Ngân Kiếm là một trong tứ đại hộ vệ trong các, cùng với Ngân Phong, Ngân Vũ, Ngân Dịch, chỉ có nhiệm vụ ở trong tối bảo vệ các nàng. Nhưng lần này đi xa, Tiểu Khuynh quyết định điều ám vệ trong tối cấp cao đến làm đánh xe cho Tiểu Vân, Ngân Kiếm không thể nào từ chối, chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời mà than. Xong rồi, phen này thì đám đồng hữu kia của hắn sẽ cười hắn thối mũi!
Xe ngựa dừng lại tại cửa sau phủ Thượng thư, vì lần này Tiểu Vân không muốn đánh động đến nhiều người, ngay cả phủ Đại tướng quân bên kia các nàng cũng giấu. Bốn người Tiểu Vân đứng ở cửa, Tiểu Tuyết nắm tay Tiểu Vân, mím môi nói, có chút buồn bã:
“Ngươi nhớ phải bảo trọng đó! Còn nữa, đừng quên viết thư gửi về cho bọn ta biết tình hình!”
Tiểu Vân mỉm cười, vỗ nhẹ tay nàng, lại nhìn ba người dịu dàng nói:
“Các ngươi ở lại cũng phải bảo trọng đó!”
Bốn người lưu luyến không rời chia tay nhau, Xuân Lan đỡ Tiểu Vân lên xe ngựa, lại cúi người thi lễ với ba người Tiểu Khuynh, sau đó mới nhảy lên ngồi cạnh Ngân Kiếm, hắn hô “giá” một tiếng, con ngựa nhấc vó từ từ chạy đi, rời xa phủ Thượng thư. Hốc mắt Tiểu Cẩn có chút nóng lên, nàng vội quay mặt đi, không để mọi người thấy mình khóc. Từ biệt lần này, thật không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
Thời gian này vẫn là đang lên triều, Hách Liên Ngạo Thiên đứng ở bên dưới, nhìn từng vị đại thần khởi tấu, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy trong ngực dội lên một cỗ bất an, giống như cảm giác bản thân mình đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, khiến hắn không thể nào yên tâm được. Thật vất vả mới nghe được tiếng hô bãi triều, Hách Liên Ngạo Thiên nhìn cũng không nhìn tới đám đại thần đang định đi tới hàn huyên, cả người đã vọt ra khỏi điện. Lúc này, thị vệ Vô Niệm của hắn lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, cảm giác bất an trong lòng hắn càng lớn. Khi nghe Vô Niệm bẩm báo lại, trong đầu Hách Liên Ngạo Thiên chỉ nghe thấy một tiếng ầm thật lớn, khiến đầu óc hắn chấn động, sững sờ đứng im nửa ngày cũng không làm ra được động tĩnh gì. Nàng rời đi, nàng rời đi thật rồi? Nàng thật sự bỏ hắn mà đi rồi? Khi những câu hỏi này hiện lên trong đầu, hai nắm tay Hách Liên Ngạo Thiên siết chặt lại, trong lòng chỉ hiện lên duy nhất một ý niệm: Phải ngăn nàng lại! Đúng vậy, hắn không thể để nàng bỏ hắn mà đi được! Hắn đã từng nói qua, cả đời này nàng sẽ không thể chạy thoát khỏi hắn, không thể! Nghĩ vậy, Hách Liên Ngạo Thiên không còn quan tâm gì nữa, sau khi ra lệnh để Vô Niệm đi điều người, hắn không chờ được người mang ngựa tới đã vội vàng giật lấy dây cương, xoay người lên ngựa rồi cấp tốc phóng ra ngoài. Một loạt động tác liền mạch dọa cho người giữ ngựa phải đứng hình ở đó hồi lâu mới có thể lấy lại được phần hồn đang lơ lửng của mình.
Hách Liên Ngạo Thiên như phát điên giục ngựa chạy ra ngoài, nhưng thật không may cho hắn, đám Tiểu Khuynh đã lường trước tình huống hắn sẽ đuổi theo, vậy nên khi Hách Liên Ngạo Thiên vừa chạy ra khỏi thành, trước mặt liền xuất hiện một đám hắc y nhân. Hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên hằn tơ máu, hắn nghiến răng gằn giọng:
“Cút!”
Thủ lĩnh hắc y nhân ôm quyền, vẻ mặt không chút thay đổi mở miệng:
“Nhị vương gia xin thứ lỗi, ngày hôm nay bọn ta tuyệt đối không thể để ngài ra khỏi thành được!”
Hách Liên Ngạo Thiên tuyệt đối không có ý định dây dưa cùng đám người này, hắn lập tức rút ra trường kiếm bên hông, hướng đám hắc y nhân công kích tới. Giao đấu một hồi lâu, hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên đỏ bừng, hai tay siết chặt lấy trường kiếm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Hắc y nhân. Hiển nhiên đám người này đến không phải để ám sát hắn mà chỉ đơn thuần muốn giữ chân hắn, không để hắn có thời gian đuổi theo Tiểu Vân. Hách Liên Ngạo Thiên không khỏi khâm phục một phen tâm tư của người sau màn này, nhưng cũng chỉ đến thế, hắn tuyệt đối không để cho bất kì kẻ nào hay thứ gì cản trở hắn đi tìm Tiểu Vân. Ý nghĩ lúc này Tiểu Vân đã cách hắn rất xa khiến Hách Liên Ngạo Thiên gần như mất đi lý trí, hắn buông trường kiếm trong tay xuống, hai tay vận lực, đám người hắc y nhân không kịp đề phòng, liền bị một chưởng lực này của hắn đánh bay xa cả thước, một đám nằm trên đất không thể động đậy. Mắt thấy đã dọn dẹp sạch sẽ chướng ngại vật, Hách Liên Ngạo Thiên nhặt lại trường kiếm, nhanh chóng xoay người lên ngựa phóng đi.
Mà lúc này, bên phía Tiểu Vân cũng lại đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Không nghĩ tới nàng vừa ra khỏi kinh thành liền bị tập kích. Tiểu Vân không giỏi võ công, được Xuân Lan và Ngân Kiếm gắt gao bảo hộ trong xe ngựa, bên ngoài, đám người của Ẩn Long các đi theo bảo vệ đang giao đấu quyết liệt với đám người hắc y nhân. Những tên hắc y nhân này ý đồ rất rõ ràng, bọn chúng là tới để ám sát Tiểu Vân. Số lượng hắc y nhân đến rất nhiều, mặc dù sát thủ Ẩn Long các từng người đều võ công cao cường, nhưng thời gian dài giao đấu như vậy, vừa giết được một đám thì lại có một đám tiến tới, lâu dần cũng khiến sức lực bọn họ cạn kiệt. Hai người Xuân Lan và Ngân Kiếm phối hợp chặt chẽ đem xe ngựa tránh thoát khỏi vòng vây hắc y nhân. Nào ngờ, giữa lúc dầu sôi lửa bỏng này, từ đâu lại xông tới một đám người mặc đồ xám tham gia vào trận chiến. Ba phía giao chiến quyết liệt, khói bụi mù trời, chẳng thể phân nổi địch ta. Mắt thấy thời gian gấp rút, hai người Ngân Kiếm và Xuân Lan liếc nhau một cái, lập tức hiểu ý, Xuân Lan nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, cầm chặt dây cương, bên dưới Ngân Kiếm ngăn chặn đám người hắc y nhân đang cố tiếp cận xe ngựa. Xuân Lan kéo mạnh dây cương, chiếc xe ngựa quay một vòng, ở bên trong Tiểu Vân gắt gao nắm thành xe ngựa, nếu không bản thân chắc chắn sẽ bị hất văng ra ngoài. Xuân Lan làm hiệu với Ngân Kiếm, hắn hiểu ý, xoay thanh kiếm một vòng lấy mạng của một đám hắc y nhân, nhún người một cái liền nhảy lên ngồi sát bên cạnh Xuân Lan. Nhưng chính lúc này, biến cố lại xảy ra. Không biết từ nơi nào, tiếng rít gió truyền đến, Xuân Lan không kịp trở tay, nàng chỉ vừa hơi nghiêng người một chút, một mũi tên từ đâu đã bắn tới, cắm thẳng vào vai nàng. Sắc mặt Xuân Lan tái nhợt, nàng nén đau, cắn chặt răng muốn điều khiển xe ngựa chạy thoát, nhưng lúc này đã không kịp rồi. Vô số mũi tên từ các phía đồng loạt lao tới xe ngựa, Ngân Kiếm lập tức xoay mũi kiếm, gạt bay tất cả các mũi tên bắn tới. May mắn một điều đây là xe ngựa cải tiến do đám Tiểu Khuynh làm ra, những mũi tên bình thường không thể chọc thủng thùng xe, nhưng cho dù là như vậy, bên trong xe ngựa vẫn chẳng thể tránh nổi xóc nảy. Cả người Tiểu Vân cố gắng dán chặt vào thùng xe, nhưng vẫn không tránh được bị va đập vài chỗ, nàng gắt gao cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Giữa hàng trăm mũi tên hướng vào hai người Xuân Lan và Ngân Kiếm mà bắn tới, bất ngờ, một mũi tên từ nơi khác phá không mà đi, sau giây phút hoảng thần, mũi tên cắm thẳng vào mắt của con ngựa kéo xe. Hắc mã bị đau lồng lên, tung vó hoảng loạn chạy đi. Xuân Lan gắt gao kiềm chặt dây cương nhưng không được, con ngựa bị thương lao về phía trước không mục đích, xe ngựa rung lắc dữ dội, tất cả người ngồi trên đó đều bị hất xuống đất. Xuân Lan trên vai bị thương, bị hất ngã xuống như thế, mũi tên lại càng cắm sâu vào da thịt, nàng đau đến mức phải kêu lên. Ngân Kiếm cũng như vậy, nhưng thân thủ hắn nhanh nhẹn, ngay khi xe ngựa nghiêng đi hất bọn họ xuống đất, trong đầu hắn liền vang lên một câu: Bảo vệ tiểu thư! Nhưng lúc hắn quay đầu lại thì đã không kịp, Tiểu Vân bị hất ra khỏi xe ngựa, nàng lăn mạnh mấy vòng, đầu đập mạnh vào tảng đá, trước mắt nàng chợt nhoáng lên rồi tối đen, Tiểu Vân lập tức hôn mê.
Khi Hách Liên Ngạo Thiên chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn bị ám ảnh cả đời. Hắn rời khỏi lưng ngựa, dùng khinh công đạp lên vai đám người đang chém giết phía trước, phi thân tới muốn đỡ lấy Tiểu Vân, nhưng đã không còn kịp rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà hắn yêu nhất ngã xuống từ trên xe ngựa, nhìn nàng ngã trên đất, máu đỏ tươi đập vào mắt khiến trái tim hắn đau như vỡ vụn ra, cả người lảo đảo muốn ngã xuống. Hách Liên Ngạo Thiên điên cuồng chạy tới nâng nàng lên ôm vào ngực, hắn nhìn gương mặt nàng tái nhợt không chút sinh khí, vết thương sau đầu vẫn không ngừng chảy máu. Xuân Lan không quan tâm thương thế trên người chạy vội tới, nàng hoảng loạn lôi thuốc trị thương từ trong ngực áo, run rẩy đổ lên vết thương trên đầu Tiểu Vân, sau đó xé áo ra rịt chặt lấy vết thương trên đầu nàng. Hách Liên Ngạo Thiên ôm chặt lấy người trong ngực, hai tròng mắt đỏ tươi như chứa máu, hắn mang theo nàng nhảy lên ngựa, kéo dây cương lập tức chạy trở về. Bên này Xuân Lan và Ngân Kiếm toàn thân chật vật, nhìn thấy Tiểu Vân đã được Hách Liên Ngạo Thiên mang đi, lúc này Xuân Lan mới thở phào, nàng lia ánh mắt căm hận nhìn đám hắc y nhân vừa đến, nhặt lấy thanh kiếm trên đất lên, lập tức lao vào chém giết. Dám ám hại chủ tử của nàng, phải chết!
Đám người mặc áo xám do Vô Niệm dẫn dắt, hắn vừa nhìn Xuân Lan lao vào trận chiến, nhanh chóng nắm bắt số người còn lại bên phe nàng. Lúc này thế trận đã phân, đám người Ẩn Long các rất nhanh hợp lại, theo sự dẫn dắt của Xuân Lan và Ngân Kiếm. Vô Niệm nhìn thế trận như vậy, lập tức ra hiệu cho người bên mình cùng đám người Ẩn Long các xông vào công kích đám hắc y nhân kia. Đám người hắc y nhân ẩn nấp hai bên cũng bị đám người Xuân Lan và Ngân Kiếm tiêu diệt không còn một mống. Rất nhanh, đám hắc y nhân đã bị các nàng giết sạch, Vô Niệm trở tay, giữ lại một kẻ còn sống. Ra lệnh cho thuộc hạ đem kẻ đó giải xuống, khi Vô Niệm quay đầu nhìn, Xuân Lan đã nhận ra hắn, nàng không nói gì, một tay vươn ra sau bẻ gãy mũi tên, chỉ để lại đầu tên vẫn còn cắm trong da thịt, sau đó ra hiệu cho Ngân Kiếm, hai người đem theo đám người Ẩn Long các còn sót lại nhanh chóng chạy trở về. Vì không có ngựa, đám người Xuân Lan chỉ đành phải dùng khinh công mà đi, tốc độ cũng không sai biệt lắm. Vì sợ dùng bộ dạng này mà vào thành sẽ dẫn đến nghi ngờ, Xuân Lan để Ngân Kiếm trở về thông báo trước, còn bản thân thì đi đến một nhà dân gần đó, xin chút nước nóng rửa sạch vết thương. May mắn chủ nhà là người chất phác tốt bụng, thấy trên người nàng vẫn còn thương thế, lại nghĩ nàng có thể là người tốt bị người ta ám hại, nên không chỉ giúp nàng đun nước nóng, mà còn cho nàng tá túc lại một đêm. Điểm này làm Xuân Lan vô cùng cảm kích. Trên người nàng vẫn còn thuốc trị thương, Xuân Lan cũng không lo lắng mấy, nàng chỉ sợ Tiểu Vân xảy ra chuyện gì không tốt. Mượn của chủ nhà chiếc gương soi, nhìn vết thương qua gương, Xuân Lan cẩn thận dùng dao rạch miệng vết thương ra. Mũi tên cắm vào rất sâu, là do lúc vừa rồi nàng lăn trên đất, lúc lấy ra có chút khó khăn, lại do ngược tay, nên khi lấy mũi tên ra còn làm miệng vết thương rách rộng hơn. Suốt cả quá trình Xuân Lan đều không kêu một tiếng, nàng cuộn miếng vải nhét vào miệng, cắn chặt lấy để không kêu ra tiếng, gương mặt vì đau mà trắng bệch, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống má. Dùng nước sạch lau qua vết thương, lại xức thuốc lên, lúc này nàng mới dùng vải sạch mà chủ nhà hảo tâm cho băng bó lại vết thương. Động tác băng bó của nàng rất thuần thục, những người như nàng, Đông Mai, Thu Cúc hay thậm chí là Hạ Liên lúc nào tính tình cũng như trẻ con, để đi đến ngày hôm nay đã phải chịu không ít cực khổ, trước đây khi còn huấn luyện trong Ẩn Long các, bị thương thậm chí phải nói là như cơm bữa, băng bó tất nhiên làm lâu rồi thành quen. Sau khi thu dọn xong xuôi, Xuân Lan xụi lơ ngồi trên ghế, lại nghĩ đến Tiểu Vân đang không rõ tình huống thế nào, Ngân Kiếm vẫn chưa đến tìm nàng, xem ra là bị phạt rồi. Nghĩ vậy, nàng lại gượng đứng dậy, bọc đống vải vóc dính máu lại, đem y phục đã sớm hư hỏng mặc lên người, sau đó lấy ra hai nén vàng đặt trên bàn rồi không tiếng động rời đi. Toàn bộ những hành động này của nàng, bản thân Xuân Lan lại không biết, đã rơi vào mắt của một người. Kì thực hắn vẫn đi theo nàng từ lúc sáng, lại tận mắt thấy nàng tự chữa thương cho mình, dù đau cũng không kêu một tiếng, trong lòng dâng lên sự khâm phục đối với nữ tử nhìn nhỏ bé mà lại kiên cường này. Trong lòng còn có một cảm giác khác thường khác tồn tại, nhưng hắn lại không nghĩ tới, suy nghĩ ấy vừa dâng lên hắn liền lập tức loại bỏ. Nhìn bóng lưng chật vật của Xuân Lan, tròng mắt tối đen chợt lóe lên, sau đó lặng lẽ đi theo nàng.
Lúc này, bên trong Nhị vương phủ ánh đuốc lập lòe, một hồi gà bay chó chạy, người qua người lại như đang chạy loạn. Hách Liên Ngạo Thiên ôm theo Tiểu Vân trong ngực, không quan tâm đến ánh mắt người ngoài mà chạy thẳng về Vương phủ của mình. Dọc theo đường đi, hai tay hắn gắt gao ôm nàng, giống như người điên không ngừng lẩm bẩm:
“Tiểu Vân nàng phải cố lên, chúng ta sắp đến nơi rồi, nàng phải cố lên, nhất định không được bỏ lại ta, nhất định phải gắng gượng,....”
Ra lệnh cho người cầm lệnh bài của mình tiến cung triệu Thái y, Hách Liên Ngạo Thiên đặt Tiểu Vân lên gường trong tẩm phòng của mình, lại nhanh chóng ra lệnh cho người hầu trong phủ chuẩn bị nước cùng y phục sạch sẽ khác.
Động tĩnh lớn như vậy khiến người trong thành xôn xao, không biết người này là ai mà lại khiến Nhị vương phủ đánh động lớn như vậy? Có người nghe lỏm được nghe nói đó là một nữ tử, vậy là dân tình lại xôn xao lên, người người tò mò đoán thử thân phận của nữ tử này là gì. Có thể khiến Nhị vương gia lạnh lùng trở thành bộ dạng như vậy, không lẽ nữ tử này là người trong lòng của Nhị vương gia?
Cùng lúc đó, Ngân Kiếm mình mẩy chật vật chạy về phủ Thượng thư, sau khi nghe xong bẩm báo, cuốn sách trên tay Tiểu Khuynh cũng rơi xuống, nàng để Đông Mai lại trong phủ, khi nào Hạ lão gia về tới thì thông báo cho ông một tiếng, sau đó cùng với Tiểu Tuyết và Thu Cúc chạy tới Nhị vương phủ. Bên này Tiểu Cẩn cũng nghe được tin, nhưng nàng còn chưa kịp ra phủ, lại nghe truyền đến một tin tức càng động trời hơn: Hướng Ân Nhu ngã xuống hồ sen, đến bây giờ cũng chưa tỉnh. Trong lòng thầm nguyền rủa Hướng Ân Nhu cả ngàn lần, nhưng lúc này nàng không rảnh để chơi đùa với nàng ta, Tiểu Cẩn phân phó cho quản gia để ý bên Hướng Ân Nhu, bản thân lại mang theo Hạ Liên đến Nhị vương phủ.
Khi Thái y bị người xách cổ áo lôi tới, chỉ thấy từ trong ra ngoài tràng diện vô cùng náo nhiệt. Hai vị tiểu thư còn lại của Thượng thư đại nhân đều có mặt, đã vậy Tam vương gia và Tứ vương gia cũng lại ở đây luôn, một chốc sau lại thấy Ngũ vương phi hộc tốc chạy tới, trên trán Thái y lập tức đổ mồ hôi lạnh. Phải chăng người trên giường cần ông chữa trị chính là đương kim Thái hậu? Nhưng lúc Thái y bước vào, lại phát giác ra nơi này đã chẳng cần ông nhúng tay vào nữa. Cái vị Nhị tiểu thư phủ Thượng thư kia đang ngồi trên giường, trước mặt bày bọc ngân châm bóng loáng, hai tay thoăn thoắt không nghỉ, nhìn là biết lang y lành nghề rồi, có khi còn giỏi hơn cả ông. Nhị vương gia mắt lạnh nhìn Thái y lề mề giờ này mới tới, lập tức lạnh giọng nói với thị vệ bên cạnh:
“Đem Phùng thái y ném trở lại Thái y viện đi! Nơi này không cần đến hắn nữa rồi!”
Thị vệ quả thực vâng lời, đem Phùng thái y “ném” trở vào Thái y viện. Nghe nói đến tận hai ngày sau đó, Phùng thái y cũng không xuống giường được!
Thương thế Tiểu Vân khá nặng, vết thương do va đập sau đầu rất nghiêm trọng, Tiểu Tuyết phải cố gắng hết sức mới giữ lại được mạng cho nàng, nhưng Tiểu Vân lại hôn mê sâu không tỉnh. Hơn nữa trên người nàng cũng có nhiều vết trầy xước khác, đầu gối và khuỷu tay có máu bầm, trên mặt cũng xước vài chỗ. May mắn chỗ của Tiểu Tuyết có thuốc trị thương, chỉ không tới mấy ngày những vết trầy xước sẽ liền lại. Nhưng điều quan trọng lúc này, chính là bọn họ không biết đến bao giờ Tiểu Vân mới tỉnh lại. Hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên hằn tơ máu đỏ đậm, hắn ngồi bên cạnh giường của Tiểu Vân, cho dù đám Tiểu Khuynh có nói thế nào, hắn cũng nhất quyết không đồng ý để Tiểu Vân trở về. Ngày hôm nay đã tạo thành nỗi ám ảnh trong lòng hắn, hắn sợ nếu lúc này hắn để nàng đi, thì hắn sẽ mất nàng mãi mãi. Nhìn bộ dạng suy sụp của hắn, trong lòng Tiểu Tuyết vừa bực tức lại có chút thương hại, nhưng nhiều hơn cả lại là châm chọc. Nếu biết trước sẽ như vậy, vậy vì cái gì trước kia lại không biết trân trọng? Trước kia hắn tổn thương Tiểu Vân bao nhiêu, bây giờ hắn lấy tư cách gì để giữ chặt nàng ấy không buông tha? Tiểu Tuyết không để ý muốn tiến lên, nhưng đột nhiên Hách Liên Ngạo Thiên đứng bật dậy, hai mắt hắn đỏ ngầu gào lên:
“Không cho phép kẻ nào mang nàng ấy đi!”
Tiểu Tuyết cũng bực chả kém hắn, nàng nhịn hắn lâu lắm rồi, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục nhẫn nữa:
“Hách Liên Ngạo Thiên, ngươi ở đây phát điên cái gì? Tiểu Vân là cái gì của ngươi, không, phải là ngươi là cái gì của nàng ấy mới đúng, ngươi lấy tư cách gì mà cấm đoán người khác không được mang nàng ấy đi? Lúc trước là kẻ nào không quan tâm đến nàng ấy? Lúc trước là kẻ nào tổn thương nàng ấy, là kẻ nào nhẫn tâm giày vò tình cảm của nàng ấy? Là ngươi, chính là ngươi Hách Liên Ngạo Thiên, nếu không phải ngươi, Tiểu Vân sẽ phải thương tâm sao, sẽ phải chết tâm mà quyết định rời bỏ hay sao? Ngươi cùng Mộ Dung Y Y ở trước mặt nàng ân ái, ngươi có từng nghĩ sẽ làm nàng ấy thương tâm hay không? Lúc Tiểu Vân một mình đau lòng rơi lệ, lúc nàng trốn ở trong phòng len lén khóc, lúc ấy ngươi đang ở đâu? Hả? Hách Liên Ngạo Thiên, ta không cần biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì mà lại làm như vậy, ta chỉ biết, tất cả tổn thương ngày hôm nay mà Tiểu Vân phải chịu, toàn bộ là do ngươi ban tặng!”
Mắng xong một hồi, Tiểu Tuyết thở hổn hển, nhưng hai mắt vẫn căm phẫn trừng trừng nhìn nam nhân trước mặt. Sắc mặt Hách Liên Ngạo Thiên từ xanh mét chuyển thành trắng bệch, nỗi hổ thẹn dâng trào trong lòng, giống như có người nện từng đấm vào lồng ngực hắn, đánh cho hắn phải lui lại, đánh cho hắn không thể thở nổi, trái tim như bị ai bóp nghẹt, đau đớn khiến hắn muốn phát điên. Bất ngờ, Hách Liên Ngạo Thiên quỳ sụp xuống, hắn ngửa đầu, đau đớn gào lên, thanh âm bi thương vạn phần, tê tâm liệt phế như muốn chọc thủng cả tầng trời, một giọt nước mắt, từ từ lăn xuống khóe mắt. Ai nói lệ nam nhân không dễ rơi, chẳng qua là chưa đau khổ đến mức phải rơi lệ mà thôi. Tiểu Tuyết kiên quyết không nhìn đến Hách Liên Ngạo Thiên đang quỳ gối trên nền đất, nàng tiến đến trên giường, giúp Tiểu Khuynh cõng Tiểu Vân lên, trong hôm đó trở về phủ Thượng thư. Tiểu Cẩn chỉ cho người thông tri về Vương phủ, nói nàng về phủ Thượng thư thăm bệnh tỷ tỷ, buổi tối sẽ không về phủ. Nào ngờ, ngay buổi tối hôm đấy, Hách Liên Vân Thiên lại đến phủ Thượng thư tìm nàng. Vừa thấy nàng, Hách Liên Vân Thiên đã đi tới, không nói một lời mà chỉ gắt gao ôm chặt nàng. Tâm tình Tiểu Cẩn cũng rất mệt mỏi, nàng tùy ý dựa vào ngực hắn, tùy ý hưởng thụ phần ấm áp rất vất vả mới có được này.
Xuân Lan về đến phủ Thượng thư thì đã tối muộn, nàng không kịp thay trang phục mà đi thẳng đến viện của Tiểu Vân. Trên giường, Tiểu Vân đầu quấn một tầng băng trắng thật dày, gương mặt nhợt nhạt nằm im lặng, hơi thở nhẹ nhàng mà yếu ớt. Xuân Lan vừa vào phòng lập tức quỳ một gối xuống, thanh âm nhàn nhạt nhưng kiên định:
“Thuộc hạ thất trách, kính xin chủ tử trách phạt!”
Tiểu Khuynh ngồi bên bàn, nàng vuốt khẽ miệng tách trà, mắt liếc qua vết thương trên người Xuân Lan, nhưng thanh âm vẫn lạnh lẽo như băng:
“Lúc trước ta tin tưởng để cho ngươi đi theo bên cạnh Tiểu Vân, bảo vệ nàng ấy, nhưng lần này... ta không thể không trách phạt ngươi được!”
Thân thể Xuân Lan vẫn thẳng tắp quỳ ở đó, nàng mím môi, vẻ mặt vô cùng kiên định. Lần này không bảo vệ tốt tiểu thư, để tiểu thư gặp phải nguy hiểm đó là lỗi của nàng, nàng tình nguyện chịu phạt cũng không dám một lời oán than. Thanh âm Tiểu Khuynh lại mang theo tiếng thở dài truyền đến:
“Tuy rằng ngươi là thuộc hạ của ta, nhưng mặt khác ngươi cũng là thiếp thân tì nữ của Tiểu Vân, vậy nên với tư cách là một thuộc hạ của Ẩn Long các, ngươi cùng Ngân Kiếm đều bị phạt vào Hắc Lao ba ngày. Còn Tiểu Vân, đợi lúc nàng ấy tỉnh lại, muốn xử trí ngươi như thế nào sẽ tính sau!”
Thanh âm Xuân Lan không chứa một tia do dự vang lên:
“Đa tạ chủ tử thủ hạ lưu tình!”
Phạt vào Hắc Lao ba ngày, đối với lỗi lầm lần này của nàng là quá nhẹ. Hắc Lao tuy rằng rất đáng sợ, nhưng chỉ cần chủ tử không đuổi nàng đi, Xuân Lan đã cảm thấy bản thân thực rất may mắn. Cũng chỉ có ba ngày thôi mà, nàng tin tưởng bản thân tuyệt đối có thể vượt qua!
Đêm. Bên ngoài trời tối đen như mực, gió lớn gào thét rung cây, một cơn bão không báo trước cứ như vậy mà đến. Mưa lớn từng giọt từng giọt rơi trên nền đất, phát ra thanh âm vang dội. Sân trước tiểu viện chìm trong màn mưa trắng xóa, bên trong phòng ánh nến khi sáng khi tỏ, Tiểu Tuyết ôm vai đứng tựa vào cửa, nhìn nước mưa gột trôi nền đất. Bên bàn tròn, Tiểu Khuynh ngồi lật sách, người trên giường vẫn đang an tĩnh nằm, hơi thở đều đều, không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh. Bất chợt, xuyên qua màn mưa, ánh mắt Tiểu Tuyết chạm đến một thân ảnh cao lớn. Người kia đội mưa mà đến, nước mưa xối ướt cả người hắn, vài sợi tóc rơi xuống dán chặt vào vầng trán cao cao, đôi mắt lạnh lùng như phủ một lớp băng nhìn về phía căn phòng của các nàng. Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, hơi sửng sốt nói:
“Là Nhị vương gia...”
Tiểu Khuynh cau mày, giọng nói lãnh đạm:
“Hắn đến làm gì?”
Lúc này, hai mắt Tiểu Tuyết lại bỗng chốc trợn to, nàng không dám tin mở miệng:
“Hắn... hắn quỳ... Tiểu Khuynh, hắn lại quỳ xuống!”
Thân ảnh cao lớn của Hách Liên Ngạo Thiên dần dần khom xuống, cho đến khi hai đầu gối chạm nền đất, sống lưng hắn thẳng tắp, hai mắt lại vẫn gắt gao dõi thẳng vào căn phòng trước mặt. Cho dù nước mưa tạt vào mặt đau buốt, nhưng trên gương mặt hắn lại chẳng mảy may hiện ra chút biểu cảm gì. Tiểu Khuynh cũng theo tầm mắt Tiểu Tuyết nhìn ra, thấy Hách Liên Ngạo Thiên vậy mà lại quỳ trong mưa, trời đất trắng xóa trong màn nước, sống lưng hắn thẳng tắp quỳ ở đó, không chút dao động, nhưng cái loại bi thương kia lại không chút nào che giấu tràn lan khắp nơi. Môi Tiểu Khuynh mấp máy mấy lần, nhưng rốt cuộc cũng không nói cái gì, nàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái, sau đó quay trở lại bên bàn, tiếp tục lật sách, lãnh đạm nói:
“Cứ để hắn quỳ đi!”
Tiểu Tuyết cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu, lại tiếp tục ngắm mưa rơi bên ngoài. Lúc này, người vẫn luôn nằm an tĩnh trên giường, đầu ngón tay lại khẽ khàng giật giật...
Cơn bão đến không báo trước, lại kéo dài đến tận hai ngày vẫn chưa dứt. Mà càng khiến người ta khiếp sợ hơn là, Hách Liên Ngạo Thiên cũng quỳ ở dưới mưa liên tục hai ngày. Tiểu Tuyết buổi sáng nhìn ra ngoài, thấy hắn vẫn quỳ ở đó, đến buổi trưa thậm chí là cả buổi tối, Hách Liên Nhị vương gia vẫn quỳ bên ngoài, hai mắt trừng to muốn rớt luôn tròng. Cái này, thực quá là khủng bố rồi! Không lẽ Hách Liên Ngạo Thiên muốn tự sát? Tiểu Vân hai ngày nay không tỉnh, hắn cũng liền quỳ bên ngoài hai ngày không đi, lẽ nào còn định tiếp tục? Chẳng lẽ Tiểu Vân cả đời không tỉnh, hắn cũng định quỳ cả đời ở bên ngoài hay sao?
Xác thực Hách Liên Ngạo Thiên có suy nghĩ như vậy. Hắn biết đám Tiểu Tuyết nhất định sẽ không cho hắn vào nhìn Tiểu Vân, nhưng hắn lại không cách nào ngồi im một chỗ chờ Tiểu Vân tỉnh dậy, hơn nữa hắn cũng rất sợ, sợ khi Tiểu Vân tỉnh dậy rồi sẽ lại trốn tránh hắn, vậy nên hắn quyết định chạy đến nơi này cố thủ. Chẳng ngại trời mưa khiến cả người hắn ướt sũng, chẳng ngại đến mặt mũi mà quỳ ở nơi này, bởi vì hắn chỉ muốn cho mọi người thấy, cho Tiểu Vân thấy, hắn là thực lòng hối hận, hắn là thực lòng yêu thương nàng. Cho dù Tiểu Vân cả đời này không tỉnh dậy, hắn cũng muốn được ở bên cạnh thủ hộ nàng, bảo vệ nàng, cho đến khi hắn chết!
Tiểu Cẩn không muốn về Vương phủ, Hách Liên Vân Thiên vì vậy cũng không về, 24/7 bám riết lấy nàng không rời nửa bước, nàng đi đâu hắn cũng lẽo đẽo đi theo như một cái đuôi, chọc cho Tiểu Cẩn nhiều lúc bực mình chỉ muốn đấm cho hắn vài phát, nhưng khi nhìn thấy gương mặt cún con lấy lòng của hắn, tức giận nàng chỉ có thể tự mình nuốt vào bụng, hậm hực bỏ đi. Từ sau đêm hôm ấy, Hách Liên Vân Thiên nhạy cảm phát giác ra mối quan hệ giữa bọn họ đã có chút biến chuyển, ít ra Tiểu Cẩn nhìn hắn cũng không bày ra vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt người ngàn dặm như vậy nữa, vậy nên, cho dù nàng có tức giận thì đã sao, chí ít như vậy cũng cho thấy nàng có để ý đến hắn không phải sao?
Rốt cuộc đến ngày thứ ba, không khí trong phủ Thượng thư đã bớt âm u đi, bão đã tan, Tiểu Vân cũng tỉnh dậy. Nàng chớp chớp đôi con ngươi, mờ mịt nhìn một vòng xung quanh, chỉ cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Di, nơi này là chỗ nào a? Bàn ghế xa hoa, phòng ở cổ kính, giường chiếu chăn màn, tấm bình phong cách cửa đều lộ ra hơi thở cổ kính, giống như nàng đã lạc về thời cổ đại vậy! Lạ lùng, không phải nàng đang cùng đám bạn đi cắm trại sao, tại sao khi tỉnh dậy khung cảnh xung quanh lại thay đổi 180° vậy?Là ai đã đưa nàng tới nơi này, có phải nàng bị bắt cóc rồi không? Đám Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn đâu cả rồi? Tiểu Vân chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, nàng đưa tay lên muốn xoa nhẹ thái dương, nhưng ngón tay lại chạm đến một tầng vải băng bó thật dày. Trong đầu bỗng nổ ầm một cái, thân thể Tiểu Vân hơi cứng ngắc, trong đầu nảy ra một cái suy nghĩ hoang đường. Nàng... xuyên không? Chuyện gì đang xảy ra? Lê thân thể yếu ớt đi đến bàn trang điểm, cầm lên chiếc gương đặt trên bàn, nhìn mặt gương bóng loáng, Tiểu Vân lại càng thấy lạ lùng. Làm sao gương ở thời cổ đại làm ra lại đạt đến trình độ như vậy, không phải thời cổ đại đều dùng gương đồng hay sao? Mà nhìn mặt gương này xem, nhẵn thín, bóng loáng, hơn nữa độ phản chiếu không kém gì các tấm gương ở hiện đại. Nhìn gương mặt thiếu nữ ở trong gương, Tiểu Vân thầm thở phào. Hoàn hảo, thân thể này lại có gương mặt giống nàng như đúc, hơn nữa ngoại trừ trang phục trên người ra, đặc điểm thân thể này đều không khác nàng trước kia một chút nào, ngay cả vết bớt hình cánh bướm trên vai trái cũng y đúc! Xem ra, người xuyên không cũng là dựa vào đặc điểm mà xuyên đấy!
Lúc này Tiểu Vân còn đang mải xem xét bài trí trong phòng này, thầm cảm thán cái người nàng nhập vào này cũng lại có gu thẩm mĩ giống hệt nàng, hơn nữa không hiểu sao, căn phòng này khiến nàng xa lạ, nhưng trong đó lại dường như có chút quen thuộc. Bất chợt, cửa phòng bị người đẩy ra, một thân ảnh bước vào. Nhìn gương mặt người tới vô cùng quen thuộc, thân mình Tiểu Vân chấn động. Tiểu Tuyết vừa vào phòng, định bụng đi xem tình huống Tiểu Vân thế nào, lại không nghĩ tới Tiểu Vân đã tỉnh lại rồi! Nàng chạy nhanh tới, dang hai tay ôm chặt lấy Tiểu Vân, vui vẻ reo lên:
“Ôi, Tiểu Vân yêu quý, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại rồi! Ta vui quá!”
Tiểu Vân từ khi Tiểu Tuyết bước vào đã sớm ngốc lăng, trong lòng nàng tự hỏi, trên đời thật sự có trùng hợp hay sao? Nếu không, tại sao người trước mắt này lại giống hảo bằng hữu ở kiếp trước của nàng đến thế? Ngay cả cách nói chuyện, giọng điệu cũng đều không chút khác biệt. Tiểu Tuyết thấy Tiểu Vân không có phản ứng gì cả, trong lòng cảm thấy lạ, nàng buông Tiểu Vân ra, lại không nghĩ tới nhìn thấy gương mặt Tiểu Vân ngốc lăng, giống như rất xa lạ. Nàng khó hiểu áp tay lên trán Tiểu Vân, vừa lẩm bẩm tự hỏi:
“Không lẽ ngủ mê hai ngày đầu óc liền có vấn đề rồi? Như thế nào cảm thấy sau khi Tiểu Vân tỉnh dậy trí thông minh liền tụt dốc a?”
Tiểu Vân nghe nàng tự lẩm bẩm vậy, nàng gạt cái tay của Tiểu Tuyết ra, vừa bực vừa buồn cười:
“Nói bậy nào!”
Tiểu Tuyết thấy nàng phản ứng vậy, cho là mình nghĩ nhiều, liền tươi cười híp mắt lôi kéo tay nàng đến bên giường, nói:
“Nào, nào, lại đây để ta khám lại cho ngươi nào!”
Tiểu Vân im lặng để nàng kéo đi, trong lòng nghi vấn càng lớn. Người trước mắt lại cũng biết y thuật giống Tiểu Tuyết, sự trùng hợp này khiến nàng càng lúc càng hoang mang. Tiểu Tuyết đặt Tiểu Khuynh ngồi xuống giường, sau đó lôi đồ nghề ra. Trông thấy những thứ mà Tiểu Tuyết lôi ra, rốt cuộc Tiểu Vân đã không thể nhịn được nữa, nàng vội bắt lấy tay Tiểu Tuyết, cẩn thận nhìn vẻ mặt nàng, hỏi:
“Ngươi... là Tiểu Tuyết?”
Tiểu Tuyết thấy nàng hỏi vậy, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đáp:
“Đúng vậy, ta là Tiểu Tuyết, sao ngươi lại hỏi vậy?”
Trong lòng dâng lên một hồi hi vọng, Tiểu Vân hồi hộp mở miệng:
“Vậy... chúng ta đến từ đâu? Ý ta là... chúng ta sinh ra ở nơi nào??”
Tiểu Tuyết nheo mắt, chăm chú quan sát Tiểu Vân, ngay khi Tiểu Vân đang suy nghĩ liệu có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không, Tiểu Tuyết chợt cười nói:
“Chúng ta sao? Thế kỉ 21, Bắc Kinh, Trung hoa dân quốc!”
Thân mình Tiểu Vân chấn động, nàng ngồi thừ người ra một lúc, đột nhiên, Tiểu Vân nhào lên, ôm chặt lấy cổ Tiểu Tuyết, khóc rống. Tiểu Tuyết bị hành động này của nàng hù sợ, sức lực của Tiểu Vân khiến nàng phải lui về sau hai bước mới đứng vững. Nghe tiếng Tiểu Vân khóc, Tiểu Tuyết lo lắng có phải nàng bị làm sao không, lại nghe thanh âm Tiểu Vân nức nở truyền đến:
“Hu hu, Tiểu Tuyết, thật đúng là ngươi rồi, Tiểu Tuyết, ta còn tưởng bản thân chỉ có một mình ở nơi này chứ, hu hu, may mà có ngươi...”
Tiểu Tuyết đối lời nói của Tiểu Vân là thập phần khó hiểu, nàng ấy đang nói cái gì vậy a? Cái gì mà chỉ có một mình? Này, không phải là... Tiểu Tuyết chợt nhớ ra cái gì đó, hai mắt nàng mở to, vội vã nắm vai Tiểu Vân kéo ra, hỏi:
“Tiểu Vân, ngươi nói chỉ có một mình là có ý gì?”
Tiểu Vân hít hít mũi, khó hiểu nhìn nàng:
“Thì chính là một mình đó! Ta đang nghĩ lẽ nào bản thân mình xuyên đến nơi này lẻ loi một mình, không nghĩ tới ngươi cũng giống ta cùng xuyên qua... Chỉ tiếc là không biết hai người Tiểu Khuynh, Tiểu Cẩn thế nào, có cùng xuyên đến nơi này như chúng ta hay không...”
Nói đến đây, thanh âm của nàng lại nghẹn ngào. Tiểu Tuyết cả người chấn động đứng im tại chỗ, hai mắt gắt gao nhìn Tiểu Vân. Sẽ không phải giống như nàng nghĩ chứ? Chẳng lẽ lại diễn cái cảnh trong phim truyền hình đó sao? Nữ chính ngã xe ngựa đập đầu vào đá xong khi tỉnh dậy liền quên sạch tất cả mọi thứ? Lẽ nào triệu chứng của Tiểu Vân cũng như vậy? Nghĩ vậy, Tiểu Tuyết cẩn thận ôm vai Tiểu Vân, nhìn vào mắt Tiểu Vân, nàng nói:
“Tiểu Vân, ở nơi này ngoài chúng ta còn có cả Tiểu Khuynh, Tiểu Cẩn nữa,...”
Không để Tiểu Tuyết nói hết, hai mắt Tiểu Vân đã lập tức sáng lên:
“Thật sao? Vậy họ đâu? Tiểu Khuynh cùng Tiểu Cẩn đi đâu rồi?”
Vừa nói, nàng vừa ngó nghiêng xung quanh. Tiểu Tuyết chăm chú quan sát Tiểu Vân, trong đôi mắt nàng ấy hoàn toàn trong vắt, không một tia tạp chất, oán hận hay bi thương nào. Nàng ấy thật sự quên hết rồi? Nghĩ đến điểm này, nội tâm Tiểu Tuyết căng lên một chút, nhưng rồi lập tức thả lỏng. Nếu là thật sự quên, như vậy cũng tốt, kí ức trước kia thật sự đau khổ, nàng ấy quên hết rồi có khi lại là giải thoát. Chỉ là, không hiểu sao trong lòng Tiểu Tuyết sinh ra chút bi ai thay Hách Liên Ngạo Thiên. Ngay khi hắn nhận ra Tiểu Vân quan trọng đến nhường nào trong sinh mệnh của mình, nàng lại quên hết tất cả mọi thứ về hắn. Nhân sinh trên đời, còn gì đau đớn hơn là bị người mình yêu nhất lãng quên?
Để Tiểu Vân ngồi trên giường, Tiểu Tuyết quyết định không nói ra chuyện trước kia với nàng, mà Tiểu Vân cũng rất phối hợp để Tiểu Tuyết giúp nàng thay thuốc. Tiểu Tuyết nói rằng khi bọn họ đi cắm trại thì xuyên qua nơi này, cũng đã được bốn năm rồi, thân xác này cũng là của chính bọn họ, ngay cả đồ đạc hiện đại cũng đã đem đến nơi này một ít. Điều này giải thích tại sao thân thể này lại giống nàng đến như vậy, nhưng còn vết thương ở trên đầu, Tiểu Tuyết chỉ nói rằng nàng không cẩn thận bị ngã, đầu đập vào đá nên mới có vết thương như vậy. Mặc dù lời giải thích này của Tiểu Tuyết không chút sơ hở, nhưng không hiểu sao, Tiểu Vân lại có cảm giác Tiểu Tuyết vẫn còn điều gì đó giấu nàng.
Buổi chiều hai người Tiểu Khuynh cùng Tiểu Cẩn đến thăm nàng, Tiểu Tuyết lập tức lôi kéo hai người đến một góc, nhỏ giọng nói ra bệnh tình của Tiểu Vân lúc này. Nghe xong, hai người Tiểu Khuynh đều khó tin hỏi lại:
“Mất trí nhớ?”
Tiểu Cẩn nhìn Tiểu Vân đang ngồi bên giường xem xét đống đồ mình mang đến, lẩm bẩm:
“Tình huống cẩu huyết như vậy mà cũng xảy ra hay sao?”
Tiểu Khuynh lại vuốt cằm, ngẫm nghĩ nói:
“Có lẽ nào là nàng giả bộ không? Quên đi tất cả, làm lại từ đầu?”
Cách nghĩ này cũng không sai, chuyện lúc trước đối với Tiểu Vân mà nói là tổn thương vô cùng sâu sắc, nàng ấy lựa chọn giả vờ mất trí nhớ, quyết định quên đi tất cả mọi người để bắt đầu cuộc sống lại từ đầu cũng không quá khó hiểu. Nhưng Tiểu Tuyết lại lắc đầu nói:
“Ta không nghĩ vậy. Tiểu Vân tuy kiếp trước là diễn viên, nhưng trên một số phương diện nàng ấy cũng không thể che giấu chính mình được. Hơn nữa, trải qua lần va đập này, có thể đầu của Tiểu Vân bị chấn thương nặng, máu tụ trong đầu khiến nàng ấy quên đi một số chuyện. Còn về việc nàng ấy quên đi toàn bộ chuyện xảy ra ở nơi này, ta cho rằng đây là triệu chứng mất trí nhớ có chọn lọc!”
Nghe Tiểu Tuyết giải thích cặn kẽ, hai người Tiểu Khuynh cũng bớt lo hơn. Chỉ cần Tiểu Vân không quên mất bọn họ, vậy thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng lại nghĩ đến chuyện gì, chân mày Tiểu Cẩn bất giác cau lại:
“Nhưng còn Hách Liên Ngạo Thiên thì làm thế nào bây giờ? Hắn cũng đã quỳ bên ngoài hai ngày rồi! Bây giờ Tiểu Vân đã tỉnh lại, sớm muộn gì hai người họ cũng đụng mặt nhau, với lại, chúng ta cũng đâu thể cấm túc nàng ở trong phòng mãi mãi được?”
Vấn đề này, ngay chính Tiểu Khuynh cũng cảm thấy vô cùng rối rắm. Bây giờ Tiểu Vân đã quên hết rồi, Hách Liên Ngạo Thiên chắc chắn sẽ không buông tha, nàng có nên để hai người họ giáp mặt hay không? Nhưng nói gì thì nói, Hách Liên Ngạo Thiên cứ quỳ bên ngoài như vậy, thế nào cũng không tốt, vạn nhất Tiểu Vân nhìn thấy, các nàng phải giải thích với nàng ấy như thế nào?
Hách Liên Ngạo Thiên quỳ ở bên ngoài tiểu viện của Tiểu Vân đã hai ngày nay, không ăn một hạt cơm uống một ngụm nước nào vào bụng, lại thêm phải dầm mưa suốt đêm, thể lực vốn đã sớm cạn kiệt, gương mặt tuấn dật của hắn trắng bệch, trong người lúc nóng lúc lạnh, nhưng hắn cắn chặt răng, kiên quyết không để bản thân ngã xuống. Hắn còn chưa nhìn thấy Tiểu Vân khỏe mạnh đứng trước mặt hắn, sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ?
Vô Niệm đứng ở cách đó không xa, chủ nhân hắn quỳ dưới mưa hai ngày, hắn cũng thủ hộ ở đây hai ngày. Nhìn chủ tử vốn lạnh lùng vì yêu mà tự đày dọa bản thân mình như vậy, trong lòng hắn chỉ đành bất đắc dĩ than thầm. Tình, rốt cuộc là thứ gì, lại có thể khiến con người ta đau thương bất lực đến vậy? Lẽ nào chỉ có dùng đau đớn đổi lấy, mới có thể đem tình yêu đích thực về bên mình hay sao?
Sắc trời rất nhanh đã tối xuống, cơn mưa đã ngừng từ sáng lại bắt đầu rả rích. Từng hạt mưa nhỏ vụn rơi trên áo hắn, sống lưng Hách Liên Ngạo Thiên lạnh run. Cánh cửa vẫn luôn đóng trước mặt đột nhiên khẽ mở ra, trong màn mưa rơi nhỏ nhặt, hắn chợt nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé quen thuộc bước ra. Nàng đứng ở cửa, trên người là một tầng áo đơn mỏng manh, nàng không thấy lạnh sao? Thân thể nàng yếu ớt như vậy, nếu như lại đổ bệnh thì làm sao bây giờ? Hai chân Hách Liên Ngạo Thiên đã sớm tê cóng, hắn gắng gượng đứng lên, mấy lần suýt ngã xuống nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể mình, hướng về phía trước bước từng bước, dùng hết sức lực hắn có lúc này để bước về phía người con gái hắn yêu.
Tiểu Vân vốn định ra ngoài hóng gió một chút, không nghĩ tới lại nhìn thấy một nam tử đang quỳ trước sân viện của mình. Từ xa nhìn thấy nam tử này, trong đầu nàng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không tài nào nhớ ra bản thân đã gặp hắn hay chưa? Nhìn bên ngoài trời bắt đầu mưa, Tiểu Vân định bụng vào phòng lấy ô để đi xem xem nam tử kia rốt cuộc là ai. Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người, khóe mắt lại liếc thấy nam tử kia gượng đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía nàng. Trong lồng ngực chợt dâng lên một cỗ cảm xúc khác lạ, cơ thể Tiểu Vân hơi run rẩy. Từ từ, nam tử kia bước về phía nàng, cho đến khi nàng đã nhìn rõ gương mặt của hắn. Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng đôi tròng mắt đen pha ánh xanh lam kia lại chất chứa vô số nhu tình dịu dàng nhìn nàng, khiến trái tim trong ngực Tiểu Vân bất chợt nhảy lên. Cảm giác này khiến nàng hơi bất an, trong tiềm thức lại cảm thấy hoảng sợ, hai chân cũng vô thức mà lùi về sau, nhưng lúc này, nam tử kia lại bắt đầu cởi áo choàng của mình ra. Hành động của hắn dọa Tiểu Vân hốt hoảng, nàng hấp tấp muốn lui lại, nhưng bỗng một vật ẩm ướt lạnh lẽo phủ lên người nàng, khiến động tác của Tiểu Vân dừng khựng lại. Nàng hơi ngước lên nhìn, nam nhân nàng không hề quen biết này lại cởi áo khoác của hắn phủ lên người nàng! Mặc dù chiếc áo vì dính mưa mà ướt sũng, nhưng hành động của hắn không hiểu sao lại khiến trong lòng nàng ấm áp. Tiểu Vân vốn định mở miệng hỏi hắn là ai, trước mắt nàng liền nhoáng lên, một cái bóng cao lớn đổ ập lên người nàng. Thân thể nam tử xa lạ dán lên người nàng, Tiểu Vân vừa vươn tay ra đỡ hắn, lúc này mới phát hiện cả người hắn nóng hừng hực như lò lửa, hiển nhiên do đã dầm mưa mà bị cảm lạnh. Trong lòng thầm mắng hắn ngu ngốc, nhưng Tiểu Vân lại không nỡ bỏ mặc một người bị ốm nặng như vậy. Vì thế, nàng đành thở dài, dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ, khiêng cái nam nhân cao lớn hơn nàng rất nhiều này vào phòng. Thật vất vả mới đặt hắn nằm lên giường được, Tiểu Vân tháo giày giúp hắn, toàn thân trên dưới của hắn đã ướt đẫm, phải cởi hết quần áo ra mới được. Nhưng dù Tiểu Vân có là nữ tử hiện đại đi nữa thì nàng cũng là một cô gái rất truyền thống, việc thoát quần áo nam nhân này nàng không làm được! Trong lòng một hồi rối như tơ vò, Tiểu Vân đi vòng vòng ở trong phòng như con ruồi mất đầu bay loạn, lúc này lại nghe thấy nam nhân ở trên giường khẽ rên lên một tiếng, Tiểu Vân xoay người nhìn lại, gương mặt hắn đỏ bừng như có lửa, hơi thở nặng nhọc yếu ớt. Nghĩ nghĩ một hồi, nàng quyết định trước hết đi tìm nước và khăn sạch để hạ sốt cho hắn đã. Khi Tiểu Vân đi rồi, trong phòng đột nhiên không tiếng động xuất hiện thêm một thân ảnh. Người này nhanh chóng thoát đi quần áo ướt của Hách Liên Ngạo Thiên, lại đem y phục khô sạch sẽ để bên giường, sau đó liền lắc mình ly khai.
Chưa tới vài phút sau Tiểu Vân đã trở lại, nàng đặt thau nước bên giường, liếc mắt nhìn đến y phục gấp gọn gàng để ở bên giường, chân mày nàng hơi cau lại. Có người đã vào phòng nàng sao? Người này tốt hay xấu, hắn đem y phục nam tử này tới, là người quen biết với nam nhân đang nằm trên giường kia sao? Lại liếc mắt đến đống quần áo ướt để dưới chân giường, trong lòng Tiểu Vân đã hiểu ra. Xem ra vẫn luôn có người theo dõi nàng, mà người này, tuyệt đối có quen biết với nam nhân kia, có khả năng là thị vệ thiếp thân. Hắn ở góc tối thấy nàng không thể thoát áo nam nhân kia được nên nhân lúc nàng vắng mặt trộm vào giúp đỡ một chút. Nếu như vậy, hắn nhất định có khả năng vẫn đang núp ở đâu đó. Tiểu Vân nhìn quanh một lượt, đột nhiên nàng mở miệng:
“Ta biết ngươi vẫn đang núp ở đâu đây. Ngươi là người quen của hắn sao? Vậy ngươi có thể giúp ta thông báo với người nhà hắn hay không? Hắn bị sốt cao như vậy, lại cả đêm không về, chắc chắn sẽ khiến người thân lo lắng, ngươi có thể phiền toái giúp ta lần này hay không?”
Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng phát ra tiếng. Tiểu Vân có chút mất hứng. Ý gì đây, nàng hảo tâm nhờ giúp đỡ một chút thôi mà cũng không được à? Nếu như không muốn giúp thì cũng có thể nói một tiếng mà? Im lặng như vậy là có ý gì đây?
Thật lâu sau cũng không nghe thấy có tiếng đáp lại, Tiểu Vân ở trong lòng mắng thầm cái kẻ vô lương tâm kia, bản thân lại hậm hực đi về phía giường, quyết định hy sinh giấc ngủ để cứu người vậy. Nàng bắt đầu giặt khăn, cẩn thận đắp lên trán hắn để hạ sốt, sau đó lại lôi hết chăn trong tủ ra đắp lên người hắn, bản thân lại kê cái ghế bên giường, ngồi trông hắn cả đêm. Khi Tiểu Vân có chút mệt mỏi gà gật, bất ngờ lại nghe thấy nam tử đang trong cơn sốt mà mê sảng. Chân mày hắn cau chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Đừng bỏ ta... đừng rời bỏ ta.... Vân nhi... Đừng bỏ ta...”
Giọng của hắn rất nhỏ, rất yếu ớt, chẳng hiểu sao khiến mũi nàng có chút chua xót. Nàng cho rằng đây chỉ là phản ứng cảm động bình thường khi chứng kiến một nam tử vì tình mà đau khổ như vậy. Đều nói nam nhân không dễ rơi lệ, nhưng nàng lại nhìn thấy rõ ràng giọt nước trượt xuống từ khóe mắt hắn. Người nữ tử tên Vân nhi kia, hắn hẳn là rất yêu nàng ta đi? Một nam nhân si tình như vậy, haizzz, khiến Tiểu Vân cũng có chút thương cảm! Nàng vươn tay, nhẹ nhàng lấy đi chiếc khăn đã thấm lạnh trên trán hắn, giặt lại một lần rồi lại đặt về chỗ cũ. Nhưng khi Tiểu Vân định thu tay lại, tay của nàng đột nhiên bị người nắm lấy. Nhiệt độ nóng bỏng truyền qua da thịt khiến Tiểu Vân giật mình, nàng vội vã muốn rút tay lại, nhưng người kia lại nắm rất chặt, kiên quyết không chịu buông, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
“Nàng đừng đi... Vân nhi.... ta xin nàng.... đừng đi... ta biết sai rồi.... xin nàng...”
Chân mày Tiểu Vân từ cau chặt dần dần giãn ra, nàng nhìn gương mặt nam nhân mặc dù hôn mê vẫn toát ra vẻ đau khổ, im lặng buông tiếng thở dài. Thôi vậy, nàng làm người tốt một lần, như vậy chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Tiểu Vân thôi không giãy dụa nữa, chấp nhận để cho hắn nắm tay nàng, bàn tay hai người gắt gao đan vào nhau, dần dần, gương mặt nam nhân không còn cau chặt lại khổ sở nữa, bên môi hắn dường như đang mỉm cười, thỏa mãn đi sâu vào giấc ngủ...