CHƯƠNG 131
Mặt Diệp Nam Huyền ngay lập tức sưng lên, cùng với vết bầm tím trên cổ anh ấy vào lúc này hiện lên rất rõ ràng.
“Diệp Nam Huyền, anh điên rồi à?”
Trầm Mặc Ca hít thở không thông, thậm chí toàn thân cũng đang run rẩy.
Năm năm rồi!
Cô vậy mà vẫn có cảm giác với nụ hôn của anh!
Làm sao có thể như vậy chứ?
Nhất định là do quá hận rồi!
Đúng!
Nhất định là như vậy!
Cô không ngừng tự thôi miên mình.
Diệp Nam Huyền cười như một đứa trẻ vừa ăn trộm kẹo, ánh mắt lóe lên tia nuông chiều, khiến Trầm Mặc Ca không khỏi bất an.
Người đàn ông này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Đúng lúc Trầm Mặc Ca không biết phải làm gì, bác sĩ và y tá bước vào.
“Có chuyện gì vậy? Có cần giúp gì không?”
Trầm Mặc Ca còn chưa lên tiếng, Diệp Nam Huyền đã nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì, tôi hơi bị dị ứng, xem cho tôi chút đi.”
Bác sĩ lúc này mới phát hiện tay và mặt của Diệp Nam Huyền đang bị sưng tấy, thậm chí đều đã đổi màu.
“Nhanh! Mau chuẩn bị sơ cứu! Đã đến mức này sao vẫn còn chưa nhanh lên chứ? Như thế này rất dễ gây sốc!”
Bác sĩ rất căng thẳng.
Trầm Mặc Ca hơi bối rối.
Cô vẫn luôn biết rằng Diệp Nam Huyền bị dị ứng với xoài, nhưng cô thực sự chưa bao giờ nhìn thấy mức độ dị ứng đến thế này, bây giờ nghe thấy bác sĩ nói vậy, cô mới sợ hãi.
“Bác sĩ, rất nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên là rất nguy hiểm. Loại tình huống này xảy ra với tốc độ nhanh như vậy, nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ bị sốc chết. Mau đưa đến phòng cấp cứu!”
Y tá không giải thích bất kỳ lời nào đưa Diệp Nam Huyền rời đi.
Trầm Mặc Ca lúc này hoàn toàn hoảng loạn.
Anh vậy mà lại dị ứng với xoài đến mức đó!
Làm sao đây?
Nếu anh ấy xảy ra điều ngộ nhỡ nào đó, Nghê Nghê phải làm sao?
Trầm Mặc Ca lo lắng muốn bước xuống giường, nhưng bị Diệp Nam Huyền nhận ra thấp giọng gầm gừ.
“Ngoan ngoãn ở trên giường cho tôi.”
“Nhưng tôi…”
“Không có chuyện gì, nếu như em cứ muốn đi qua đi lại, tôi sẽ không chữa nữa.”
Diệp Nam Huyền vô cùng ngốc nghếch đe dọa Trầm Mặc Ca.
Trầm Mặc Ca muốn nói rằng anh thích chữa thì chữa, nhưng nghĩ đến Nghê Nghê, nghĩ đến việc con bé vẫn đang nằm trên giường bệnh chịu đau đớn, Trầm Mặc Ca dừng lại.
Lúc này nét mặt của Diệp Nam Huyền mới dịu đi một chút.
“Ngoan, chờ tôi trở lại.”
Danh Sách Chương: