“Hu hu... Nhưng vừa rồi rõ ràng cậu nói... Không trở lại.” Thiên Ca Tuệ nghẹn ngào nói.
“Sao tớ lại cam lòng không trở lại chứ, nơi này là nơi tớ lớn lên từ nhỏ, hơn nữa, còn một đám anh em ở đây, chỉ có điều đại học Columbia thích hợp để tớ phát triển, chờ đến thời gian thích hợp tớ sẽ trở về.” Trâu Thịnh rất muốn lau nước mắt nơi khóe mắt cho Tuệ Tuệ, nhưng anh biết, nhất định phải nhịn.
“Cậu không được gạt tớ! Nếu không cả đời cũng sẽ không tha thứ cho cậu!” Thiên Ca Tuệ lau nước mắt.
“Dĩ nhiên, lừa gạt ai tớ cũng sẽ không lừa gạt Tuệ Tuệ.” Trâu Thịnh nói đúng là lời nói thật, trước mắt trong đời anh trừ Tuệ Tuệ, còn chưa bao giờ tốt như vậy với người con gái nào.
“A Thịnh, sau khi tốt nghiệp nếu cậu không trở lại thăm tớ, tớ nhất định sẽ không tha thứ cho cậu!” Thiên Ca Tuệ hít mũi một cái.
Trâu Thịnh cười, cười đến thật ấm áp, đẹp trai tuấn tú, giơ tay lên sờ tóc Tuệ Tuệ, “Cô ngốc.”
“Hai người đang làm gì!” Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng quát giận dữ.
Úy Nam Thừa xanh mặt đi vào, Trâu Thịnh này, lại dám thừa dịp anh không ở nhà chạy tới, ai cho phép cậu ta sờ tóc Tuệ Tuệ!
“Thừa, không cho phép anh hung die,n; da.nlze.qu;ydo/nn dữ với a Thịnh.” Thiên Ca Tuệ sưng mặt lên, tại sao lần nào cũng thù địch với a Thịnh lớn như vậy, thật sự không thể lý giải.
“Tuệ Tuệ, sao em khóc? Đồ quán ven đường này do ai mua, bây giờ em không thể ăn cái này!” Úy Nam Thừa nhìn chén mỳ dandan kia, rất tức giận.
“Quán ven đường gì! Đây là mỳ dandan Lưu Ký ăn rất ngon, hơn nữa rất vệ sinh, ai nói không thể ăn.” Thiên Ca Tuệ cũng nổi lên tranh luận.
Trâu Thịnh nhìn ra được người đàn ông này thật tâm đối xử tốt với Tuệ Tuệ, mình quả thật nên đi ra rồi, “Tuệ Tuệ, tớ đi trước, nói chúc năm mới vui vẻ với cậu và cục cưng trước. Nếu anh ta dám đối xử không tốt với mẹ con cậu, nhất định phải nói cho tớ biết đó.”
Câu nói sau cùng là cố ý nói cho Úy Nam Thừa nghe, còn có thâm ý khác mà nhìn anh ta, sau đó tiêu sái rời đi.
“Yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu có cơ hội đó!” Úy Nam Thừa lạnh lùng phun ra một câu theo bóng lưng của cậu ta.
“Hu hu hu...” Thiên Ca Tuệ mím miệng khóc bù lu bù loa.
“Sao vậy? Cậu ta ức hiếp em sao?” Nếu thằng nhóc thúi đó dám bắt nạt Tuệ Tuệ của anh, nhất định phải khiến cậu ta đẹp mặt!
“Thừa, a Thịnh muốn đi, cậu ấy muốn đi đại học Columbia, còn nói tạm thời không trở lại, người ta không nỡ để cậu ấy đi chứ sao!” Thiên Ca Tuệ nhào vào trong ngực ông xã.
Thì ra thằng nhóc thúi tới nói lời từ biệt, còn rất tự biết mình, đại học Columbia? Cũng không tệ lắm!
“Ngoan, người trưởng thành sẽ phải gặp cảnh chia lìa, tụ tập chia ra là khó tránh khỏi, em còn có anh mà.” Lòng ngón tay của Úy Nam Thừa dịu dàng lau nước mắt không ngừng chảy ra của bà xã.
Có lẽ, đây chính là giá cao của lớn lên, luôn gặp phải rất nhiều chia ly đau xót, lại không thể làm gì được.
Năm sau, lại một màn chia xa, các bạn rối rít đi trường học, cũng chỉ có một mình Thiên Ca Tuệ ở nhà, lúc này bụng cô càng lớn, cả người lộ ra vẻ lười biếng, ngay cả động cũng không muốn động.
Mỗi lần thích nửa nằm trên ghế sa lon, giang hay tay để ông xã ôm, ôm một cái ôm ba, Úy Nam Thừa cũng vui lòng, dù sao đều là bảo bối của anh, vui vẻ chịu đựng.
Một năm bốn mùa bắt đầu vào mùa xuân, xuân về hoa nở, vạn vật hồi phục, cành liễu cũng chìa những lá xanh non mềm ra, hoa đỗ quyên nở cực kỳ kiều diễm khắp núi.
Ngày dự sinh của Thiên Ca Tuệ trong thời gian mùa xuân như tranh vẽ này, cô cảm thấy gần đây cảm xúc của mình tự dưng nóng nảy, may mà người trong nhà cũng theo cô, cưng chiều cô, không để cho cô chịu chút uất ức nào, mẹ càng thêm mỗi ngày đều đến thăm cô, rất hạnh phúc.
Nói thật, cục cưng trong bụng vẫn luôn rất nghe lời, chính là thỉnh thoảng sẽ đá cô một cái, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, đá khiến cho cô ngứa ngáy trong lòng, ngọt ngào.
Buổi tối, lúc Úy Nam Thừa tắm cùng cô, vuốt ve bụng của cô, cô sẽ cười ha ha, “Nhóc đang lộn nhào! Bé đang ngáp!” Giống như có thể xuyên qua bụng mình nhìn thấy chúng.
Có lúc vừa ăn cơm tối xong, trong miệng cô lại muốn ăn, Úy Nam Thừa luôn không thể làm gì, “Ngoan, ăn quá nhiều sau đó em quá no không thoải mái.”
Cô thì làm nũng nhõng nhẽo, “Cũng không phải một mình em muốn ăn, chúng cũng muốn ăn, các con còn chưa ăn no chứ sao!”
Ngay những lúc này, Úy Nam Thừa sẽ nhìn cô cười đến mặt cưng chiều, ấm lòng người.
Đau bụng sinh bắt đầu lúc năm giờ chiều, Thiên Ca Tuệ đau đến toát mồ hôi.
“Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ.” Giọng nói lo lắng của Úy Nam Thừa vang vọng bên tai cô, anh vẫn nắm thật tay cô.
Đau! Đây là ý thức duy nhất lúc này của cô, sinh con quả nhiên rất chịu tội! Đau đến một câu cô cũng không nói được, nước mắt cứ càng không ngừng chảy xuống theo khóe mắt.
Úy Hoa Dã đã sắp xếp bác sỹ phụ khoa tốt nhất phẫu thuật cho Tuệ Tuệ, bởi vì nước ối cạn, còn hơi đục ngầu, chỉ có thể sinh mổ.
Trong nháy mắt đó, đau nhức đã xâm lược cả thần kinh não của Thiên Ca Tuệ, thậm chí cô cảm giác có phải mình dieendaanleequuydonn sắp gặp thần chết không, còn đau hơn dì cả nhiều! Hu hu...
Không cần sinh con nữa!! Rất dễ gặp nạn rồi!!!
“Tuệ Tuệ, dũng cảm một chút, Tuệ Tuệ, cục cưng của chúng ta lập tức sẽ đi ra...” Úy Nam Thừa vẫn ở bên cạnh Tuệ Tuệ, cho dù trong phòng phẫu thuật, anh cũng chưa từng rời đi.
Mặc dù tiêm thuốc mê, nhưng cảm giác thân thể vẫn rất mãnh liệt, cảm thấy bác sỹ cắt ngang một dao dưới bụng cô.
Sau đó, tay bắt đầu chậm rãi đưa vào chỗ gần trái tim cô suôn sẻ nhấc đứa bé bị dồn nén ra, hai đứa con trai “Oa oa” đi ra; nước mắt của cô cũng theo đó chảy xuống...
“Có phải rất đau không?” Y tá ở bên cạnh hỏi.
“Oa oa, oa oa..” Đây là tiếng khóc to rõ của đứa bé.
Đột nhiên, lại truyền đến một loạt tiếng khóc “Oa oa, oa oa...”, còn vang dội hơn vừa rồi.
Mắt mờ sương của cô mở ra, đầu tiên thấy y tá ôm mông con đến trước mặt cô, “Biết đây là gì sao? Nhìn rõ ràng đi! Là trai hay gái?”
Cô nghĩ thầm: Tôi cũng không phải ngu ngốc, tôi sẽ không có chuyện ngay cả “Chim nhỏ” cũng không thấy?
“Con trai.” Nhưng mà, vẫn rất “Ngu ngốc” mà trả lời, thật hạnh phúc thật hạnh phúc đó!