CHƯƠNG 143
Theo lý mà nói nếu Diệp Nam Huyền đã biết thân phận của Trầm Tử An, không phải là nên bắt đầu hành động sao? Ngày hôm qua chưa có động tĩnh gì, xem ra sẽ hành động ngay hôm nay.
“Tiểu Anh, cậu đi bảo người của chúng ta theo dõi Diệp Nam Huyền và Minh Triết, ngộ nhỡ anh ta làm bất cứ điều gì với Minh Triết, bằng bất cứ giá nào cũng phải đảm bảo sự an toàn của Minh Triết.”
Trầm Mặc Ca ít nhiều có chút lo lắng.
Mễ Tiểu Anh khẽ nhíu mày.
“Không thể nào chứ? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, anh ta chắc vẫn chưa độc ác đến mức như vậy.”
“Năm năm trước, anh ta cũng biết tớ đã mang thai, còn không phải vẫn khiến hai mẹ con tớ phải vùi thây chết trong biển lửa sao? Đừng có quá kỳ vọng Diệp Nam Huyền. Người này căn bản không có chút nhân tính nào.”
Trầm Mặc Ca lạnh lùng nói, ánh mắt lướt qua tia lạnh lẽo cùng oán hận.
Mễ Tiểu Anh không rõ tất cả những gì Trầm Mặc Ca đã phải trải qua, nhưng cô ấy vẫn ủng hộ Trầm Mặc Ca vô điều kiện. Cô ấy vội vàng gọi điện cho người của mình, người bên ngoài đã lặng lẽ đi theo.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Mễ Tiểu Anh có phần bất an hỏi: “Cậu biết anh ta không có nhân tính, còn dùng Tử An làm mồi nhử, cậu không sợ…”
“Tớ sợ, nhưng tớ càng sợ mình sẽ không đợi được ngày đó của tớ. Tử An không phải đứa trẻ bình thường, bản thân thằng bé không có cảm tình tốt với Diệp Nam Huyền, tự nhiên sẽ rất cảnh giác, bây giờ Diệp Nam Huyền còn biết rằng thằng bé là con trai của anh ta vì thế nên chắc sẽ tử tế hơn, có lẽ tớ chưa có cơ hội, nhưng nếu anh ta muốn làm bất cứ điều gì đó chống lại Minh Triết, thì những ngày tốt đẹp của anh ta cũng sẽ kết thúc. ”
Sự hận thù bộc phát từ trong mắt Trầm Mặc Ca khiến Mễ Tiểu Anh sợ hãi.
“Mặc Ca, cậu định đánh nhanh thắng nhanh sao?”
“Đúng.”
“Tại sao? Không phải cậu muốn anh ta yêu cậu trước sao? Cậu làm như thế này, Tử An sẽ rất nguy hiểm.”
Trầm Mặc Ca làm sao không biết làm như vậy thì Trầm Tử An sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô sợ rằng mình không thể kiểm soát trái tim mình. Ngộ nhỡ ……
“Bảo người của chúng ta bảo vệ Tử An thật tốt.”
“Cậu……”
“Tiểu Anh, tớ muốn nghỉ ngơi.”
Trầm Mặc Ca biết Mễ Tiểu Anh sẽ nói gì, nhưng cô quá mệt mỏi và rối rắm, quyết định như vậy cũng đồng nghĩa với việc đặt con trai ruột của chính mình vào trong mạo hiểm, cô cũng tự mắng mình, nhưng so với trái tim lạnh lùng của Diệp Nam Huyền, cô cảm thấy rằng ý tưởng ban đầu của mình quá ngây thơ.
Làm sao một người xa lạ có thể khiến anh ta yêu trong khi một người vợ tốn những năm năm mà vẫn chưa có được tình yêu của anh ta?
Mặc dù có một chút rủi ro khi làm như vậy, nhưng cũng không phải là không có cơ hội phải không?
Trầm Mặc Ca rối rắm và đau đớn trong lòng.
Nhìn thấy cô như vậy, Mễ Tiểu Anh không đành lòng chỉ trích cô, gật đầu đi ra ngoài.
Mà Trầm Tử An bị Diệp Nam Huyền túm cổ áo lôi ra khỏi phòng bệnh cũng ngừng la hét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Nam Huyền, như thể đang nhìn kẻ thù giết ba vậy.
Diệp Nam Huyền cảm thấy mình làm người đã quá thất bại, đặc biệt là trước tên nhóc thối Tử An này. Lần đầu tiên trong đời bị hãm hại vậy mà lại đến từ con trai mình, cảm giác này vừa tự hào mà lại vừa không biết nói gì hơn.
“Cháu còn trừng mắt nhìn chú, cháu có tin là chú móc mắt cháu ra không.”
Diệp Nam Huyền đe dọa Trầm Tử An.
Danh Sách Chương: