“Không tệ, rất đẹp! Lấy cái này!” Đinh Như nói liên tục hai chữ “Không tệ”, trực tiếp tính tiền.
“Mẹ, không nhìn kĩ lại sao?”
“Nhìn cái gì nữa, lấy cái này, gói lại!” Đinh Như thoải mái nói.
“Được, xin mời cô qua bên đây.” Cô bán hàng cũng rất có mắt, vừa nhìn hai mẹ con này đã biết là người có tiền, nhìn tay của hai người cầm bao lớn bao nhỏ đều là hàng hiệu, ra tay rất hào phóng!
Mua quần áo xong đi ra ngoài, Thiên Ca Tuệ mệt mỏi đến nỗi chân cũng đứng không thẳng, “Mẹ, mua xong rồi, mình về nhà đi.”
“Bảo bối ngoan, còn phải rèn luyện sức khỏe, lúc nhỏ mẹ không đưa con đi dạo, để bây giờ mới nửa ngày con đã mệt mỏi thành ra như vậy rồi.” Đinh Như nói xong đi vào một khu bán đồ nam.
“Mẹ, đây là cửa hàng HugoBoss! Mẹ chắc là mình không đi nhầm chứ?” Thiên Ca Tuệ rất khiếp sợ, HugoBoss nổi tiếng là nhãn hiệu đắt đỏ trên thế giới, là thời trang cao cấp của phái nam, rốt cuộc mẹ cô muốn làm gì?
“Đứa nhỏ ngốc, đương nhiên là mua quần áo cho chồng con.” Đinh Như giận liếc con gái một cái.
Cái gì! Chồng? Chú! Mua quần áo cho ông chú?
“Mẹ, không cần đâu..., chúng ta trở về thôi.” Một tay Thiên Ca Tuệ cầm cả đống túi, một tay kéo mẹ cô chạy ra ngoài.
Trời mới biết ngày nào cô và ông chú cũng chia giường ngủ, sau khi từ Hải Nam trở về, rõ ràng ông chú đã trở nên nghiêm túc hơn nhiều rồi, cũng rất ít động tay động chân với cô, phần lớn thời gian đều bận chuyện công việc, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người cũng không giống nhau, đương nhiên ít gặp nhau hơn.
Trừ thỉnh thoảng chủ nhật giả vờ giả vịt ân ái ở trước mặt người lớn, ra khỏi cửa lập tức ai đi đường nấy, cô đi chơi với bạn bè, ông chú không biết đi đâu, cô cũng không quan tâm.
Tóm lại, trong một tháng này cuộc sống rất là thoải mái, làm cho cô rất hài lòng, tiếc nuối duy nhất là mới mười ngày A Dần đã trở về nước Mỹ rồi.
Mặc dù anh ta lớn hơn mình chín tuổi, nhưng ở chung với anh ta không hề cảm thấy có sự khác nhau, nói chuyện rất thoải mái, rất vui vẻ.
Thật may là bây giờ internet phát triển, thỉnh thoảng cô có thể chat webcam với anh ấy, thật tốt.
“Buông tay ra! Con nhỏ này, mới vừa rồi còn cảm thấy con đã trưởng thành, sao bây giờ lại trở nên trẻ con rồi.” Đinh Như sử dụng ánh mắt giết người nhìn con gái.
Thiên Ca Tuệ bị áp bức trước quyền uy của mẹ cô, không thể làm gì khác hơn là buông tay, tội nghiệp đi theo sát mẹ vào HugoBoss.
“Tuệ Tuệ à, con thấy cái này như thế nào, có phải rất xứng đôi với phong cách của Thừa nhi hay không, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất tuấn tú.” Đinh Như chỉ vào một cái tây trang màu đen hỏi.
“Xấu quá, anh ấy không thích như vậy, với lại trong phòng quần áo của anh ấy toàn là tây trang, mua quần áo thoải mái thì hơn.” Thiên Ca Tuệ che giấu lương tâm nói.
“Xấu sao? Mẹ cảm thấy rất đẹp mà, nếu không, con giúp Thừa nhi chọn một cái?”
Thiên Ca Tuệ chỉ chờ những lời này của mẹ, cố ý đi xem từng dãy quần áo, cô bán hàng cười híp mắt đi theo phía sau cô, miệng không ngừng giới thiệu.
“Mẹ, mẹ thấy cái này như thế nào?” Thiên Ca Tuệ chỉ vào một cái áo khoác đơn giản.