“Tam ca, huynh không có đùa phải không? Mấy cái , mấy cái tên kia lại là nữ nhân cải trang?”
Tam vương gia cười lạnh, cắn răng đáp:
“Tam ca lừa đệ làm gì?”
Ngũ vương gia nuốt nước miếng, sợ hãi than:
“Vi diệu, thực quá vi diệu...”
Lúc này, Hách Liên Phách Thiên gương mặt âm hàn lại quay sang Tứ vương gia đang ung dung ngồi một bên:
“Tứ đệ, có phải đệ nên cho bọn ta một cái giải thích xác đáng không?”
Tứ vương gia vô tội chớp chớp mắt, đáp:
“Giải thích gì a? Đệ cũng chỉ là mới biết cách đây không lâu hơn Tam ca đâu! Đệ không liên can! Huynh muốn trút giận thì đến tìm cái người đang nằm ở trong phòng kia kìa, đừng giận lây sang đệ!”
Hách Liên Phách Thiên trừng mắt nhìn hắn vẻ mặt không sao cả, quay sang Nhị vương gia từ đầu đã chẳng hé răng nói một lời, ngồi như một pho tượng sống ở bên cạnh:
“Nhị ca, huynh nói chuyện này tính giải quyết sao?”
Nhị vương gia nháy nháy mắt, hắn nâng ly trà lên bình thản uống, thong dong mở miệng đáp, vô cùng dửng dưng:
“Cứ thuận theo tự nhiên thôi!”
Ba người còn lại trong phòng lập tức khinh bỉ liếc hắn. Người này đúng là khẩu phật tâm xà! Tam vương gia nghĩ thầm trong lòng, tình địch lâu ngày đột nhiên hóa thành một cái nữ nhân, ngoài mặt hắn tỏ ra không quan tâm nhưng ai biết có phải trong lòng đang sướng đến phổng mũi lên không? Ngũ vương gia nhìn Tứ vương gia, hai người cùng bĩu môi. Hắn thì hay rồi, người trong lòng hắn ngay từ đầu đã là nữ nhân chính thống, hắn cần gì phải lo lắng nhiều chứ?
Ngũ vương gia lắc đầu khinh thường, lại uống một ngụm trà, trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái suy nghĩ. Nếu cái tên hỗn đản họ Vân kia là nữ nhân, vậy hắn cùng với cái nữ nhân kia... Xem nào, hai người cùng tên Vân Cẩn Cẩn, tính cách hâm hâm giống nhau, hơn nữa khi người này có mặt thì người kia liền không thấy tăm hơi. Lẽ nào... Vân Cẩn Cẩn... Vân Cẩn Cẩn...
Chết tiệt, lão tử bị ngươi lừa phỉnh!
Ngũ vương gia kích động đến phun trà, hắn xô ghế đứng bật dậy, không nói hai lời liền đạp cửa xông ra ngoài, thân ảnh như cơn lốc rất nhanh đã biến mất ở hành lang. Ba người còn lại trong phòng liếc mắt nhìn nhau, biểu tình đồng dạng ngơ ngác không hiểu.
Trong phòng ở chính viện, hai nha hoàn đang giúp Tiểu Khuynh mặc trang phục, cửa lớn liền bị một một lực mạnh mẽ đạp bay, Ngũ vương gia lao vào phòng như cơn gió, hắn nhìn khắp phòng, lớn giọng hét:
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi lập tức lăn ra đây cho bổn vương!”
Hai nha hoàn thấy người đột nhiên xông vào, lập tức cúi người hành lễ:
“Tham kiến vương gia!”
Tiểu Khuynh trở tay khép lại vạt áo, cài dây cho đàng hoàng tử tế, lúc này mới phất tay cho nha hoàn đi ra ngoài, còn lại thì ngẩng lên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Ngũ vương gia, giọng điệu vô cùng bình thản:
“Vương gia đây là có chuyện?”
Hách Liên Vân Thiên nhìn nàng thản nhiên như vậy thì có chút xấu hổ, hắn dằn lại tức giận trong lòng, hạ giọng hỏi:
“Vân Cẩn Cẩn đâu?”
Tiểu Khuynh thuận miệng đáp, lại kéo lấy cái chăn mỏng trên giường đắp lên nửa người mình:
“Nàng đã cùng Tiểu Tuyết và Tiểu Vân vào cung lấy thuốc rồi, đoán chừng sẽ không về sớm đâu! Nếu vương gia muốn đợi nàng, có thể sẽ lâu đấy!”
Nàng liếc sắc trời tối mù mịt bên ngoài, thuận tiện nhắc nhở hắn. Hách Liên Vân Thiên sắc mặt cực kì xấu, hắn cau mày một chút, ngẩng lên kiên quyết đáp:
“Bổn vương sẽ chờ!”
Tiểu Khuynh nhún nhún vai, có vẻ không quan tâm lắm. Nàng nhướng nhướng mày nhìn cái ghế đặt bên cạnh giường, ý bảo hắn có thể ngồi ở đó, sau đó lật chăn ra, trực tiếp nằm xuống nhắm mắt ngủ. Hiện tại nàng đang là người bị thương đó, người bị thương thì có quyền được ngủ mà đúng không?
Trời dần về đêm, Tiểu Khuynh mở mắt tỉnh dậy. Nghiêng nghiêng người, biểu tình nàng mờ mịt nhìn đỉnh giường. Đây dường như không phải phòng của nàng... Đợi một lúc, kí ức trong đầu liền tràn về, Tiểu Khuynh vừa vặn hiểu ra, nàng giật giật mí mắt một chút, nâng người định ngồi dậy. Bất ngờ, từ bên cạnh có hai cánh tay xuất hiện đỡ nàng dậy, rồi một thanh âm trầm thấp truyền tới:
“Tỉnh?”
Tiểu Khuynh ngồi tựa người vào giường, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt hoàn mĩ vô trù của Hách Liên Tam vương gia. Nàng không đáp lại hắn, hơi nghiêng người nhìn bên ngoài một chút, lại nhìn hắn hỏi:
“Bây giờ là lúc nào rồi?”
Hắn vươn tay sửa sửa gối sau lưng cho nàng, bình thản đáp:
“Vừa qua giờ Tý!”
Hắn trả lời xong, hai người lại trầm mặc. Một hồi lâu sau, tận đến lúc nàng cảm thấy mí mắt lại muốn sụp xuống, người kia mới lại lên tiếng:
“Nàng không có gì để nói với ta sao?”
Tiểu Khuynh hơi ngạc nhiên ngẩng lên, nhận ra trong mắt hắn còn vương nét buồn nhàn nhạt, nàng cười hỏi:
“Vương gia muốn ta nói cái gì?”
Hắn im lặng nhìn nàng một lúc mới mở miệng:
“Sao lại che giấu thân phận với ta?”
Tiểu Khuynh cười cười:
“Ta đâu có che giấu điều gì? Không thể trách ta, Tam vương gia quyền lực trong tay lẽ nào lại ít, tra rõ ràng thân phận của một người không phải là khó. Chẳng qua là...” Nàng nâng mắt nhìn hắn, dùng giọng nói bình tĩnh đến lạ lùng :
“... Vương gia không muốn điều tra đấy thôi!”
Hách Liên Phách Thiên cười khổ:
“Ta tin tưởng nàng, ta luôn nghĩ khi nàng đã chấp nhận tình cảm của ta, thì sẽ tình nguyện đem bí mật của mình nói cho ta biết. Ngay từ lúc đầu ta chưa từng nghĩ đến sẽ điều tra thân thế của mọi người, bởi vì nếu ta làm như vậy, Tiểu Khuynh nhất định sẽ rời xa ta...”
Bàn tay hắn đưa ra, khẽ khàng chạm vào gò má nàng, nhẹ nhàng vuốt, trân trọng, nâng niu, phảng phất như nàng là báu vật trong lòng hắn, chỉ cần hơi nặng tay, nàng sẽ cứ như vậy mà biến mất. Tiểu Khuynh im lặng, mở to mắt nhìn hắn. Dưới ánh nến trong phòng, gương mặt của hắn phủ thêm một vòng tơ vàng ấm áp mơ hồ, đôi mắt phượng đen sâu thăm thẳm, tình ý dào dạt dường như hoàn toàn không thể chất chứa hết ở trong đó, hoàn toàn nhấn chìm nàng vào bể tình êm ái mà sâu sắc của hắn. Nội tâm vốn lạnh lẽo như băng đá nay từ từ mềm ra, rồi hoàn toàn hóa thành dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.
Hắn hoàn toàn không trách cứ nàng vì đã giấu giếm hắn, hắn vì nàng mà đau lòng, vì nàng mà săn sóc, quan tâm, khiến nàng sâu sắc cảm nhận được tình cảm của hắn. Hắn yêu không phải là Nhan Tử Khuynh nam nhân hay Nhan Tử Khuynh nữ nhân, cái hắn yêu là bản thân nàng, là nội tâm, là con người chân thật trong nàng. Tình yêu của hắn mạnh mẽ mà dịu dàng, đã dần dần hòa tan đi rào cản ngăn cách giữa hai người, cho nàng dũng khí để thử một lần nữa tiếp nhận chân tâm của một người.
Nhẹ nhàng nắm bàn tay hắn, Tiểu Khuynh nhắm mắt, nhẹ giọng nói:
“Ta xin lỗi!”
Kéo nàng vào lòng ôm chặt, nội tâm Hách Liên Phách Thiên nhảy nhót. Tiểu Khuynh của hắn, đời này kiếp này nàng cũng chỉ là của hắn, là của riêng hắn.
“Nàng sẽ không rời bỏ ta, đúng không?” Hắn có chút thấp thỏm hỏi ra lời này.
Tựa đầu vào vai hắn, khóe môi Tiểu Khuynh nhếch lên, nàng mỉm cười, đáp nhẹ:
“Ừ!”
Hai người ở trong phòng ôm nhau thật lâu, Hách Liên Phách Thiên vẫn rất cẩn thận, không động đến vết thương trên ngực nàng, thẳng cho đến khi...
“Uy, hai người đang làm cái gì vậy?” Một thanh âm tà nghễ vang lên, mười phần thì đến bảy phần là giọng điệu ngái ngủ.
Hai người Tiểu Khuynh cùng Hách Liên Phách Thiên lúc này mới ngớ ra, cùng quay đầu nhìn xem cái kẻ phá hư phong cảnh kia. Ngũ vương gia sau một giấc ngủ thật dài, hắn thoải mái vươn vai, mơ hồ quay đầu nhìn hai người đang ngồi trên giường. Tiểu Khuynh mỉm cười hỏi:
“Ngũ vương gia, ngủ ngon không?”
Hách Liên Vân Thiên gật đầu:
“Ngon!” Lại quay sang Hách Liên Phách Thiên, vô cùng ngạc nhiên hỏi:
“Tam ca, huynh ở trong này làm gì vậy?”
Hách Liên Phách Thiên nghiến răng, cười lạnh đáp:
“Câu đó ta phải hỏi đệ mới đúng! Nửa đêm nửa hôm sao đệ lại ngủ ở trong này?”
Hách Liên Vân Thiên bị câu này của hắn đánh cho tỉnh, lúc này mới ngớ ra mục đích đến đây, hắn vội vàng từ trên ghế đứng lên, dáo dác nhìn quanh, hỏi:
“Cái kia hỗn đản nữ nhân vẫn chưa quay lại sao?”
Tiểu Khuynh ngăn bản thân bật cười, nàng làm bộ như vừa mới nhớ ra, vỗ đầu một cái, nói:
“Ôi, xem ta này, vậy mà cũng quên mất! Ngũ vương gia, thật xin lỗi, lúc trước Tiểu Cẩn có nói với ta nàng vào cung xong sẽ về thẳng phủ Đại tướng quân...”
Nàng mới nói có một nửa, Ngũ vương gia sắc mặt đã đen thui đạp cửa đi ra ngoài. Ở trong phòng, Tiểu Khuynh ôm bụng cười lăn lộn. Nàng ngồi thẳng người lại, vết thương hơi nhói lên một chút, vừa lau nước mắt vừa âm thầm than thở. Trúng phải mê hương của Tiểu Tuyết mà chỉ hôn mê có vài tiếng, xem ra định lực của Ngũ vương gia cũng không tồi!
Liên tục hai ngày sau đó, Tiểu Khuynh bị Hách Liên Phách Thiên giữ chân tại Tam vương phủ. Về chuyện ám sát ngày đó, nàng nghi ngờ là do mấy người đang ở trong hoàng cung kia làm, nên điều Ảnh Sát đi tra rõ. Quả nhiên, Hiên Viên Tình Nhi âm thầm hại nàng, thuê người đến để diệt trừ. Mà đám người được phái tới kia, trong miệng đều giấu thuốc độc, căn bản không phải sát thủ, mà là tử sĩ. Mà tử sĩ, vốn chỉ do các đại gia tộc hay người trong hoàng tộc tự mình bồi dưỡng ra, trong giang hồ cũng không có một tổ chức nào khác. Vậy nên chỉ có thể nói, sau lưng Hiên Viên Tình Nhi, Hiên Viên gia tộc tuyệt đối là một bệ chống lưng vững chắc, lại càng là hòn đá ngáng chân ngáng đường nàng. Còn về đám sát thủ đến sau bị nàng tiêu diệt hết, Tiểu Khuynh không có hứng thú quan tâm. Chuyện này nên để Hách Liên Phách Thiên lo, dù sao người cũng là đến tìm hắn, nàng chẳng qua là thuận tay giúp đỡ một chút mà thôi.
Ngồi trên giường trúc đặt trong viện, Tiểu Khuynh ngửa đầu nhìn trời. Hai ngày nay, dưới sự áp đặt của Hách Liên Phách Thiên, Tiểu khuynh bất đắc dĩ đành phải mặc nữ trang. Mái tóc dài của nàng không vấn lên mà để thả xuôi, tựa như thác nước đen nhánh đổ xuống ở sau lưng, khi gió thổi qua lại nhẹ nhàng phất phơ. Vết thương trên ngực nàng đã phục hồi tốt lắm, đã không còn đau như trước, nàng cũng thoát kiếp bị Hách Liên Phách Thiên quấn lấy đòi giúp nàng băng bó vết thương nữa. Nàng dù là người thế kỉ 21 gặp tình huống như vậy cũng là ngượng chín mặt, còn hắn thì lại cứ dửng dưng như không. Hắn trong lúc băng bó lại thuận tiện sờ mó lung tung, nàng phản đối thì hắn nói nàng lừa hắn lâu như vậy, cũng nên để hắn đòi lại chút lợi tức. Nhìn vẻ mặt gian trá của hắn, Tiểu Khuynh chỉ hận không thể một chưởng chụp chết kẻ trước mặt.
Bên mũi thoảng qua mùi thức ăn, Tiểu Khuynh liền mở mắt. Lại nữa! Nhìn bát cháo trắng có mấy cọng rau thơm nổi lều phều, khóe môi Tiểu Khuynh yên lặng giật giật. Hai hôm nay không hiểu Tam vương mắc phải bệnh gì hay hắn ra gió xong đầu óc có vấn đề, cứ đúng giờ đúng buổi lại bưng tới trước mặt nàng một bát cháo trắng. Mà cháo của hắn nấu... Nàng thật không dám khen tặng!
Ngẩng lên nhìn gương mặt tươi cười như hoa đào nở rộ của hắn, Tiểu Khuynh nuốt nước miếng, sau ót chảy mồ hôi, cười khan nói:
“Vương gia vất vả rồi!”
Tam vương gia bưng bát cháo ngồi cạnh nàng, tươi cười mở miệng:
“Vì Tiểu Khuynh, ta có vất vả chút cũng không sao!”
Hắn nói xong, liền dùng thìa khuấy cháo, sau đó múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng. Vốn muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của hắn, Tiểu Khuynh đành nuốt lệ vào lòng, đau khổ há miệng ngậm cái muỗng. Hương vị lần này... thật sự không thể nói không tệ. Tiểu Khuynh suýt chút nữa thì nôn khan. Phải là quá tệ mới đúng!
Thấy nàng che miệng cúi đầu không nói gì, Hách Liên Phách Thiên nhíu mày nhìn bát cháo, hắn cầm cái muỗng múc một ít bỏ vào miệng, ngay lập tức liền nhổ ra. Đặt cái bát sang một bên, sắc mặt Tam vương gia vô cùng quẫn bách. Tiểu Khuynh nhìn vẻ mặt hắn như vậy, nàng bày ra vẻ thông cảm vỗ vỗ vai hắn, rất nghĩa khí nói một câu:
“Tam vương gia, nấu ăn không ngon không phải lỗi của ngài!”
Hắn cúi đầu, cảm thấy vô cùng thất bại.
Những ngày này của Tiểu Cẩn ở trong phủ Đại tướng quân cũng không phải dễ chịu gì cho cam. Hách Liên Vân Thiên ngày hai ba bận đến phủ bái phỏng, đều chỉ đích danh nàng, nhưng Tiểu Cẩn thà ăn bã đậu cũng không tình nguyện ra tiếp. Nàng biết rõ hắn đến phủ chỉ để tìm nàng tính sổ thôi a, nàng đâu có ngu đến mức tự đưa cổ mình ra cho hắn chém. Vậy nên, bã đậu, bã đậu, ăn rồi lại ăn a ~~
Tiểu Tuyết chế nốt một liều thuốc cuối cùng, nàng đưa cho nha hoàn đi nấu thuốc, lại đến bên giường xem xét cái người đã mắc bệnh tiêu chảy mấy ngày nay. Từ trên cao nhìn xuống, Tiểu Tuyết nhướng mày hỏi:
“Ngươi việc gì phải làm khổ mình như vậy? Sao không trực tiếp ra gặp mặt một lần, hai bên giải quyết sòng phẳng có phải sẽ dễ chịu hơn không?”
Tiểu Cẩn níu vạt áo nàng, trợn mắt lên nói:
“Ngươi có tin sau khi ta đi gặp cái hỗn đản đó xong là không còn xác để mà về không?”
Tiểu Tuyết vuốt trán, suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Cũng không nghiêm trọng đến vậy đâu! Còn có bọn ta đi lượm xác cho ngươi mà, bất quá nếu hắn lăng trì xử tử ngươi thì hơi khó, ta lại không biết cách khâu xác như thế nào...”
“Lâm Y Tuyết!” Tiểu Cẩn bi thống gào lên.
Tiểu Tuyết vội vàng cười cười, trấn an:
“Nói đùa, nói đùa thôi mà! Nhưng thôi, ngày mai chúng ta sẽ rời đi rồi, ngươi chịu khó chịu khổ nốt hôm nay đi ha! Ta phải đi gặp Chấn Thiên đây!”
Tiểu Cẩn lừ mắt nhìn bóng lưng nàng ra khỏi phòng, cau mày lẩm bẩm:
“Gặp sắc khinh bạn!”
Nhưng chốc lát sau nàng lại lập tức ôm bụng rên rỉ:
“Ôi, cái bụng tôi cái bụng tôi... Nhà xí, nhà xí a...”
Tiểu Tuyết mang theo tâm tình vui vẻ đến Tứ vương phủ. Thủ vệ canh cửa thấy nàng xưng tên, lại quan sát vẻ mặt nàng một chút mới để nàng vào. Đây là lần đầu tiên Tiểu Tuyết tới Tứ vương phủ, nhìn xung quanh đình đài lầu các, nàng thấy hơi hoang mang, không biết đi nơi nào. Đúng lúc này, một lão nam nhân gương mặt phúc hậu đi đến, hướng nàng thi lễ, hòa ái hỏi:
“Không biết vị cô nương đây tìm ai?”
Tiểu Tuyết nhìn người này có lẽ không quá năm mưới tuổi, gương mặt hiền lành rất dễ gây thiện cảm, nàng vốn muốn nói đến tìm Chấn Thiên, nhưng nghĩ lại, xưng hô này có hơi quá kinh hãi thế tục, không khéo người ta lại nghĩ nàng có ý đồ gì đó. Vẫn là không nên để người ta phản cảm, nàng lễ phép nói:
“Tiểu nữ đến tìm Tứ vương gia, mong lão bá có thể thông báo giúp một câu!”
Lão trung niên thấy nàng nói năng lễ độ, không kiêu ngạo không tự ti thì lập tức có thiện cảm, lão mỉm cười nhìn nàng, nói:
“Tại hạ là quản gia của phủ này, cô nương có thể gọi ta là Vương bá. Làm phiền cô nương ở nơi này đợi một chút, tại hạ đi thông báo với Vương gia một tiếng!”
Tiểu Tuyết gật đầu, mỉm cười. Nàng đứng ở đại môn chờ không quá lâu, đã nghe thấy tiếng bánh xe lăn lộc cộc tiến tới, theo đó là thanh âm nam tử lộ ra một cỗ ngạc nhiên cùng vui mừng:
“Tuyết nhi!”
Tiểu Tuyết hơi mất tự nhiên quay lại, liền thấy vẻ mặt của Hách Liên Chấn Thiên vô cùng kinh hỉ, còn Vương bá ở bên cạnh hai mắt trừng to đến độ muốn rớt tròng. Nàng ho khẽ một tiếng:
“Vương gia!”
Hách Liên Chấn Thiên hiểu rõ cười cười, hắn phất tay cho Vương bá:
“Giúp bổn vương chuẩn bị ít điểm tâm đem đến Tây sương phòng!”
Hai mắt Vương bá lại được dịp trừng to, ông giống như người mất hồn rời đi. Tây sương phòng, là sương phòng của Vương gia mà? Tiểu Tuyết buồn cười nhìn theo, lại nháy mắt với hắn:
“Chàng dọa Vương bá không nhẹ đâu!”
Nàng đẩy xe lăn cho hắn, hai người quay trở lại Tây sương phòng. Nhìn bộ dạng hắn ngồi xe lăn, Tiểu Tuyết mở miệng châm chọc:
“Hách Liên vương gia không tàn không phế, hà cớ gì lại phải ngồi xe lăn? Chàng làm như vậy không phải là đang coi thường y thuật của bản thần y sao a?”
Hách Liên Chấn Thiên kéo tay nàng, mỉm cười có chút tự giễu, nói:
“Việc ta có thể đi lại vẫn là bí mật, tạm thời ta sẽ không thoát khỏi vỏ bọc này!”
Tiểu Tuyết nhìn hắn, có chút đồng tình. Nhưng rất nhanh thần sắc nàng đã đổi khác, Tiểu Tuyết nhảy từ trên bàn đá xuống, hai mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc mở miệng:
“Chấn Thiên, ta phải nói với chàng một chuyện!”
Hách Liên Chấn Thiên vẫn mỉm cười:
“Nàng nói đi!”
“Nhưng chàng phải hứa là nghe xong sẽ không nổi giận!” Nàng không khỏi tìm cho mình một cái bảo đảm.
“Ừ!” Không chút do dự liền đồng ý.
Tiểu Tuyết cúi đầu, mười ngón tay xoắn lại một chỗ:
“Ngày mai ta sẽ rời đi!”
Thân mình Hách Liên Chấn Thiên lập tức cứng ngắc tại chỗ, hắn nâng mắt nhìn nàng, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ là một mảnh sững sờ:
“Nàng nói gì?”
Tiểu Tuyết vội vàng nói:
“Chàng đã hứa là đã sẽ không nổi giận! Thực ra thì, bốn người bọn ta đã có một kế hoạch. Tạm thời bọn ta sẽ ẩn thân một thời gian, sau đó sẽ lại xuất hiện, nhưng không phải là trong hình dạng này...”
Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở to:
“Nàng sẽ rời khỏi ta?”
Tiểu Tuyết thở dài, nàng nắm hai bàn tay hắn, nắm thật chặt:
“Còn nhớ những gì ta đã nói trong xe ngựa không?” Trên môi nàng hiện lên nụ cười “Ta muốn đường đường chính chính gả cho chàng, trở thành Vương phi của chàng, trở thành nữ chủ nhân của Tứ vương phủ này! Chấn Thiên, ta đang cố gắng để thực hiện điều đó!”
Phẫn nộ cùng thất vọng trong mắt hắn từ từ dịu lại, Hách Liên Chấn Thiên cúi đầu trầm mặc. Tiểu Tuyết nửa quỳ nửa ngồi trước mặt hắn, thanh âm nàng tràn ngập kiên định cùng chân thành:
“Chàng tin tưởng ta có được không? Kiên định ở đây chờ ta có được không? Hai người chúng ta đều có việc cần phải làm, ta chỉ hy vọng cuộc sống sau này, sẽ không có bất kì điều gì có thể xen vào quan hệ của chúng ta! Chàng không thể hiểu cho ta lần này thôi sao?”
Trong mắt có tia sáng nhạt chợt lướt qua, Hách Liên Chấn Thiên cúi đầu, ở trên môi nàng in một nụ hôn thật sâu. Tiểu Tuyết nhắm mắt, tùy ý hưởng thụ nụ hôn này của hắn. Thật lâu sau đó, bên tai nàng truyền đến thanh âm trầm thấp lại như đang kìm nén của hắn:
“Ta hiểu nàng! Tuyết nhi...” Hắn chợt ngừng lại, giọng nói chợt trở nên cứng rắn và kiên định:
“Đừng để ta đợi lâu!”
Hốc mắt nàng đỏ lên, Tiểu Tuyết mỉm cười, dùng sức gật đầu:
“Ừ, ta hứa với chàng!”
Kiếp này, có được một người luôn bên cạnh che chở và nguyện ý tin tưởng, nguyện ý chờ đợi nàng như vậy, nàng đã không còn cái gì để đòi hỏi nữa.
Trong bóng chiều tà đổ xuống, thân ảnh hai người đứng sát bên nhau, hai cái bóng trải dài quấn quýt, lưu luyến không rời. Vương bá vừa bưng điểm tâm đi vào, nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp này, ông lẳng lặng phất tay cho đám người hầu nhẹ nhàng đi ra, khóe môi lại nhếch lên mỉm cười. Trong nội tâm là một mảnh ấm áp...
Nửa đêm...
Trong Tam vương phủ...
Ánh trăng treo đầu ngọn cây, đêm lạnh như nước, thấp thoáng nơi xa xa có vài ngôi sao đang mờ mịt nhấp nháy.
Tiểu Khuynh nhẹ nhàng nhảy từ trên nóc viện xuống mặt đất, lặng im không một tiếng động. Thị vệ canh chừng quanh nơi này đều đã bị nàng khống chế, chẳng thể làm gì được. Trong bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Mặc chằm chằm dõi theo bóng lưng nàng tiến vào trong phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng, căn phòng lại tối om như cũ. Tiểu Khuynh dựa theo trí nhớ tiến về phía giường của Hách Liên Phách Thiên. Mê hương trong phòng đang lặng lẽ phát huy tác dụng. Bên giường chợt trũng xuống, hai mắt Hách Liên Phách Thiên muốn mở ra, nhưng như thế nào cũng không thể nâng lên mí mắt, thần trí lại mơ hồ. Trong lúc đó, trên trán lại truyền xuống một cỗ cảm xúc ấm áp, bên tai vang lên thanh âm nhẹ nhàng:
“Yên nào!”
Tiểu Khuynh ngồi bên cạnh giường, nàng vươn tay, từ từ khắc họa lại gương mặt hắn. Từ vầng trán cao, xuống hàng lông mày sắc bén, đôi mắt phượng hẹp dài luôn luôn lạnh lùng nhưng lại luôn nhìn nàng thật ôn nhu dịu dàng. Sống mũi thật cao, đôi gò má, lại trượt xuống đôi môi của hắn. Bạc môi cương nghị mà hữu thần, luôn an ủi nàng, thốt ra những lời chân tình ấm áp khiến trái tim nàng rung động. Xoa nhẹ gò má của hắn, âm thầm đem gương mặt hắn khắc thật sâu vào trí nhớ, hai mắt Tiểu Khuynh nhắm lại, trong bóng đêm, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nàng hơi cúi người tiến về phía hắn, chần chừ một chút, liền cúi người hôn xuống. Nụ hôn lưu luyến dừng lại tại môi hắn, xúc cảm lạnh băng truyền đến khiến thần trí Hách Liên Phách Thiên lập tức thanh tỉnh, giọt nước lạnh lẽo lại ấm nóng lăn trên má hắn, hai tay hắn đưa ra, nhanh chóng đảo khách thành chủ, áp nàng tại trên giường. Tiểu Khuynh giật mình nhìn hắn, nhưng cũng không quá lâu, trên mặt nàng lại là thản nhiên mỉm cười với hắn:
“Tam Vương gia!”
Hách Liên Phách Thiên cau mày nhìn nàng:
“Tại sao nàng lại đến đây?”
Tiểu Khuynh vẫn cười, nước mắt trên mặt đã không còn, nàng đáp:
“Ta nghĩ thời gian qua đã được Vương gia chiếu cố rất tốt, trước khi rời đi cũng nên đến nói với Vương gia một lời từ biệt!”
Hách Liên Phách Thiên phát giác trong phòng có dị biến, hắn nghiến răng hỏi:
“Nói lời từ biệt mà cũng cần dùng đến mê hương sao? Nàng rốt cuộc là định đi đâu?”
Tiểu Khuynh mặt không đổi sắc, đáp:
“Rời đi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới!”
Hách Liên Phách Thiên bất chợt cười lạnh:
“Nàng cứ vậy mà rời bỏ bổn vương? Nhan Tử Khuynh, rốt cuộc trong lòng nàng có nơi nào dành cho bổn vương không?”
Tiểu Khuynh mở to mắt, không đáp. Sao nói được đây? Nếu nàng nói ra, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp trói tay trói chân nàng lại không cho đi nữa. Hách Liên Phách Thiên hai tay chợt buông lỏng, hắn cười lạnh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong mắt thoáng qua bi thương. Chợt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng:
“Nhan Tử Khuynh, nàng thật sự rất vô tình!”
Hắn xoay người, không nhìn thấy nàng lẳng lặng nhét một vật ở dưới gối, thanh âm lạnh lẽo thốt ra:
“Nàng đi đi! Sau này... cũng không cần phải xuất hiện trước mặt bổn vương nữa!”
Còn muốn nói điều gì đó, nhưng Hách Liên Phách Thiên đã gầm lên:
“Cút!”
Tiểu Khuynh giật mình, sắc mặt thoáng một chút trắng bệch. Nàng cúi đầu cười nhạt, có chút tự giễu, sau đó thẳng lưng đi ra khỏi phòng của hắn, chỉ lưu lại hai chữ:
“Bảo trọng!”
Ra đến sân viên, cánh tay nàng vung lên, khống chế trên người thị vệ ở xung quanh đều được giải. Tức khắc, bọn họ giống như ong vỡ tổ ào ào lao về phía nàng, vòng trong vòng ngoài vây nàng dày đặc, tuốt gươm rút kiếm thủ thế chỉ chờ có lệnh là xông lên. Hàn Mặc cũng đứng trước mặt Hách Liên Phách Thiên, lúc này lại chỉ nghe thanh âm lạnh lùng của Hách Liên Phách Thiên truyền tới:
“Để nàng đi!”
Chúng thị vệ lo sợ nhìn nhau:
“Vương gia...”
“Ta nói để nàng đi!” Hách Liên Phách Thiên như con thú dữ bị thương gầm lên.
Vòng vây thị vệ từ từ giãn ra, Tiểu Khuynh quay đầu mỉm cười với hắn, thân thủ thoắt cái đã biến mất bên ngoài tường viện. Ánh sáng lạnh băng trong mắt Hách Liên Phách Thiên biến mất, hắn cúi đầu cười lạnh, bi thương lan tràn. Hét lớn một tiếng, hắn vung tay, một chưởng liền đánh vỡ cái bàn gỗ mộc trên đất...
Tiểu Khuynh ra khỏi Tam vương phủ, vận khinh công nàng đã được học trong thời gian qua chạy thẳng đến cổng thành. Trong bóng tối, mơ hồ hiện ra vài đạo thân ảnh đứng ở dưới tường thành. Lúc Tiểu khuynh chạy đến, lại nghe được tiếng khóc. Nàng từ từ đi đến, trong lòng lại vô cùng nặng nề. Bất chợt, một cái bóng lao đến ôm chặt lấy nàng, xúc cảm ẩm ướt truyền tới trước ngực, Tiểu Khuynh lặng lẽ thở dài, vươn tay ôm người kia vào lòng an ủi. Thanh âm Tiểu Vân nức nở hòa vào tiếng khóc vỡ vụn khiến lòng người xót xa:
“Hắn nói không cần ta nữa... Hắn nói ta hãy biến mất trước mặt hắn... đừng bao giờ xuất hiện nữa... hắn nói hắn hận ta, chán ghét ta... Tiểu Khuynh, ta phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Khuynh trong tâm dâng lên một hồi cười khổ. Gia đình đế vương này sao lại lạ lùng đến vậy a? Nói lời đả thương người mà lại cũng giống nhau như vậy?
Nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Vân, nàng nhỏ giọng nói:
“Ta xin lỗi, Tiểu Vân!”
Tiểu Vẩn đẩy nàng ra, dùng tay lau nước mắt trên mặt, buồn khổ nói:
“Không phải lỗi của ngươi, Tiểu Khuynh. Nam nhân đều như vậy cả thôi, huống chi nam nhân chúng ta yêu đều là Vương gia cao cao tại thượng! Không cần phải thương tâm, ta nên sớm biết bản thân sẽ có ngày này mới phải!”
Lời nàng nói ra đau xót như vậy, bi thương như vậy, Tiểu Khuynh lại chỉ thấy khóe mắt đau xót, nước mắt muốn tuôn ra nhưng đều phải kìm lại. Người như nàng, vốn dĩ không có tư cách để khóc!
Đại tướng quân cùng Tướng quân phu nhân cũng buồn buồn nhìn các nàng, Tướng quân phu nhân lặng lẽ rút khăn ra lau nước mắt. Tiểu Cẩn thở dài, đi tới liền nắm tay Tiểu Vân cùng Tiểu Khuynh kéo tới chỗ buộc ngựa, nói:
“Mỗi người một con, mau lên đi! Nếu chúng ta không ra khỏi thành vào đêm nay, sáng sớm ngày mai sẽ không còn cơ hội nữa!”
Trong mắt Tiểu Khuynh thoáng qua một tia bất đắc dĩ, nàng như cũ chọn một con ngựa trắng, vuốt vuốt bờm của nó xong mới leo lên. Tiểu Vân mím môi, nàng siết chặt nắm tay, đeo tay nải rồi lên ngựa. Tiểu Khuynh hướng Đại tướng quân cùng Tướng quân phu nhân chắp tay nói:
“Đại tướng quân, Tướng quân phu nhân, xin hãy bảo trọng!”
Tướng quân phu nhân cũng gật đầu:
“Các con cũng phải bảo trọng!”
Cả bốn người cùng kéo cương ngựa, ánh mắt lưu luyến dừng lại thật lâu mới rời đi. Rời khỏi cổng thành, bốn con ngựa lập tức phi nước đại, phóng thẳng về phương nam.
Khi các nàng vừa rời đi không lâu, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, rồi có tiếng bước chân vội vã chạy lên, hai người Đại tướng quân cùng quay đầu, liền thấy Âu Dương Tử Yên chạy như bay lên tường thành. Nhìn bóng dáng bốn người họ đã xa, nước mắt nàng xoát một tiếng liền rơi xuống.
Trong phủ Tam vương, căn phòng bừa bãi sực nức mùi rượu, trên bàn, trên đất lăn lóc bình rượu, cả cạn lẫn đầy. Tam vương gia đầu tóc y phục xộc xệch ngồi dựa trên tường, tay hắn cầm bình rượu, ngửa cổ lên tu ừng ực. Hàn Mặc đứng cách đó không xa, trong mắt thoáng hiện lo lắng. Vương gia mà hắn biết luôn luôn bản lĩnh phi phàm, anh dũng thiện chiến, kiệt ngạo bất tuân, lúc này lại là một bộ dạng không có tinh thần, chật vật xốc xếch ngồi đây nốc rượu. Lo lắng bước lên một chút:
“Vương gia, ngài không nên uống nữa!”
Choang! Một vò rượu bay thẳng về phía hắn, Hàn Mặc đứng im, không tránh né, cũng không đỡ. Vò rượu kia sượt qua mặt hắn đập thẳng vào tường, rượu nước văng tung tóe ra sàn. Hàn Mặc liền im lặng. Hách Liên Phách Thiên hai mắt hằn tơ máu, phẫn nộ nhìn hắn:
“Cút ra ngoài!”
Hàn Mặc lập tức quỳ một gối xuống:
“Thuộc hạ biết tội!”
Hách Liên Phách Thiên nhìn hắn, bỗng bật cười ha hả. Hắn ngửa cổ cười to, càng cười lại càng kích động, thanh âm khàn khàn mà bi thương vô hạn. Lảo đảo đứng dậy, hắn say túy lúy đi về phía giường, cả người lập tức ngã xuống. Thanh âm hắn nỉ non, vô cùng đau đớn:
“Tiểu Khuynh, đừng đối xử với ta như vậy... đừng tàn nhẫn với ta như vậy...”
Hàn Mặc lặng lẽ siết chặt nắm tay, cúi đầu che đi nơi đáy mắt thấp thoáng sát khí.
Trong cơn mơ màng, bàn tay hắn quơ trúng một vật được giấu ở dưới gối. Nghiêng đầu nhìn qua, Hách Liên Phách Thiên hai mắt lập tức mở to. Hắn vội vàng cầm lấy thứ đặt trên giường. Là một cái sáo nhỏ cùng một phong thư đề gửi cho hắn. Run run mở bức thư ra, tâm trạng hắn kích động đến mức phải hai ba lần mới mở được. Nét bút mềm mại mà không giấu được vẻ mạnh mẽ phóng khoáng, từng từ từng chữ đánh vào lòng hắn, đánh cho hắn cả tâm lẫn thân đều run rẩy. Nắm chặt bức thư trong tay, Hách Liên Phách Thiên ngã người ra phía giường, hắn lại cười, cười đến cả người run rẩy, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra...