Chương 37
Mãi lâu sau Trầm Mặc Ca mới yên tĩnh lại nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Cô không ngừng nỉ non, không ngừng hỏi vì sao, luôn miệng gọi tên Minh Triết và Nghê Nghê.
Một đêm cứ vậy trôi qua.
Khi nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ thì Trầm Mặc Ca cũng từ từ tỉnh lại.
Cô nhìn trần nhà màu trắng, đệm giường màu trắng, một lúc lâu mới ý thức được mình đang ở đâu.
Cô cử động cánh tay một chút khiến Mễ Tiểu Anh giật mình tỉnh dậy.
“Cậu tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Tớ gọi bác sĩ cho cậu.”
Mễ Tiểu Anh còn chưa đợi Trầm Mặc Ca lên tiếng đã chạy ra ngoài.
Trầm Mặc Ca bật cười nhưng vẫn có thể cảm nhận được toàn thân bủn rủn, vô lực.
Xem ra Hải Thành đúng là xung khắc với cô, vừa mới về đã ngã bệnh.
Khi bác sĩ tới thì Trầm Mặc Ca cũng đã khôi phục được chút thể lực. Bác sĩ kiểm tra một lượt, Trầm Mặc Ca đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn cần uống thuốc.
“Sau này đừng bốc đồng thế nữa, cơ thể dị ứng với thuốc còn đi xăm, cô không muốn sống nữa à?”
Bác sĩ bắt đầu khiển trách, Trầm Mặc Ca cúi đầu lắng nghe không nói gì.
Cơ thể cô thuộc thể chất dị ứng, lúc trước sau khi sinh Trầm Tử An và Thẩm Nghê Nghê, khi Đường Trình Siêu bảo cô phẫu thuật thẩm mỹ khôi phục lại khuôn mặt bị bỏng đến thay đổi hoàn toàn hình dạng thì cô đã biết mình dị ứng với thuốc. Nên năm năm nay, cô chỉ phục hồi khuôn mặt thôi mà cũng đã sốc thuốc vô số lần, may mà có Đường Trình Siêu luôn ở bên mới không đến mức cô phải bước chân vào điện Diêm Vương.
Nếu không phải Diệp Nam Huyền hoài nghi, muốn kiểm tra cơ thể cô thì có lẽ cô sẽ không mạo hiểm đi xăm để che vết bỏng trên người.
Nhưng những chuyện này sao cô có thể nói với bác sĩ được?
Bác sĩ thấy Trầm Mặc Ca cũng coi như nghe lời thì dặn dò vài câu cũng đi ra, nói cô có thể xuất viện bất cứ lúc nào.
Sau khi bác sĩ đi, Mễ Tiểu Anh nhanh chóng quay lại nhìn Trầm Mặc Ca.
“Vì sao lại đi xăm? Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết mình dị ứng với thuốc.”
Thấy dáng vẻ đập vỡ nồi đất cũng phải hỏi cho ra nhẽ của Mễ Tiểu Anh, Trầm Mặc Ca thở nhẹ một hơi rồi nói hết mọi chuyện cho cô ấy.
“Cậu điên rồi à? Chỉ vì không để Diệp Nam Huyền phát hiện ra thân phận thật sự của mình mà cậu chà đạp bản thân thế này? Vì một tên đàn ông cặn bã, có đáng không? Nếu cậu xảy ra chuyện gì, Minh Triết phải làm sao? Cậu đã nghĩ tới chưa?”
Mễ Tiểu Anh rất tức giận.
Trầm Mặc Ca thấp giọng nói: “Đường Trình Siêu giới thiệu người xăm cho tớ, tớ biết chắc chắn anh ấy đã sắp xếp hết rồi. Nếu không phải người xăm giảm bớt nồng độ thuốc thì có lẽ tớ không chỉ bị như này. Cậu yên tâm đi, tớ đã không sao rồi, khi ấy về nhà đã uống thuốc hạ nhiệt, chỉ là không ngờ vẫn doạ hai người sợ. Đúng rồi, Minh Triết đâu?”
“Uổng cho cậu vẫn còn nhớ tới con trai.”
Mễ Tiểu Anh vẫn còn giận nhưng lại không thể trách cứ cô. Năm đó Trầm Mặc Ca chịu khổ nhiều như vậy, cho dù cô muốn làm gì Diệp Nam Huyền, Mễ Tiểu Anh đều cảm thấy là chuyện nên làm.
“Đúng rồi, rốt cuộc Minh Triết đi đâu rồi?”
Trầm Mặc Ca đung đưa cánh tay Mễ Tiểu Anh, cực kỳ giống vẻ làm nũng hồi nhỏ.
Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ dùng tay chọc vào trán cô, oán hận nói: “Đây là bệnh viện, nhiều vi khuẩn, tớ có thể để thằng bé ở lại đây sao? Minh Triết đang ở nhà. Nếu cậu đã không sao rồi thì tớ đi làm thủ tục xuất viện, mau mau về nhà xem sao, tớ hơi lo lắng cho thằng nhóc.”
“Được.”
Danh Sách Chương: