CHƯƠNG 119
“Xem thử, tổng giám đốc Diệp, cô Sở ánh mắt này thật đáng sợ a! Dọa chết người.”
Trầm Mặc Ca vội vàng co rúm lại một chút, hình như thật sự bị giật mình vậy.
Diệp Nam Huyền lạnh lùng nhìn qua đã khiến Sở Mộng Khê sợ đến mức vội vàng cúi đầu, lại thoáng động vào vết thương trên mặt, cô ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Từ giờ trở đi, đưa Sở Mộng Khê về biệt thự gần biển cấm túc. Tịch thu tất cả phương tiện truyền tin trong biệt thự. Phái người bảo vệ Sở Mộng Khê 24/24 giờ, không thể để cho cô ta xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Dù sao cô ta vẫn là mẹ của Diệp Tranh. Lúc nào chân của Lisa lành vết thương, lúc nào mới hủy bỏ cấm túc. Tống Đình cậu nhớ làm tốt chuyện này đấy.”
Lời Diệp Nam Huyền nói làm cho Sở Mộng Khê suýt phát điên.
Không!
Cô ta không muốn bị cấm túc!
Không chỉ ngăn cách với bên ngoài, còn không có bất kỳ cơ hội nào liên hệ với bên ngoài!
Cô ta sẽ phát điên mất!
“Nam Huyền, đừng! Đừng làm vậy với em! Em sai rồi, em dập đầu xin lỗi Lisa. Cầu xin anh đừng cấm túc em! Diệp Tranh còn cần em!”
Sở Mộng Khê giãy giụa, cố gắng biểu đạt rõ lời mình muốn nói, nhưng miệng của cô ta lại không nghe theo sự điều khiển của cô ta.
Cô ta muốn quỳ xuống trước mặt Trầm Mặc Ca, nhưng hai vệ sĩ giữ chặt làm cô ta không thể động đậy!
Từ năm năm trước trở lại nhà họ Diệp, cô ta chưa từng phải chịu nỗi sỉ nhục lớn như vậy. Nhưng bây giờ không ngờ lại bị người phụ nữ tên là Lisa trước mặt này tính kế!
Cô ta không cam lòng!
Sở Mộng Khê hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Mặc Ca, hận không thể dùng ánh mắt băm cô thây nghìn mảnh.
Trầm Mặc Ca lại cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, khẽ nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh trừng phạt như vậy khó tránh khỏi hơi quá đáng rồi. Dù sao cô ta vẫn là mẹ của người thừa kế nhà họ Diệp các anh đấy. Nếu đứa trẻ đó không thấy mẹ, còn không biết sẽ thế nào đâu.”
Diệp Nam Huyền hơi sững sờ, anh không ngờ lại quên mất Diệp Tranh. Mà Sở Mộng Khê nghe Trầm Mặc Ca nhắc tới Diệp Tranh thì vội vàng ư ư muốn xin tha, nhưng lời Diệp Nam Huyền nói sau đó lại làm cho cô ta giống như rơi vào trong hầm băng.
“Diệp Tranh đã đến lúc nên một mình đối mặt với tất cả rồi. Làm người thừa kế nhà họ Diệp, bây giờ đã bốn tuổi, cũng nên bắt đầu thu xếp rất nhiều chương trình học. Cô làm mẹ sắp tới tránh một chút, để cho nó thật sự cai sữa cũng tốt. Cô yên tâm đi, biệt thự gần biển cái gì cũng có, sẽ không để cho cô phải khổ sở. Thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm thì đọc sách nhiều một chút, tu thân dưỡng tính, để tránh làm hỏng danh dự của nhà họ Diệp.”
Diệp Nam Huyền vừa nói ra lời này, Sở Mộng Khê hoàn toàn tê liệt ngồi trên mặt đất.
Trầm Mặc Ca không hề thông cảm với cô ta. Tất cả những điều này đều do cô ta tự chuốc họa vào thân, năm đó cô ta đối xử với cô thế nào, bây giờ cũng chỉ là thu lại chút lợi tức mà thôi.
Sở Mộng Khê bị bắt ra ngoài.
Diệp Nam Huyền nhìn Trầm Mặc Ca, khẽ nói: “Có phải bây giờ có thể ở lại hay không?”
Trầm Mặc Ca có phần sững sờ.
“Anh làm như thế chỉ để cho tôi ở lại à?”
“Đương nhiên.”
“Vì sao?”
Sau khi hỏi điều này, Trầm Mặc Ca mới phát hiện nói vậy có chút không thích hợp, nhưng muốn thu lại thì đã không kịp nữa rồi.
Diệp Nam Huyền cầm tay cô, khẽ nói: “Tôi nghĩ là em biết nguyên nhân.”
Danh Sách Chương: