từng ảo ảnh khiến Lâm Ngọc Âm sụp đổ, để lộ chính mình.
Mà Hạ Ca vừa phá huỷ những vật gây tổn thương đến người khác, cũng tổn thương đến chó mèo hoa cỏ vừa xử lý tai họa ngầm từ khí gas mang đến do các cư dân sơ ý, còn cứu rất nhiều thú cưng bị ngược đãi.
Thật đáng thương, vì bị những người đến cả chăm sóc bản thân cũng không xong nuôi nên đám chó mèo khốn khổ không được sống trong môi trường sạch sẽ khoẻ mạnh, nếu không phải đang bệnh nặng thì là gầy như que củi, mỗi lần được thả ra sẽ kêu ư ử đáng thương.
Nếu dư thời gian, cậu thật muốn tổng vệ sinh nơi này, dọn dẹp toàn bộ rác rến, bài trừ độc hại...
Vì tránh khỏi rác rưởi, nước bẩn, đống dấu vết khả nghi trên đất, Hạ Ca chọn những chỗ có thể đặt chân trên đường, nhún nhảy bước đi nhưng vẫn không thể tránh khỏi làm bẩn ống quần và giày.
Nếu để Lục Hành Thâm nhìn thấy, chắc sẽ lại đau đầu tới nhíu mày nhỉ?
Hạ Ca nhìn chằm chằm hai chân mình nghĩ vậy, nhưng nghĩ lại thì Lục Hành Thâm cũng đang hành động ở đây mà, có lẽ đã sớm biết nơi này bẩn biết bao nhiêu, sẽ không trách cậu.
Nói như câu... Khó giữ an toàn cho bản thân.
Cậu phải tránh nhảy tới nhảy lui đến những chỗ quá bẩn như thế này, không biết Lục Hành Thâm phải làm sao đây.
Nghĩ một lát, Hạ Ca bật cười lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước.
***
Không biết qua bao lâu, Lục Hành Thâm lại mở mắt, mệt mỏi thu tay trái về.
Găng tay lại được đeo lên, Lục Hành Thâm quay đi, tiến về một căn nhà không đáng chú ý nhưng rất sạch sẽ ở phía xa.
Nếu không có gì bất ngờ, Lâm Ngọc Âm trốn ở đây.
Trong thời gian ngắn tự tay "gi3t chết ông Lâm" nhiều lần như vậy, Lâm Ngọc Âm lúc này hẳn cần phải tỉnh táo lại.
Nơi cần đến khá xa, Lục Hành Thâm đi được một lúc bỗng thấy hối hận vì đã không đưa theo một chiếc phi thuyền tới.
Về phần mấy chiếc xe dân dụng đỗ lung tung trên đường, thậm chí có vài chiếc mở tung cả cửa xe, chìa khóa cũng trên xe thì không phải không dùng được.
Chỉ là...
Quá bẩn.
Trên đường phố không người, khuôn mặt Lục Hành Thâm lần đầu tiên hiện lên ý chán ghét vô cùng rõ ràng.
Mười phút sau... Một chiếc xe bỏ không được khởi động.
Thân xe vẫn rất bẩn, phần trong xe được bao một lớp nilon, ngăn cách toàn bộ đồ đạc.
Lần này Lục Hành Thâm đi mang theo không nhiều đồ nhưng vẫn đủ để đề phòng chưa tìm được Lâm Ngọc Âm đã hỏng mất.
Động cơ xe phát ra tiếng lục cục như sẽ hỏng bất cứ lúc nào, cũng may đủ kéo dài tới lúc đến căn nhà thần bí màu đen kia.
Lục Hành Thâm nhanh chóng tiến tới đích đến.
Nếu không có gì bất ngờ, cùng lắm trong vòng hai tiếng Phó Bạc Vọng cũng sẽ phát hiện ra nơi đó.
Ảnh ảo của ông Lâm vẫn còn hiện lên ở khắp nơi trong thành phố, vận hành theo chương trình cố định, khi đi ngang qua một số khu phố, Lục Hành Thâm còn có thể nghe thấy tiếng vang lớn khi ảo ảnh bị tấn công.
Với đầu óc, trí thông minh của Lâm Ngọc Âm, không thể nào có chuyện y không nhìn ra ảo ảnh như vậy được.
Thậm chí dù là loại thô lỗ đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Phó Bạc Vọng – Lục Hành Thâm nghĩ vậy – chỉ dựa vào bạo lực và công quân chồng chất như núi bước từng bước đi lên cũng có thể nhìn ra là giả.
Nhưng Lâm Ngọc Âm vẫn bị dồn thế bị động, bị cảm xúc k1ch thích.
Nếu nói những người máy kia là người hiểu rõ Lâm Ngọc Âm nhất, vậy người chế tạo ra chúng như Lục Hành Thâm sẽ là người tiếp theo.
Lục Hành Thâm không hề bất ngờ khi thấy kết quả như vậy.
Ông Lâm là chấp niệm lớn nhất trong lòng Lâm Ngọc Âm, cũng là người Lâm Ngọc Âm hận nhất, yêu nhất.
Cũng là người ép y phát điên, biến Lâm Ngọc Âm trở thành như bây giờ.
Lúc chế tạo thành công UR001, Lục Hành Thâm đã biết đến những điều này.
Khi nhận được tin nhắn của Hạ thì hắn vẫn đang bận, chờ lên xe đi về mục tiêu, Lục Hành Thâm mới rảnh tay trả lời.
Một lát sau Lục Hành Thâm nhớ ra gì đó, nhắn thêm định vị – nơi ở của Lâm Ngọc Âm, dặn Hạ không được đến gần nơi này.
Tin nhắn thứ hai được gửi đi, Lục Hành Thâm vẫn không thể yên tâm.
Cẩn thận suy nghĩ, một lát sau lại gửi thêm tin nhắn thứ ba, dặn Hạ làm xong nhanh chóng quay về, làm không hết cũng không sao, Phó Bạc Vọng sẽ nhanh chóng tìm ra điểm đóng quân của địch.
Tin thứ tư lại dặn nếu phát hiện chỗ ẩn của cư dân thành phố cũng không được tới gần, tìm rồi phá hỏng một cái cột điện cách xa chỗ đó là được.
Còn chưa nghĩ ra chuyện cần dặn tiếp theo, Lục Hành Thâm đã tới trước căn nhà màu đen kia.
Toàn bộ thành trấn trên Lân Tinh đều dơ dáy bẩn thỉu, không còn nguyên vẹn, chỉ có căn nhà này và đường đi xung quanh được quét dọn cẩn thận.
Rất sạch sẽ, cũng rất bất thường, hệt như đang nói cho mọi người biết: Nơi này không bình thường.
Đối với một kẻ tà giáo muốn làm nên chuyện lớn, thói quen cá nhân như vậy đúng là quá ngu xuẩn.
Nhưng hiện tại Lục Hành Thâm lại không ghét việc ấy.
Nhất là... căn nhà này, từ lớn tới nhỏ tới bố cục đều rất giống nhà cũ nhà họ Lâm.
Như một người chủ động để lộ nhược điểm của mình cho hắn thấy.
Lục Hành Thâm đỗ xe, đi tới trước cửa căn nhà, ấn chuông cửa.
Trước mắt có một luồng sáng kỳ dị hiện lên, Lục Hành Thâm chớp mắt, không bao lâu, cửa sắt tự động chầm chậm mở ra như đang mời khách bước vào.
Lục Hành Thâm dừng lại một lát, cất bước tiến vào.
Tiếng đàn piano du dương quen thuộc vọng ra khỏi căn nhà cũ.
Giống như cảnh hắn nhìn thấy trước đây không lâu ở căn nhà bỏ hoang nhà họ Lâm.
Một bóng người đang ngồi đàn trước chiếc piano, điểm khác biệt duy nhất là đàn không nằm trên gác mái mà nằm ở tầng một.
Nhà họ Lâm mấy năm trước như được tái hiện, mỗi một món đồ nội thất, trang trí, đến cả hoa tươi cắm trong bình đều được phục chế cẩn thận.
Lục Hành Thâm đi thẳng đến trước mặt Lâm Ngọc Âm, không hề bị tấn công cản trở.
Trong căn phòng rộng lớn, tất cả đều xa xỉ mà tinh xảo, chiếc piano tam giác bày giữa phòng cũng rất xinh đẹp, chẳng qua phần kim loại xung quanh, màn hình huỳnh quang, đài điều khiển, còn có những bộ máy xử lý thông tin chất đầy chỗ trống trong phòng đã phá hư cảm giác hoàn hảo ấy.
Đàn xong khúc nhạc cuối, Lâm Ngọc Âm mới thu tay khỏi phím đàn.
Y nhếch môi mỉm cười, hiền dịu nhìn qua người đàn ông đang đi tới, giọng nói như rất hạnh phúc: "Hay không?"
Lục Hành Thâm không nói gì, y lại nói tiếp: "Đã hoàn hảo chưa? Trên thế giới này sẽ không tìm ra tiếng đàn thứ hai đâu nhỉ? Tôi luyện lâu lắm đấy."
Lục Hành Thâm chỉ nhìn xung quanh, vẫn chìm vào suy nghĩ, sau đó tìm ra một chiếc sofa dựa tường nằm trong góc chết không thể thấy khi nhìn từ ngoài cửa sổ vào, ngồi xuống.
"Anh Lục, tôi còn tưởng anh đã phản bội lý tưởng chung của hai chúng ta..."
Lâm Ngọc Âm đàn xong, vui vẻ cười nói: "Anh nhìn đi, từ nay về sau nơi này chính là đất nước của chúng ta, tất cả đều hoàn hảo, ai cũng hạnh phúc, anh thích bất ngờ này không?"
Lần này Lục Hành Thâm không nể mặt y nữa, không mảy may khéo léo, thẳng thừng nói: "Không thích, dở tệ."
Nụ cười của Lâm Ngọc Âm cứng đờ, ấm ức và thất vọng ùa lên: "Vì sao? Tôi có chỗ nào chưa tốt ư? Vì sao anh không chịu công nhận tôi!"
"Lâm Ngọc Âm."
Lục Hành Thâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y: "Từ trước đến nay cậu không cần tôi công nhận mà là Lâm Nghiêm Phong."
Tên cha ruột của Lâm Ngọc Âm là Lâm Nghiêm Phong, hiện đã qua đời, dáng vẻ trước khi chết cũng là hình dáng ảo ảnh trong thành phố.
Từ khuôn mặt đến dáng đi, biểu cảm thường thấy, thói quen nhỏ đều được Lục Hành Thâm ghi lại, bây giờ phục chế một cách hoàn hảo.
"Anh Lục đang nói gì thế?"
Lâm Ngọc Âm nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lại lạnh lẽo, cực kỳ quỷ dị: "Tôi không hiểu gì cả."
"Thật à?"
Lục Hành Thâm nói tiếp: "Chính mắt tôi thấy Lâm Nghiêm Phong tắt thở, khi đó cậu mới chỉ chín tuổi, hay mười tuổi?"
Lâm Ngọc Âm bỗng ngẩn ra.
"Đúng rồi, tuổi mụ hẳn là mười tuổi, còn một tháng nữa là sinh nhật tròn mười tuổi của cậu."
Lục Hành Thâm thản nhiên, chầm chậm nói như đang kể chuyện ngày thường: "Ông ấy chết rất đau đớn, cậu không muốn tận mắt nhìn à?"
"Anh..."
Nụ cười, biểu cảm như mặt nạ, thể diện, vẻ nhã nhặn của Lâm Ngọc Âm thoắt cái biến mất, y bỗng nhìn qua Lục Hành Thâm, ngón tay móc chặt trên phím đàn, lực đè khiến piano phát ra tiếng tạp âm khó nghe.
"Anh đã làm gì... Anh... ghi chép lại ông ta đúng không? Đúng không?"
"Cậu muốn nhìn không, Lâm Ngọc Âm?"
Lục Hành Thâm trầm giọng như dụ dỗ: "Tựa như quay về thời gian năm đó, tận mắt nhìn ông ấy."
"Tôi..."
"Muốn nhìn bây giờ cũng được."
Ngón tay Lục Hành Thâm khẽ đặt lên đầu gậy, khiến sâu trong tinh thể trí não phát ra ánh sáng âm u: "Chỉ cần cậu cho tôi mượn mấy thứ kia một lát, thời điểm ông ấy chết cũng sẽ tái hiện như lúc tôi tái hiện ông ấy khi còn trẻ, còn sống vậy."
"Anh lừa tôi!"
Tiếng hét chói tai dữ dội của Lâm Ngọc Âm đột nhiên vang lên.
"Trước kia cậu đáng thương biết bao nhiêu, tôi nói với cậu, người sắp chết như Lâm Nghiêm Phong sẽ nói lời thật lòng, trước khoảnh khắc kết thúc cuộc đời đã bộc lộ nội tâm của ông ấy."
Lục Hành Thâm cụp mắt, thoáng chốc như chìm vào hồi ức xa xưa.
"Tôi nói, lúc ông ấy lâm chung đã giao cậu cho tôi, nhờ tôi duy trì mối quan hệ giữa hai nhà Lâm – Lục, làm anh trai chăm sóc cậu thật tốt. Tôi còn nói, thật ra ông ấy vẫn luôn cảm thấy kiêu hãnh vì cậu, đứa con ông ấy hài lòng nhất là cậu nên mới thật nghiêm khắc với cậu..."