CHƯƠNG 104
Hôm nay, những số liệu trên đây đã biến thành một thằng nhóc thối sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh, mặc dù đã gây ra tổn thất cực lớn cho công ty, nhưng anh lại cảm thấy mừng rỡ đến điên cuồng, khiến anh khó có thể kiềm chế.
Diệp Nam Huyền lấy điện thoại ra, gọi cho viện trưởng bệnh viện.
“Viện trưởng Trương, xét nghiệm cha con mà tôi nhờ ông làm, khi nào có kết quả?”
Viện trưởng Trương không ngờ Diệp Nam Huyền lại nóng vội như vậy, hơi lo lắng nói: “Đang được xử lý gấp, ước chừng khoảng ngày mai là có kết quả.”
“Làm phiền ông rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Nam Huyền lại gọi cho bác sĩ Hoàng, bác sĩ gia đình của mình.
“Bác sĩ Hoàng, xét nghiệm tôi đưa anh làm có thể làm nhanh một chút được không?”
Bác sĩ Hoàng hơi ngơ ngác, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Có thể, tôi sẽ cố hết sức.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Diệp Nam Huyền thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại, mà vào lúc đó, Bác sĩ Hoàng và viện trưởng Trương đều cùng lúc gọi cho một người khác.
“Cô Thẩm, tổng giám đốc Diệp hỏi tôi chuyện giám định người thân, xin hỏi tôi nên trả lời thế nào về chuyện này?”
Khi viện trưởng Trương gọi điện thoại tới, Trầm Mặc Ca đang nói chuyện với Mễ Tiểu Anh. Lúc nghe được viện trưởng Trương hỏi như vậy, mắt cô hơi nheo lại.
“Đã có kết quả giám định người thân chưa?”
“Ngày mai sẽ có.”
“Vậy cứ nói thật cho Diệp Nam Huyền biết.”
Trầm Mặc Ca thản nhiên nói. Cô không cho rằng đó là chuyện gì lớn, lại làm cho viện trưởng Trương hơi nghi ngờ.
“Cô Thẩm muốn cho tổng giám đốc Diệp biết thân phận của cậu Thẩm sao?”
“Ừ, ông cứ làm theo lời tôi nói là được rồi.”
“Được!”
Viện trưởng Trương cúp máy, Mễ Tiểu Anh sửng sốt há hốc miệng, còn không chờ cô ấy hỏi gì, bác sĩ Hoàng cũng gọi tới.
“Cô Thẩm, tổng giám đốc Diệp cầm một sợi tóc của cô, bảo tôi tiến hành so sánh với sợi tóc của cô trước đây, vừa rồi còn bảo tôi phải xử lý gấp. Tôi nên làm gì?”
Trầm Mặc Ca chợt dừng tay.
Cô không ngờ động tác của Diệp Nam Huyền sẽ nhanh như vậy, may mà bác sĩ Hoàng là người của cô.
“Ông nói đúng sự thật cho anh ta biết là được rồi. Lần này tôi về chính là để cho anh ta biết, nhưng bản thân tôi không thể chủ động, cần Diệp Nam Huyền tới tìm tôi. Cho nên cứ đưa cho anh ta số liệu thật nhất là được rồi. Bác sĩ Hoàng, cám ơn ông.”
Thái độ của Trầm Mặc Ca đối với bác sĩ Hoàng rõ ràng cung kính hơn rất nhiều.
Bác sĩ Hoàng lại cười nhạt nói: “Cô Thẩm khách sáo rồi. Năm đó nếu không phải nhờ cô Thẩm cứu con trai tôi, bây giờ tôi trung tuổi lại sớm mất con rồi. Tôi biết làm vậy là có lỗi với tổng giám đốc Diệp. Sau chuyện này, xem như tôi đã trả lại ân tình của cô Thẩm năm đó, cũng sẽ từ chức rời khỏi nhà họ Diệp, dẫn theo vợ, con tôi di dân qua nước ngoài. Tôi chỉ hy vọng về sau cô Thẩm có thể hài lòng, thuận buồm xuôi gió trong mọi chuyện.”
“Cảm ơn bác sĩ Hoàng, thật sự cám ơn ông.”
Danh Sách Chương: