CHƯƠNG 121
Người đàn ông này căn bản là một người vô tâm, anh làm sao có thể bi thương và mất mát được?
Tất cả chỉ là thủ đoạn làm cho cô nhìn, làm cho cô mềm lòng mà thôi.
Cô khẽ mỉm cười, cũng đáp lại một câu, nhưng sau đó nhắm mắt lại, rõ ràng là mệt mỏi rồi.
Thấy cô như vậy, Diệp Nam Huyền cũng không tiện ở lại nữa. Anh đứng dậy nhìn Trầm Mặc Ca đã nhắm mắt lại, thấy vết thâm trên vành mắt cô thì nói với vẻ không nỡ: “Em mệt mỏi cứ nghỉ ngơi đi, tôi đã mời người tới chăm sóc đặc biệt cho em. Mấy ngày tới tôi sẽ không tới. Cơm trưa thì…”
“Tiểu Anh sẽ mua cho tôi, cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”
Trầm Mặc Ca cười có lệ.
“Buổi tối lại phải lăn vết thương trên mặt một lần.”
“Cảm ơn.”
Trong giây lát hai người hình như không có gì để nói nữa.
Diệp Nam Huyền đột nhiên có phần nhớ mong thời điểm Sở Mộng Khê ở đây, ít nhất cô còn có thể xích lại gần mình một chút, cho dù cô có ý xấu, anh cũng không để ý.
Bây giờ, anh cảm giác giữa hai người hình như cách trăm sông nghìn núi, dù thế nào cũng không thể bước được. Cảm giác này rất mệt mỏi, cũng rất đáng lo ngại, nhưng bây giờ Diệp Nam Huyền lại bất lực.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây.”
“Tạm biệt.”
Lần này, Trầm Mặc Ca thậm chí cũng tiết kiệm những lời nói có lệ.
Thấy cô như vậy, Diệp Nam Huyền cô đơn rời khỏi phòng bệnh.
Trong nháy mắt khi anh rời đi, Trầm Mặc Ca mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng kho rõ.
Diệp Nam Huyền đẩy cửa phòng bệnh ra, mới phát hiện Tống Đình đứng ở trong hành lang chờ mình.
“Có việc gì sao?”
Tống Đình vội vàng theo sau, khẽ nói: “Tổng giám đốc Diệp, tôi điều tra, vào ngày tài liệu của công ty bị lộ ra, Trầm Tử An hình như thật sự có từng qua công ty. Đây là video giám sát, hơn nữa có người từng thấy, dường như có một đứa trẻ đã vào phòng làm việc của anh. Về phần có phải là Trầm Tử An không, bọn họ không dám xác định.”
Diệp Nam Huyền hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Đi với tôi về nhà họ Diệp một chuyến.”
“Vâng.”
Tống Đình không nói nhiều, theo Diệp Nam Huyền trở về nhà họ Diệp.
Diệp Tranh đang vượt cấp trong trò chơi ở phòng chơi.
Trò chơi này là Trầm Tử An thiết kế. Cậu ta vốn cho rằng mình không ngu ngốc, sẽ không quá khó để vượt qua. Nhưng bây giờ cậu ta chơi một tiếng rồi, không ngờ vẫn còn chưa qua được.
“Đáng giận! Sao có thể như vậy được?”
Diệp Tranh mải mê chơi, thậm chí Diệp Nam Huyền bước vào cũng không phát hiện ra, mãi đến khi Ipad trong tay bị người rút đi, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
“Ai? Ai dám động và Ipad của tôi?”
Diệp Tranh nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, lại thấy Diệp Nam Huyền với vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đó, tất cả dáng vẻ cao ngạo lập tức biến mất.
“Daddy? Sao daddy lại tới đây?”
Diệp Nam Huyền không trả lời cậu ta, mà đưa Ipad cho Tống Đình.
Danh Sách Chương: