“Em định mưu sát ông xã… Hả?” Thiên Tập Vũ bị đau nhếch miệng, giọng trầm thấp nói, âm cuối kéo thật dài càng thêm vài phần hấp dẫn.
Quế Noãn Yên mắc cỡ đỏ bừng mặt, dưới cái nhìn bá đạo soi mói của anh vốn không dám ngẩng đầu lên, ấp úng: “Người ta… Cũng không phải cố ý.” Vẻ mặt ảo não đến không xong, sao cô lại đụng phải thứ đó cơ chứ!
Thiên Tập Vũ vững vàng giam cầm cô ở trong lòng mình, tròng mắt đen chứa tình nhìn gương mặt màu hồng nhạt của người dưới mình, chỉ cảm thấy tâm trí nhộn nhạo, cổ họng hơi khô, một lần nữa phủ kín lên, tiếp tục mút hút ngậm lấy cánh môi hơi sưng của cô.
Nụ hôn này như gió lớn như mưa to mãnh liệt, như lửa nóng, đốt mỗi một chỗ trên người hai người, khi Thiên Tập Vũ một lần nữa tiến vào trong thì Quế Noãn Yên vẫn đau đến nhíu chặt mày lại, nhưng cô hết sức chịu đựng, cảm nhận anh Vũ dịu dàng và nhiệt liệt hôn lên môi, trên cổ, trên xương quai xanh, trên ngực…
Đau đớn đi qua là cảm giác phong phú được lấp đầy, dần dần, có một cảm giác vui thích đang từ từ thăng hoa, cô bị kích thích đến không nhịn được “Ừ… A a” kêu thành tiếng, mềm mại đáng yêu mê người.
…
Sáng sớm ngày hôm sau khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong phòng thì quần áo xốc xếch trên đất và hai nam nữ đang ôm nhau một chỗ trên giường tất cả đã nói lên một vấn đề rõ ràng: Tối hôm qua, rất kịch liệt.
Quế Noãn Yên bị đồng hồ báo thức ở điện thoại di động của mình đánh thức, đưa tay với lên tủ đầu giường, kết quả sờ như thế nào cũng không thấy, không khỏi mở mắt ra, định bò dậy, kết quả phát hiện bắp đùi giống như bị nghiền ép, đau đến không xong.
“Tìm điện thoại di động sao?” Giọng nói khàn khàn quyến rũ bỗng nhiên vang lên bên tai cô, bị sợ đến đầu cô tịt ngỏm trong nháy mắt, đây là tình huống gì, tại sao trên giường của cô lại có thể có một người đàn ông?
Đợi đến khi cô quay đầu nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông thì trong lòng không biết có cảm giác gì, giống như bị sét đánh giống như không thể tưởng tượng nổi, quá kinh hãi rồi!
Thiên Tập Vũ nửa chống đầu, tròng mắt đen thâm trầm như nước, vài sợi tóc buông rơi trên trán, lười biếng quyến rũ không nói ra được, khiến Quế Noãn Yên nhìn thấy mà ngây dại. diee ndda fnleeq uysd doon
Nếu như đây là mộng, cô hy vọng vĩnh viễn đừng tỉnh lại, cảm giác thật tốt đẹp.
“Tiểu Yên, hành động của em sẽ khiến cho cảm thấy em, định, muốn, anh?”
Âm thanh này đủ sức đoạt hồn đoạt phách! Khiến cho người ta không thể nào suy nghĩ.
Quế Noãn Yên bị nụ cười quyến rũ của anh đánh thức, hậu tri hậu giác mới nhớ tới tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, hai gò má lập tức nóng lên thành mây đỏ, chuyện này lại không phải nằm mơ, mà là thật?
Tói hôm qua không phải cô đụng ngã anh Vũ trước đúng không? Tối hôm qua là anh Vũ kéo cô lên giường, cô rõ ràng có chống lại, chỉ có điều không ngăn cản được anh dùng sắc đẹp dụ dỗ mà thôi, vừa sa chân liền thúc đẩy nguyện vọng tốt đẹp, ORZ~~
“Em… Chúng ta…” Cô không nghĩ ra câu đầu tiên nên nói như thế nào mới phải.
“Tối hôm qua đã trở thành sự thật, em phải phụ trách anh!” Lời Thiên Tập Vũ nói kéo ngã Quế Noãn Yên, tất cả lúng túng chạy toàn bộ không còn, run run tay chỉ vào anh nói, “Tối hôm qua không phải là em đụng ngã anh, là anh… Là anh kéo em trước.”
“A… Như vậy hả, vậy thì anh phụ trách em thôi.”
⊙﹏⊙
Quế Noãn Yên tức giận đến xoay lưng về phía anh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ tới ý tứ câu nói kia của anh, rốt cuộc là bởi vì yêu cô hay phụ trách cô? Hay là bởi vì lên giường với cô nên phụ trách cô?
Thiên Tập Vũ lại ôm lấy cô từ sau lưng, siết chặt cô vào trong ngực, gương mặt chạm tới hõm vai cô, kết quả bị cô kịch liệt giãy giụa và bất mãn, vẫn không buông tay, dán vào bên lỗ tai cô dịu dàng nói: “Tiểu Yên, anh yêu em.”
Một tiếng “Anh yêu em” này khiến thân thể Quế Noãn Yên không kiềm chế được hơi run rẩy, anh Vũ nói yêu cô… Thật hạnh phúc ~ giống như đám mây trôi dạt giống như choáng váng đầu.
Cánh tay Thiên Tập Vũ từ từ thắt chặt, hai người cứ lẳng lặng nằm như vậy, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, tình ý liên miên không nói ra được.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm trong phòng khách nhà họ Úy đã đón hai vị “Khách”, khiến Hợp Hợp xuống lầu ăn điểm tâm rất ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn cười híp mắt chào hỏi, “Chào buổi sáng chú Úy, dì Già Đại.”
“Hợp Hợp đi học à.” Quế Bá Lăng ngược lại rất thích Hợp Hợp, cảm thấy con bé khéo léo hơn tiểu Yên, đặc biệt đáng yêu.
“Vâng, học sinh cấp ba chịu hết nổi!” Mặc dù Hợp Hợp thấy kỳ quái sao chú Quế và dì Già Đại tới đây sớm như vậy, nhưng rất biết điều không hỏi nhiều. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Chịu hết nổi?” Quế Bá Lăng nghi ngờ hỏi ngược lại.
“Hì hì… Từ lưu hành năm nay.” Hợp Hợp cười ha hả trả lời.
“Hợp Hợp, nhanh lên qua đây uống sữa tươi.” Thiên Ca Tuệ ở trong phòng ăn kêu lên, Hợp cục cưng nhà bà càng ngày càng tinh quái rồi, không hề giống bà khi đó chút nào.
Hợp Hợp le lưỡi dí dỏm với vợ chồng Quế Bá Lăng, nhảy nhảy nhót nhót vào phòng ăn, nghiêm chỉnh tuân theo kế hoạch bồi bổ bằng đường ăn uống của mẹ cho mình, không có cách nào mà, ai bảo hiện giờ cô là người thấp nhất gầy nhất trong nhà chứ, hơn nữa…
Lần trước châu chấu thúi còn cười cợt nói cô còn chưa dậy thì, nói bánh bao đậu đỏ của cô vẫn là thời kỳ ban đầu, tức chết cô!
Vốn đêm đó ở Hương Cảng cô còn mang chút cảm kích với anh, kết quả sáng ngày hôm sau anh lại cười nhạo mình còn chưa dậy thì, thật sự quá mức quá đáng! Hoàn toàn làm tổn thương tâm linh nhỏ bé của cô! Cho nên sau khi từ Hương Cảng trở lại, cô chuẩn bị tuyệt giao với anh, sẽ không để ý tới anh nữa.
Dùng sức nắm bánh bao nhét vào trong miệng, hàm răng cắn được vang lên “Côm cốp”, châu chấu thúi! Hoa hồ ly! Tên khốn kiếp!
Đột nhiên trong lỗ tai truyền đến giọng nói của mẹ, “Tối hôm qua hình như Tập Tập cũng không trở về.”
“Tối hôm qua tiểu Yên đã về, chưa tới nửa đêm lại ra cửa, chẳng lẽ…” Giọng dì Già Đại.
Hợp Hợp đang uống sữa bò sáng mắt lên, chẳng lẽ tối hôm qua anh hai và chị Yên… Bỏ nhà trốn đi?
“Cố tình điện thoại di động của hai đứa đều tắt máy, giờ này còn không liên lạc được người, thật tức chết người mà!” Trong giọng chú Quế tràn đầy nóng nảy.
“Mẹ thân yêu, mẹ có thể gọi điện thoại hỏi anh Mộ một chút xem, anh ấy có thể biết ~” Hợp Hợp một tay cầm cặp sách, một tay cầm bánh ngọt, cười híp mắt ra cửa, khi thay giày còn dí dỏm chớp chớp mắt nhìn ba người lớn ở trong phòng khách, gương mặt tinh quái.
(Thiên Mộ Triêu tỏ vẻ đau khổ: Hợp cục cưng, em cố ý hại anh Mộ sao? Chuyện như vậy đừng lôi anh ra chứ, nên do người trong cuộc tự mình gánh chịu mới đúng!)