CHƯƠNG 171
“Rầm” một tiếng, Diệp Nam Huyền đập mạnh lên bàn, người xung quanh sợ tới mức không dám thở mạnh, mà sắc mặt Diệp Nam Huyền cũng nặng nề đáng sợ.
Ở nhà họ Diệp, ai cũng biết không được nói hai chữ hoả hoạn, đó là điều cấm kỵ của Diệp Nam Huyền, không nghĩ tới ngày đầu tiên người phụ nữ này đến đây lại chạm vào ranh giới cuối cùng của Diệp Nam Huyền.
Một đám mở to hai mắt nhìn Trầm Mặc Ca, chờ Diệp Nam Huyền ném cô ra ngoài.
Trầm Mặc Ca lại vỗ ngực, khoa trương nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh làm tôi sợ muốn chết! Nếu tôi mắc bệnh tim thì lần này tôi đã chết thẳng cẳng rồi!”
Diệp Nam Huyền càng không cho cô nói chữ chết thì cô càng nói hăng say.
Diệp Nam Huyền nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt Trầm Mặc Ca, tất cả sự tức giận hóa thành tiếng thở dài, anh yên lặng cầm đũa gắp đồ ăn cho Trầm Mặc Ca, nhàn nhạt nói: “Nếm xem mùi vị thế nào?”
Tất cả mọi người ngây ra.
Chuyện này đã xong rồi sao?
Diệp Nam Huyền không truy cứu lỗi lầm của người phụ nữ này, cứ bỏ qua như thế?
Người kinh ngạc nhất chắc chắn là má Trương.
Má Trương nhìn đáy mắt Diệp Nam Huyền đầy đau xót và giãy giụa, nhìn anh bỗng nuốt xuống tức giận, vì Trầm Mặc Ca mà buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, trong lòng má Trương có cảm giác không nói nên lời.
Từ lúc nào Diệp Nam Huyền luôn luôn kiêu ngạo lại để mình chịu thiệt thòi như thế?
Má Trương oán hận trừng mắt nhìn Trầm Mặc Ca.
Trầm Mặc Ca cũng có chút bất ngờ.
Cô không nghĩ tới Diệp Nam Huyền lại có tính kiềm chế và kiên nhẫn tốt như vậy. Vì sao anh lại dung túng cô như thế?
Anh muốn người khác nhìn thấy anh yêu cô bao nhiêu, thích cô cưng chiều cô thế nào! Nhưng cô biết rõ hơn bất cứ ai, người đàn ông này vốn không có trái tim!
Trầm Mặc Ca nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười ha ha nhận đồ ăn, cô ăn một miếng ghét bỏ nói: “Chẳng ra gì, Tổng giám đốc Diệp, xem ra cuộc sống của anh quá tốt, ngay cả nấu cơm cũng không biết.”
“Rất khó ăn sao?”
Diệp Nam Huyền khẽ nhíu mày, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
Anh cảm giác vẫn ăn được, nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười châm chọc của Trầm Mặc Ca thì không chút suy nghĩ đổ tòan bộ thức ăn vào thùng rác.
“Tôi sẽ nấu lại.”
Diệp Nam Huyền cũng không tức giận, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Má Trương thật sự không chịu được nữa.
“Cậu chủ, tôi sẽ làm, cậu mệt mỏi cả ngày rồi, huống hồ từ trước đến nay cậu chưa từng nấu ăn, cậu đừng giày vò mình như vậy.”
Má Trương nói xong còn oán hận trừng mắt nhìn Trầm Mặc Ca một cái.
Trầm Mặc Ca không quan tâm nhún vai, người ta đang oán trách cô sao?
Cũng đúng!
Cô làm khó Diệp Nam Huyền như thế, má Trương có thể bỏ qua mới là lạ!
Danh Sách Chương: