Để điện thoại di động xuống, liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say trên giường, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt đẹp trai mê người của anh, từ mắt đến môi, từ từ vuốt ve –
Người đàn ông này, phải thuộc về mình.
Thoáng qua trong mắt vẻ tình thế bắt buộc, ngón tay nhẹ nhàng cởi nút áo mình, cởi xuống từng món từng món một, sau đó cởi áo sơ mi, dây lưng của anh.
Trong lòng cũng đang nghi ngờ vì sao anh còn không tỉnh lại, chẳng lẽ hạ thuốc mê nhiều quá, từ mười giờ tối hôm qua vẫn còn ngủ cho đến bây giờ, thời gian thật sự hơi dài.
Khi Úy Nam Thừa mở mắt, chỉ cảm thấy đầu choáng váng gay gắt, liếc nhìn trần nhà xa lạ, sau đó nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn mình.
Khi thấy người phụ nữ bên cạnh thì hoảng hốt nhảy dựng lên từ trên giường, tức giận nói: “Tiêu Y Y! Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“A Thừa, tối hôm qua, chúng ta...” Tiêu Y Y khẽ cúi đầu, tỏ vẻ xấu hổ, cô biết muốn nói lại thôi mới có thể khiến cho trí tưởng tượng của mọi người đầy đủ.
Úy Nam Thừa nhìn bả vai trần trụi lộ ra ngoài của cô ta, thiếu chút nữa cho rằng tối hôm qua mình thật sự làm chuyện gì hồ đồ, nhưng mơ hồ lại cảm thấy có gì không đúng, phải nói uống rượu cũng chỉ uống một ly rượu đỏ mà thôi, tuyệt đối không có chuyện say đến bất tỉnh nhân sự, chống đầu cố gắng nghĩ lại một lần nữa chuyện đã xảy ra từ chiều đến tối ngày hôm qua. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Đầu tiên là Hứa Nhiêu chạy đến phòng làm việc của anh, khóc lóc cầu xin anh giúp mình một tay, ý vị thừa nhận sai lầm, “Anh Thừa, em biết rõ tất cả chuyện này đều do em tạo thành, em biết sai rồi, phải trừng phạt cũng có thể trừng phạt đến trên người em, cha và anh trai vô tội. Thấy cha nghỉ hưu ở nhà, trong lòng em thật sự rất khó chịu, đều do em tùy hứng làm hại cha, một đời danh dự cũng bị phá hủy, là em đáng chết!”
Úy Nam Thừa mím môi không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, bác trai Hứa đúng là bởi vì chuyện này mà bị dính líu và chửi bới rất lớn, không thể không nói nghỉ hưu sớm.
“Chuyện của cha thì cũng thôi, nhưng anh trai em vô tội, anh ấy không hề biết gì về chuyện năm ấy, Tiêu Y Y cũng không nên trả thù chung cả anh trai. Anh Thừa, anh và anh trai là anh em chơi chung từ nhỏ đến lớn, xem như em cầu xin anh, giúp anh ấy một chút có được không? Anh ấy không thể bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thăng tiến, chỉ cần anh đi nói với Tiêu Y Y kêu cô ta đừng hại anh trai nữa, cô ta nhất định sẽ nghe.” Hứa Nhiêu khóc đến hai mắt đẫm lệ, chỉ thiếu chưa quỳ xuống cho Úy Nam Thừa.
“Nhiêu Nhiêu, Tiêu Y Y đã không phải là Tiêu Y Y trước kia rồi, cô ta sẽ không nghe anh.” Úy Nam Thừa cảm thấy Hứa Nhiêu vẫn chưa hiểu, bác trai Hứa làm vậy chính là nói cho cô biết một đạo lý: Làm việc gì sai sẽ phải học được gánh chịu trách nhiệm. Mà cô ta, hình như còn chưa ý thức được việc này chút nào, còn một lòng ký thác hy vọng lên người người khác.
Thôi! Xem như nể mặt bác trai Hứa và tiểu Du, anh sẽ giúp cô ta một lần, về phần có thành công hay không thì anh không dám bảo đảm.
Sau khi Tiêu Y Y nghe hiểu được lời của anh, cười đến đủ quyến rũ, “Hứa Nhiêu lại có thể mời anh đến làm thuyết khách? Thế nào? Cô ta vẫn không có lá gan trả giá vì hành động của mình sao?”
“Y Y, bác trai Hứa đã vì chuyện này mà trả giá thật lớn, Hứa Du thật sự không có bất kỳ liên quan gì đến chuyện này, lại nói đã qua nhiều năm như vậy, cũng nên buông tay.”
“Buông tay? Anh nói ra thật dễ dàng, năm đó khi cô ta đối xử với em như vậy sao chưa từng nghĩ đến buông tay, dám ép em đến chỗ chết! Khi đó ngay cả lòng muốn chết em cũng đã có. Mà em còn sống, anh biết tín niệm duy nhất chống đỡ lấy em sống sót là gì không?”
Úy Nam Thừa im lặng.
“Chính là báo thù!” Tiêu Y Y rất kích động, kích động đến mặt cũng hơi vặn vẹo.
“Vậy báo thù xong rồi, em còn có thể trở lại như lúc ban đầu sao? Em cảm thấy vui không?” Úy Nam Thừa hơi bất đắc dĩ, báo thù thật ra chính là một loại tổn thương, đến cuối cùng thường ai cũng sẽ không vui vẻ.
“Nếu như không báo thù, vậy em còn sống còn có ý nghĩa gì, Hứa Nhiêu nhất định phải trả một cái giá thật lớn vì tất cả những gì cô ta đã làm!” Phải biết bao nhiêu năm khổ sở như vậy, tín niệm duy nhất chống đỡ lấy cô sống tiếp chính là trở lại báo thù Hứa Nhiêu, nếu không mình cũng sẽ không lựa chọn rơi xuống. Rất nhiều chuyện, một bước sai chân, từng bước đều sai, không có đường sống để hối hận!
“Y Y, cuộc sống trừ báo thù ra thì còn có thể có rất nhiều thứ, như em vậy không phải cố ý tìm cho mình không sung sướng sao? Cả ngày sống trong quá khứ chẳng lẽ không uất ức sao? Lùi một bước trời cao biển rộng.” Úy Nam Thừa hơi xúc động, một người tại sao có thể trở nên hoàn toàn như thế, Tiêu Y Y bây giờ đã không còn nửa phần bóng dáng của mười năm trước.
Tiêu Y Y biết tranh cãi tiếp chỉ tăng thêm không vui, “Chỉ cần anh chịu theo em một buổi tối, em lập tức tiêu hủy bài báo này, hơn nữa về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Không được.” Úy Nam Thừa nghĩ cũng không nghĩ từ chối luôn, anh còn không đến mức vì Hứa Nhiêu mà hy sinh như vậy.
Trong mắt Tiêu Y Y thoáng qua đau buồn, thì ra anh chính là ghét bỏ em đấy, “Anh hiểu lầm, em nói cùng em cũng không phải lên giường, mà chỉ theo em, tâm sự một chút mà thôi. Anh biết không? Bao nhiêu năm như vậy một mình em thật sự rất cô đơn, cho nên mới có yêu cầu quá đáng này.” Nói xong lời cuối cùng, giọng của cô càng ngày càng nghẹn ngào, nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt.
Úy Nam Thừa nghe được chân mày nhíu lại, mỗi khi nghĩ đến cô, trong lòng luôn có một áy náy không nói rõ được, cho nên dù thế nào cũng không thể hạ quyết tâm với cô giống như với những người phụ nữ khác.
“Anh đồng ý em, chỉ có điều em cũng phải đồng ý một điều kiện của anh.”
“Điều kiện gì?” Trong lòng Tiêu Y Y lướt qua vẻ vui mừng.
“Qua tối nay, em lập tức rời khỏi nơi này, tìm một thành thị mình thích, tìm một người đàn ông yêu mình, sống cho tốt.” Cho dù như thế nào, trong lòng Úy Nam Thừa vẫn hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Nếu như ban đầu cô không gặp mình, có phải kết cục sẽ không giống vậy không?
Thì ra lại ép mình rời đi! Móng tay Tiêu Y Y cắm sâu vào trong thịt, Úy Nam Thừa! Anh chán ghét em như vậy sao? Ước gì em rời đi nhanh lên một chút, sợ em quấy rầy cuộc sống mới của anh như vậy sao?
Lúc này cô hoàn toàn bị tức giận làm hôn mê đầu, vốn không ý thức được Úy Nam Thừa thật ra vì muốn tốt cho cô.
“Được.” Trong miệng đồng ý, nhưng trong lòng đang lên kế hoạch một âm mưu, hôm nay là anh chủ động đưa tới cửa, vậy thì đừng trách cô không khách khí!
Úy Nam Thừa không ngờ tới cô sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, cái gọi là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Anh chỉ có thể thực hiện lời hứa của mình. Quan trọng nhất anh tin tưởng sự tự chủ của mình, trừ Tuệ Tuệ, một mực không có hứng thú với những người phụ nữ khác.
Vậy mà anh không ngờ tới chính là Tiêu Y Y hạ thuốc mê trong ly rượu của anh, để cho anh ngủ một giấc đến chín giờ rưỡi, bỏ lỡ chuyến bay đi Venice với vợ con.
“Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, trò lừa gạt này không lừa được tôi, tối hôm qua rốt cuộc có phát sinh cái gì không, chính lòng dạ cô biết rõ, nhanh chóng mặc quần áo tử tế! Phụ nữ phải học được tự trọng, tự ái.” Giọng Úy Nam Thừa lạnh lẽo giống như băng ngàn năm, nếu như tối hôm qua có phát sinh cái gì thì anh chắc chắn không thể không có chút xíu cảm giác nào! Hơn nữa trên người Tiêu Y Y cũng không có bất kỳ dấu vết hoan ái gì, chăn mền cũng không xốc xếch.
Tiêu Y Y không ngờ trò hề của mình lập tức bị phơi bày, trong lòng hận đến nghiến răng, cũng tự trách tối hôm qua mình không chuẩn bị chút thuốc mê tình, bằng không...
Vén chăn lên, lộ ra thân thể mềm mại trần truồng, như không có việc gì mặc quần áo trước mặt Úy Nam Thừa, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Tự trọng? Tự ái? Anh còn chưa có tư cách nói với vấn đề này với mình.
“Không sai, tối hôm qua chúng ta quả thật không xảy ra cái gì, chỉ có điều có người sẽ không nghĩ như vậy!” Nếu vạch mặt rồi, vậy cũng không cần già mồm cãi láo thêm làm gì!
Trong lòng Úy Nam Thừa kêu to không xong, Tuệ Tuệ chắc chắn gọi điện thoại cho anh, lần này có nhảy và Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Giơ tay lên nhìn đồng hồ: Chín giờ ba mươi phút! Bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, cũng không quay đầu lại rời đi, trước khi ra cửa lạnh lùng quăng xuống một câu, “Tôi đã thực hiện lời hứa, tới lượt cô!”
Khoảnh khắc khi nghe được tiếng đóng cửa kia, Tiêu Y Y giống như nổi điên xé nát tất cả mọi thứ trên bàn, dfienddn lieqiudoon càng thêm thần kinh mà xé nát toàn bộ quần áo trong ngăn tủ, sau khi làm xong tất cả, ngồi bệt trên giường, khóc đến cõi lòng tan nát.
Ngực phập phồng không ngừng, nói lời giữ lời?! Úy Nam Thừa, chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói tới những lời này “Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ khó nuôi” sao?
Tôi chính là một phụ nữ, một phụ nữ không hơn không kém, còn có thể mang thù! Hôm nay anh khiến cho tôi mất hứng, cho nên tôi quyết định không đi! Hơn nữa tôi nhất định khiến cho Hứa Nhiêu quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi!
Nếu không, tôi dứt khoát không từ bỏ ý đồ!
Hình như hận phát tán trong mắt đã nuốt luôn tròng mắt của cô, từng tấc từng tấc một nuốt sống lý trí của cô!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Khi Úy Nam Thừa chạy tới sân bay, máy bay đã sớm cất cánh, cố tình hôm nay lại không có chuyến bay thứ hai tới Venice, gọi điện thoại tới vĩnh viễn đều là câu “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, ngài chờ một chút gọi lại.”
Gấp đến mức anh xoay quanh như con quay, vội vàng gọi một cú điện thoại cho a Dần, để cho cậu ấy cấp tốc chạy đến Venice, nhất định đón được Tuệ Tuệ và hai con trai ở sân bay.
Cốc Châu Dần nghe được giọng nói lo lắng làm sao kia, thì biết rõ chuyện rất nghiêm trọng, nếu như anh đoán không lầm, chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến Tiêu Y Y! Thật là một đoạn nghiệt duyên, thời gian đã qua mười năm, lại chạy đến mò mẫm can thiệp!
“Yên tâm đi, cứ giao Tuệ Tuệ cho tôi, cậu tốt nhất chạy tới trước, nếu không tôi không cam đoan có thể ngăn Tuệ Tuệ thời gian bao lâu, còn hai đứa con trai của cậu nữa, như quỷ linh tinh, tôi sợ đến lúc đó bị hai đứa nó tính toán.” Cốc Châu Dần ngược lại nói thật, hai bảo bối này, khỏi phải nói có bao nhiêu thông minh rồi, đặc biệt khi tận mắt nhìn thấy cách hành động, hơn nữa rất nghe theo lời của mẹ chúng, tuyệt đối nói một không hai.