Thiên Ca Tuệ thấy dáng vẻ u mê của Già Đại, vội vàng tiến tới bên tai cậu ấy như thế như thế một phen, hoảng hốt đến bên tai Già Đại đều đỏ, không khỏi trừng mắt mà nhìn Hứa Du, thật sự là anh sao?
Cảm giác, không đúng lắm!
“Du, như thế nào, Già Đại có phải là người cậu muốn tìm không?” Thiên Chỉ Dương cười đến phơi phới.
Nghe vậy, Thiên Ca Tuệ mở thật to hai mắt, vòng tới vòng lui giữa hai người, lại nói anh Hứa và Già Đại thật xứng đôi! Xem ra đều giống như tiên giáng trần vậy!
“Tang Mộc tiểu thư, đêm đó cô mặc đầm có màu gì?” Hứa Du cho rằng cô họ Tang Mộc.
“Anh Hứa, Già Đại không phải họ Tang Mộc, cô ấy họ Tang, nhà cô ấy ở Tô Châu, anh gọi cô ấy là Già Đại được rồi.” Thiên Ca Tuệ cắt đứt anh.
“Già Đại, ngượng ngùng, tôi...” Hứa Du hơi囧, lai Trung Nhật, còn lấy cái tên Nhật Bản, anh cho rằng mẹ cô là người Trung Quốc, cha là người Nhật Bản, không ngờ trái ngược.
“Không có việc gì đâu, rất nhiều die nd da nl e q uu ydo n người hiểu lầm như vậy, đêm hôm đó em mặc chính là... Váy trắng.” Già Đại đã sớm bị n+1 người gọi sai là Tang Mộc tiểu thư thôi. ⊙﹏⊙b Mồ hôi
Đáy mắt Hứa Du lướt qua một tia sáng tỏ, quả thế, cô gái này có phong cách rất bay bổng, xuất trần, coi như cùng một kiểu người với anh, nhưng không phải là “Phượng hoàng lửa” đêm đó.
“Váy trắng? Không phải em mặc váy đỏ, mang mặt nạ phượng hoàng lửa sao?” Thiên Chỉ Dương kinh ngạc.
“Đêm hôm đó Già Đại mặc váy trắng, đeo mặt nạ thiên nga đen.” Thiên Ca Tuệ nói ra sự thật, trong lòng cũng hoàn toàn hiểu, thì ra là lầm đối tượng, ô long * rồi –
(*) sự kiện ô long: chỉ sự hiểu lầm gây ra tổn thất không đáng có.
Già Đại nghe đến đó cũng hiểu vì sao cảm giác không đúng, thì ra anh ấy không phải người kia.
“Già Đại, rất hân hạnh được biết em, chỉ có điều, tôi thật sự phải về đi họp, bữa này, ghi vào mục của tôi.” Nói xong, lập tức đứng dậy cáo từ.
Sau khi nhìn Hứa Du rời đi, hai anh em nhà họ Thiên đồng thời thở dài, chuyện này, càng ngày càng phức tạp.
“Anh, tại sao anh không nói sớm với em người phụ nữ anh Hứa hôn hôm đó mặc váy đỏ chứ, quả thật là sự kiện ô long.” Thiên Ca Tuệ chống cằm truy cứu trách nhiệm của anh mình.
“Sao anh lại nghĩ được đúng dịp như vậy.” Thiên Chỉ Dương vô tội nhún nhún vai, thật sự không ngờ.
“Tuệ Tuệ, cám ơn cậu, thật ra thì tớ đã quên.” Già Đại rất cảm động vì Tuệ Tuệ vẫn còn nhớ chuyện này, còn phí sức muốn cho cô một niềm vui bất ngờ như thế, mặc dù tìm lộn người, nhưng tâm ý này cũng đủ rồi.
Thiên Ca Tuệ khổ não phình quai hàm lên, tại sao lại như vậy chứ?! Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào hôn Già Đại! Còn không phụ trách mà đẩy cậu ấy ra như thế! Nếu như để cho cô biết tên đàn ông thúi tha đó là ai! Xem cô có hung hăng trách mắng anh ta một trận không!
Mà lúc này Quế Bá Lăng bản thân là luật sư đang làm ở sở nội vụ, tự dưng bị hắt hơi hai cái vang dội, dọa sợ thư ký mới tới đưa tài liệu tay run run, thiếu chút nữa làm vung vẩy tài liệu ra.
Sau đó lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà Quế Bá Lăng bị Thiên Ca Tuệ quở trách rất thảm, nhất là khi sự kiện hôn Già Đại nảy lên, càng thêm không có thời gian xoay sở, khụ... Khụ... Đây tạm thời nói sau.
GẦn đây trên diễn đàn trường học khoa y, có một tựa đề được các bạn học bàn luận nóng lên, rõ ràng là: Cấm thầy trò yêu nhau, rốt cuộc là đúng hay sai?
Ít nhất 50% người ch là không nên, dù sao trường học cũng là cung điện thần thánh, quan hệ thầy trò nên thuần khiết, không nên chứa chút ý niệm ghê tởm và ý tưởng không nên xuất hiện, đó là bỉ ổi! Hơn nữa nếu như dung túng sẽ khiến cho phong cách trường học không đoan chính, tạo thành một tấm gương không tốt, càng mang đến ảnh hưởng không tốt cho trường học.
38% người còn lại cảm thấy thầy trò yêu nhau không có gì phải kiêng kỵ, thời đại bây giờ giáo sư đại học và sinh viên nói chuyện yêu đương có quá nhiều ví dụ, nhìn mãi quen mắt, hơn nữa số tuổi chênh lệch không phải quá lớn, không có gì không thể.
12% người bày tỏ không ủng hộ không phản đối, xem cuộc vui chứ sao.
Nam nữ chính trong vụ thầy trò yêu nhau chính là Khúc Lại và Lam Tạp, mặc dù hai người cũng không mến nhau thành công, nhưng sau khi chuyện Lam Tạp chủ động theo đuổi Khúc Lại không biết bị sinh viên bát quái nào phát hiện gây ra huyên náo xôn xao một trận, Thiên Ca Tuệ và Tang Mộc Già Đại tuyệt đối đứng về phía Lam Tạp, càng cho cô khích lệ và ủng hộ tuyệt đối: Thích thì theo đuổi, không có gì lớn, không nên quan tâm đến lời đồn đại thế tục kia.
Đường mình mình đi, kệ cho người khác nói gì thì nói đi!
Lam Tạp cũng không biết mình thích giáo sư Khúc từ lúc nào, có lẽ lời Tuệ Tuệ và Già Đại nói đều đúng, tình cảm không thể hỏi tại sao, ngay từ đầu tiếp xúc vốn vô tâm, dần dần, cô phát hiện mình không tự chủ bị anh hấp dẫn, bi khí chất thoát tục lạnh nhạt trên người anh hấp dẫn; bị anh học rộng tài cao hấp dẫn; bị u buồn nhàn nhạt nơi đáy mắt kia của anh hấp dẫn.
Về sau nữa, đơn giản biến thành tình yêu rồi.
Khoảng thời gian đó cô rất mê man, rất nghi hoặc, may mà có Tuệ Tuệ và Già Đại vẫn ủng hộ cô, cũng khích lệ cô đi thổ lộ, thật ra thì cô đã có cảm giác sẽ bị từ chối.
Nhưng mà, không thử một chút sao biết sẽ không thành công?
Vậy mà, cuối cùng vẫn bị từ chối, còn từ chối ngay mặt, đây là lần thứ hai cô thổ lộ với nam sinh, một lần nữa nhận lấy thất bại.
Ngay cả trong lòng có chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn đau đớn không dứt, cô vĩnh viễn nhớ tới đêm đông đó, cô và anh cùng đi ra khỏi thư viện, ở dưới một gốc cây cổ thụ, cô lấy hết dũng khí, lần đầu tiên trong đời nói ra lời nói rõ ràng như vậy, “Em thích anh, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Khúc Lại không ngờ cô nữ sinh nhỏ bé này sẽ thổ lộ với mình, ánh mắt kiên định của cô bé khiến cho anh nhớ tới người kia trong ký ức, cũng thích cười khanh khách nhìn mình.
“Lam Tạp, mau trở lại ký túc xá đi, bên ngoài quá lạnh.” Vốn coi như không nghe thấy lời của cô.
“Khúc Lại! Em thích anh.” Lam Tạp ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng rất lớn, đây là lần đầu tiên cô gọi cả tên họ anh ra như vậy, hình như đã dùng hết hơi sức toàn thân.
Trong lòng Khúc Lại hơi rung động, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh giống như không nghe thấy gì, giọng nói lạnh như nước, “Có lúc chung đụng đã lâu, sẽ thành lâu ngày sinh tình, thích đó không phải là thích thật sự, chỉ là một loại say mê.”
“Em rất biết tâm ý của mình.” Lam Tạp vẫn quật cường kiên trì.
“Xem ra tôi cho em quá nhiều ảo giác, là lỗi của tôi, về sau tôi sẽ lấy thái độ của một giáo viên nên có, chuyện tối nay tôi sẽ coi như không có gì xảy ra, em nhanh về đi thôi.” Khúc Lại thản nhiên nhếch đuôi mày, trong mắt không có chút nhiệt độ nào.