Đoạn video giám sát phía sau bị Lục Hành Thâm tời nhanh qua.
Nghịch dao, xem phim kinh dị, chơi Bloody Mary, đứng trên cửa sổ nhìn xuống, chơi phun lửa...
Lục Hành Thâm tắt màn hình giám sát, cúi đầu day ấn đường, một hồi sau mới dần tìm thấy điểm chung giữa những hành vi lộn xộn không có chút logic nào.
Nguy hiểm?
Không, phim kinh dị, trò chơi tâm linh không thể gọi là nguy hiểm.
Vậy thì là...
Sợ hãi.
Bản năng sợ hãi của con người đến từ bóng tối, nguy hiểm và những thứ không biết.
Quả thật hắn không lập trình code sợ hãi cho người máy mô phỏng UR996, thậm chí là trong những người máy khác đều không có.
Việc con người muốn lập trình cảm xúc, tình cảm là một suy nghĩ quá hão huyền, một khi xuất hiện lỗi mã hóa dù chỉ là rất nhỏ sẽ dẫn tới sai lệch kết quả cực lớn.
Cho nên Lục Hành Thâm chỉ chuẩn bị tất cả phần cứng... Còn khu vực lập trình cảm xúc lại trống không.
So với thứ này, chi bằng cho người máy khả năng "học hỏi" và "trưởng thành".
996 là người máy đặc biệt nhất, từ lúc tỉnh lại tới nay đã mang tới rất rất nhiều điều ngoài ý muốn, cũng là người máy đầu tiên có thể nhận ra sự tồn tại và thiếu hụt nỗi sợ.
Lục Hành Thâm ngồi lặng một lát, cuối cùng quyết định không đi thăm dò người máy, đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
Lúc quay về tầng một, 996 có vẻ đã chơi chán, đang đứng trong nhà tắm đánh răng.
Cậu đang dùng kem đánh răng Lục Hành Thâm đặc chế cho người máy, dựa theo thành phần cấu tạo răng của người máy để pha trộn.
Thật ra cũng không cần đánh răng hàng ngày, nhưng đổi lại nếu không làm kem đánh răng đặc chế cho cậu, chỉ e 996 sẽ mua kem đánh răng hương cam để đánh.
"Lục Hành Thâm, chúc ngủ ngon!"
Trước lúc rời đi, Hạ Ca cố tình kéo cơ thể ẩm ướt chạy như bay đến trước phòng Lục Hành Thâm chúc ngủ ngon rồi mới quay về phòng mình đi ngủ.
Có lẽ vì trước khi ngủ làm quá nhiều việc đáng sợ, Hạ Ca phấn khích nằm xuống một lát mới chìm vào giấc ngủ.
Cũng vì vậy, giấc mơ đêm đó càng thêm phong phú.
Hạ Ca nằm dưới ánh trăng, lúc chưa ngủ thì nhớ lại câu chuyện đáng sợ kinh điển, dưới giường có quái vật ẩn nấp, trong tủ quần áo cũng có quái vật.
Nhưng khi cậu nhớ tới món đồ cất trong tủ sẽ vui vẻ không thôi, giường cũng không có gầm.
Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, trong lúc ngủ cậu tiếp tục nằm mơ thấy những chuyện đáng sợ.
Những việc làm trước kia không có tác dụng, trong giấc mơ, Hạ Ca ngồi ngơ ngẩn trước cửa phòng, bầu trời bỗng biến thành một khoảng xanh thẳm như biển trong trí nhớ.
Là biển.
Hạ Ca chạy về phía trước, giấc mơ bất hợp lý chợt thay đổi, từng cơn sóng lớn đột nhiên vỗ mạnh, nước biển vô tận dâng lên thật cao.
Nước biển thoáng chốc bao phủ, lục địa cũng trở thành đại dương, Hạ Ca vô thức quẫy đạp mấy lần, sau đó nhớ ra mình không cần thở cũng không sao.
Không cần hít thở, không sợ ngâm nước cũng không cần lo bị tổn thương, không phải sợ hãi, mà muốn được thử cảm giác sợ cũng rất khó.
Hạ Ca trong giấc mơ rất bất đắc dĩ, ngửa đầu nhìn bầu trời qua làn nước biển, sau đó đạp lên lớp cát dưới đáy bơi lên bờ.
Có lẽ vì trong mơ khó có thể mô phỏng áp lực đi lại trong nước biển nên Hạ Ca chỉ thấy như đang đạp trên đất bằng, dù sao tay chân của cậu rất mạnh, sẽ không bị thứ đó làm khó.
Đi tới đi lui, còn có thể chạy, một hơi vọt lên trên bờ.
Bên bờ có người đang đứng đợi cậu.
"Lục Hành Thâm!"
Cậu nhảy bật lên, vẫy tay thật mạnh: "Cùng về thôi!"
Sau đó chạy thẳng tới chỗ Lục Hành Thâm, kết quả bất cẩn vồ ếch.
Cơ thể vốn đã ướt sũng lại bị áo thêm một lớp bùn bẩn.
Hạ Ca không bị đau, đứng lên định chạy tiếp, kết quả mặt Lục Hành Thâm đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng đứng đó chĩa gậy vào cậu, cấm cậu tới gần.
"Đừng tới đây."
Hạ Ca dừng lại, vô tội hỏi: "Sao vậy?"
"Nếu dám bước tới, tôi sẽ tiêu hủy cậu."
Không biết Hạ Ca trong mơ có sợ không, dù sao mặt Lục Hành Thâm trong mơ trắng bệch, đen trắng, đen xanh, màu nào cũng có, tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức nôn ra.
"Đừng tiêu hủy tôi, tôi sẽ cố gắng không làm anh tức giận..."
Hạ Ca rất tủi thân, nhưng nhìn mặt Lục Hành Thâm còn khó chịu hơn cả mình thì chợt chột dạ, ầy, có phải cậu quên gì không nhỉ?
Đúng rồi.
Hạ Ca sực tỉnh, vỗ tay đánh bốp: "Bệnh thích sạch sẽ!"
Cậu cúi đầu nhìn cơ thể, quả nhiên cực kỳ bẩn, chẳng trách Lục Hành Thâm phản ứng dữ dội như thế.
Đúng là làm khó hắn.
Hạ Ca hiểu ngay, không tiếp tục tới gần Lục Hành Thâm mà lại nhảy xuống biển, rửa trôi toàn bộ bùn cát trên người rồi cởi bộ đồ ướt sũng phơi dưới nắng.
"Lục Hành Thâm, anh đừng sợ, tôi sắp sạch rồi, chắc chắn sẽ không làm anh dính bẩn."
"Không được tới đây."
Thấy người cậu ướt nhẹp, hơn nữa còn lóe sáng dưới ánh mặt trời, Lục Hành Thâm trong mơ vẫn không khỏi cảnh giác.
Thậm chí hắn còn nổi giận, sắc mặt rất tối: "Tắm nước biển sạch thế nào được."
Nói xong liền quay đi.
Hạ Ca vội đuổi theo, tự tin mình sẽ không bị bỏ rơi.
Dì sao cậu cũng là người máy có tốc độ phi thường mà!
"Lục Hành Thâm!!!"
Vèo một cái, quả nhiên đã đuổi kịp, nhưng cảnh tượng xung quanh đã thoắt đổi thành phòng khám nha khoa.
Không, không phải phòng nha khoa... Mà là căn phòng rất giống phòng nha khoa.
Lục Hành Thâm biến thành một con quỷ cười khằng khặc trói cậu lên ghế, nói vì cậu quá bẩn nên phải thay hết linh kiện trên cơ thể, còn bị phạt khoan răng.
Hạ Ca la hét phản kháng.
Lục Hành Thâm bị đánh thức bởi một tiếng gào rất to, rất vang dội vào lúc sáu giờ.
Hắn rời khỏi phòng, mở cửa "Phòng của Hạ", đánh thức người máy đang gào tên mình.
Hạ Ca mở mắt mới biết mình đang mơ.
"Lục Hành Thâm..."
"Dậy chưa?"
"Ừm..."
Hạ Ca sợ sệt hỏi hắn: "Anh không giận tôi chứ?"
"... Cậu định làm chuyện khiến tôi giận à?"
"..."
Lục Hành Thâm bất đắc dĩ thở dài, quay người đi ra.
Dù sao cũng đã sáng, hắn lười ngủ tiếp, chỉ khàn giọng nhắc: "Sáng nay có tiết, cậu chuẩn bị đi."
Giao chuyện cần làm cho 996 xong, Lục Hành Thâm yên tâm đi rửa mặt.
Buổi sáng vẫn yên bình như vậy, Hạ Ca vừa xuống giường đã quên đi nỗi đau trong mơ, nghĩ lại còn thấy đó vốn không phải sợ mà chỉ là một chút tủi thân mà thôi.
Cũng may Lục Hành Thâm trong hiện thực không hóa thành quỷ cũng không định khoan răng cậu bằng máy khoan điện.
Hạ Ca vui vẻ đánh răng rửa mặt, đi nấu bánh trứng cuộn thịt làm bữa sáng, hầm một nồi cháo sữa bò nóng hầm hập, giật đi dịch dinh dưỡng trong tay Lục Hành Thâm, kéo hắn cùng đi ăn.
Cháo được nấu từ sữa và yến mạch, mùi thơm ngào ngạt bay khắp phòng, bánh trứng gà cuộn thịt được làm từ bột ngô, hương trứng gà thơm phức hòa quyện với hương thịt, chỉ cần hít một hơi là có thể khiến người ta ch ảy nước miếng.
Từ khi có khứu giác, gần như mỗi lần nấu ăn, Hạ Ca đều sẽ chọn những món ngon thơm phức ấy, nhất là thiên về vị sữa bò.
Nhưng cũng rất thích rau thơm.
Lục Hành Thâm cắn một miếng, nếm thấy một mùi thơm thực vật rất nồng, đồng thời nhìn thấy phần rau thơm nằm khuất trong miếng bánh.
Rất nhiều.
Theo lý thì đáng ra ở đây nên cho vào vài cọng xà lách.
Hay là thấy lá xà lách không thơm bằng?
Không.
Lục Hành Thâm nhắm mắt, cảm thấy mình không phải kiểu bắt bẻ mùi vị đồ ăn như vậy.
Vị giác vốn là một thứ không có nhiều tác dụng đối với con người hiện đại, hắn chỉ cần ăn dịch dinh dưỡng là có thể sống tiếp, không cần phải để ý tới mùi vị thức ăn, bây giờ càng không nên bắt bẻ.
Đặt phần sức lực có hạn vào những chuyện có giá trị, không lãng phí tình cảm và thời gian mới là tác phong tiêu chuẩn của hắn.
Bây giờ đã lãng phí một ít thời gian, dạ dày tiêu hóa đồ ăn cũng sẽ tiêu hao một phần thể lực, nếu vì vậy dẫn đến tâm trạng thất thường thì sẽ gây nên được không bù mất.
Nhưng mà... rau thơm.
Hạ Ca nhận ra hắn ăn chậm lại, tốt bụng hỏi: "Anh không thích rau thơm à?"
Lục Hành Thâm bỗng nâng mắt, sâu trong con ngươi lóe lên tia kiên định.
"Không phải."
Dứt lời liền cắn phập một miếng lớn, nhanh chóng giải quyết bữa sáng như trước đây, uống cafe rồi đứng dậy rời đi.
Hạ Ca quyết định lần sau đổi rau thơm, xem ra Lục Hành Thâm không thích ăn thật, nên đổi thành gì bây giờ?
Lá tía tô cũng được đó! Đột nhiên phát thèm, hôm nay tan học rảnh rỗi đi mua ít tía tô vậy!
Hạ Ca ăn sáng xong, tranh thủ ra vườn hoa kiểm tra một lần, chăm sóc cho đám giống vừa gieo.
Chúng mày cũng khá lắm, hạt giống ạ!
Dù thoạt trông vườn hoa vẫn trống trải nhưng không lâu sau sẽ tràn ngập sức sống.
Hạ Ca nhìn thôi đã thấy đáng trông chờ, cực thích thú, cứ quanh quẩn mãi trong vườn hoa tới tận lúc sắp đi mới ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
Tiết học buổi sáng không nhiều, lúc tan học còn chưa tới trưa.
Tiết này có vẻ là môn chuyên ngành, số tiết cũng không nhiều, chỉ học một tiếng, giữa giờ còn nghỉ mười phút.
Nhưng nguy hiểm nhất là giảng viên môn này thường sẽ kiểm tra bài tập.
Không phải ai cũng kiểm tra, mà lên lớp mới kiểm tra bất kỳ.
Hạ Ca hoàn toàn không biết điều này!
Trong lớp có tất cả mười mấy học sinh, tỉ lệ bị rút trúng rất cao, có một sinh viên bị gọi lên trả lời câu hỏi, vì là môn chuyên ngành nên mức độ tính toán và số ký hiệu cực nhiều, không thể dựa vào mánh khóe để qua mắt.
Bầu không khí trong lớp bỗng trầm xuống, không ít sinh viên đều cúi đầu, dù là nhóm học sinh giỏi cũng chỉ trông bình tĩnh mặt ngoài mà thôi.
Thầy giáo kiểm tra hai người vẫn chưa hài lòng, sắp nổi cơn tam bành, giọng nói tuy không lớn cũng không mắng ai nhưng lại hung dữ phê bình những người hiện đang có mặt trong trường, nghĩ là vào được trường rồi thì không cần cố gắng nữa, cuối cùng mấy năm sau sẽ phải hối hận, xem việc học là điều đương nhiên.
Cứ như vậy, như vậy.
Hạ Ca chợt nhớ những người xung quanh khi mình học cấp ba đều nghĩ thế, thời gian căng thẳng nhất là cấp ba, sau khi thi đậu đại học sẽ nhẹ nhàng hơn, không cần học giỏi cũng có thể tốt nghiệp, không ai quan tâm thành tích môn học là A hay C.
Nhưng hiển nhiên trong bầu không khí học thuật dày đặc và một cơ sở giáo dục cao cấp như thế này, quy tắc ấy không được chấp nhận.
Nghe giảng viên phê bình, không ít người áy náy chột dạ thậm chí là sợ bị phát hiện, không mấy ai tỏ ý bất mãn.
Hai người kia nhanh chóng bị phê bình thêm lần nữa, nội dung không phải là thành tích không tốt hay không nghiêm túc mà là "Cậy mình thông minh rồi không lo cố gắng, cứ tưởng có thiên phú là thắng tất cả".
Hạ Ca mở to mắt, không khỏi phấn khích.
Đây là đang khen hả! Đang khen đúng không!
Cậu cũng muốn được "mắng" như vậy!
Những học sinh khác thấy "Lâm Ngọc Âm" không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ nghĩ quả nhiên học sinh có học bổng thấy khó không sờn, đúng là trâu bò.
Thầy giáo không tiếp tục cằn nhằn về thái độ học tập của sinh viên quá lâu, mười phút sau quay lại giảng bài tiếp.
Vì vậy đám sinh viên cũng bớt căng thẳng hơn.
Hạ Ca chống cằm, không khỏi thất vọng.
Đối diện với áp lực từ giảng viên mà cậu vẫn không sợ, quả nhiên là dũng cảm hơn người, không còn nhược điểm gì nữa sao?
Tới giữa trưa, Hạ Ca không nhịn được muốn thử tiếp, thấy có học sinh bị bác bảo vệ đuổi chạy vì trèo lan can nên phấn khích định thử.
Ngay lúc cậu đang muốn tìm cớ, cố ý vờ thả một cây bút rơi ra khỏi lan can, ngón tay bắt lấy lan can định tìm chết, giáo viên thể dục đã đi tới, hiền hòa gọi cậu "Này em".
"Bị rơi đồ hả? Đừng vội, để thầy nhặt cho."
Nói xong thành thạo xoay người nhảy khỏi lan can, nhặt cây bút lên từ bụi cỏ, lại nhanh chóng quay về, đáp đất bằng một tư thế đẹp trai, mỉm cười trả bút cho Hạ Ca.
Hạ Ca: "... Cảm ơn thầy."
Ôi, cậu cũng muốn nhảy lan can!
Giáo viên thể dục cười nói đừng khách sáo, nụ cười tươi đến mức lóe sáng, chặt đứt kịch bản tiếp theo của Hạ Ca.
"Nghe nói trước kia em đã thể hiện năng lực xuất sắc trong cuộc thi thể dục, chỉ là tới tận bây giờ vẫn không tham gia câu lạc bộ cũng không định đi thi, thầy thấy khá đáng tiếc."
Quả nhiên giáo viên thể dục đã nhận ra cậu, lôi kéo Hạ Ca trò chuyện giết thời gian: "Vì em còn đang phải dưỡng bệnh, không thể vận động mạnh à?"
Hạ Ca gật đầu, lúc này mới nhớ tới thiết lập của Lâm Ngọc Âm.
"Không sao, các thầy cô sẽ chờ tới lúc em khỏi hẳn, cố lên."
Hạ Ca lại chân thành cảm ơn.
Xem ra Lâm Ngọc Âm vẫn không đồng ý gia nhập câu lạc bộ nào khiến Hạ Ca thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời khiến cậu nhận ra một việc quan trọng.
Sợ hãi và căng thẳng không giống nhau.
Bị phá hủy bài tập cũng thế, trèo lan can bị phát hiện đuổi theo cũng thế, có rất nhiều việc không gây sợ hãi mà là mang đến cảm xúc căng thẳng, không hợp để thử.
Hiện tại vẫn còn sớm, Trần Tiếu Niên đúng giờ tìm tới cậu, dẫn Hạ Ca đi chuẩn bị làm công kiếm tiền theo lịch trình đã sắp xếp.
Bọn họ đi gặp một người.
Ban đầu Hạ Ca khá cảnh giác, lo sẽ gặp nhiều sự cố ngoài ý muốn hoặc xảy ra chuyện gì đó nguy hiểm, không ngờ mọi chuyện lại không nguy hiểm chút nào như Trần Tiếu Niên đã nói.
Phi thuyền đáp xuống một vùng hoang vu thưa người, cửa hàng cũ nát lung lay sắp đổ, khắp nơi trên đường chỗ nào cũng có rác, cách đó không xa có một vựa thu gom rác thật lớn.
Mùi không được dễ chịu lắm, Hạ Ca đóng mũi, không ngửi tiếp nữa.
Người cần gặp là một phụ nữ bình thường sống ở nơi như vậy.
Người phụ nữ ở trong tầng hầm, quần áo tả tơi, tóc cũng cáu bẩn, cơ thể gầy như que củi, sắc mặt vàng như nến.
Chỗ ở của cô cũng bừa bộn cũ nát, trông nghèo xác xơ.
Trần Tiếu Niên nói: "Có thể cậu sẽ không quen, nhưng bọn họ không phải người xấu."
Hạ Ca lắc đầu, ngỏ ý không có gì không quen: "Không sao."
Thật ra cậu vốn không phải loại người vừa sinh ra đã sống trong nhung lụa, cậu đã từng nhặt ve chai rất nhiều lần, chỉ là về sau vì rác quá bẩn mà sinh bệnh nên mới ngừng nhặt.
Người phụ nữ đeo chiếc kính lặn thật lớn, phủ lên toàn bộ hốc mắt, mũi và tai.
Cô quay sang bọn họ, dù khuôn mặt đã bị che phủ nhưng vẫn không làm khó cô quan sát mọi thứ.
Thậm chí ngôn từ hay cử chỉ của cô rất nhã nhặn, thẳng lưng ngồi trên ghế sofa, hai tay phủ lên đùi, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười: "Các em đến rồi."
"Chào chị Từ."
Trần Tiếu Niên kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô: "Đây chính là người bạn em nhắc đến, cậu ấy đồng ý giúp chị với em."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cảm ơn các em."
Hạ Ca chớp mắt, còn chưa hiểu tình huống ra sao, nhưng người phụ nữ tên chị Từ đã nhanh chóng tháo trang bị trên đầu xuống.
Dường như người phụ nữ có bí mật khó nói, sau khi lấy thứ kia xuống thì im lặng, lẳng lặng nhắm chặt mắt ngồi đó, hơi thở nhẹ đi.
Trần Tiếu Niên nhận lấy thiết bị kia, tìm được nắp mở, lần theo dây tải dữ liệu, truyền một phần dữ liệu vào thẻ nhớ tạm.
"Hạ, cậu có muốn xem thử không?"
"Xem gì?"
Cậu ta đưa thiết bị cho Hạ Ca.
Hạ Ca tò mò nhận lấy, nhớ tới ở thời của mình cũng có ống kính đeo lên mắt nặng như vậy, chẳng qua thứ kia được gọi là VR dùng để chơi game.
Tự nhiên thấy giống giống.
Trần Tiếu Niên còn đưa một tờ giấy mỏng khoét rỗng mấy chỗ lót ở nơi tiếp xúc giữa da và phần bên trong, giúp Hạ Ca đeo lên.
Một thế giới mới thoắt cái mở bừng trước mắt.
Vẫn là căn phòng cũ, vẫn là ba người bọn họ.
Nhưng thị giác hay khứu giác đều sinh động hẳn lên.
Hệt như tất cả đều được một lớp kính lọc đặc biệt bao phủ, Hạ Ca nhìn thấy một lưới điện rộng lớn, ánh nắng xuyên qua lớp thủy tinh rực rỡ trên đầu rọi xuống, vẩy lên cơ thể người phụ nữ, làn da cô trắng như tuyết, mặc bộ váy lụa trắng xinh đẹp, mỉm cười điềm tĩnh, mái tóc vàng óng lấp lánh.
Khung cảnh xung quanh cũng thay đổi, mọi thứ đều sạch sẽ xinh đẹp, trên tường lát đá cẩm thạch điêu khắc, sàn nhà là kim cương nhỏ vụn, đống ve chai rác thải vương vãi trong trí nhớ cũng trở thành từng cục lego gỗ xinh đẹp nhiều màu.
Cậu nhìn Trần Tiếu Niên, khuôn mặt không có gì thay đổi, nhưng thông qua lớp kính lọc, cậu ta đã trở thành một chàng trai anh tuấn mặc áo đuôi tôm, nếu cưỡi thêm bạch mã sẽ chẳng khác nào hoàng tử trong truyện cổ tích.
Mùi hương trong không khí cũng trở thành mùi cỏ thơm.
Hạ Ca nhanh chóng tháo thiết bị xuống, ngạc nhiên nói không thành lời.
"Đây, đây là..."
Trần Tiếu Niên đã phục chế dữ liệu xong, nhận lấy thiết bị, nhẹ giọng trả lời: "Đây chính là... cửa sổ Utopia trong truyền thuyết."
Trả thiết bị lại cho người phụ nữ, cô đeo nó lên, cơ thể căng cứng dần thả lỏng.
"Vậy nhờ cả vào em."
Nói xong, cô thong thả cầm lấy chiếc ly cối phủ đầy vết ố trà hoặc rượu vang bằng hai ngón tay, cẩn thận nhấp một hớp.
Trần Tiếu Niên khách sáo mấy câu với cô rồi nhanh chóng dẫn Hạ Ca rời đi.
Nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành.
Mãi tới khi quay về trên phi thuyền, Hạ Ca mới hoàn hồn, đây là lần đầu cậu phá vỡ nhận thức đối với cái gọi là hàng cấm.
"Vậy đống hàng cấm thượng tá sốt ruột muốn thu hồi... là thứ này à?"
"Ừm."
Trần Tiếu Niên cất thẻ nhớ đi, khởi động xe bay: "Tôi nghĩ dù nghe giảng nhiều thế nào, nhiều sách vở hay tài liệu hình ảnh ra sao cũng không trực quan bằng tận mắt chứng kiến."
"Những người dùng... cửa sổ Utopia đều giống chị ấy à? Có phải đều sẽ chìm trong thế giới ảo tưởng như vậy hay không?"
"Không phải, chị ấy là kiểu không có sức tấn công, chỉ chìm trong thế giới giả lập, nhìn thế giới qua lớp kính lọc... Không có động lực để quay về thế giới hiện tại, nhưng bệnh của chị ấy vẫn chưa nặng."
Trần Tiếu Niên ngồi trên xe giải thích: "Một tháng trước chị ấy đã mang thai, sự tồn tại của đứa bé đã trở thành tia lý trí cuối cùng của chị ấy dẫn tới ý định thay đổi, nhưng một khi tháo thứ kia xuống... Tinh thần của chị ấy sẽ bị k1ch thích, không thể chấp nhận hiện thực đã trở thành như bây giờ."
"Vậy... chúng ta phải giúp chị ấy thế nào?"
Trần Tiếu Niên lắc lắc chiếc thẻ trong tay: "Thay đổi từng chút một, nếu có thể giải mã phép toán trong món hàng cấm, tìm cách can thiệp từ thế giới bên ngoài sẽ giúp đưa một ít hiện thực vào mắt chị ta, dẫn dắt chị ta khôi phục hành vi."
Mắt Hạ Ca sáng lên, có hi vọng!
"Được!! Tôi sẽ cố!"
"Cửa sổ Utopia do những người sử dụng đặt tên, tên ban đầu của nó được những người nghiên cứu gọi là "Kính lọc hoàn mỹ"."
Trần Tiếu Niên mỉm cười, tựa lưng lên ghế dựa: "Chúng ta nghiên cứu giúp đỡ mấy người vẫn còn chút lý trí là được rồi, về phần những người đã hoàn toàn phát điên, bọn họ rất hung dữ, nên tạm thời tránh xa ra."
Hạ Ca nhớ tới chuyện trước kia: "Giống mấy tên trộm kia à?"
Trần Tiếu Niên lập tức lạnh mặt: "Hừ, loại người đó không xứng được tôi giúp đỡ, giao cho thượng tá Phó là được."
Hiển nhiên vẫn còn đang tức giận.
Phi thuyền nhanh chóng chở Hạ Ca về trường học, trước khi tạm biệt nhau, Trần Tiếu Niên giao thẻ nhớ lưu một phần dữ liệu sao chép cho Hạ Ca.
Bác sĩ Lý tới đón cậu quay về, phát hiện hôm nay 996 quá yên lặng, nhịn không được nhìn mấy lần.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Anh ta đã quen nghe người máy líu lo suốt đường trong lúc lái xe, được dành thời gian nghe 996 trò chuyện vui đùa giữa cuộc sống phải làm những việc nhàm chán rất giải trí, có thể lan tỏa cảm xúc vui vẻ.
Đột nhiên yên lặng như vậy khiến bác sĩ Lý khó chịu không thôi.
"Tôi đang nghĩ thật ra thượng tá Phó cũng không xấu cho lắm?"
Hạ Ca trầm ngâm nhìn ra cửa sổ: "Chỉ là anh ta trông hơi dữ, tính tình không tốt mà thôi, những khía cạnh khác vẫn khá ổn, luôn cố gắng làm việc tốt."
"Hả??"
Bác sĩ Lý ngạc nhiên: "Theo lý thuyết thì nói vậy không sai, dù sao cũng là thượng tá, chắc chắn không phạm vào tội ác tày trời. Có điều cậu mà lại nói như vậy, đúng là..."
Đúng là thần kỳ.
Phải biết thượng tá Phó luôn phản đối các sản phẩm khoa học kỹ thuật xuất hiện từ lâu, đừng nói là cực kỳ ghét đám tội phạm buôn hàng cấm, kể cả đối với sản phẩm hợp pháp vẫn khá phản cảm.
Cho nên có người máy thức tỉnh nói tốt thay Phó Bạc Vọng, cho rằng hắn "là người tốt" đúng là một chuyện mới lạ.
"Vì hàng cấm sẽ ảnh hưởng xấu tới người khác mà."
Suy nghĩ của Hạ Ca rất đơn giản, cậu không nghĩ nhiều, nếu hàng cấm mang lại bất hạnh cho người khác, vậy hành vi tịch thu hàng cấm đồng nghĩa với cứu người, thậm chí còn là hành vi đáng khen hơn bắt trộm bắt cướp.
Thượng tá cũng vậy, cậu Trần cũng vậy, chỉ khác nhau ở cách làm mà thôi.
"Học nhanh đấy, nhưng mà," Bác sĩ Lý mỉm cười: "So với việc tổn thương con người gì đó, Phó Bạc Vọng sẽ suy xét nhiều hơn, nếu ngày nào đó hắn muốn hủy diệt cậu vì cho rằng cậu là mối đe dọa đối với con người, cậu còn nghĩ hắn là người tốt nữa không?"
"Vậy tôi sẽ ghét anh ta."
Hạ Ca nhăn mày suy nghĩ.
Ồ, nhớ đến thượng tá Phó vẫn không thấy sợ, quả nhiên cậu gan lên rồi.
"Làm gì có ai thích người chưa biết gì đã xông lên giết mình chứ? Có điều ghét anh ta là chuyện của tôi, anh ta chỉ đang chấp hành cái anh ta nhận định là chính nghĩa, không liên quan gì tới tôi ghét anh ta."
Cũng không tệ.
Tâm trạng bác sĩ Lý tốt lên, híp mắt xoa đầu 996: "Hay lắm hay lắm, để tôi báo tin tốt cho Lục Hành Thâm."
Hạ Ca: "Hả? Việc này tốt lắm à?"
Không hiểu gì hết.
Trong sở nghiên cứu, Lục Hành Thâm đang cẩn thận dùng ống bơm chế tạo chất lỏng gì đó, trong trí não đột nhiên hiện tin nhắn.
Bác sĩ Lý: [996 vừa nói có thể sau này sẽ ghét Phó Bạc Vọng.]
Tay Lục Hành Thâm run lên, nhỏ thừa mấy giọt.
Bác sĩ Lý: [Vui không?]
Lục Hành Thâm thả ống nhỏ xuống, hít sâu một hơi, tức giận trả lời: [Bệnh thì đi khám đi.]
Chưa tới vài phút sau, phi thuyền dừng lại trước cổng sở nghiên cứu, Hạ Ca tạm biệt bác sĩ Lý, xuống xe chạy nhanh tới bên cạnh Lục Hành Thâm, người còn chưa đến, tiếng đã đến trước.
"Lục Hành Thâm Lục Hành Thâm Lục Hành Thâm!!!"
Lục Hành Thâm không hiểu vì sao cậu phải gọi nhiều lần như vậy, không buồn ngẩng đầu.
"Ừ?"
"Giúp tôi giúp tôi, giúp tôi gắn lại tai đi!"
Hạ Ca chờ mong hối thúc: "Tai á! Thay tai! Tôi muốn thử!"
Lục Hành Thâm híp mắt: "Vì sao?"
Mắt Hạ Ca lấp lánh: "Tôi đảm bảo sẽ không ra khỏi đây, chỉ muốn thay thử thôi!"
Lục Hành Thâm: "..."
Hiểu rồi, đây là mấy trò mà chỉ có người máy mới làm được.
Đột nhiên không muốn đổi nữa.
***
Nửa tiếng sau, Hạ Ca với đôi tai cừu phe phẩy bò lên nóc nhà, cao giọng hét vào bầu trời trong xanh:
"Tôi! Dũng sĩ chân chính —— Không sợ gì cả!!!"
Tiếp theo là một tràng âm thanh lớn nhỏ trầm bổng du dương: "Ha, ha, ha, ha, ha!!"
Trong chiều hôm nay, cậu đã làm tất cả những chuyện muốn làm nhưng không dám làm trước đây.
Lục Hành Thâm đứng bên dưới lạnh lùng đeo nút bịt tai.