Sau khi xuống xe, Già Đại kéo tay áo Thiên Ca Tuệ, “Tuệ Tuệ, cậu chắc chắn phải làm như vậy?”
Thiên Ca Tuệ tức giận liếc xéo cô ấy, “Mới vừa rồi đã nói xong, không cho cậu đổi ý! Mặc kệ gặp phải bất kỳ tình huống gì cậu đều phải cố gắng cho tớ!”
Già Đại nhăn mặt, trong lòng không ngừng kêu khổ, vừa đi vừa ngẫm nghĩ tới những bước mới vừa rồi luyện tập trên xe.
“Tuệ Tuệ... Hai người tới rất nhanh đó!” Qué Bá Lăng từ toilet quẹo ra, vừa lúc nhìn thấy Tuệ Tuệ và Già Đại đi về phía phòng Dương bao.
Giọng nói này giống như chày gỗ gõ vào trong lòng Già Đại, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc vừa ghét lại nhớ nhung, trong lòng khó chịu giống như ngũ vị tạp trần, ngay sau đó cúi đầu, làm như không thấy.
Càng thêm hối hận chuyện mới vừa rồi đồng ý với Tuệ Tuệ, mình cũng thật ngốc, biết rõ mấy người này thường chơi chung một chỗ, sao cô lại âm thầm cầu nguyện không gặp phải anh ở đây!
Quế Bá Lăng cảm thấy ánh mắt Già Đại nhìn mình hơi kinh ngạc, há miệng, đang chuẩn bị chào hỏi, lại thấy cô cúi đầu xuống, một câu nói mắc kẹt trong cổ họng chưa kịp nói ra.
Cho đến khi vào phòng, Già Đại còn nhíu mày ở đó suy nghĩ vẩn vơ, vốn không nhìn thấy Tuệ Tuệ một mực nháy mắt với mình.
Trong lòng Thiên Ca Tuệ hơi giận! Thừa dịp không ai chú ý, dùng sức đẩy Già Đại vẫn còn sững sờ ở đó. dfienddn lieqiudoon
Kết quả ––
Già Đại hơi sơ suất không đề phòng lập tức ngã về phía trước, Quế Bá Lăng vốn định đưa tay đỡ cô, kết quả cô ngã xuống quá nhanh, trực tiếp nhào lên người Thiên Chỉ Dương ở trước mặt.
Tư thế này, hơi mập mờ...
Đầu Già Đại vừa lúc gục trên cổ Thiên Chỉ Dương, bởi vì do nhào tới trước nên tay ôm hông Thiên Chỉ Dương, rất giống ôm ấp yêu thương...
Trừ Thiên Ca Tuệ cảm thấy hài lòng với cảnh tượng này, sắc mặt Itou Anh Nại và Quế Bá Lăng đều hơi cáu giận.
Một người trong đôi mắt đen lanh lợi tràn đầy tức giận, cả người bốc vị chua; một người khóe miệng mím chặt, có ve lạnh lùng như gió thổi giông bão sắp đến.
“Già Đại, em không sao chứ?” Thiên Chỉ Dương hơi ngượng ngùng định đỡ Già Đại không cẩn thận té vào trong ngực anh.
Khoảnh khắc khi Già Đại ngã xuống đã hiểu rõ Tuệ Tuệ cố ý, lập tức phối hợp diễn trò, mềm mại ngẩng đầu, dùng một giọng điệu ngọt ngán đến chết người dịu dàng nói: “ヤンジュンは, 私 は 大丈夫 だよ” (Dương quân, em không sao.)
Ầm...
Tức giận trong mắt Itou Anh Nại càng lúc càng thịnh, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Thiên Chỉ Dương và người phụ nữ Nhật Bản ngã nhào trong ngực anh.
Trong lòng Quế Bá Lăng cũng cực kỳ kinh ngạc, ngay sau đó nhìn về phía Tuệ Tuệ bên cạnh, không phải con bé xui khiến Già Đại làm như vậy chứ?
Thiên Ca Tuệ dĩ nhiên không dám biểu hiện quá mức đắc ý vênh váo, cũng cố ý giả vờ cực kỳ kinh ngạc, tiện thể quan sát Itou Anh Nại trong tin đồn.
Để cho người ta khắc sâu ấn tượng chính là ánh mắt của cô ấy, tròn vo rất đáng yêu, đen nhánh lóe sáng, nhưng mà lúc này đầy đủ tức giận và ghen tức; lông mi dài lại cong, hơi nhếch lên; lỗ mũi xinh xắn đẹp đẽ; đôi môi là miệng anh đào nhỏ tiêu chuẩn, đỏ hồng đầy đặn giống như hoa anh đào tháng tư.
Không giống như Già Đại dịu dàng mảnh khảnh, cô bé đó đáng yêu tinh khiết thiên nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa còn có vẻ hơi ngây thơ chưa mất, ánh mắt nhìn Thiên Chỉ Dương có ham muốn giữ lấy đặc biệt mãnh liệt.
“彼 をしましょう!” (Buông anh ấy ra!)
Itou Anh Nại dùng tiếng Nhật quát, giọng nói giống như chim hoàng oanh trong trẻo đáng yêu.
|ホールド!” (Không buông!) Già Đại chui từ trong ngực Thiên Chỉ Dương ra, cố ý ôm lấy cánh tay anh không buông. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Anh ấy là người đàn ông của tôi! Ngay từ tám năm trước tôi đã định xuống rồi! Không cho chị đụng vào anh ấy!” Itou Anh Nại bá đạo tuyên bố, ánh mắt nhìn về phía Già Đại tràn đầy công kích, tức giận trong ánh mắt giống như hận không thể xé nát Già Đại.
Đầu Thiên Chỉ Dương tràn đầy vạch đen, Anh Nại đang nói hươu nói vượn gì ở đây?
Mặt mũi Thiên Ca Tuệ tràn đầy hưng phấn, wow, chậc chậc chậc! Anh Nại thật mạnh mẽ!
Già Đại cảm thấy Tuệ Tuệ sẽ không chống đỡ được nữa, cô cũng sắp không diễn nổi nữa, ánh mắt của Itou Anh Nại này quá mức kinh khủng, giết người trong vô hình!
Nhưng cô vẫn nhắm mắt nói một câu, “Anh ấy bây giờ là người đàn ông của tôi!”
Lời này vừa nói ra, kinh sợ một mảng lớn.
Itou Anh Nại đã thật sự nổi giận, đi đến định giành Thiên Chỉ Dương, Già Đại đương nhiên không buông tay.
Hai người giằng co không xong, Thiên Chỉ Dương bị tội nhất, cánh tay sắp bị họ kéo đứt, đang chuẩn bị nổi giận.
Quế Bá Lăng mặt âm trầm đi tới lôi Già Đại đi, động tác gọn gàng lưu loát, nhìn thấy mà ba người trong phòng đều choáng.
Nhất là Thiên Ca Tuệ, còn dụi dụi mắt, đây là tình huống gì?
Sao anh Lăng lại lôi Già Đại đi? Hơn nữa nhìn anh ấy tức giận như vậy?
Chẳng lẽ hai người bọn họ có JQ?
Không phải chứ! Tại sao cô không biết?
Nghi ngờ nhìn về phía anh trai, kết quả anh cũng tỏ vẻ mờ mịt.
Mặc dù Itou Anh Nại không hiểu rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ kia chính là do em gái Dương mang tới, cho nên cô rất tức giận mà đi đến trước mặt Thiên Ca Tuệ, dùng tiếng Trung không lưu loát khí phách hùng hồn nói: “Về sau, cô, không cho mang những người phụ nữ khác tới tìm Dương! Anh ấy là của tôi đó! Nếu không tôi thấy một đánh một.”
Thiên Ca Tuệ còn chưa từ trong khiếp sợ trở lại bình thường, giờ lại bị Itou Anh Nại uy hiếp, miệng há thật lớn. [email protected]`l3q21y"d0n
Ba giây sau, cô hưng phấn túm lấy tay Itou Anh Nại, “Thấy một đánh một? Nói quá đúng! Về sau nếu như anh trai chị lại dám trêu chọc loạn hoa đào, Anh Nại tuyệt đối không thể khách khí, cứ như khí thế hôm nay, chị ủng hộ em!”
—00—│││
Thiên Chỉ Dương có một kích động muốn chết, sao bên cạnh anh tuyệt đối không có một người phụ nữ bình thường!
Itou Anh Nại rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người, mắt to tròn vo nhìn chằm chằm Thiên Ca Tuệ một lúc, “Đó là tất nhiên.”
“Khụ... Hai người có thể nhìn anh đây người đang sống sờ sờ không!” Thiên Chỉ Dương giống như không nhịn được kêu lên.
“Anh, anh đừng ngắt lời! Em muốn trao đổi một chút với em gái Anh Nại.” Thiên Ca Tuệ bất mãn trợn mắt nhìn anh mình, sau đó lôi kéo Anh Nại ngồi sang bên cạnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Thiên Chỉ Dương hơi nhức đầu, lấy điện thoại ra bấm số của Úy Nam Thừa.
“Lập tức! Lập tức! Tới ‘Bình Tuyền’ mang bà xã của cậu đi!” Ngay sau đó cắt đứt, không cho Úy Nam Thừa nửa giây cân nhắc.
Úy Nam Thừa mới vừa từ trong phòng họp đi ra, liền nhận được điện thoại của Dương, vẫn cứ không giải thích được, nhưng hai chữ ‘Bình Tuyền’ đưa tới chú ý của anh.
Không phải Tuệ Tuệ ở trường học sao? Còn có ba ngày cô phải đi thực tập, tại sao lại chạy đến ‘Bình Tuyền’ rồi?
Trong đầu lập tức thoáng qua người đàn ông Itou Xuyên Nại kia, đáy lòng trầm xuống, trở lại phòng làm việc, căn dặn Nam Cung một ít chuyện, rồi ra khỏi tòa nhà công ty.
Lái chiếc Land Rover màu đen của anh, vội vã đi.
(Itou Xuyên nại rất vô tội nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu: Đều do mẹ làm hại! Lại chơi người ta quá mức? Con lại không quyến rũ bà xã người ta? Làm gì mà cứ nhắc đến con! Con mặc kệ! Mẹ phải phụ trách tìm cho con một người phụ nữ song toàn, con cũng muốn phát triển JQ! Lệ rơi... Người ta không thể luôn bị kéo chân sau! Anh Nại cũng có đối tượng JQ rồi? Con đâu?)
(Yêu Yêu đổ mồ hôi như thác: Bánh bao sẽ có, sữa tươi sẽ có, phụ nữ và JQ tất cả đều sẽ có, chớ vội, chớ vội...)
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp chính là chỗ này, Úy Nam Thừa vừa mới dừng xe xong, chuẩn bị đi vào tìm bà xã, kết quả gặp được Itou Xuyên Nại ở cửa ra vào.
Hai người từng có duyên gặp một lần, đều có chút ấn tượng với nhau, ngay sau đó nhìn nhau cười một tiếng.
“Úy quân tới tìm Dương quân sao?” Itou Xuyên Nại dịu dàng hỏi.
“Tới đón bà xã tôi về.” Úy Nam Thừa lời ít mà ý nhiều.
“Bà xã? A... Em gái Dương quân, Tuệ Tuệ tiểu thư?” Itou Xuyên Nại cười nói.
“Ừ.” Úy Nam Thừa gật gật đầu.
“Nếu không để tôi dẫn anh qua.”
Itou Xuyên Nại đơn thuần có lòng tốt bụng, nhưng nghe vào trong tai Úy Nam Thừa, cũng không phải như vậy rồi, vội vàng xua tay.
“Không cần, không dám làm phiền Itou quân tự mình dẫn đường, tôi tự đi được.” Dứt lời, liền cáo từ.
Itou Xuyên Nại nhìn theo bóng lưng Úy Nam Thừa, hơi kinh ngạc, hơi nghĩ không thông, sao cảm giác anh ấy đề phòng mình vậy? Chẳng lẽ do mình nghĩ nhiều?
Khi Úy Nam Thừa tìm được phòng bao, Thiên Ca Tuệ đang nắm tay Anh Nại trò chuyện vui vẻ, dù sao tuổi hai người tương tự, tính tình lại có điểm giống nhau, rất dễ dàng hàn huyên cùng nhau.
Chỉ tiếc tiếng phổ thông của Anh Nại không phải đặc biệt lưu loát, hơi chậm còn hơi không đúng tiêu chuẩn, cô muốn để Thiên Ca Tuệ lúc rảnh rỗi tới dạy mình.
“Chị lập tức phải đi thực tập rồi, có thể không có thời gian đau, chẳng qua chị có thể giới thiệu một thầy giáo tốt hơn cho em, bảo đảm em hài lòng!” Thiên Ca Tuệ cười đến mắt cũng híp thành một đường chỉ.
“Hả... Ai vậy?” Anh Nại nghe thấy chị ấy phải đi thực tập không có thời gian dạy mình, vẫn còn hơi thất vọng.
“Anh chị đó! Tiếng phổ thông của anh ấy rất tốt, giải nhất ngoại hạng đó!”
Thiên Chỉ Dương ngồi bên cạnh uống nước, nghe được lời Thiên Ca Tuệ nói thiếu chút nữa phun ra.
Dạy Anh Nại học tiếng Hán? Trời ạ! Còn không bằng giết anh đi cho sảng khoái! Chuyện này cần bao nhiêu kiên nhẫn và ý chí!