CHƯƠNG 150
“Tống Dật Hiên nhà họ Tống.”
Tống Dật Hiên luôn chống lại Diệp Nam Huyền, cũng được coi là gia tộc lớn thứ hai ở Hải Thành. Từ thời còn đi học Diệp Nam Huyền đã hơn anh ta nên anh ta đã thề nhất định sẽ vượt qua Diệp Nam Huyền, nhưng đã qua bao nhiêu năm, vẫn luôn đứng dưới nhà họ Diệp.
Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, Tống Dật Hiên tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Diệp Nam Huyền không thể ngờ rằng người được lợi lại là Tống Dật Hiên .
“Điều tra ra Tống Dật Hiên và người của chúng ta có mối liên quan nào không?”
“Không có.”
Tống Đình đã tiến hành điều tra ngay khi nhận được tin báo, nhưng trong Tập đoàn Hoàn Trí không có ai làm gián điệp cả.
Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu Diệp Nam Huyền, anh vô thức hỏi.
“Điều tra xem Lisa và Tống Dật Hiên có mối quan hệ nào không?”
Vẻ mặt của Tống Đình hơi do dự, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Tôi chưa điều tra giữa họ có mối quan hệ nào không, nhưng ngày nhà thiết kế Lisa đến Hải Thành, cô ấy đã đi cùng máy bay với Tống Dật Hiên .”
Đôi mắt của Diệp Nam Huyền lại tối sầm xuống vài phần.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Tống Đình không biết có nên hỏi tiếp hay điều tra tiếp không, nhất thời hơi rối rắm.
Diệp Nam Huyền nhìn về phía phòng bệnh, nghĩ đến hành động không bình thường của Trầm Mặc Ca sau khi trở lại lần này, trầm giọng nói: “Điều tra kỹ càng.”
“Vâng!”
Tống Đình nhận yêu cầu rời đi, nhưng trái tim của Diệp Nam Huyền lại cảm thấy khó chịu như thể bị một tảng đá lớn đè lên.
Trầm Mặc Ca là người của Tống Dật Hiên sao?
Diệp Nam Huyền không đoán ra được nhưng cảm giác nghi hoặc trong lòng càng khiến anh khó chịu.
Sau khi anh đi thì Trầm Mặc Ca cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không biết ai đã gọi cho anh, nói những gì.
Đột nhiên có tin nhắn của bác sĩ Hoàng gửi tới.
“Đã nói cho tổng giám đốc Diệp rồi, DNA hoàn toàn trùng khớp. Bà Diệp, cô sẽ không làm gì tổng giám đốc Diệp chứ?”
Khoé môi Trầm Mặc Ca hơi cong lên.
Làm gì Diệp Nam Huyền?
Cô trở về là vì Diệp Nam Huyền có được không hả?
Nhưng cô cũng không trả lời bác sĩ Hoàng mà xoá dòng tin nhắn đó đi, từ nay về sau giữa cô và bác sĩ Hoàng coi như xong, cũng không cần thiết phải liên lạc nữa.
Thuận tiện cũng xoá luôn số của bác sĩ Hoàng đi.
Làm xong hết mọi chuyện thì Diệp Nam Huyền về.
Không biết anh đứng ở cửa từ lúc nào, lặng lẽ ngắm nhìn Trầm Mặc Ca dường như đang nghiên cứu cô lại như còn có biểu cảm khác.
Trầm Mặc Ca ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, cảm xúc phức tạp đó khiến lòng cô khẽ động, theo bản năng bỏ điện thoại xuống.
Nhưng quay đầu nghĩ lại, có lẽ Diệp Nam Huyền cũng không biết cô vừa làm gì, việc gì phải có tật giật mình chứ?!
Trầm Mặc Ca điều chỉnh lại tâm trạng thì cười nhạt nói: “Tổng giám đốc Diệp sao thế? Trên mặt tôi có gì sao?”
Diệp Nam Huyền nhìn nụ cười giả tạo của cô thì bước tới.
“Biết công ty tôi gần đây bị hacker xâm nhập không?”
Danh Sách Chương: