“Hai đứa bé này, thật đúng biết chọn thời điểm.” Ông cụ lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Còn không phải sao? Đều nói con gái là áo bông thân thiết của mẹ, con thấy con trai cũng không kém.” Nam Xu Nhiên nói tới cháu nội bảo bối, đó là cực kỳ tự hào.
“Chúng ta chỉ thiếu cháu gái, chờ chuyện này qua đi, con hỏi Tuệ Tuệ và Thừa nhi một chút xem, có định thêm đứa bé không, hai vẫn hơi ít.” Ông cụ cảm khái nói.
“Cha, ngài và Thừa nhi thật sự có ý nghĩ giống nhau rồi, thằng bé vẫn luôn muốn có một cô con gái, đây không phải còn do Tuệ Tuệ chưa tốt nghiệp sao, xem chừng trong hai năm này rồi.” Nam Xu Nhiên cũng mong trong nhà thêm một cô cháu gái.
“Hai năm sao, cha sợ không thấy được.” Ông cụ đột nhiên thở dài.
“Cha! Bác sỹ nói rồi, ngài chỉ cần theo thực đơn và uống thuốc theo đơn của bác sỹ, mỗi ngày giữ vững tâm tình vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ không có vấn đề gì.” Ở trước mặt Úy Quốc Uyên, Nam Xu Nhiên cũng chỉ là một hàng con cháu mà thôi, cha chồng đối xử với mình không tệ, cha bà mất sớm, trong lòng bà cha chồng đã giống như cha đẻ.
“Tự cha biết thân thể của mình.” Ông cụ khẽ thở dài, nhắm mắt lại tựa vào trên ghế sa lon không nói thêm gì nữa, khẩu vị gần đây không tốt như trước kia, còn luôn mơ thấy bà bạn già, cảm giác đó khiến cho ông cụ có cảm giác nạn lớn của mình bỏ xuống. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Thật ra thì ngẫm nghĩ lại, ông cụ vẫn buôn bán lời, ngay từ bốn năm trước khi cao huyết áp phát tác đưa đi bệnh viện, ông cụ biết mình lập tức muốn gặp được bạn già đã chia cách nhiều năm rồi, nhưng ông trời không thu ông cụ, lại để cho ông cụ sống lâu mấy năm, nhìn thấy Thừa nhi và Tuệ Tuệ kết hôn, còn có hai chắt nội sinh đôi đáng yêu.
Vậy là đủ rồi.
Nam Xu Nhiên thấy cha đột nhiên nói vậy, trong lòng hơi bất an, không thể nói là vì cái gì.
Dường như Hoa Dã đã nói chuyện này, thân thể của cha quả thật không được như xưa, hơn nữa chuyện này của Thừa nhi, đúng là kích thích đến ông cụ.
Khi Tuệ Tuệ mang theo hai con trai vào nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy ông nội tựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, mặt tỏ vẻ mệt mỏi, trong lòng nhất thời sinh ra áy náy, ông nội khẳng định rất lo lắng cho cô.
“Là Tuệ Tuệ và chắt nội bảo bối của ông trở về đúng không?” Ông cụ từ từ mở mắt, trong mắt hoàn toàn hiền lành.
“Cụ nội.”
“Cụ nội.”
Học Học và Tập Tập cùng nhau chui vào trong ngực cụ nội, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, cực kỳ khiến cho người ta thương yêu.
“Hôm nay chơi có vui vẻ không?” Ông cụ vừa nhìn thấy chắt tra, tâm tình tốt hơn nhiều.
“Vui vẻ! Mẹ dẫn chúng cháu vào Pizza Hutz ăn pizza, sau khi ăn xong còn đi chơi trò xe điện, hì hì... Khả năng đánh quái vật của mẹ còn không bằng cháu và em trai đâu, luôn muốn chúng cháu cứu mẹ.” Học Học ríu ra ríu rít nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hài lòng.
“Ừm, chỉ có điều mẹ học được rất nhanh, sau đó còn thắng vài ván.” Tập Tập bổ sung.
“A ha ha...” Trên mặt ông cụ đều mang cười.
Mặt Thiên Ca Tuệ hơi 囧, “Ông nội, cháu rất ít chơi game.”
“Mẹ, không quan trọng, về sau con dạy cho mẹ.” Học Học rất tự hào vỗ bộ ngực nhỏ, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
—00—│││
Người cả phòng cũng bị bé chọc vui, ông cụ càng thêm cười ha ha, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, không khí lập tức ấm áp lên.
Úy Nam Thừa ra sau vườn gọi điện thoại đi vào, đã nghe thấy tiếng cười trong phòng khách, chân mày nhíu chặt thoáng thả lỏng, vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho Nam Cung, giao quyền cho cậu ấy, để cho cậu ấy lợi dụng tất cả các mối quan hệ có thể lợi dụng đi làm xong chuyện này.
Bên tòa soạn báo có thể sử dụng lợi dụng và áp bức thích hợp, phải nghĩ cách để cho bọn họ không hề viết bài về chuyện này nữa.
Nam Cung Mạch tỏ ý không thành vấn đề, khẳng định xử lý sự tình ổn thỏa. di1enda4nle3qu21ydo0n
Cho nên, lòng một mực treo cao của anh liền yên tĩnh lại, chỉ hy vọng không ra cái yêu nga tử gì.
“Cha, cha chơi game với con đi.” Học Học mắt tinh nhìn thấy cha mình đi vào, vội vàng nhanh chóng chạy tới, ôm bắp đùi cha, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chờ đợi đầy mắt.
Tối nay bé chơi thành nghiện rồi, vừa rồi khi trở về còn không tình nguyện đâu, giờ này nhìn thấy cha mình, dĩ nhiên bay nhào qua, phải biết bé và cha chơi game, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thắng nổi, bé đương nhiên không phục rồi!
Úy Nam Thừa liếc nhìn Tuệ Tuệ, lại nhìn con trai đang ôm bắp đùi mình, trong lòng rất rối rắm, anh còn đang chuẩn bị hàn huyên một chút với Tuệ Tuệ, nhưng anh lại không thể từ chối được yêu cầu của con trai, thật đúng là hai mặt làm khó.
“Thằng bé này, chơi game đến nghiện rồi, đi tắm với bà nội nào, chơi một ngày, trên người đều thúi rình rồi.” Nam Xu Nhiên vội qua ôm lấy Học Học, ngửi mùi quái dị trên người bé, lỗ mũi hơi nhíu lại.
Đừng thấy Học Học chỉ là một đứa con nít, bé thích sạch sẽ, không thích nghe nhất người khác nói trên người bé thúi rình, nâng cánh tay nhỏ bé lên ngửi một cái, lỗ mũi lập tức nhíu lại, vội la hét muốn đi tắm.
Trong nhà chơi game xe điện muôn hình muôn vẻ người đều có, khói thuốc lượn quanh, trên quần áo khó tránh khỏi sẽ dính chút mùi quái dị, ngửi giống như chua chua.
“Ngoan, bà nội mang hai đứa đi tắm.” Nam Xu Nhiên mỗi tay dắt một, đi tới phòng tắm.
Thiên Ca Tuệ cũng trở về phòng chuẩn bị tắm, ngày hôm nay quả thật đủ mệt.
Úy Nam Thừa vội vàng đi theo, “Tuệ Tuệ, anh...”
“Em rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì đợi ngày mai hẵng nói.” Thiên Ca Tuệ trực tiếp cướp lấy lời anh định nói ra khỏi miệng, nếu như ngày mai không có chuyện gì, vậy không cần nói gì nữa đâu; nếu như ngày mai còn xuất hiện bài báo mới, vậy tối nay nói nhiều hơn cũng không có ý nghĩa.
Còn không bằng nghỉ ngơi sớm một chút, sau khi ngủ rồi thì cái gì cũng không cần suy nghĩ. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Bước chân lên lầu của Úy Nam Thừa khựng lại, mắt thấy bóng dáng Tuệ Tuệ biến mất ở đầu cầu thang, anh thế nhưng lại không nói ra được một câu.
Trong lòng chỉ mong chờ ngày mai tất cả đều thuận lợi, đừng xảy ra chuyện gì kỳ quái hơn.
Cũng trong đêm nay, trong một quầy bar, ba người phụ nữ ba vẻ thùy mị khác nhau ngồi đối mặt.
“Chiều nay Úy Nam Thừa tìm tôi nói chuyện rồi, chỉ sợ anh ấy sẽ chọn hành động, bên tòa soạn báo kia chưa chắc chịu nổi.” Người phụ nữ nói chuyện chính là Phương Ngọc Dao.
“Chuyện này cô có thể yên tâm, cha tôi đã đồng ý với tôi, ông ấy sẽ ra mặt giúp chúng ta.” Người phụ nữ nói chuyện là Vũ Huệ bạn gái mới của Bùi Phóng.
Từ bữa tiệc lần trước bị Thiên Ca Tuệ làm nhục, vẫn mang lòng oán hận cô ta, đáy lòng cũng âm thầm thề phải tăng gấp bội lên người cô ta. Đúng lúc cô khổ không có cơ hội thì lại vô tình gặp được Tiêu Nhụy Nhụy ở nơi tuyển dụng –– cũng chính là minh tinh điện ảnh Đóa Nhụy trước kia.
Lại nói Vũ Huệ đã xem mấy bộ phim cô ta đóng, ấn tượng về cô ta không tệ, nhưng kỳ quái chính là cô ta đột nhiên không nói một lời rút lui ở ẩn rồi, khiến cả đám mê phim thích cô khóc lóc nức nở.
Kể từ sau khi Tiêu Nhụy Nhụy cùng chị rời khỏi thành phố W, vẫn luôn sống trong một thành thị nhỏ xa xôi, đột nhiên thay đổi khu vực, đã quen ngây ngốc ở thành thị lớn khiến cho cô hơi không thích ứng, nên rủ rê chị gái cùng cô đi đến thánh địa trong mộng –– Thanh Đảo.
Ai ngờ Tiêu Y Y không những không muốn đi, còn mắng cô một trận, hai chị em lần đầu tiên chiến tranh lạnh. Trong cơn tức giận Tiêu Nhụy Nhụy đã một mình đi Thanh Đảo, ở trên tàu càng nghĩ càng giận, chỉ cảm thấy tính tình chị gái càng ngày càng trở nên cổ quái khó nhịn, mà nó không thoát khỏi liên quan tới những người ở thành phố W đó!
Mặc dù rời khỏi thành phố W, nhưng bạn học cùng khoa kiêm chị em tốt Phương Ngọc Dao vẫn giữ liên lạc với cô, bất cứ lúc nào cũng nắm bắt được động thái mới nhất của đám người kia.
Khi cô biết được Quế Bá Lăng đã từng yêu cô như bảo bối đã có người phụ nữ yêu mến thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi ghen tỵ khó tả, tại sao ông trời lại không công bằng như vậy, tước đoạt hạnh phúc của cô và chị gái.
Đến Thanh Đảo, cô phải tìm công việc nuôi sống mình, nhất định không trở về làng giải trí được, giống như cô một tay mơ, biến mất lâu như vậy rồi quay lại, ai bằng lòng nâng đỡ cô, trừ gương mặt và vóc người, đó là hai bàn tay trắng.