Trong nháy mắt, trong lòng Cảnh Tô Tô xẹt qua một tia ấm áp, nhưng mà lời tiếp theo của mẹ lại khiến cho cô hoàn toàn sợ ngây người, cô không phải là con gái ruột của cha, mà là con gái của mẹ và bạn trai mối tình đầu, cho nên cô và Cốc Châu Dần không hề có chút liên hệ máu mủ nào.
Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cho mẹ vì sao phải li dị với cha, để con gái ruột thịt duy nhất ở lại nhà họ Cảnh cũng chỉ là hạ sách trong hạ sách, chỉ vì khi đó bà không có năng lực nuôi dưỡng con gái như bây giờ. Vốn cho rằng con gái ở nhà họ Cảnh sẽ phải chịu bắt nạt, không ngờ lão phu nhân không biết chuyện vẫn coi con gái như bảo bối, bà rốt cuộc yên lòng, yên tâm làm sự nghiệp của mình.
Thân thể Cảnh Tô Tô vẫn bị vây trong vô cùng run rẩy, đây chính là mẹ ruột của cô sao? Là mẹ ruột mà vô số ngày đêm trong mơ cô cũng mơ thấy mẹ đến đón mình sao? Lại có thể nhẫn tâm như vậy? Nhẫn tâm để mình trong nhà không hề có chút liên hệ máu mủ nào? Còn lợi dụng bà nội không hề biết chuyện thương yêu cô, đổi lấy mười sáu năm cuộc sống bình yên và hạnh phúc?
Mẹ như vậy, cô tình nguyện không cần!
Tại sao bà có thể như vậy với cô? Tại sao có thể như vậy với cha? Tại sao có thể lợi dụng bà nội vô tội như vậy? Khiến cho cô không có mặt mũi vào cửa chính nhà họ Cảnh nữa. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Tại sao bà lại nói cho tôi biết những chuyện này! Bà không phải là mẹ tôi! Bà không phải là mẹ tôi...” Cảnh Tô Tô không chịu được bật khóc, bây giờ người cô có thể dựa vào còn có ai?
Lý Di đau lòng nhìn con gái trước mắt, bà nói cho con gái bí mật đã chôn dấu nhiều năm nơi đáy lòng, chỉ hy vọng con gái có thể hạnh phúc, có thể đường đường chính chính ở chung một chỗ với người đàn ông yêu mến, không cần giống như bà, vì lợi ích gia tộc mà bị ép buộc gả cho người đàn ông không yêu, cuối cùng ai cũng không được hạnh phúc.
Lại không nghĩ rằng con gái đã sớm coi mình là một thành viên của nhà họ Cảnh, hơn nữa coi Cốc lão phu nhân là bà nội thân nhất của mình, lập tức nói cho con bé biết thật ra không phải là người nhà họ Cảnh, vốn không hề có chút quan hệ với nhà họ Cảnh, nhất định không thể nào tiếp thu được.
“Tô Tô, mẹ cũng bất đắc dĩ, mẹ không bỏ được con.” Lý Di nhìn con gái khóc cũng không nhịn được gạt lệ, nửa đời trước bà vì gia tộc mà sống, nửa đời sau vì mình và con gái mà sống.
“Nói láo! Bà chính là một kẻ lừa gạt! Không bỏ được tôi mà còn vứt bỏ tôi mười sáu năm! Trong mười sáu năm này bà từng tròn nghĩa vụ làm mẹ một phút sao? Khi tôi ngã bệnh nằm viện bà ở đâu? Khi tôi ở trường học bị các bạn cười nhạo bà lại ở đâu? Mỗi một bộ quần áo mỗi một đôi giày đều không phải do bà mua cho tôi. Bà không phải là mẹ tôi! Tôi cũng không muốn gặp lại bà nữa!” Cảnh Tô Tô khóc kêu, cô không thể tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này. di1enda4nle3qu21ydo0n
Lý Di nhìn con gái khóc đến lòng cũng đau, nhưng bà biết con gái từ nhỏ đã có tính tình quật cường, chỉ có thể tạm thời rời đi trước, sau đó lấy lực lượng của mình yên lặng hỗ trợ con gái, con gái không muốn tiền của bà, bà tìm được ông chủ công ty con gái, sau khi đàm phán lấy tiền lương danh nghĩa phát đến tay con bé.
...
Đột nhiên dừng lại khiến Cảnh Tô Tô từ trong hồi ức trở lại thực tế, cảnh vật trước mắt quá mức quen thuộc, quen thuộc đến cô hơi hoa mắt, thật sự giống như nằm mơ, ngay sau đó bị Cốc Châu Dần lôi từ trên xe xuống.
“Cảnh Tô Tô! Em nói rõ ràng cho anh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cốc Châu Dần gằn từng tiếng một phun ra từ trong miệng.
“Anh a Dần, Châu Châu nó... Nó là con trai của em.” Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên Cảnh Tô Tô nhìn thấy anh nổi giận lớn như thế, bị dọa đến nói lời cũng hơi không mạch lạc.
“Anh đương nhiên biết nó là con của em! Còn biết nó là con trai của anh, loáng một cái đã năm năm, đáng chết! Anh với em... Rốt cuộc xảy ra quan hệ kia từ khi nào?” Cốc Châu Dần giận đến thiếu chút nữa nắm tóc, Cảnh Tô Tô này đúng là có bản lĩnh! Rất có bản lĩnh! Anh luôn luôn bình tĩnh, nhưng mỗi lần gặp phải người phụ nữ này thì luôn tình trạng bộc phát!
Đáy lòng Cảnh Tô Tô thoáng qua vẻ cô đơn, anh a Dần khẳng định không nhớ rõ, anh đã sớm quên chuyện đêm hôm đó. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Là đêm hôm sinh nhật anh.” Cô nhỏ giọng nói ra.
“Cái gì?” Tròng mắt lưu ly của Cốc Châu Dần híp lại, tính toán, chính là đêm sinh nhật anh hai mươi sáu tuổi, đúng rồi! Anh còn nhớ rõ buổi sáng khi tỉnh dậy có cảm giác khác thường, luôn cảm giác giống như mình gặp mộng xuân, chân thực kinh người.
Sau đó chỉ coi như một câu chuyện cười, nhưng không ngờ người phụ nữ trong mộng lại chính là Tô Tô, hơn nữa một đêm kia còn khiến cô mang thai? Tỉ lệ sống sót của mầm mống mình cũng không khỏi quá cao đi! Hơn nữa phiên bản mô phỏng cũng quá giống!
“Thì ra đêm đó em trăm phương ngàn kế canh giữ bên cạnh anh chính là đánh chủ ý này?” Cốc Châu Dần lạnh lùng nói ra.
“Không phải vậy, em... Em chưa từng nghĩ tới... Sẽ cùng... Anh... Xảy ra...” Cảnh Tô Tô hơi đau thương ấp úng, bỗng nhiên cúi đầu nỉ non, “Là anh... Kéo em... Đi lên.”
Cốc Châu Dần bị lời của cô làm hoảng hốt đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Anh kéo em đi lên? Công phu nói dối của em thật sự có tăng mạnh.”
Cảnh Tô Tô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào túng quẫn đến đỏ bừng, “Em lau người cho anh, sau đó anh... Liền kéo em xuống, em... Liền...”
“Cho nên vẫn là em thú tính đại phát đụng ngã anh.” Tròng mắt Cốc Châu Dần híp lại càng thâm thúy rồi, lóe ra tia sáng xanh.
“Em... Em không có.” Cảnh Tô Tô quýnh lên, nóng nảy đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Một tay Cốc Châu Dần nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với mình, mặt của hai người gần nhau trong gang tấc, hô hấp phun lên mặt nhau, tê tê dại dại. die nd da nl e q uu ydo n
Đôi môi rất tự nhiên dán lên một chỗ, đây là hai người hôn đúng nghĩa lần đầu tiên, hình như có một cảm giác như chạm điện, điện tê tê người.
Cảnh Tô Tô chỉ cảm thấy người thiếu dưỡng khí, thân thể không tự chủ mềm nhũn đi, được Cốc Châu Dần vững vàng giữ chặt eo lại ôm vào ngực.
Nụ hôn này mang theo chút bá đạo, mang theo chút xâm lược, mang theo chút trừng phạt, lại ngọt ngào ngoài dự đoán, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, đầu lưỡi cuồn cuộn nổi lên tia lửa bốn phía.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bên trong phòng bệnh viện, Thiên Ca Tuệ cảm thấy Châu Châu còn thích hỏi tại sao hơn Học Học và Tập Tập của cô, nhất định chính là mười vạn câu hỏi vì sao tiêu chuẩn! May mà có Thừa ở đây, nếu không cô thật sự không chịu nổi.
Mắt thấy đã hai tiếng trôi qua, cũng không biết hai người này nói chuyện như thế nào rồi?
“Dì, sao mẹ vẫn chưa trở lại? Mẹ có thể không cần Châu Châu nữa không?” Trong tròng mắt lưu ly của người bạn nhỏ Cảnh Niệm Châu hoàn toàn trong suốt, đáng yêu đến không chịu nổi.
“Sao có thể chứ? Mẹ và cha cháu đang bàn luận chuyện rất quan trọng, sau khi nói xong sẽ trở lại.” Kể từ sau khi có con trai, kiên nhẫn của Thiên Ca Tuệ cũng biến thành cực tốt, hoàn toàn hạ bút thành văn về vấn đề này.
“Chuyện quan trọng gì mà không thể để cho Châu Châu nghe đây?” Cảm giác an toàn của đứa bé chính là rất thấp! Nhất là đứa trẻ gia đình đơn thân. [email protected]
“Ặc... Là vấn đề về cha và mẹ cháu có muốn kết hôn hay không.” Thiên Ca Tuệ hoàn toàn mù mờ, kết quả bị ông xã xem thường, lời như thế cũng có thể nói lung tung sao? A Dần và Cảnh Tô Tô là anh chị em họ có liên hệ máu mủ xa hệ, về mặt luật pháp không cho phép kết hôn.
“Có thật không? Cha và mẹ thật sự sẽ kết hôn sao?” Mặc dù Cảnh Niệm Châu mới hơn năm tuổi, nhưng biết hàm nghĩa của kết hôn, với hiểu biết của bé, sau này cha và mẹ sẽ sống cùng với nhau sao? Bé sẽ không bao giờ bị những người bạn nhỏ khác cười nhạo sao?
”Ừ...” Thiên Ca Tuệ chỉ có thể kiên trì đến cùng lên tiếng, cô đột nhiên cảm thấy có cảm giác tội ác, lỡ như a Dần và Cảnh Tô Tô không thể kết hôn, vậy chẳng phải cô thành tên lừa gạt sao? ORZ~~囧.
Sau khi người bạn nhỏ Cảnh Niệm Châu xác nhận tin tức này xong, hưng phấn đến vô cùng, trong cặp mắt lưu ly trong veo không khỏi lóng lánh sáng rỡ, vùi ở bên cạnh Thiên Ca Tuệ hỏi: “Cha cháu có tiền không?”
Trên trán Thiên Ca Tuệ hiện lên ba vạch đen, “Cha cháu vô cùng có tiền.”
“Thật tốt quá, về sau mẹ cũng không cần đi làm việc khổ cực như vậy, ở nhà bạn nhỏ khác đều là cha ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ có thể ở nhà nấu cơm...” Cảnh Niệm Châu hưng phấn kêu lên, từ nhỏ cậu bé đã vô cùng hiểu chuyện, biết cần kiệm tiết kiệm, có thể không tiêu tiền tuyệt đối một xu cũng không tiêu, những người bạn nhỏ khác thường xuyên đổi quần áo mới, nhưng bé luôn là mấy bộ quần áo này; những người bạn nhỏ khác có đủ loại đồ chơi mới lạ, mà trong tủ đồ chơi của bé chỉ có con gấu Teddy bằng vải do mẹ bé làm cho; những người bạn nhỏ khác cuối tuần đều được đi khu vui chơi, mà bé chỉ có thể ở nhà một mình xem hoạt hình.
Bởi vì bé biết rõ mẹ không có tiền mua rất nhiều quần áo mới cho bé, cũng không có tiền mua đồ chơi cho bé, càng không có tiền không có thời gian dẫn bé đi khu vui chơi, mỗi ngày mẹ đều phải đi làm, rất vất vả.
Hai người Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ bị lời của bé làm cho xúc động, trong lòng đồng thời cảm khái: Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện đến khiến cho người ta đau lòng. Xem ra Cảnh Tô Tô vừa mang theo đứa bé vừa làm việc, vốn không thể cung cấp cho đứa nhỏ một hoàn cảnh tốt đẹp, xem ra lần gặp này thật sự rất cần thiết.
“Châu Châu, năm năm qua vẫn chỉ có cháu và mẹ sống chung thôi sao?” Thiên Ca Tuệ đau lòng hỏi, tuổi thơ của Châu Châu với Học Học và Tập Tập thật đúng là một dưới đất một trên trời, xem ra sau này cần phải yêu cầu nghiêm khắc với hai con trai rồi, cần kiệm tiết kiệm mới là đức tính tốt đẹp!
“Dạ, thỉnh thoảng bà ngoại sẽ đến thăm cháu, chỉ có điều đều giấu mẹ, bởi vì mẹ không thích bà.”
Thiên Ca Tuệ như có điều suy nghĩ, xem ra quan hệ gia đình của Cảnh Tô Tô hơi phức tạp!