CHƯƠNG 164
“Bây giờ người ở đây là tôi, không phải bà chủ của bà, cho nên vú Trương, ném hết mấy thứ này đi. Còn nữa, rèm cửa sổ tôi không thích màu xanh nước, đổi thành màu đỏ tía cho tôi, màu của khăn trải giường cũng đổi thành đỏ thẫm. Nếu Diệp Nam Huyền đã cho tôi vào ở, nơi này chính là phòng cưới của chúng tôi, khăn trải giường chăn gì đó đều phải đổi thành màu đỏ thẫm, cả đồ trang điểm kia nữa, bây giờ đã là năm nào rồi, còn ai sử dụng loại này nữa? Chẳng có mùi gì cả, ném hết đi cho rồi. Còn nữa, bà tìm người dọn cái tủ quần áo kia đi luôn, để ở đây quá chướng mắt. À, đúng rồi, tôi còn có một tấm ảnh chụp chân dung, phóng to rồi, sau này lại treo trên đầu giường cho tôi, con người tôi khá tự kỷ, còn nữa….”
“Cô đủ rồi! Cô thật sự cho rằng mình là bà chủ nhà họ Diệp sao? Ai cho cô cái quyền động vào đồ của bà chủ? Cô đợi đó cho tôi! Tôi phải đi nói với ông chủ!”
Vú Trương ngắt lời Trầm Mặc Ca, tức giận đến không ngừng run rẩy, thở hổn hển xoay người rời khỏi, thậm chí còn lần đầu tiên thiếu lễ phép đóng sầm cửa phòng trước mặt Trầm Mặc Ca.
Mặc dù Trầm Mặc Ca đã chuẩn bị từ trước nhưng cũng bị cơn tức của vú Trương doạ sợ. Từng ở đây ba năm, cô vẫn luôn cho rằng vú Trương là một người không nóng tính. Bây giờ vì mình trước đây mà nổi giận như thế, cô vô thức thấy hơi ấm lòng.
Vú Trương chạy xuống dưới lầu vẫn còn cực kỳ tức giận, đến phòng làm việc của Diệp Nam Huyền, không gõ cửa đã đi vào.
“Ông chủ, Lisa cậu dẫn về kia đúng là coi trời bằng vung, cô ta ném hết đồ của bà chủ xuống đất, còn bảo tôi đổi bố cục trong phòng lại, ông chủ, cậu không thể mặc cho cô ta làm càn như vậy được! Đó là thứ bà chủ thích nhất mà!”
Vú Trương nói hết trong một hơi, sau đó mới phát hiện Diệp Nam Huyền ngơ ngác cầm ảnh chụp của Trầm Mặc Ca trước đây trong tay.
Đây có thể xem là một tấm ảnh duy nhất của cô, lúc trước còn là vú Trương thấy dáng vẻ Trầm Mặc Ca ở vườn hoa cực kỳ yên tĩnh nên lén chụp lại, không ngờ đã trở thành nơi tương tư của Diệp Nam Huyền suốt năm năm nay.
Vú Trương thoáng chốc ngơ ngác, ánh mắt hơi chua xót.
Người bên ngoài đều nói Diệp Nam Huyền lạnh lùng vô tình, vợ vừa mới vùi mình trong biển lửa đã đón người tình Sở Mộng Khê trở về nhà họ Diệp, thậm chí còn để cô ta sinh ra người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoàn Trí. Nhưng chỉ có bà biết, Diệp Nam Huyền chưa từng có quan hệ không đứng đắn với Sở Mộng Khê, thậm chí ngay cả nắm tay cũng không có.
Bà không biết vì sao Diệp Nam Huyền muốn đón Sở Mộng Khê về nhà họ Diệp, theo lý thuyết chỉ có mợ chủ nhà họ Diệp mới có tư cách bước vào nhà cũ, nhưng cô ta lại có thể đi vào.
Nếu Diệp Nam Huyền có tình cảm với Sở Mộng Khê, năm năm nay anh lại luôn lạnh lùng với cô ta, dù cho cô ta cuộc sống tốt nhất cũng không cho cô ta danh phận, để cô ta ở nhà họ Diệp không rõ ràng như vậy làm gì.
Có vài lần lúc đêm tối tĩnh lặng, vú Trương đều nhìn thấy Diệp Nam Huyền cầm tấm ảnh của Trầm Mặc Ca uống rượu, ánh mắt kia thâm tình sâu sắc, khiến người ta đau lòng.
Bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ của anh thế này, vú Trương có hơi muốn khóc.
“Ông chủ, cậu…”
Diệp Nam Huyền vội vàng hoàn hồn, cất ảnh vào trong ví, nhỏ giọng hỏi: “Khi nãy dì nói gì? Lisa sao thế?”
Vừa hỏi câu này, lửa giận trong lòng vú Trương lại bị nhóm lên.
“Ông chủ, cuối cùng cậu tìm người phụ nữ như vậy từ đâu về thế? Cô ta hoàn toàn không xứng ở lại nhà họ Diệp!”
Vú Trương nói chuyện khi nãy lại lần nữa, vẫn không thể khiến mình bớt giận.
Diệp Nam Huyền híp mắt, nhỏ giọng nói: “Ném những thứ trước kia đi hết sao? Có phải ngay cả con cô ấy cũng không cần nữa không?”
Danh Sách Chương: