CHƯƠNG 160
“Tôi chính là gậy của em.”
Diệp Nam Huyền thuận miệng nói ra, nhưng Trầm Mặc Ca lại không ưa thích gì.
Hai người im lặng trở về nhà họ Diệp.
Đây là lần đầu tiên quản gia vú Trương nhìn thấy Diệp Nam Huyền tự mình bế một người phụ nữ đi vào, hơn nữa người phụ nữ này còn cực kỳ xinh đẹp. Bà nhớ tới bà chủ Trầm Mặc Ca trước kia, ít nhiều có chút xa cách, tự động xem cô là người phụ nữ thấy sang bắt quàng làm họ, đương nhiên sắc mặt cũng không dễ nhìn.
“Tổng Giám đốc Diệp, phòng đã dọn dẹp xong rồi. Tôi dọn dẹp phòng khách giúp cô Lisa, cho dù nói thế nào cô ấy cũng không phải bà chủ, không thể ở chung phòng với cậu được.”
Vú Trương nói rất cứng rắn.
Bà là người làm việc ở nhà họ Diệp từ lúc Diệp Nam Huyền còn nhỏ, lúc trước mẹ Diệp ít sữa, cố ý mời vú Trương tới, xem như vú nuôi của Diệp Nam Huyền. Tuy mấy năm nay vẫn mang thân phận quản gia, nhưng Diệp Nam Huyền vẫn khá tôn trọng bà.
Trầm Mặc Ca nhìn thấy bà lão từ khi cô vào nhà họ Diệp đã đối xử rất tốt với mình, cảm xúc thoáng thay đổi, nhưng lại không để lộ ra trên mặt, lại còn cười nói: “Bà là ai thế? Giống chủ nhà họ Diệp như thế, chẳng lẽ là bà cụ Diệp?”
Những lời này khiến vú Trương khó chịu.
“Thưa cô, đây là nhà họ Diệp, nhà họ Diệp có quy tắc của nhà họ Diệp. Tổng Giám đốc Diệp cho cô vào ở, cũng không cho cô quyền làm càn.”
“Cô ấy có.”
Cuối cùng Diệp Nam Huyền cũng lên tiếng, nhưng lời nói ra lại khiến vú Trương cực kỳ ngạc nhiên.
Năm năm nay bà hiểu rõ tình cảm của Diệp Nam Huyền với Trầm Mặc Ca hơn bất kỳ ai. Sau trận lửa năm đó, cho dù anh để Sở Mộng Khê vào nhà họ Diệp ở cũng chưa từng liếc nhìn cô ta một lần, càng khỏi nói tới chuyện cho cô ta vào phòng ngủ của mình.
Bây giờ người phụ nữ không rõ lai lịch này đột nhiên đến nhà họ Diệp, còn khiến Diệp Nam Huyền để ý như vậy, sắc mặt vú Trương lập tức trở nên khó coi.
“Tổng Giám đốc Diệp, chẳng lẽ cậu quên bà chủ rồi sao?”
Trái tim Trầm Mặc Ca hơi thắt lại, thân thể vô thức cứng đờ.
Rời đi năm năm, e rằng chỉ có bà lão ngay thẳng trước mặt này nhớ đến mình.
Nhớ tới năm năm trước vú Trương đối xử rất tốt với mình, cô quyết định không gây chuyện nữa.
“Bỏ đi, tôi nghỉ ngơi ở đâu cũng thế thôi, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú xâm chiếm địa bàn của người khác.”
“Địa bàn của người khác? Em chắc chứ?”
Diệp Nam Huyền nhìn chằm chằm Trầm Mặc Ca, trong đôi mắt mang theo ý nghĩa không rõ ràng.
Cô biết cái gì Diệp Nam Huyền cũng hiểu, nhưng bây giờ vẫn không thể không đánh đố với anh, cô vội quay đầu đi nói: “Ở nhà họ Diệp chắc phòng khách cũng rất tốt nhỉ?”
Diệp Nam Huyền thấy dáng vẻ đà điểu của cô thì không nhịn được cười cười, nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
“Ông chủ!”
Vú Trương không nhịn được thay đổi xưng hô.
Từ khi Diệp Nam Huyền quản lý nhà họ Diệp, vú Trương đã bắt đầu gọi anh là Tổng Giám đốc Diệp, trừ lúc cực kỳ kiên trì một chuyện nào đó mới gọi là ông chủ, có thể thấy bây giờ vú Trương để ý cái vị trí phòng ngủ này đến mức nào.
Trầm Mặc Ca không nhịn được hơi cảm động.
Danh Sách Chương: