Lúc Lục Hành Thâm tìm thấy thì Hạ Ca đang ngồi chụp ảnh ở chỗ cao vô cùng nguy hiểm.
Mà nguy hiểm ấy ảnh hưởng đến tháp và thành phố bên dưới chân tháp.
Vì vật rơi từ trên cao xuống rất nặng.
Hắn ngửa đầu gọi Hạ Ca.
Tuy âm thanh không lớn nhưng cũng đủ theo gió truyền vào tai người máy.
Mặt trời buổi hoàng hôn ngả về tây, tầng mây biến thành màu tím rạng và lam hồng đan xen, mây lẫn sương mù trôi nổi phía trên thành phố, hình thành cảnh đẹp như cực quang tản nhòe.
Dưới bầu trời đêm, một bầy chim bay quanh đầu người máy, sau đó rời đi, người đang cười thoải mái chụp ảnh chim rồi lại chụp cả chim lẫn mình.
Dường như đang cố gắng ghi lại từng khoảnh khắc trong ký ức, cố gắng giữ gìn nhiều kỷ niệm hơn, lại như bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay lên, thả người nhảy xuống, rời đi cùng chim bay.
Chỉ có người chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào mới có chấp niệm lưu giữ nhiều ký ức và vật kỷ niệm như vậy.
Mỗi một trí tuệ nhân tạo thức tỉnh ý thức chủ đều sẽ muốn rời khỏi chủ nhân của nó, cũng giống trẻ con tuổi dậy thì, muốn có được cái tôi, chứng minh bản thân, thoát khỏi trói buộc, bước vào thế giới rộng lớn.
Khi muốn đoán ý thức tự chủ hoàn chỉnh hay không thì đây cũng là một căn cứ suy đoán vô cùng quan trọng.
Lục Hành Thâm nhìn thấy đáy mắt cậu có ánh sáng.
Từng khoảnh khắc ngắm bầu trời, quan sát thành phố, nhìn chim bay mây trôi đều sáng lấp lánh, giống như một người sống chân thật.
Đôi mắt như vậy bỗng nhìn qua hắn, ánh sáng bên trong không biến mất, thậm chí còn sáng chói hơn. Người máy vui vẻ quay đầu, phất mạnh tay chào hỏi hắn, sau đó lớn giọng hét to một cách thừa thãi.
“Cheese ——! Lục Hành Thâm, cheese!!!”
Lục Hành Thâm nhìn cậu, không khỏi ngẩn ra.
Không phải chỉ có trẻ con mới nói vậy thôi à.
Mái tóc người máy bị gió thổi rối tung, Lục Hành Thâm yên lặng nhìn cậu, bỗng nhìn đến đôi tai cừu bị gió thổi lệch đi.
Hắn bỗng lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ, nếu bấm một đôi hoa tai lấp lánh lên đôi tai như vậy thì sẽ không bị thổi bay đi nữa.
“Tách”, âm thanh vang lên.
Hạ Ca không cầm chắc ảnh chụp khiến chúng bay xuống dưới, lượn lờ trước mắt Lục Hành Thâm, bị hắn cầm lấy theo phản xạ.
“Ối, ảnh chụp!”
Hạ Ca vội vàng hoang mang lúng túng định nhảy xuống, tay trái tay phải ôm lấy máy ảnh chụp lấy ngay và một xấp ảnh, giang hai tay lao về phía Lục Hành Thâm.
Hệt như từ trên trời giáng xuống, mang bất ngờ thật lớn tới đây.
Ngay sau đó, Hạ Ca nặng nề nện xuống sàn nhà kim loại sân thượng, vừa vặn đáp trước mặt Lục Hành Thâm cái rầm.
Nếu sát thêm chút nữa, không chừng có thể va phải người ta thật.
Một trận gió nhẹ thổi tới quẹt qua gò má Lục Hành Thâm, mang theo vị ngọt khó hiểu mà người máy cũng không nhận ra, như thể đã được tẩm đường xung quanh.
Hạ Ca nhìn thấy ảnh chụp không bị mất mà được Lục Hành Thâm bắt lại thì thở phào nhẹ nhõm.
Trong ngực cậu có một xấp ảnh chụp đủ loại.
Hạ Ca chạy vòng quanh Lục Hành Thâm ngó trái ngó phải, không hiểu vì sao hắn cứ đứng ngẩn ra nhìn ảnh chụp, còn giơ tay lắc lắc trước mặt hắn: “Lục Hành Thâm Lục Hành Thâm Lục Hành Thâm, anh giận à?”
Lục Hành Thâm trả ảnh cho cậu, lắc đầu.
“Đi thôi, phải về rồi.”
Nếu là trước kia có khi hắn sẽ nhức đầu thật, nhưng may mà hôm nay trước khi ra ngoài hắn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ sẵn sàng cho mình.
Thậm chí trong cốp xe còn đặt không ít đồ dùng để đối phó với những chuyện đột ngột phát sinh.
Cho nên giận thì có giận nhưng không đến nỗi.
Cảm xúc dao động là chuyện dư thừa, hơn nữa còn làm giảm chỉ số thông minh của con người, ảnh hưởng tới phán đoán tốt nhất hắn có thể đưa ra.
Chỉ là hắn không ngờ vẻ mặt của mình ngay lúc ấy là vậy.
“Mấy tấm ảnh kia.”
Hắn suy tư nói.
Hạ Ca: “Ừm?”
Lục Hành Thâm: “Cậu định treo hết trong phòng à?”
Hạ Ca a một tiếng: “Hình như không được đâu, nếu mỗi phòng treo một tấm sẽ không đủ dùng, viện nghiên cứu nhiều phòng quá, nếu không đủ thì cứ treo khắp hành lang và đường đi là được.”
Hoàn toàn lệch trọng điểm.
Lục Hành Thâm không nói nữa, bắt đầu trầm tư tìm phương án.
Khi xuống tầng dưới, dường như hội trường sắp vãn người, Hạ Ca nhìn xung quanh, lại không tìm thấy người máy con rối kia, đành phải ghi nhớ chuyện này, chờ lần sau có cơ hội gặp được thì trả lại thẻ thông hành, sau đó ngồi tâm sự.
Suốt một đường đi Hạ Ca đều rất vui vẻ, thậm chí còn hơi chập mạch, chờ đến khi quay về cùng nhau còn líu lo nhảy hết cả chặng.
Ghế sau xe chứa đầy những món Hạ Ca ôm về từ hoạt động hội trường.
Một đống hộp quà từ thiện lớn lớn bé bé, kẹo có thể đóng gói mang đi, còn có một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, hai sợi lông không biết của loài chim nào, một chiếc máy bay giấy tung đi nhưng không chịu vứt lại.
Nếu còn lấy thêm nữa… Sợ là sẽ chất đầy xe.
Lục Hành Thâm thiết kế chặng đường xong, khẽ chạm vào trí não mở tin tức.
Là mấy quyển sách điện tử.
Được chia ra: “Giáo dục tâm lý học từ nhập môn đến lúc xuống mồ”; “Phản nghịch anh muốn tôi có hết”, “Sợ trị thủy chứ sợ gì trị tuổi dậy thì”, “Không phải chứ không phải chứ, chẳng lẽ còn có người bị trẻ con trong nhà ghét ư”, “Khi bạn phản nghịch”…
Vân vân.
Rõ ràng bác sĩ Lý là người chuyên thay lắp dây thần kinh cho người máy mô phỏng, thế nhưng lại được gọi là bác sĩ Lý cũng không phải chuyện không đâu.
Mặt Lục Hành Thâm càng đen hơn.
Hạ Ca còn chưa nhận ra, tiếp tục ngồi một bên líu lo: “Tôi thích bức này nhất, rất hợp để treo trong nhà vệ sinh, vừa đi cầu vừa có thể ngắm nhìn trời xanh mây trắng, nhất định khiến tâm trạng lẫn cơ thể đều thư thả theo.”
Lục Hành Thâm bắt đầu do dự, hay là cứ mở ra đọc thử xem sao.
Trang mục lục đầu tiên, phần tiêu đề cỡ lớn viết: Ngăn chặn không bằng khai thông.
Cuối cùng Lục Hành Thâm chọn khép sách lại.
Nhức đầu.
Hạ Ca lại nhớ ra gì đó, lúc kinh lúc hoảng nói.
“Á còn chuyện này nữa! Mấy tên bắt cóc trộm bài tập hôm bữa nói muốn xin lỗi mọi người, bảo là nhóm bốn người tới cả thì càng tốt, chắc tôi không cần thay thế cậu ấy đâu nhỉ? Thật ra tôi cảm thấy chút việc cỏn con này để cậu ấy đi là được…”
Hình như thay tai thường xuyên không ổn lắm?
Lục Hành Thâm: “…”
Lần nữa mở mấy cuốn sách đó ra, nhìn thoáng qua mục lục, Lục Hành Thâm xác nhận không có nội dung mình cần.
“Lục Hành Thâm!”
Khác với mấy lời lải nhải trước đó, Hạ Ca bỗng cực kỳ nghiêm túc lớn tiếng gọi hắn, mãi tới khi Lục Hành Thâm bất đắc dĩ mở mắt nhìn qua mới hài lòng.
Hạ Ca nhìn vào mắt hắn, vừa nghiêm nghị vừa bình thản tuyên thệ: “Lục Hành Thâm, dù anh không phải người tôi cũng thích anh, tuyệt đối sẽ không nói với người khác, anh yên tâm! Chúng ta cùng một phe mà!”
Tới tận lúc này, cậu mới đột nhiên nhớ ra bàn tay trái khác thường của hắn.
Tuy không biết chính xác vì sao lại thế, nhưng cậu chỉ muốn nói đừng lo, tôi sẽ không tệ bạc với anh.
Lục Hành Thâm yên lặng nhìn cậu, ba giây sau, cuối cùng đôi môi mới khẽ nhếch.
“Cậu…”
Đang chửi ai đấy?
“He he, đừng cảm động quá thế ~”
“… Ai bảo cậu tôi không phải người?”
Lục Hành Thâm cứ lẳng lặng nhìn cậu, âm thanh vững vàng lộ ra vẻ chán ghét nhàn nhạt.
“Không phải cậu mới là phi nhân loại à?”
Không biết từ lúc nào, trong tiềm thức của Lục Hành Thâm, con người, người máy mô phỏng, UR996 đã trở thành ba giống loài hoàn toàn khác nhau.
“Nếu thôi mà,” Hạ Ca hoàn toàn không nghe ra vẻ khinh bỉ, nghe Lục Hành Thâm phủ nhận càng thấy vui.
“Không phải thì càng tốt, tôi còn muốn hỏi, người máy có được kết bạn với người máy khác không?”
Lục Hành Thâm thu lại tầm mắt, trả lời quả quyết: “Không được. Trí tuệ AI lén lút giao lưu với nhau đều bị cấm, được cho là chuyện nguy hiểm, trừ khi có người trông giữ bên cạnh, nếu có chuyện gì xảy ra, người trông giữ sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Ồ… Vậy à.”
Hạ Ca hơi thất vọng, đôi tai và bả vai đồng thời rũ xuống.
“Nhưng nếu giao lưu trước mặt con người thì không sao.”
Hạ Ca: “Ơ ơ? Hả??”
Có ý gì? Là ý cậu đang nghĩ ư?
Nghe ra Lục Hành Thâm đang ám chỉ gì đó, Hạ Ca kể hết mọi chuyện lúc trước, cũng thừa nhận mình lên đỉnh tháp như thế nào.
“Tôi muốn trả thẻ thông hành cho cậu ấy, cậu ấy thì muốn hỏi tôi vài câu, nếu không thể gặp mặt riêng, vậy anh đi với tôi được không?”
Hạ Ca hoàn toàn không cảm thấy chuyện này bất thường chỗ nào, dứt khoát cầu xin: “Hay là cho tôi nói chuyện với cậu ấy lúc giả thành Lâm Ngọc Âm được không? Tôi sẽ không nói lâu đâu, thật đấy! Cũng đảm bảo không làm chuyện xấu được không?”
Lục Hành Thâm không nói gì, Hạ Ca ở bên cạnh liên tục hỏi “Được không”.
Cuối cùng Lục Hành Thâm đỗ xe ở một nơi xa lạ.
Hạ Ca đột nhiên dừng nói chuyện, chuẩn bị sẵn tinh thần bị vứt bỏ.
Cửa xe mở ra, Lục Hành Thâm đi xuống mua một hộp cá nướng lớn quay trở về.
Hạ Ca nhìn chằm chằm hộp cá nướng nuốt nước miếng.
“Muốn ăn?”
Hạ Ca gật mạnh đầu.
“Vậy phải ngoan, im lặng.”
Lục Hành Thâm nói: “Có chuyện gì để ngày mai nói.”
Vì thế nửa chặng đường còn lại cực kỳ yên tĩnh.
Chờ tới lúc về đến viện nghiên cứu, hai người xuống xe, Hạ Ca mới như được tháo chốt thêm lần nữa.
“Lục Hành Thâm, anh định ngủ mấy tiếng?”
Một linh cảm xấu lại dâng lên, bước chân của Lục Hành Thâm bỗng dừng lại.
Hắn cảnh giác nhìn người máy mô phỏng.
Hạ Ca vui vẻ nói: “Để tôi gọi anh dậy cho! Làm bữa sáng cho anh nữa! Chuẩn bị bất ngờ cho anh lúc thức dậy!”
Lục Hành Thâm lập tức đổi ý, đè một tay lên vai người máy.
“Không.”
Hạ Ca: “Hả?”
Lục Hành Thâm: “Tôi không ngủ nữa.”
Đi vào viện nghiên cứu, Lục Hành Thâm lập tức bước thẳng tới phòng thí nghiệm, ngón tay gõ nhẹ lên vách tường, mở máy pha cafe, quyết định thức trắng đêm làm việc.
Hắn muốn tìm cách nào đó an toàn hiệu quả hơn cá nướng.
Đúng lúc này, trí não gửi thông báo có tin nhắn đến.
Lục Hành Thâm gõ nhẹ đỉnh gậy chống, nhấn mở ra xem, là quản gia của Lâm Ngọc Âm gửi tới.
[Cậu chủ Lục, cậu mau đến đây xem thử, cậu chủ lại tới mộ ông Lâm không chịu về, cậu ấy còn đang bị thương, nhất định cậu có thể khuyên cậu ấy…]
Bố Lâm Ngọc Âm mất sớm, đi cũng không vẻ vang cho lắm.
Từ lúc ông Lâm ra đi, nhà họ Lâm từ từ sụp đổ, thậm chí tới tận giờ cần phải dựa vào liên hôn mới giữ được vinh quang trong quá khứ.
Một năm hay có vài lần như vậy, Lâm Ngọc Âm sẽ chìm vào cảm xúc cố chấp. Nếu là trước kia, hắn sẽ luôn đi khuyên Lâm Ngọc Âm về nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều thấy bọn họ tình sâu nghĩa nặng, chứng minh tình cảm vượt xa phàm tục.
Không phải Lục Hành Thâm chưa từng tin.
Với những người khác, khuyên Lâm Ngọc Âm cần phải tận tình ngọt nhạt, than thở khóc lóc, thậm chí nói mất cả giọng mới được, nhưng với Lục Hành Thâm thì chỉ cần một câu.
Cậu đã làm hết sức mình rồi, quay về nghỉ ngơi đi.
Có lẽ vừa hay có chút phiền lòng, nên bây giờ Lục Hành Thâm bỗng thấy mệt mỏi.
Kiên nhẫn của hắn không nhiều lắm, chỉ việc dùng mọi cách đi tìm 996 chẳng biết chạy đi đâu rồi lại dẫn người máy kia ngoan ngoãn quay về thôi đã gần như cạn kiệt.
Vì thế khi đối diện với quản gia, giọng nói của hắn lộ vẻ mất kiên nhẫn.
“Cậu ấy lại làm sao nữa?”
Một tin nhắn thoại được gửi đi.
Không chờ phía bên kia giải thích, Lục Hành Thâm nhấn mở máy pha cafe, quay đầu lại thấy 996 trông chờ nhìn mình như đang mong ngóng gì đó.
Hắn hơi khựng lại, tâm trạng vừa vi diệu vừa phức tạp.
Rất nhanh, hắn phát hiện 996 không phải đang trông chờ mình mà trông chờ hộp cá nướng nọ.
Hắn vội đi vào phòng thí nghiệm, đưa cá nướng bị mình bỏ quên ra.
996 rất dễ dỗ, nhận được cá nướng liền reo lên, chạy đi tự tìm bàn cho mình.
Còn không quên lải nhải thêm một câu: “Tốt quá rồi! Lục Hành Thâm vạn tuế!”
Đúng lúc này ông Lâm quản gia cũng gửi tin tới, Lục Hành Thâm không thèm nhìn đã từ chối luôn.
[Xin lỗi, tôi có việc gấp, phải làm việc cả đêm.]
Ông quản gia vội xin lỗi thay Lâm Ngọc Âm, nói đã gây thêm nhiều phiền phức cho hắn, bảo hắn đừng giận, Lâm Ngọc Âm chỉ là quá dựa dẫm vào hắn, không phải cố ý.
[Tôi biết. Nhưng tôi hết cách rồi, tôi thực sự rất sốt ruột.]
Lục Hành Thâm nhấn ấn đường thở dài, hứa với ông nếu trưa mai Lâm Ngọc Âm còn chưa chịu nghỉ ngơi thì hắn sẽ đi khuyên.
Có vẻ vị quản gia kia không tin lắm, có chuyện gì quan trọng hơn an nguy của cậu chủ Lâm nhà ông? Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện như vậy!
Tiếng nhai nuốt nhóp nhép vang lên bên tai Lục Hành Thâm.
Hắn tạm dừng công việc trong tay, nhìn về phía người máy đang ăn uống ngon lành.
Hạ Ca chú ý tới tầm mắt hắn, thoải mái gắp một miếng thịt cá lên đưa qua: “Ăn chung đi, sao thức đêm mà không ăn gì được?”
Lục Hành Thâm quay đầu, thở dài từ chối.
Vẫn nên lo làm việc đi thôi.
Phải tìm biện pháp cho người máy mô phỏng học được cách đi ngủ đúng giờ.
Không có việc nào gấp hơn việc này.