“Nhị đệ, Tam đệ, đối với tin đồn gần đây ở trong thành, mọi người tính sao đây?” Hách Liên Minh Thiên chơi đùa với cái nắp chén trà, thanh âm trêu chọc hỏi.
Mặc dù đã qua hai năm, nhưng ba người bọn họ vẫn như vậy, chỉ là nơi đáy mắt Hách Liên Ngạo Thiên lại thêm một tầng băng lạnh lẽo, còn Hách Liên Phách Thiên, thời gian chỉ khiến hắn càng thêm thành thục, khí chất lạnh lùng trên người cùng vẻ ngoài tuấn mĩ luôn khiến hắn nằm trong tầm ngắm của thiếu nữ toàn kinh thành. Hai năm nay, mặc dù Hiên Viên Tình Nhi và Mộ Dung Y Y luôn tìm mọi cách để lấy lòng cùng tiếp cận hai người họ, nhưng vẫn như cũ dậm chân tại chỗ. Nạp Lan Dung Tuyết cũng vài lần đến làm quen với Hách Liên Chấn Thiên, nhưng hắn lại chẳng thèm liếc nhìn nàng ta một cái. Tức khí, nàng ta đã đến gặp Hách Liên Minh Thiên để lấy lại đạo mật chỉ kia, cũng nói rõ, lần yến tiệc sắp tới người Bách đảo tới, nàng ta sẽ hủy hôn và trở về Bách đảo. Đông Phương Linh là ngoại lệ duy nhất. Nàng ta ngày ngày ở trong cung, cũng không đi tìm Ngũ vương gia, đối với tin đồn Ngũ vương gia đang không ngừng tìm kiếm một nữ tử cũng dửng dưng như không. Hoàng đế Hách Liên thấy vậy chỉ cảm thán, xem ra lại sắp có một mối hôn sự nữa bị phá bỏ.
Thái hậu trong hai năm liên tục thúc giục bọn họ thú chính phi, nhưng bốn người lại coi như không nghe thấy. Hách Liên Minh Thiên còn đang ở trên con đường truy thê đầy gian khổ, tiến triển tốt nhất là Tiêu Khuynh Thành đã cho phép hắn ở lại điện Minh Tín, chỉ là hắn phải ngủ ở phòng khách thôi.
“Bọn chúng thích đồn đãi cái gì, ta không quan tâm!” Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng mở miệng.
“Cứ để đó, sớm muộn gì cũng sẽ có người giúp ta dọn sạch đống tin đồn này!” Không biết Hách Liên Phách Thiên nghĩ gì, khóe miệng hắn hơi cong cong, có vẻ rất thích thú.
Hách Liên Minh Thiên bất chợt ngồi thẳng dậy, phượng mâu chợt trở nên sắc bén:
“Được rồi, Tam đệ, Nhị đệ, dẹp đống tin đồn của các đệ sang một bên. Ngày hôm qua Lý Kế Châu trình báo lên, tố cáo Hình bộ thượng thư Thẩm Tu Vân ăn hối lộ của quan viên, xét xử không thành thật, còn lạm dụng tư hình, không tra rõ trắng đen mà thẳng tay hạ sát mười mấy nhân mạng Lâm gia, đám quan viên kia đang yêu cầu trẫm phế chức của Thẩm Tu Vân để cho người có năng lực khác lên thay. Không biết các đệ có ý kiến gì không?”
Nhị vương gia đầu không ngẩng lên, ung dung bình thản nói:
“Thẩm Tu Vân đã quen thói ăn hối lộ, hơn nữa, lão già đó còn là một trong những bè phái của Thừa tướng, bây giờ lại rộ lên chuyện này, thực là một thời cơ tốt để phế lão ta. Bất quá, vẫn lên tra tìm một số chứng cứ thật xác thực, để lão già đó không còn gì để nói!”
Hách Liên Minh Thiên gật đầu:
“Trẫm cũng nghĩ vậy! Được rồi, Nhị đệ, chuyện của Thẩm Tu Vân , trẫm giao cho đệ toàn quyền xử lí! Còn lại Tam đệ, trẫm cũng có việc cần đệ đi làm đây!”
Hách Liên Phách Thiên lập tức khum tay:
“Thỉnh bệ hạ giao phó!”
“Gần đây ở ngoại vi Vân thành xuất hiện một ổ sơn tặc, phàm là thương nhân đi qua đều bị chúng đánh cướp, người đều bị chúng giết, tấu sơ đã gửi lên triều đình, Tam đệ, chuyến này đệ đi đi!”
Hách Liên Phách Thiên không chút do dự liền đáp:
“Thần tuân chỉ!”
Lúc này ở Vân thành, Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết đang ngồi cùng Hạ nhị lão gia thương lượng chuyện chính sự. Hạ nhị lão gia vốn là tri phủ đại nhân, có một phủ đệ riêng ở bên ngoài, tương đối to lớn sang trọng, người làm cũng rất nhiều. Bình thường nếu không phải ở nhà lớn Hạ gia có sự kiện gì quan trọng, đám Tiểu Khuynh đều ở tại phủ đệ này. Các nàng ở bên ngoài xây dựng thế lực, Ẩn Long các địa bàn rất rộng. Sản nghiệp bí mật của các nàng không biết lớn hơn Hạ gia bao nhiêu lần, vô cùng phong phú và đa dạng. Bốn người chia nhau ra quản lí các sản nghiệp đó, quản sự phía dưới cũng tùy theo và đặt họ theo họ của các nàng. Ví dụ như sản nghiệp do Tiểu Khuynh quản thì quản sự và các thuộc hạ đắc lực bên dưới đều theo họ Nhan, những người khác cũng tùy theo như vậy. Gần đây các nàng đang có ý định mở rộng sản nghiệp ở kinh thành Hách Liên, lâu nay vì phải trốn tránh nên các nàng cố ý cắt đứt mọi mối quan hệ ở Nhâm thành, đến lúc này thì đã không cần nữa. Hai năm, là một thời gian đủ dài, đã đến lúc các nàng xuất đầu lộ diện rồi!
Đối với chuyện sơn tặc, Vân thành thời gian này đều lâm vào bất ổn, người dân hoang mang bất an. Trước đây ở Vân thành có rất nhiều thương nhân ra vào, buôn bán vô cùng thịnh vượng, đến bây giờ, vì ảnh hưởng của sơn tặc, đã chẳng còn bao nhiêu nữa. Đối với chuyện này, Tiểu Tuyết chính là hận đến nghiến răng. Nàng căm hận nhất là có những kẻ can dự vào chuyện kiếm tiền của nàng, ngăn cản ước mơ trở thành tiểu phú bà của nàng. Vậy nên đối với mối phiền não của Hạ nhị lão gia, hai người Tiểu Khuynh cũng là đề xuất hỗ trợ. Hạ nhị lão gia biết hai người nghĩa nữ này của mình thủ đoạn cao thâm, thông minh có thừa, nỗi lo ngại trong lòng cũng bớt đi phần nào.
Hạ nhị lão gia trước đem sự việc cùng tình trạng hiện tại nhất thanh nhị sở nói rõ cho hai người biết, sau đó là ngồi nhìn khuôn mặt cả hai nghĩa nữ đều lâm vào trầm tư. Hồi lâu sau, Tiểu Khuynh mới mở miệng:
“Đám sơn tặc này, chỉ mới xuất hiện không quá hai tháng mà đã khiến cho mạch buôn bán của Vân thành này hỗn loạn, ta không nghĩ bọn chúng chỉ là một ổ sơn tặc bình thường!”
Tiểu Tuyết mỉm cười nhìn Hạ lão gia:
“Nghĩa phụ, người nghĩ thế nào?”
Hạ nhị lão gia đáy mắt thoáng qua tia sáng, cũng gật đầu nói:
“Ta nghĩ ý kiến của Đại nữ nhi cũng không phải không có căn cứ. Vân thành từ trước tới nay luôn là địa phương yên bình nhất, bao nhiêu năm qua chưa từng nghe tới chuyện sơn tặc cướp bóc, đột nhiên lại xuất hiện, không khỏi cũng quá kì quái!”
Tiểu Tuyết liền tiếp lời:
“Chưa nói tới, đám sơn tặc này thực lực cũng không tầm thường. Tối hôm qua ta đã tới y quán xem xét thương thế của những nạn nhân được đưa về, phát hiện thủ pháp ra tay vô cùng sắc bén, đều là một kích giết chết, thẳng vào chỗ hiểm. Hơn nữa, thứ vũ khí gây ra những vết thương này, không phải đao hay kiếm bình thường, mà là một vật tựa như... móng vuốt!”
Chân mày Tiểu Khuynh hơi nhíu lại, sắc mặt Hạ nhị lão gia tối sầm. Nàng nhác thấy vẻ mặt này của ông, đoán là có chuyện, bèn hỏi:
“Nghĩa phụ, có vấn đề gì sao?”
Hạ nhị lão gia thở dài, bỗng hỏi:
“Không biết các con đã từng nghe đến cái tên “Khúc Quỷ” hay chưa?”
Tiểu Khuynh lập tức nhíu mi:
“Khúc Quỷ?”
Hạ nhị lão gia gật đầu, nói:
“Là một Tà tôn trong giang hồ. Hắn xuất thần nhập hóa, giang hồ đồng đạo không ai từng biết mặt, mà họa chăng, người từng nhìn thấy hắn, đều không có ai sống sót. Người người đều biết Khúc Quỷ tính tình lãnh khốc, tàn nhẫn thiết huyết, võ công lại vô cùng biến thái. Nghe nói hắn luyện một môn Tà công, hàng tháng đều phải luyện chế Quỷ đan để duy trì. Quỷ đan này tà ác ở chỗ, chính là dùng máu tươi của xử nữ, ngâm cùng nước thuốc sau bảy bảy bốn mươi chín ngày thì dùng lò luyện đan, đem xương cốt xử nữ thiêu trong hỏa lò, lại hòa cùng với máu tươi, luyện đủ chín chín tám mốt ngày sau sẽ cho ra Quỷ đan. Trên giang hồ lúc đó, người người nghe tên Khúc Quỷ đều sợ mất mật, hơn nữa không có ai dám đứng lên diệt trừ hắn! Nhưng không biết là tại sao, hai mươi năm trước Khúc Quỷ lại đột nhiên mất tích, có người nói hắn đã chết, lại có người nói hắn đã quy ẩn, tóm lại không người nào biết tung tích Khúc Quỷ ở nơi nào....”
Kể đến đây, Hạ nhị lão gia chợt thở dài. Tiểu Tuyết ẩn ẩn nghe ra trong chuyện này có ẩn tình, vội vàng hỏi:
“Nghĩa phụ, ý của người lẽ nào...”
Hạ nhị lão gia nhẹ gật đầu, Tiểu Tuyết không hiểu nhíu mày:
“Không phải nói hắn đã biến mất rồi sao, làm sao chuyện này lại liên quan đến Khúc Quỷ được?”
Tiểu Khuynh im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng:
“Là những vết thương kia. Sử dụng vũ khí là móng vuốt, đó là thủ pháp giết người ưa thích của Khúc Quỷ! Tiểu Tuyết, có phải những vết thương đó đều nhằm vào gáy và khiến vùng sau đầu của nạn nhân bị rách toạc không?”
Tiểu Tuyết nhún vai:
“Ừm, còn lòi cả não ra cơ!”
“...” Hạ nhị lão gia không thể không bội phục cách nói chuyện của hai người. Bình thường giống như cái họ đang nói đến là thời tiết của ngày hôm nay vậy.
Tiểu Khuynh hơi mỉm cười bí hiểm:
“Ta có cảm giác chuyện này có chút gì đó dính dáng đến Đông Liêu quốc!”
Sắc mặt hai người còn lại đều là sửng sốt. Nàng không để ý đến họ, nói tiếp:
“Cách đây không lâu, Thái tử Đông Liêu quốc cải trang tiến vào Nhâm thành. Hơn nữa, chỉ trong vài tháng tới, người Bách đảo cũng sẽ đến đây! Trùng hợp không?”
Tiểu Tuyết hơi trầm tư nói:
“Trong chuyện này có rất nhiều điểm nghi vấn cần phải tra rõ!”
Liếc mắt nhìn Hạ nhị lão gia, Tiểu Khuynh cười cười hướng Tiểu Tuyết:
“Muốn đi không? Tối nay chúng ta trực tiếp đi thử nghiệm!”
Hạ nhị lão gia lo lắng nhíu mày:
“Ta e là sẽ có nguy hiểm, hai con đi như vậy có an toàn không?”
Tiểu Khuynh nở nụ cười trấn an nhìn ông:
“Nghĩa phụ, người không cần quá lo lắng. Tụi con tự biết được phải bảo vệ bản thân mình!”
Hạ nhị lão gia trong mắt vẫn có chút bất an, nhưng không thể xoay chuyển quyết định của hai người, chỉ đành phải gật đầu đồng ý. Chờ thân ảnh hai người đi khuất, Hạ nhị lão gia tựa đầu vào tay, thở dài. Lúc này, có một thị vệ chạy vào, bẩm báo:
“Hồi đại nhân, thành chủ cho người đến thông báo, ít ngày nữa Tam vương gia sẽ từ kinh thành hồi giá đến đây! Thành chủ yêu cầu đại nhân chuẩn bị yến tiệc mừng Vương gia!”
Phất phất tay cho thị vệ ra ngoài, chân mày Hạ nhị lão gia liền nhăn lại. Tam vương gia lần này tự mình xuất chinh, xem ra là muốn đến dẹp loạn. Nhưng nếu theo như lời của hai nữ nhi, sự việc có vẻ không hề đơn giản như vậy.
Ban đêm, từ hậu viện phía sau phủ Hạ gia, có hai bóng người hắc y nhanh nhẹn nhảy qua tường bao ra bên ngoài. Đến cạnh bờ sông, đã có hai con ngựa được buộc sẵn ở đó, hai hắc y nhân nhanh chóng leo lên ngựa, hướng cửa thành phóng đi. Đến sát chân thường thành, cả hai nhảy xuống ngựa, hai đôi thủy mâu nhìn nhau, khóe miệng dưới tấm khăn che mặt hơi nhếch lên, thân ảnh hai người trong chớp mắt liền nhoáng lên, bàn chân đạp lên tường thành dựng đứng, giống như đi trên đất bằng, thoải mái mà leo lên. Binh sĩ canh thành hoàn toàn không phát hiện ra hai người, hắc y nhân nhìn nhau, lại theo phương thức cũ từ trên tường thành không tiếng động đi xuống. Chân vừa chạm mặt đất, hai người đã dụng khinh công lao vút về phía trước. Trong bóng đêm thâm u, rừng sâu hun hút tối đen, lại vô cùng thuận lợi để hai người ẩn thân.
Sơn trại được đóng trên ngọn đồi cao, ban đêm ánh lửa bập bùng, mặc dù có rừng cây che phủ nhưng vẫn thấy được loáng thoáng. Hai người Tiểu Khuynh y phục đen tuyền bó sát người, dưới chân khinh công không ngừng nghỉ tiến về phía sơn trại. Hình như ở đây đang mở tiệc, tiếng đàn sáo cười đùa không ngừng truyền ra. Ẩn mình vào một góc, hai người im lặng quan sát. Ngồi ở chủ vị- là một chiếc ghế được bọc bằng da báo, một nam nhân vóc người cường tráng đồ sộ, tay nâng ly rượu, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hắn, nam nhân có bộ mặt dữ tợn này hẳn là trại chủ đi. Ở bên dưới còn có vài người khác cũng đang ngồi uống rượu, nhưng người đáng chú ý nhất, phải là cái nam nhân đang ngồi bên cạnh trại chủ. Hắn toàn thân trên dưới đều bị che kín bởi áo choàng đen, chỉ lộ ra cái miệng cùng một phần cổ. Nhìn hầu kết nhấp nhô Tiểu Khuynh mới đoán hắn là nam nhân. Người này hầu như không nói chuyện, cũng không nhúc nhích gì cả, hoàn toàn im lặng, giống như một pho tượng sống. Trại chủ hình như có vài lần cố bắt chuyện với hắn, nhưng đều bị nam nhân này ngó lơ. Trên mặt trại chủ thoáng qua tức giận, nhưng nam nhân kia chỉ khẽ động tay, vật được che giấu dưới lớp áo choàng hơi lộ ra, nhưng hai người không kịp nhìn thấy gì. Sắc mặt trại chủ thoáng trắng bệch, hắn cắn răng hừ một tiếng, tay cầm ly rượu hướng phía dưới hô lớn:
“Các huynh đệ, đêm nay hãy chơi đùa ăn uống thật thoải mái, đây chính là phần thưởng mà kim chủ ban cho chúng ta, nhất định phải tận hưởng!”
Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết hai mặt nhìn nhau. Kim chủ kia hẳn chính là người đứng sau đám sơn tặc này. Khóe môi Tiểu Khuynh hơi nhếch lên, nàng lặng lẽ ra hiệu cho Tiểu Tuyết, sau đó không tiếng động rời khỏi chỗ nấp. Dụng khinh công nhanh chóng phi thân vào bên trong sơn trại. Cách xa nơi tiệc tùng náo nhiệt kia, bên trong trại là một mảnh tối đen im ắng. Tiểu Khuynh vừa đi vừa quan sát chung quanh, nơi này không tính là rộng, chỉ có lẻ tẻ vài cái lều nhỏ, trong số đó có vài cái lều chứa lương thực đánh cướp được cùng vài nơi chất vũ khí. Nhìn đống vũ khí cùng lương thực ít ỏi, Tiểu Khuynh bất giác nhíu mày nghi hoặc. Theo báo cáo của quan nha, đã có không dưới hai mươi thương đoàn bị đánh cướp, số lượng tuyệt đối không chỉ có ít ỏi thế này. Rốt cuộc trong cái sơn trại này còn có bí mật gì? Hay là... bọn chúng đã giấu tất cả của cải cướp được đi nơi khác? Nhưng trên đường các nàng tới đây cũng đã thám thính qua một vòng xung quanh sơn trại, không thấy có gì bất thường cả. Chân mày Tiểu Khuynh co lại, nàng nhấc chấn muốn rời đi, đột nhiên bên tai lại truyền đến tiếng khóc yếu ớt. Ngưng thần nghe kĩ, quả thực là tiếng khóc của nữ nhân, còn là truyền đến từ một trong số các lều trại kia. Đi theo hướng tiếng khóc phát ra, Tiểu Khuynh đến trước một cái lều trại nhỏ nằm khuất phía trong. Chỉ có nơi này là có ánh sáng. Tiếng khóc dần dần rõ ràng, vô cùng xót xa, khổ sở. Chân mày hơi nhướng lên, nàng lặng lẽ dùng dao rạch một miếng nhỏ trên vải lều, ghé mắt nhìn vào bên trong. Trong lều sáng lên nhờ nhờ bởi ánh nến, có khoảng mười đến mười lăm nữ nhân đang tựa vào nhau. Tiếng khóc kia là từ thiếu nữ mặc váy xanh lam, tóc dài vấn bện nhiều vòng, là một nữ nhân Bắc Hãn. Những nữ nhân trong lều này đều có chung một đặc điểm, gương mặt phờ phạc mất hồn, thân mình gầy yếu. Hạ miếng vải lều xuống, Tiểu Khuynh âm thầm suy nghĩ. Nếu đúng như lời đồn, Khúc Quỷ dùng xử nữ để luyện chế Quỷ đan, vậy thì những nữ nhân trong này sớm hay muộn gì cũng phải chịu chết. Nhưng nếu như vậy, đám người trong sơn trại sẽ phải đối xử tốt hơn với các nàng chứ? Dù sao cũng là nguyên liệu để luyện đan của Khúc Quỷ, nhưng nhìn tình trạng này, chỉ sợ đến tháng sau không biết còn có mấy người sống sót được.
“Uy, tại sao ngươi có đồ ăn mà lại không chia cho bọn ta?” Có tiếng một nữ nhân vang lên. Tiểu Khuynh lai ghé mắt nhìn vào, thấy một cái nữ nhân áo hồng đang hung tợn nhìn một người khác rống lên. Người bị rống kia khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, mặc lam y có vài vết vá, trên tay nàng đang cầm là một miếng lương khô nhỏ bằng nửa bàn tay, vẻ mặt lạnh nhạt đáp:
“Thức ăn là của ta, lý nào lại phải chia cho các ngươi?”
Nữ nhân áo hồng nhìn nàng cười lạnh:
“Cùng rơi vào cảnh ngộ giống nhau, đều là công cụ phát tiết cho đám nam nhân kia thôi, ngươi kiêu ngạo cái gì? Mau đưa miếng lương khô ấy cho ta!”
Nghe nàng nói, nữ nhân Bắc Hãn kia lại rơi lệ, nàng gục đầu vào cánh tay ủy khuất khóc lớn, nữ nhân áo hồng lập tức rống lên:
“Ngươi, câm miệng! Còn khóc nữa, ta sẽ xé nát miệng của ngươi! Để xem đám nam nhân kia có còn mê luyến ngươi nữa không!”
Nữ nhân Bắc Hãn lại vội vàng nín khóc. Nữ nhân mặc lam y vẻ mặt không đổi, nàng ta vẫn ngồi một chỗ gặm lương khô như thường. Hồng y nữ tử thấy nàng ngó lơ mình, tức giận lại xộc lên, nàng ta giật tung miếng lương khô trong tay nàng kia ném xuống đất, lại dùng chân không ngừng dẫm lên, sau đó lừ mắt nhìn nữ tử lam y rồi hung hăng quay đi. Đối với việc này, lam y nữ tử không nói gì, nhưng trong lúc nàng ta quay đi, Tiểu Khuynh lại vô tình thấy được một tia hận ý trong mắt nàng. Dựa vào cuộc nói chuyện của mấy người này, nàng đã đoán ra được bọn họ không phải là thuốc dẫn của Khúc Quỷ, mà chỉ là nữ nhân mua vui cho đám sơn tặc kia. Nhưng Khúc Quỷ không thể nào không có thuốc dẫn. Nếu như vậy, đám nữ nhân còn là xử nữ đã bị buộc đi đâu rồi? Nghi vấn càng tăng lên, Tiểu Khuynh tâm tư rối loạn đứng bên cạnh lều trại. Đúng lúc này, từ trong rừng truyền tới tiếng sáo nhỏ. Tiểu Khuynh mỉm cười, đây là ám hiệu mà chỉ có hai người các nàng mới nghe thấy, xem ra Tiểu Tuyết lại phát hiện được cái gì rồi. Không một tiếng động rời đi, Tiểu Khuynh theo tiếng sáo kia đi tìm Tiểu Tuyết. Ở tại sơn trại, nam nhân mặc áo choàng đang ngồi bỗng nhiên sửng sốt, thân thể hắn hơi hơi nâng lên. Trại chủ ngồi bên cạnh hắn thấy vậy liền hỏi:
“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Nam nhân mặc áo choàng ngưng thần lắng nghe, sau đó hắn lại ngồi tại chỗ, im lặng lắc đầu. Trong mắt trại chủ thoáng qua tia khinh miệt, nhưng khi mắt hắn dời đến thứ đang lấp dưới lớp áo choàng thì ánh mắt liền chuyển thành lo sợ, hắn ngồi im uống rượu, không dám lại nhìn đến nam nhân bên cạnh nữa.
Tiếng sáo hiệu dẫn Tiểu Khuynh quay trở lại bìa rừng, rời xa sơn trại kia. Vừa đến nơi, nàng đã thấy Tiểu Tuyết đang đứng đợi ở đây. Tiểu Tuyết dùng tay ra hiệu cho nàng, hai người lập tức rời đi. Dọc theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo vòng qua các bụi cây tối đen, càng đi càng xuống dốc, đợi đến lúc ngừng lại, Tiểu Khuynh nhận ra các nàng đã xuống núi. Tiểu Tuyết vẫn ở phía trước lao đi, Tiểu Khuynh không hỏi nhiều mà im lặng đi theo nàng. Trong bóng đêm yên tĩnh bất ngờ vang lên tiếng người nói chuyện lao xao, cùng tiếng vật nặng va đập và tiếng đào bới truyền ra. Hai người ngưng thần lắng nghe, tiếng động càng lúc càng rõ. Đến một chỗ khuất tối, Tiểu Tuyết kéo nàng nấp vào, cùng lúc đó, có tiếng sột soạt vang lên, hai nam nhân mặc giáp phục tay cầm giáo đi ngang qua chỗ các nàng. Tiểu Khuynh nheo mắt nhìn kĩ, trong bóng tối cố gắng nhìn rõ hoa văn biểu tượng trên đầu ngọn giáo của hai người kia. Nhưng nàng chỉ mơ hồ nhìn được một biểu tượng những đường xiên đan vào nhau tạo thành một chữ gì đó nhưng không kịp tìm hiểu, hai binh sĩ kia đã đi qua. Vòng qua một con đường khác, hai người đi đến nơi phát ra tiếng động rõ ràng nhất. Đó là một cửa hang cao khoảng ba thước được che bằng vải, bên ngoài chất một đống đá cao ngất, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể phát hiện từ chỗ này ngọn núi đã bị khoét vào bên trong. Đây cũng lại là địa phương có ít người qua lại, rất khó bị phát hiện. Tiểu Khuynh nghe tiếng đào bới cùng tiếng khoan đập từ trong vọng ra, nàng nhíu mày khó hiểu:
“Rốt cuộc bọn chúng đang đào thứ gì ở đây?”
Lúc này hai người đang nằm trên nóc đống đá, được xây dựng như một cánh cửa đá, nếu không phải có cơ quan bí mật nào đó thì quả thật không cách nào mở ra. Tấm vải màu xám che kín toàn bộ cửa hang, tiếng động vẫn ầm ầm dội ra bên ngoài, nghe như người ta đang hì hục đào bới thứ gì đó, tiếng xẻng, quốc bổ vào đá núi phá lệ rõ ràng, còn có cả tiếng người chửi mắng lao xao vọng ra. Có vẻ ở bên trong có rất nhiều người. Lúc này, Tiểu Tuyết đột nhiên thốt lên:
“Tiểu Khuynh này, ngươi có để ý thấy gần đây trong thành có rất nhiều người đột nhiên mất tích không?”
Tiểu Khuynh nhăn mày:
“Ý ngươi là...”
Tiểu Tuyết lại nói:
“Hơn nữa, những đoàn thương nhân bị cướp kia, vài người bị thương được đưa về chữa trị, một số thì chết, nhưng ngươi có nghĩ, nhân số của thương đoàn không chỉ có như vậy không?”
Tiểu Khuynh hơi trầm tư:
“Nếu như số người thực sự của những thương đoàn đó vượt qua số người được đưa về Vân thành chạy chữa cùng an táng, rất có khả năng đám sơn tặc này không chỉ cướp bóc, giết người, mà còn lập kế hoạch bắt cóc nữa...”
Ánh mắt nàng nhìn về phía cửa hang bị che kia chợt lạnh xuống:
“Và những người đã bị bắt cóc đó, đang bị chúng nô dịch tại nơi này. Khả năng cao là trong ngọn Vân Đồ này có cất giấu thứ gì đó mà chúng ta không biết, nhưng đám sơn tặc này lại phát hiện ra, chúng lập trại ở đây, không phải là để cướp của, mà là để cướp người, nhằm tăng thêm nhân công giúp chúng tìm thứ kia...”
Tiểu Tuyết gật đầu, tiếp lời:
“Nhưng không biết chúng đang tìm thứ gì ở đây, nếu như là thứ gây họa cho Hách Liên quốc, ta nghĩ chúng ta phải lập tức diệt trừ!”
Đúng lúc này, cửa hang bị phất lên, hai binh lính vác theo một nam tử đi ra. Khi cửa hang bị vén lên kia, ánh sáng vàng mơ hồ lộ ra khiến hai mắt Tiểu Khuynh cùng Tiểu Tuyết chợt thoáng kinh hãi. Hai binh sĩ vác theo nam nhân mềm oặt người trên vai, một trong hai binh sĩ kia giơ mũi giáo lên gõ gõ vào một chỗ nào đó trên tảng đá lớn ba cái, tảng đá rùng rùng để lộ ra một cái ngách nhỏ, hai người liền vác theo nam nhân kia ra ngoài. Ở trên đỉnh tảng đá, hai người Tiểu Khuynh khẽ than. Trình độ của người cổ đại thật quá cao siêu! Không tiếp tục ở lại, hai người tung mình nhảy xuống, không tiếng động bám theo hai binh sĩ kia. Hai kẻ kia khiêng theo một nam nhân đi thẳng đến bờ sông, một trong hai tên lầm bầm gì đó, sau đó hai người liền không chút lưu tình đem người kia ném thẳng vào dòng nước. Đợi cho hai binh sĩ kia đi khuất, Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết mới từ chỗ nấp đi ra. Tiểu Tuyết nhìn Tiểu Khuynh gật đầu, sau đó không chút do dự nhảy vào trong dòng nước. Cũng may thời gian chưa lâu, nam nhân kia còn chưa bị chìm hẳn, Tiểu Tuyết quơ tay liền túm được búi tóc của hắn rồi lôi lên. Nàng cẩn thận tra xét mạch đập của hắn, phát hiện người này vẫn chưa chết, nhanh chóng tìm một viên thuốc nhét vào miệng hắn, sau đó vận chân khí giúp hắn sưởi ấm. Được một lúc sau, nam nhân kia tỉnh dậy, hắn mơ màng nhìn hai người, run lập cập thốt ra:
“Vàng... vàng....”
Hai người Tiểu Khuynh nhìn nhau, rốt cuộc chứng thực suy nghĩ của mình. Dưới chân ngọn Vân Đồ này, chính là một mỏ vàng lớn. Đám sơn tặc kia nghe lời người khác đóng trại tại nơi này, vừa cướp người, vừa ra sức khai thác.
Nam nhân kia sau khi hồi tỉnh lại một chút lại ngất đi, hai người Tiểu Khuynh quyết định mang hắn về phủ chữa trị. Liếc mắt nhìn cửa hang đá kia một lần nữa, Tiểu Khuynh mới xoay người, nhanh chóng theo chân Tiểu Tuyết trở về.