Minh Tuyết Liên lúc này đã dịch dung thành nha hoàn của Hiên Viên Tình Nhi, nghe nàng ta hỏi vậy, khóe môi Minh Tuyết Liên chợt nhếch lên một nụ cười độc địa, nàng ta trả lời:
“Muốn đối phó với Hạ Tử Khuynh, không thể chỉ sử dụng loại độc dược thông thường. Cơ thể nàng ta, không có loại độc nào có thể xâm nhập!”
Hai mắt Hiên Viên Tình Nhi mở to sững sờ, vô cùng sợ hãi:
“Ngươi nói cái gì? Ngươi đã biết vậy, mà còn...”
Minh Tuyết Liên không để ý vẻ sợ hãi của nàng ta, trong mắt nổi lên nồng đậm hận ý, hai nắm tay nàng ta siết chặt, thanh âm u oán truyền ra:
“Ngươi không cần phải sợ hãi! Trong người ả tiện nhân đó có một bí mật mà không ai biết, và ta, chỉ đang cố gắng để đem bí mật đó phơi bày cho mọi người thấy! Ta không phải hạ độc vào rượu của nàng ta, mà là một thứ...”
Hiên Viên Tình Nhi nhìn nụ cười oán hận ác độc trên gương mặt Minh Tuyết Liên, trong lòng chợt dấy lên một trận hoảng loạn bất an. Chỉ thấy Minh Tuyết Liên hé môi, từ kẽ răng dật ra từng chữ vô cùng hả hê:
“Hắc- Phu- Nhân!”
Trong nháy mắt, giống như có một đạo sấm sét đánh thẳng trên đầu, Hiên Viên Tình Nhi lảo đảo lui lại, có chút sợ hãi nhìn biểu tình vặn vẹo của Minh Tuyết Liên. Hắc phu nhân, tên nghe qua thì có vẻ bình thường, nhưng ít ai biết được, đó là thứ độc dược vô cùng đáng sợ. Thứ độc này không giống như độc dược bình thường, nó là một loại thuốc dẫn, có thể kích thích tất cả các loại độc khác bộc phát một cách nhanh chóng. Đương lúc Hiên Viên Tình Nhi còn đang lâm vào hoảng sợ không cách nào thoát ra, thanh âm Minh Tuyết Liên âm dương quái khí lại truyền đến:
“Trong cơ thể ả tiện nhân kia chứa đến hơn hai trăm loại độc dược, chưa kể nàng ta còn trúng Huyết nhân tâm! Ngươi có thể tưởng tượng được không, một khi tất cả độc dược cùng bùng phát trong cơ thể, đến lúc đó....”
Minh Tuyết Liên không nói tiếp, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để Hiên Viên Tình Nhi hiểu được. Nàng có chút sợ hãi nhìn về phía Tiểu Khuynh, gương mặt tuyệt sắc của nữ nhân kia vẫn luôn tươi cười, từ đầu nàng vẫn luôn ghen tị với bộ dạng đó của Tiểu Khuynh, chỉ là lúc này, nhìn nụ cười xinh đẹp kia, Hiên Viên Tình Nhi chợt có chút bi ai thương cảm. Qua đêm nay, liệu nụ cười đó còn có thể tồn tại hay không?
“Đúng nửa đêm, thời khắc trăng lên cao nhất, Hắc phu nhân sẽ bắt đầu phát huy hiệu lực, hai chúng ta chỉ cần đứng một bên để nhìn là được rồi!”
“Ừ!”
Trên hành lang dài tối tăm, Tiểu Vân không để ý gì cả, chỉ cắm đầu chạy. Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp cùng thanh âm không ngừng hô gọi của nam nhân kia nhưng Tiểu Vân cố gắng không quan tâm đến, nàng bịt chặt hai tai, nhắm chặt mắt chạy nhanh về phía trước. Không cần, nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân kia nữa, như vậy là quá đủ, đã quá đủ rồi! Dưới chân cố gắng tăng nhanh cước bộ, nhưng không biết là do nàng xui xẻo hay quá vội vàng hấp tấp, bàn chân vô ý giẫm phải vạt váy, cả người Tiểu Vân “a” một tiếng liền ngã về phía trước. Mắt thấy khuôn mặt chuẩn bị đáp đất, hai mắt Tiểu Vân nhắm chặt lại, cánh tay không tự giác đưa lên che lại khuôn mặt. Nhưng, cái loại đau đớn như nàng tưởng tượng cũng không có diễn ra, mà trái lại cả người liền bị một vòng ôm ấm áp bao lấy. Trái tim nhỏ bé của nàng đập thùng thùng, bên tai vương vấn hơi thở quen thuộc của người kia, trong chốc lát, đầu mũi nàng dội lên một cơn chua xót, Tiểu Vân cất tiếng, thanh âm vừa nghẹn ngào lại hơi khàn:
“Hách Liên Ngạo Thiên, ngươi mau buông ta ra!”
Hách Liên Ngạo Thiên vòng tay ôm chặt lấy nàng, cố gắng ổn định tâm thần vẫn đang bấn loạn của mình. Hắn chỉ chậm một chút thôi, chỉ cần chậm một chút thôi là nàng sẽ bị thương. Không để ý kháng cự của nàng, hắn vẫn ôm chặt nàng vào lòng, một chút cũng không có ý muốn buông ra. Tiểu Vân mấy bận muốn giãy dụa, nhưng khổ nỗi người nào đó ôm quá chặt, làm nàng nửa điểm muốn giãy ra đều không được. Bất lực, nước mắt đọng đầy quanh hốc mắt, Tiểu Vân cúi đầu, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, nàng cắn môi, bật ra tiếng nức nở khe khẽ. Hách Liên Ngạo Thiên trong mắt thoáng qua bi thương, lúc này lại nghe tiếng nấc khe khẽ của nàng truyền đến, thanh âm nàng rất nhỏ, đong đầy đau đớn:
“Vì sao? Ngươi thấy ta chưa đủ thảm sao Hách Liên Ngạo Thiên? Ngươi còn muốn tiếp tục tra tấn ta đến mức nào nữa?”
Nàng nắm chặt áo hắn muốn đẩy ra, nhưng càng làm như vậy thì Hách Liên Ngạo Thiên lại càng dính vào. Hắn ôm chặt nàng, nhỏ giọng muốn trấn an:
“Đừng, Tiểu Vân, đừng khóc! Ta sai rồi, ta xin lỗi, nàng đừng khóc! Hãy nghe ta giải thích, mọi chuyện không giống như nàng nghĩ đâu...”
Tiểu Vân lắc mạnh đầu, nàng gào lên:
“Ta không muốn nghe, không muốn nghe gì cả! Ngươi còn muốn ta tin ngươi nữa sao? Chính mắt ta nhìn thấy, là chính mắt ta nhìn thấy ngươi cùng Mộ DungY Y, ngươi nói ta còn có thể tin ngươi sao? Không thể nào!”
Tiểu Vân không ngừng đấm đá trong ngực hắn nhưng vô ích, Hách Liên Ngạo Thiên sao có thể vì mấy cái món võ mèo cào đó của nàng mà buông ra. Hắn ôm nàng, đau đớn gầm lên:
“Tại sao nàng không tin ta? Nàng nói đi! Từ khi nào mà nàng lại trở nên như vậy, ta rốt cuộc đã làm gì sai, từ đầu đến cuối, đều là chính nàng giày vò tình cảm của hai chúng ta, tất cả đều là nàng!”
Nghe hắn nói vậy, đột nhiên Tiểu Vân bật cười, nàng ngửa đầu, nước mắt chảy ra càng nhiều, nhưng nàng vẫn cười như vậy, gương mặt đẫm lệ phủ đầy một tầng bi ai, trong mắt chất chứa vô vàn đau đớn. Nhìn nàng như vậy, trái tim Hách Liên Ngạo Thiên giống như bị ai bóp nghẹt, hắn nặng nề thở, phát hiện thì ra chỉ hít thở thôi mà hắn đã đau đến không chịu được như vậy! Lúc này, lại nghe thanh âm khàn đặc khổ sở của Tiểu Vân vọng đến:
“Phải rồi, tất cả đều là lỗi của ta! Nếu như lúc đầu ta không yêu Vương gia, thì đâu có chuyện như vậy xảy ra? Vương gia nói đúng lắm, từ đầu đến cuối đều do ta cả! Nhưng ngươi đã từng một lần nghĩ đến cảm nhận của ta chưa? Tại sao ngươi không bao giờ nghĩ rằng ta cũng sẽ biết đau, cũng sẽ bị tổn thương? Hai năm qua, ta sống không có một ngày nào yên ổn, lúc nào cũng chìm trong áy náy vì suy nghĩ bản thân đã quá ích kỉ, khiến ngươi bị tổn thương, nhưng điều này ngươi nào biết? Ta vẫn luôn nghĩ, vẫn luôn nghĩ... ngươi sẽ hiểu cho ta, nhưng rốt cuộc, từ đầu đến cuối đều là một mình ta tự suy tự diễn! Người là Vương gia, ngươi luôn tự cho rằng bản thân mình là quan trọng nhất, cho nên ngươi mới không chút do dự mà đi chà đạp tình cảm cùng tự tôn của ta! Bây giờ thì ta nhìn thấy rồi, cũng đã rõ ràng cái gọi là tình cảm kia chỉ là hư ảo, đã vậy thì ta cần gì phải tiếp tục tự đắm chìm trong thứ mộng mị giả dối này nữa chứ? Ta chấp nhận buông tay, giữa hai chúng ta sau này, tốt nhất vẫn là không nên có chút gì quan hệ nữa, bản thân ta đã mệt mỏi lắm rồi!”
Thân thể Hách Liên Ngạo Thiên phút chốc cứng ngắc, cánh tay cũng vô thức buông lỏng, Tiểu Vân thấy vậy liền lập tức thoát đi ôm ấp của hắn. Nàng lùi lại phía sau vài bước, ngước mắt nhìn gương mặt thẫn thờ của hắn, rốt cuộc cũng cụp mắt, xoay người rời đi. Đã không còn lưu luyến gì nữa, nàng cần gì phải tự hành hạ bản thân mình. Yêu nam nhân này, chính là sai lầm cả đời nàng đã phạm phải. Mới đi được vài bước, đột nhiên từ sau lưng truyền đến thanh âm kìm nén của hắn:
“Nàng định cứ như vậy mà chấp nhận từ bỏ? Nàng thật sự nghĩ rằng ta sẽ buông tha nàng dễ dàng như vậy hay sao?”
Càng về cuối, thanh âm hắn càng cao lên, cuối cùng hóa thành tiếng gầm đầy phẫn nộ. Trái tim Tiểu Vân không nhịn được mà nhảy lên, nàng sợ hãi quay người, lúc nhìn đến đôi mắt ẩn chứa cuồng nộ đỏ bừng của hắn, cả người vô thức run lên một cái, dưới chân cũng không tự giác mà muốn bỏ chạy. Thế nhưng nàng vĩnh viễn cũng trốn không thoát hắn, chỉ thấy thân ảnh Hách Liên Ngạo Thiên nhoáng lên đuổi theo nàng, chỉ trong chốc lát đã tóm được nàng trở về. Tiểu Vân sợ hãi không ngừng giãy dụa:
“Buông ta ra, Hách Liên Ngạo Thiên ngươi định làm gì...”
Không để ý nàng la hét cùng giãy dụa, Hách Liên Ngạo Thiên xốc nàng lên vai, ôm thẳng đến cung điện phía đông cách xa thiên điện. Hắn đạp cửa một căn phòng trong điện, rồi ôm cả người nàng tiến vào. Cả một đoạn đường Tiểu Vân đều không ngừng giãy dụa, nhưng lực đạo trên tay hắn quả thật rất mạnh, nàng không tài nào thoát ra được. Nghiêng người nhìn sườn mặt lạnh lùng cực điểm của hắn, Tiểu Vân không nhịn được mà rùng mình. Hắn như bây giờ, khiến nàng thật sự sợ hãi!
Phất tay đem cửa phòng đóng lại, bên trong ánh nến vàng rực rỡ, cả căn phòng rực lên ánh sáng ấm áp, nhưng Tiểu Vân lại cảm giác một cơn ác hàn truyền đến tận đỉnh đầu nàng. Hách Liên Ngạo Thiên mang nàng đến nơi này, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Không nói một lời, Hách Liên Ngạo Thiên ôm Tiểu Vân đi thẳng vào phòng trong, Tiểu Vân chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, cả người đã bị ném lên trên giường. Nhìn đỉnh giường màu hồng trên đầu, Tiểu Vân chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi sợ hãi mơ hồ đang không ngừng dâng lên. Nàng vội vàng bật người ngồi dậy, muốn trèo xuống khỏi giường để chạy trốn, nhưng người còn chưa kịp di chuyển đã bị bắt lại. Hách Liên Ngạo Thiên ném nàng lên giường, sau đó cả người cũng lập tức áp lên. Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Tiểu Vân thoáng trắng bệch, nàng run run mở miệng hỏi:
“Hách Liên Ngạo Thiên, người định làm cái gì?”
Nàng vừa nói, cả người cũng không ngừng lùi về phía sau, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn với hắn.. Hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên như có lửa, hắn kéo nàng lại, thân thể cao lớn áp lên, hoàn toàn che khuất Tiểu Vân, trong mắt hằn lên tơ máu, hắn gằn giọng, có chút đau đớn, lại có chút phẫn nộ:
“Ta muốn làm cái gì, nàng thử nói xem!”
Nhận ra sự cuồng nộ trong mắt hắn, Tiểu Vân vô cùng sợ hãi. Nàng dùng hết sức lực toàn thân muốn thoát ra khỏi kìm kẹp của hắn, thanh âm run rẩy nghẹn ngào:
“Ngươi không được làm bậy, mau thả ta ra, Hách Liên Ngạo Thiên...”
Hắn cười lạnh, đôi mắt bị bão tố nhấn chìm:
“Ta làm bậy? Nàng cũng sắp trở thành thê tử của ta rồi, người nào dám nói ta làm bậy! Tiểu Vân, đời này, nàng tuyệt đối trốn không thoát bàn tay của ta!”
Hắn nói xong, cũng không để ý kháng cự của nàng, cúi người liền hôn xuống. Tiểu Vân giãy dụa, sợ hãi lắc đầu, nhưng Hách Liên Ngạo Thiên giống như đã phát điên, hắn mạnh mẽ gặm cắn, bá đạo nuốt lại tất cả lời cầu xin của nàng, bàn tay to lớn lần theo đường cong cơ thể, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Thân mình Tiểu Vân không ngừng run lên, sự sợ hãi cùng xa lạ tràn ngập trong đầu nàng, cảm giác trên ngực một trận mát lạnh, Tiểu Vân cúi đầu, áo ngoài của nàng từ lúc nào đã bị kéo ra, lộ ra cái yếm màu hồng bên trong. Vội vã bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình, Tiểu Vân một bên giãy dụa, một bên kháng cự đụng chạm của hắn. Sóng mắt nàng đong đầy nước, Hách Liên Ngạo Thiên nghiêng đầu gặm cắn vành tai nàng khiến cả người nàng run lên. Thanh âm nàng nức nở ngắt quãng yếu ớt truyền ra:
“Không cần... không cần phải đối xử với ta như vậy... xin ngươi... cầu xin ngươi...”
Trong mắt Hách Liên Ngạo Thiên lướt qua một tia đau đớn, nhưng thay vào đó là kiên quyết, đêm nay, nàng nhất định phải trở thành nữ nhân của hắn! Chỉ có như vậy, nàng mới không thể rời xa hắn được nữa! Hắn cúi đầu, vùi mặt vào cổ nàng, tham lam liếm mút, in lên cần cổ trắng ngần của nàng những ấn kí chỉ thuộc về riêng hắn. Đôi con ngươi Tiểu Vân mở to, một bàn tay hắn đặt lên nơi đẫy đà của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp, nước mắt bất lực, từ khóe mắt lặng lẽ chảy ra, cũng buông tha cho việc giãy dụa. Nhận ra được nàng khác thường, Hách Liên Ngạo Thiên từ trong mờ mịt ngẩng lên, lại nhìn thấy gương mặt nàng đẫm lệ, nàng cắn môi, ngăn không để tiếng khóc truyền ra, đôi mắt đau đớn trống rỗng, nước mắt, không tiếng động đi xuống, biến mất giữa làn tóc đen xõa tung. Đến lúc này Hách Liên Ngạo Thiên mới ý thức được bản thân vừa rồi đã làm cái gì, hắn nhìn nàng, bất an gọi một tiếng:
“Vân nhi...”
Tiểu Vân xoay mặt, co người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đẫm lệ giấu dưới làn tóc đen dài, nhìn qua vô cùng đáng thương. Nàng cắn môi không khóc thành tiếng, nhưng bờ vai nhỏ nhắn chốc chốc lại run lên, nhìn nàng vô cùng nhỏ bé yếu ớt. Hách Liên Ngạo Thiên vươn tay, nghĩ muốn chạm vào nàng, nhưng Tiểu Vân rất nhanh liền tránh đi bàn tay hắn. Nàng đưa tay lên ôm chặt lấy đầu, thanh âm nghẹn ngào hét lên:
“Ngươi cút đi! Ta căm ghét ngươi! Ngươi mau cút đi!”
Hách Liên Ngạo Thiên bất động một lúc lâu, hắn từ từ bước khỏi giường, nhặt áo khoác trên đất lên mặc vào, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng. Đứng trước cửa phòng, hắn ngửa đầu, tùy ý để làn gió đêm quất vào mặt. Hồi lâu sau trong phòng truyền ra tiếng nấc nghẹn, rồi dần dần hóa thành tiếng khóc nức nở vô cùng bi thương, đau đớn. Nắm tay Hách Liên Ngạo Thiên nắm thành quyền, hắn cắn răng, hướng cây cột trước mặt giáng xuống một chưởng, nguyền rủa:
“Chết tiệt!”
Trên cột lõm xuống còn vương vết máu, Hách Liên Ngạo Thiên không để ý đến thương thế trên tay mình, hắn cứ đứng lặng trước cửa phòng như thế, lặng người nghe tiếng khóc của nàng, trái tim cũng đau như bị ai lăng trì. Đêm ấy, người trong phòng khóc cả đêm, người ngoài phòng, cũng là đứng lặng cả đêm như thế...
Đến nửa đêm, tiệc rượu cũng đã tàn, đám người Bách đảo say khướt khượt được Hách Liên Minh Thiên cho người khiêng về phòng, khách khứa cũng lục tục ra về. Bước trên hành lang dài hun hút, Tiểu Khuynh cùng Hách Liên Phách Thiên song song bước, bàn tay hai người đan chặt vào nhau. Hành lang này vốn dĩ không hay có người lui tới, Hách Liên Phách Thiên rất là có ý tứ chọn con đường này để đưa mĩ nhân về. Bởi vì, đi bằng đường này, hắn có thể đối Tiểu Khuynh có thể ôm có thể nắm tay, lại chẳng lo có người nào đó nhảy vào phá đám. Vừa đi, Tiểu Khuynh vừa ngửa đầu nhìn trời. Đêm nay mặt trăng rất tròn rất to, lại sáng rực rỡ, ánh bạc phủ lên mọi vật, có loại cảm giác thật thanh khiết, vạn vật chung quanh như đã bước vào cõi tiên, không vương chút bụi trần. Đi một đoạn nữa, rốt cuộc Tiểu Khuynh không nhịn được mà dừng lại, ngửa đầu lên nhìn mặt trăng to tròn kia. Lúc còn bé, nàng rất hay kéo tay ba mẹ, đòi hai người họ dẫn nàng lên tầng thượng ngồi ngắm trăng. Ở trên cao, vầng trăng kia đặc biệt to đặc biệt gần, lần nào nàng cũng ngắm trăng đến tận lúc ngủ thiếp đi, đều là ba ôm nàng trở về phòng đi ngủ, đêm đó nàng lại có những giấc mơ thật đẹp. Sau này khi lớn lên, mỗi lần làm nhiệm vụ trở về, nàng cả người nhiễm huyết đều nằm thẳng lên đất, để ánh trăng sáng tỏ trong suốt kia gột sạch dơ bẩn tội lỗi trên người. Đêm nay, đứng dưới ánh trăng thanh sạch đẹp đẽ này, nàng có cảm giác tạo hóa thật sự rất kì diệu. Bọn họ đã nhờ vào duyên phận mà đến được nơi này, trải qua biết bao sóng gió, đến cuối cùng còn tìm được chân mệnh thiên tử của riêng bản thân mình. Nghĩ lại đoạn thời gian dài trước kia, Tiểu Khuynh không nhịn được mỉm cười. Hách Liên Phách Thiên đứng cạnh, dịu dàng hỏi:
“Nàng đang cười cái gì vậy?”
Tiểu Khuynh quay đầu nhìn hắn, vốn định mở miệng, nhưng không biết tại sao, đột nhiên nàng cảm giác có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Tiểu Khuynh không nhịn được mà ôm lấy cánh tay mình. Hách Liên Phách Thiên thấy vậy, hắn vội cởi áo choàng trên người mình xuống khoác lên người người nàng. Nhưng chỉ như vậy vẫn không đủ khiến Tiểu Khuynh hết lạnh, trái lại càng khiến cơn lạnh trong người nàng tăng lên. Tiểu Khuynh ôm vai, cơ thể dần dần lùi về sau, trong ngực vô cùng nặng nề, nàng hít thở có phần gấp gáp, mắt thường thậm chí còn nhìn thấy được hơi thở của nàng khi tỏa ra đã hóa khói. Hách Liên Phách Thiên nhìn sắc mặt nàng từ từ trắng bệch, hắn lo lắng hỏi:
“Tiểu Khuynh, nàng làm sao vậy?”
Lạnh lẽo truyền đến toàn thân nàng, Tiểu Khuynh ngẩng đầu lên, mấp máy môi:
“Ta... lạnh...”
Đồng thời, nàng nhìn thấy Hách Liên Phách Thiên hai mắt mở to, trợn trừng nhìn thẳng vào nàng. Tiểu Khuynh nhìn hắn, hô hấp càng ngày càng khó khăn, những cơn buốt mơ hồ cứ dội vào ngực nàng, khiến Tiểu Khuynh có chút lảo đảo. Hách Liên Phách Thiên đứng chết trân, hắn mấp máy môi, có chút hoảng hốt:
“Tiểu Khuynh, mắt nàng... tóc nàng...”
Tiểu Khuynh nhíu mày, đau đớn nhìn hắn. Bất ngờ, một cơn đau dội lên nơi lồng ngực, Tiểu Khuynh cúi gập người, đau đớn hét to:
“A!”
Nàng ép chặt tay vào ngực mình, môi mím chặt, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy dọc xuống má. Hách Liên Phách Thiên lập tức lao tới, vừa vặn đỡ được thân mình lảo đảo chuẩn bị ngã xuống của nàng. Đến lúc này hắn mới cả kinh, thân thể Tiểu Khuynh rất lạnh, hoàn toàn không giống với thân nhiệt của một người sống, hắn nhìn nàng, đến lúc này mới phát hiện, gương mặt Tiểu Khuynh trắng bệch như xác chết, trắng một cách đáng sợ. Tiểu Khuynh hé mắt nhìn hắn, mồ hôi chảy dọc theo gò má tái nhợt, Hách Liên Phách Thiên nhìn đôi mắt của nàng, trong lòng sinh ra một cỗ khủng hoảng cùng sợ hãi. Đôi mắt của nàng, tròng mắt vốn đen sâu thăm thẳm lúc này lại hóa màu đỏ rực như máu, mái tóc đen dài theo từng giây chuyển thành ngân phát, ngay cả lông mi cũng hóa trắng. Tiểu Khuynh co người lại trong lòng hắn, nàng run run thốt ra, thanh âm vô cùng thống khổ:
“Lạnh... lạnh quá...”
Mười ngón tay nàng siết chặt lại, máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay, đôi môi cũng bị nàng cắn đến rách bươm, máu từ khóe môi chảy xuống thấm ướt y phục trắng thuần, sắc đỏ hiện lên như huyết mai nở rộ trên nền áo trắng. Một cơn đau nữa dội đến, Tiểu Khuynh há miệng thở dốc, cả người nàng đều đứng không vững, nếu không phải còn Hách Liên Phách Thiên đỡ nàng, phỏng chừng Tiểu Khuynh đã ngã xuống. Lúc này, đột nhiên Tiểu Khuynh mở bừng hai mắt, hai sắc đen đỏ thay phiên nhau chiếm lấy tròng mắt nàng, vô cùng quỷ dị. Nàng khẽ khép mở đôi môi, thanh âm sắc nhọn lại mơ hồ truyền ra:
“Máu, ta cần máu, máu....”
Khoảnh khắc khi nàng nhìn hắn, trong đôi mắt cuồng dại đã không còn một tia lý trí, chỉ còn lại nỗi thèm khát điên cuồng lấn chiếm, bàn tay nàng hình thành chưởng phong đánh mạnh về phía Hách Liên Phách Thiên. Hắn lúc ban đầu có hơi sững sờ, nhưng khi thấy nàng tấn công mình, đại não xoay chuyển liền nhanh chóng thoát đi công kích của nàng. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Hách Liên Phách Thiên sau khi tránh thoát công kích, hắn bất thình lình chuyển hướng, bàn tay mang lực đạo vừa phải hạ xuống cổ nàng, trong nháy mắt Tiểu Khuynh liền mất đi ý thức, xụi lơ ngã vào lòng hắn. Nhìn nàng trong lúc hôn mê mà chân mày vẫn nhíu chặt, mồ hôi theo sườn mặt chảy xuống, sắc mặt trắng bệch, lòng hắn liền hung hăng bóp chặt. Sợ nếu còn ở đây thì sẽ bị nhiều người chú ý, Hách Liên Phách Thiên nhanh chóng ôm nàng muốn phi thân rời đi. Từ đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Hách Liên Phách Thiên cảnh giác xoay người, không ngờ tới người đến lại là Tiểu Tuyết cùng Hách Liên Chấn Thiên. Mà Tiểu Tuyết vừa nhìn thấy Hách Liên Phách Thiên đang ôm Tiểu Khuynh trong tay, sắc mặt nàng đại biến, vội vàng chạy lại phía này. Đến lúc Tiểu Tuyết đến gần, sau khi đã nhìn rõ Tiểu Khuynh, chân mày Tiểu Tuyết lập tức nhíu lại, hai mắt nàng thoáng qua sợ hãi cùng hoang mang, lui về sau vài bước, hoảng sợ lẩm bẩm:
“Không thể nào, không thể nào...”
Hách Liên Chấn Thiên thấy nàng như vậy, hắn vội vàng ôm vai nàng trấn an, lo lắng hỏi:
“Tiểu Tuyết, nàng sao vậy?”
Tiểu Tuyết không để ý đến hắn, nàng nhìn Hách Liên Phách Thiên vội vàng nói:
“Mau, mau đưa nàng về phủ của ngài! Nhanh lên!”
Bóng ba người vội vàng rời đi, trên nền đất còn in lại một vệt máu chói mắt. Từ trong bóng tối có một thân ảnh bước ra, hắn nhìn bóng lưng của ba người, trong đôi mắt đen thẫm thoáng qua tia sáng khó hiểu.
Vốn là Tiểu Cẩn sau khi xong tiệc định sẽ ra về cùng đám Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, nhưng không hiểu sao nàng không tài nào tìm được bọn họ. Đi vòng qua vòng lại một hồi, Tiểu Cẩn lại đi lạc đến một cung điện nào đó. Đứng nhìn xung quanh vắng lặng ghê người, trong lòng Tiểu Cẩn âm thầm hỏi han mười tám đời kẻ nào xây lên cái cung điện to chà bá thế này. Báo hại bây giờ nàng bị lạc đường, không biết đâu mới là lối ra! Đi tiếp một quãng nữa, vô tình nàng nghe thấy tiếng sáo. Tò mò, Tiểu Cẩn liền đi về phía đó. Cũng không biết là qua bao lâu, ở xa xa Tiểu Cẩn nhìn thấy bóng lưng một người. Người đó mặc bộ y bào đỏ rực, dưới ánh trăng vạt áo không ngừng bay lượn, hòa với tóc đen như mực, hai tay nâng một thanh sáo trúc đang nhẹ nhàng thổi. Thủ khúc kia du dương nhẹ nhàng, đánh vào tâm hồn người khác, khiến lòng người trĩu nặng mê say. Cũng không hiểu tại sao, Tiểu Cẩn lại cảm giác được tâm trạng người này lại rất bi thương. Quyết định đi lên hỏi thăm một chút, nhưng chân nàng vừa bước được hai bước, nam nhân kia đột nhiên xoay người lại. Bốn mắt nhìn nhau, khung cảnh chung quanh im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tiểu Cẩn thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên, hắn đang làm gì ở cái địa phương heo hút này vậy? Theo như hiểu biết của nàng về Hách Liên Vân Thiên, hắn không phải loại người thích hợp với khung cảnh quá mức yên tĩnh thế này. Dường như cảm giác được không khí có chút kì quái, Tiểu Cẩn mở miệng hỏi han, không nghĩ tới, nàng vừa cất tiếng thì người kia cũng mở lời:
“Ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
“Nàng đang làm gì ở đây vậy?”
Trầm mặc. Hai người tiếp tục nhìn nhau, hồi lâu sau, là Tiểu Cẩn lên tiếng đánh vỡ cục diện này:
“Ta có việc đi tìm đám Tiểu Khuynh, nhưng không nghĩ tới là lại đi lạc đến nơi này. Ngũ vương gia có thể hạ cố chỉ cho ta đường ra không?”
Hách Liên Vân Thiên nhìn nàng, bất chợt nở nụ cười:
“Xấu hổ quá, bổn vương cũng là người mù đường, không biết lối ra ở đâu!”
Bốn mắt nhìn nhau. Rốt cuộc, Tiểu Cẩn gật gật đầu, xoay người nói:
“Nếu vậy, không làm phiền Vương gia nữa. Tiểu nữ cáo lui!”
Nàng nói xong, xoay người muốn rời đi, nhưng từ đằng sau, đột nhiên vang lên thanh âm của hắn:
“Tiểu Cẩn, cho ta một cơ hội được không?”
Bước chân Tiểu Cẩn dừng khựng lại, nàng quay đầu, có chút ngạc nhiên nhìn hắn. Người này, hắn đang nói cái gì vậy?
Hách Liên Vân Thiên tiến lên trước, hắn nhìn nàng, khẩn thiết nói:
“Có thể cho ta một cơ hội để sửa sai được không?”
Tiểu Cẩn khiêu mi, hỏi hắn:
“Ngũ vương gia, ngài có chắc rằng bản thân mình không phải uống hơi quá chén không?”
Hách Liên Vân Thiên lắc đầu, thanh âm kiên định:
“Ta không! Tiểu cẩn, đến lúc này ta mới nhận ra được tình cảm của mình, lúc trước là ta hồ đồ, nhưng bây giờ ta đã thông suốt rồi, ta không muốn tự dối gạt bản thân mình nữa! Nàng có thể cho ta thêm một cơ hội nữa được không?”
Tiểu Cẩn hơi sững sờ nhìn hắn, đôi môi nàng mấp máy, mãi mới thốt ra được:
“Ngài...”
Nhưng, chính ngay tại lúc này, một luồng khí kì quái ập đến, theo bản năng chân mày Tiểu Cẩn cau chặt. Là sát khí! Ở phía đối diện Hách Liên Vân Thiên cũng phát hiện ra, nắm tay hắn siết chặt sáo trúc, gầm lên một tiếng:
“Là người nào đến? Mau cút ra đây cho ta!”
Hắn vừa dứt lời, xung quanh khí tức liền thay đổi, từ bốn phương trong viện, vô số hắc y nhân đồng loạt lao ra, trên tay lăm lăm vũ khí, vây lấy hai người họ ở giữa. Ánh mắt Tiểu Cẩn thay đổi, nàng nhìn lướt một loạt, ước chừng số lượng hắc y nhân, lại tính toán xem bằng thực lực của nàng cùng Hách Liên Vân Thiên thì trong bao lâu có thể dọn dẹp sạch sẽ đám người này. Hắc y nhân người đến không nói một lời, tay cầm vũ khí liền đồng loạt xông vào tấn công. Thân mình Hách Liên Vân Thiên vừa chuyển, trong chớp mắt đã xuất hiện đằng trước Tiểu Cẩn, đem nàng bảo hộ ở sau lưng mình, sáo trúc trên tay vừa chuyển, một hắc y nhân lập tức bị đánh bay ra ngoài, không cục cựa gì nữa. Tiểu Cẩn âm thầm quét mắt một lượt, nàng đứng xoay lưng lại với Hách Liên Vân Thiên, thanh âm chỉ đủ hai người nghe thấy:
“Ngươi đằng trước, ta đằng sau!”
Hách Liên Vân Thiên thấy nàng lôi từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, nghe nàng nói vậy liền gật đầu, hai người hình thành thế công thủ, bắt đầu cùng đám hắc y nhân so chiêu. Võ công của Tiểu Cẩn cũng không kém, chưa kể mấy món võ nàng học ở hiện đại, đến nơi này còn được Thanh Nhân tôn giả truyền cho không ít công phu quyền cước, xem như cũng dư sức đấu với hắc y nhân. Chỉ là theo thời gian sức lực nàng sẽ phải cạn kiệt, đến lúc này kết cục không cần nói cũng biết. Mà Hách Liên Vân Thiên thì khỏi phải nói, chỉ thấy hắn huơ tay liền chặt bay đầu của một hắc y nhân, lại đạp một phát vào ngực của một hắc y nhân khác, trên nền đất đã có không ít thi thể nằm chẳng dậy nổi. Tiểu Cẩn yên tâm đi đối phó với mấy hắc y nhân bên phía nàng. Lúc này sức lực nàng có chút suy giảm, chiêu thức mặc dù vẫn linh hoạt nhưng không được sắc bén như lúc đầu, trong lúc vô tình lại để lộ sơ hở. Một hắc y nhân nhắm được thời cơ này liền tung mình công kích nàng. Phát hiện này đã quá muộn, mắt thấy một kiếm kia sẽ đâm phải nàng, Hách Liên Vân Thiên hét lớn một tiếng, cả người đã vội vàng lao tới. Chỉ nghe tiếng đao kiếm cắt vào da thịt, Hách Liên Vân Thiên cắn răng, một chưởng đánh vào ngực hắc y nhân, người kia bay đi liền đụng vào núi giả, phun ra một búng máu tươi rồi rơi bịch xuống đất. Hai mắt Tiểu Cẩn trợn to, nàng hốt hoảng hô lên:
“Hách Liên Vân Thiên!”
Rồi vội vàng chạy lại đỡ hắn. Một kiếm kia đúng là không phải nhẹ, nhưng với sức của Hách Liên Vân Thiên thì vẫn cầm cự được, hắn vòng tay ôm eo Tiểu Cẩn, cả người nhoáng lên liền kéo theo nàng phá vòng vây hắc y nhân chạy ra ngoài. Thoát được hắc y nhân, Hách Liên Vân Thiên liền mang nàng chạy thẳng, phía sau từng đợt sát khí truyền đến, đám sát thủ kia không đời nào lại bỏ qua hai người. Không biết là chạy qua bao lâu, đến lúc thể lực Hách Liên Vân Thiên đã cạn kiệt, hai người đã chạy vào trong rừng. Tiểu Cẩn chống đỡ thân thể bị thương của Hách Liên Vân Thiên, nàng nhìn quanh một hồi, không biết tìm chỗ nào để nấp vào. Đám sát thủ kia đã gần đuổi tới nơi. Tiểu Cẩn cuống lên, nàng đỡ Hách Liên Vân Thiên, chật vật bước từng bước, chỉ hy vọng tìm được nơi nào đó khuất để nấp vào. Quả nhiên trời không phụ lòng người, sau khi đã nhìn đến muốn nứt con mắt, Tiểu Cẩn may mắn tìm được một cái động không lớn nấp sau một lùm cây tối đen. Vui mừng, Tiểu Cẩn vội vàng đỡ Hách Liên Vân Thiên vào trong đó, lại đem một viên thuốc để ra trước cửa động, sau đó ngưng thần lắng nghe. Một lát sau, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng động, Tiểu Cẩn nín thở, che trái tim đang đập bang bang trong ngực lại. Đợi đến khi tiếng động kia đã lắng xuống hoàn toàn, đến lúc này Tiểu Cẩn mới khẽ thở ra. Nàng cũng không thư giãn vội, mà quay lại xem xét thương thế của Hách Liên Vân Thiên. Mượn ánh trăng bên ngoài chiếu vào, Tiểu Cẩn cởi được áo bào của hắn, để lộ trung y bên trong nhuốm một tầng máu. Hai mắt Hách Liên Vân Thiên khép hờ, hơi thở dồn dập, được ánh trăng chiếu vào, khuôn mặt hắn trắng bệch dọa người. Tiểu Cẩn thầm hô không ổn, nàng nhanh chóng xem xét vết thương của hắn, nhưng khi chạm tay vào da thịt hắn, cả người Tiểu Cẩn lập tức run bắn lên. Thân thể hắn rất lạnh, không có chút nhiệt độ nào. Tiểu Cẩn cau mày nhìn vết thương tím tái cùng làn da trắng bệch của hắn, rốt cuộc cũng hiểu được. Hách Liên Vân Thiên trúng phải hàn độc. Nàng đột nhiên ngồi thẳng người, tháo thắt lưng của mình ra, y phục lập tức rũ xuống. Không để ý đến điều đó, Tiểu cẩn lần sờ trên thắt lưng của mình hồi lâu, cuối cùng rút ra được một vật. Nàng tháo chốt, mạnh tay vẩy hai ba cái, ánh lửa bập bùng nhen lên, phút chốc soi sáng trong động tối đen. Không chần chừ lâu, Tiểu Cẩn dựa vào ánh sáng nhanh chóng tìm một lọ thuốc, nàng mở nắp, nhanh tay đem thuốc bột rắc lên vết thương của Hách Liên Vân Thiên. Thuốc vừa ngấm xuống, máu liền ngừng chảy. Làm xong xuôi, Tiểu Cẩn kéo áo của mình, tìm một chỗ có vẻ sạch sẽ, mạnh tay xé ra, sau đó cẩn thận băng bó vết thương cho Hách Liên Vân Thiên. Làm xong xuôi, lúc này Tiểu Cẩn mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Nàng nhìn sắc mặt Hách Liên Vân Thiên trắng bệch, cả người chốc chốc lại run rẩy, không biết suy nghĩ gì mà lại vươn tay, đem hắn ôm vào ngực. Có lẽ thân nhiệt của nàng sẽ khiến hắn cảm thấy tốt hơn. Quả nhiên, Hách Liên Vân Thiên không ngừng đem cả người mình dán vào nàng, hai cánh tay hắn vươn ra ôm chặt eo nàng, mặt lại vùi vào mái tóc nàng, dính chặt như keo. Tiểu Cẩn đối với tư thế này có chút không được tự nhiên, nhưng nghĩ lại hắn đang là người bệnh, nàng đành để hắn tiếp tục dựa vào. Nhưng cũng chỉ được một lúc...
“A, đừng thở vào tai ta nữa , nhột lắm!” Tiểu Cẩn buồn cười đem cái đầu đang vùi trên cổ mình đẩy ra. Hắn cứ thở vào cổ và tai nàng như vậy, nàng chịu không có nổi. Không biết được khi vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, trong chốc lát Tiểu Cẩn liền ngây ngẩn. Phải nói Ngũ vương gia sinh ra có tướng mạo cực tốt. Làn da nhẵn nhụi, gương mặt góc cạnh, đôi mắt phượng hoa đào, lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, mà bạc môi kia, ực, lại càng câu dẫn mê người. Nhất là lúc này, hắn còn dùng đôi mắt nai tơ mờ mịt kia nhìn nàng, quả thật khiến Tiểu Cẩn có loại suy nghĩ muốn đem hắn ra cắn hai phát. Bốn mắt nhìn nhau như vậy thật lâu, chưa kể đến nơi đây là rừng rậm hoang vu yên tĩnh, cũng không biết là ai dẫn lửa trước, đợi đến lúc Tiểu Cẩn nhận ra, môi hai người đã dính lại một chỗ, mà càng quá đáng hơn là, nàng còn bị hắn áp xuống đất! Hách Liên Vân Thiên khép hờ đôi mắt, biểu cảm chuyên chú kia khiến cho Tiểu Cẩn trong nháy mắt liền trầm mê, nàng hơi hé miệng, thuận lợi cho hắn tiến vào, hai người quyến luyến thật lâu cũng chưa có dứt ra. Cảm giác trước ngực truyền đến một hồi ẩm ướt, Tiểu Cẩn hơi ngước nhìn, hai gò má lập tức đỏ bừng, trong đầu cũng thanh tỉnh phân nửa. Chết tiệt, nàng vậy mà lại bị sắc dụ! Dùng tay mạnh đẩy cái đầu đang vùi trước ngực mình ra, Tiểu Cẩn ngồi bật dậy, quát:
“Ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
Hách Liên Vân Thiên biểu cảm mờ mịt, có chút mơ hồ nhìn cảnh xuân lồ lộ trước ngực nàng, y phục hắn xốc xếch, trung y tuột xuống để lộ cơ thể tráng kiện, bắp tay kia, khuôn ngực kia, cơ bụng kia, ực, bỏng mắt, bỏng mắt nàng rồi! Tiểu Cẩn đỏ mặt, có chút mất tự nhiên quay đầu nhìn đi nơi khác, không dám tiếp tục nhìn đến cảnh xuân tươi đẹp kia nữa. Chỉ là lúc này, đột nhiên nghe tiếng Hách Liên Vân Thiên nhỏ giọng truyền đến, giống như cầu xin:
“Cẩn nhi... Cẩn nhi...”
Tiểu Cẩn chống lại không được, nàng quay đầu nhìn, không nghĩ tới khuôn mặt hắn từ lúc nào đã tiến sát đến chỗ nàng, chóp mũi hai người chạm nhau, Tiểu Cẩn trong nháy mắt liền ngốc lăng, nhìn thần thái si mê thâm tình trong đôi mắt hoa đào kia, nhất thời không thể thoát ra khỏi mị lực của hắn. Đáy mắt Hách Liên Vân Thiên kín đáo lướt qua một tia giảo hoạt, hắn nhìn chằm chằm đôi môi nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra, khẽ liếm môi nàng. Cảm giác ướt át ấm nóng truyền đến trên môi, Tiểu Cẩn giật mình một cái, trong đầu ầm một tiếng nổ tung. Nàng lúng túng quay đầu, nhưng không thể ngờ tới, một bàn tay Hách Liên Vân Thiên vươn ra liền cố định gáy của nàng, Tiểu Cẩn không cách nào xoay đầu được, chỉ trong chớp mắt, đôi môi người kia đã áp xuống. Nụ hôn này không nhẹ nhàng, không mờ nhạt, mà mang theo vô hạn tình ý, hắn bá đạo dây dưa, nàng chỉ có thể thuận theo. Thân thể hai người gần sát, bàn tay hắn như mang theo sức mạnh vô hình, châm lên ngọn lửa nóng rực trên người nàng, Tiểu Cẩn chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu, nàng mờ mịt ngẩng đầu, chợt giật mình khi thấy ánh mắt nồng đậm dục vọng không cho phép cự tuyệt của hắn. Môi lưỡi hai người dây dưa, trước mắt nàng dần mơ hồ, thần trí cũng từng chút từng chút một tan rã, cho đến cuối cùng, rốt cuộc tình cảm thắng được lí trí, nàng tình nguyện mơ cùng giấc mơ với hắn. Khoảnh khắc khi hắn tiến vào cơ thể nàng kia, trong mắt Hách Liên Vân Thiên hiện lên một tia thống khổ ngọt ngào...
Đứng trước sân viện của Hách Liên Phách Thiên, Tiểu Tuyết vẻ mặt lo lắng, không ngừng thổi cây sáo nhỏ trong tay. Nước mắt nàng đong đầy, Tiểu Tuyết hít hít mũi mấy cái, tiếp tục thổi. Từ trong phòng, đột nhiên vọng ra một tiếng kêu đầy đau đớn, Tiểu Tuyết chịu không được rơi nước mắt, nàng xoay người, vội vàng chạy vào trong phòng. Trên giường, nữ tử thống khổ vặn vẹo, từng cơn đau truyền đến khiến chân mày nàng nhíu chặt, phấn môi cũng bị cắn nát, trước ngực là một mảng lớn đỏ tươi, mười ngón tay bấu chặt lấy đệm giường trắng bệch. Mái tóc đã hóa ngân phát xõa tung, mồ hôi tuôn ướt đẫm. Tròng mắt nàng hiện lên sắc đỏ, chốc chốc lại chuyển thành màu đen, vô cùng quỷ dị. Ngồi bên giường, một lão nhân vận y phục vải thô, lão nhìn gương mặt đau đớn của nàng, bàn tay đưa ra bắt mạch, chân mày liền nhíu lại. Hồi lâu sau, lão nhân mới đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi, lão nhìn Tiểu Tuyết, ý bảo nàng đi cùng ra ngoài. Tiểu Tuyết không thắc mắc một lời liền ra theo. Ra đến ngoài, Tiểu Tuyết không nhịn được hỏi:
“Sư phụ, Tiểu Khuynh nàng làm sao rồi?”
Quái Độc Tiên lắc đầu, chòm râu dài rung rung, nói:
“ Trong người nàng ấy chứa quá nhiều độc tố, còn trúng phải Huyết nhân tâm, bây giờ lại bị người hạ Hắc phu nhân, nhất thời hơn hai trăm loại độc cùng phát tác, gây nên thống khổ như hiện tại!”
Tiểu Tuyết lảo đảo lùi lại, gương mặt hốc hác, nàng nhìn Quái Độc Tiên qua màn nước mắt, thẫn thờ hỏi:
“Lẽ nào, hoàn toàn không có cách để cứu Tiểu Khuynh hay sao?”
Quái Độc Tiên chần chừ, hồi sau mới nói:
“Thực ra cũng có một cách...”
Tiểu Tuyết nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nàng vội vàng níu áo Quái Độc Tiên, sốt sắng hỏi:
“Cách gì, là cách gì vậy sư phụ?”
Quái Độc Tiên thở dài, mới nói:
“Hắc phu nhân là độc dẫn, cũng là tình độc. Muốn giải được độc này, chỉ còn cách là giao triền cùng với người mà bản thân người trúng độc yêu nhất. Nhưng người đó, sau khi triền miên cùng người bị hạ độc, người bình thường thì tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu chảy máu đến chết, còn người có nội công hộ thân, cùng lắm chỉ mất hết nội lực, trở thành một người bình thường mà thôi!”
Nghe như vậy, Tiểu Tuyết rụng rời tay chân, nàng nhìn về căn phòng phía sau, nơi đó, người bạn thân nhất của nàng đang bị độc tra tấn, nhưng để nam nhân kia đi giải độc, nàng thực không nỡ. Quay đầu nhìn Quái Độc Tiên, Tiểu Tuyết nhẹ giọng hỏi:
“Thực sự không còn cách nào khác sao?”
Quái Độc Tiên lắc đầu, nhìn vẻ mặt thương tâm của đồ đệ, trái tim già nua cũng không nhịn được mà thương tiếc. Ai, những người trẻ tuổi thực dễ thương tâm!
Trở lại căn phòng, nhìn Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên đang ngồi cạnh bên giường, Tiểu Tuyết không nói gì. Nàng biết hắn đã nghe thấy tất cả mọi chuyện. Hồi lâu sau, chỉ nghe Tiểu Tuyết nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi chấp nhận chứ?”
Thần sắc Hách Liên Phách Thiên vẫn bình thản, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tiểu Khuynh lại lộ ra vô số tình ý. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Tuyết, cười nhạt, giọng nói như chém đinh đặt sắt:
“Tiểu Khuynh là toàn bộ cuộc sống của ta, nếu mất đi nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Không phải cũng chỉ là mất hết võ công thôi sao? Làm người bình thường cũng được, chỉ cần có thể cùng nàng nắm tay đi hết con đường này, bắt ta phải trả giá như thế nào ta cũng nguyện ý!”
Hách Liên Chấn Thiên ở bên cạnh thấy vậy, không nhịn được mà lên tiếng:
“Tam ca...”
Tiểu Tuyết nhìn Hách Liên Chấn Thiên, lại nhìn Hách Liên Phách Thiên, hồi lâu sau mới nói:
“Thực ra trước đây, ta đã từng đổi máu cho Tiểu Khuynh, bây giờ trên người hai bọn ta cùng chảy chung một dòng máu, cũng là một lời nguyền cùng sinh cùng tử, chỉ cần người kia xảy ra chuyện, thì người còn lại cũng sẽ không sống nổi. Sau đêm nay, chỉ cần ta vẫn còn sống, vậy thì Tiểu Khuynh chắc chắn sẽ không có chuyện gì...”
Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở to, hắn lao đến bên cạnh Tiểu Tuyết, nắm bả vai nàng, hốt hoảng hỏi:
“Tiểu Tuyết, nàng đang nói cái gì?”
Tiểu Tuyết không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào trên người nữ tử đang nằm trên giường, lại chuyển sang Hách Liên Phách Thiên, thanh âm nhẹ bẫng như cơn gió:
“Trăm sự, xin nhờ cả vào ngài, Tam vương gia!”
Ánh mắt Hách Liên Phách Thiên chợt trở nên kiên định, hắn nhìn nàng, Tiểu Tuyết gật đầu, dùng châm cố định tâm mạch cho Tiểu Khuynh xong liền cùng Hách Liên Chấn Thiên ra ngoài. Bầu trời ngoài kia vẫn tối đen, ánh mắt Tiểu Tuyết cũng mờ mịt. Sau đêm nay, mọi chuyện sẽ ra sao đây?