Tiểu Khuynh kinh hãi lay lay người hắn, không ngừng gọi:
“Hách Liên Phách Thiên! Hách Liên Phách Thiên! Ngươi tỉnh! Mau tỉnh lại đi!”
Nỗi đau đớn thấu xương xâm nhập, hai mắt Tiểu Khuynh đông lại, nàng bất lực ngồi phịch xuống, hai nắm tay bấu chặt, mím môi. Phải mất một lúc lâu sau, nàng mới khẽ khàng mở mắt ra. Hách Liên Phách Thiên nằm trước mặt nàng, thần sắc tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Trái tim nàng đập mạnh từng hồi. Phải cứu hắn! Nàng nhất định phải cứu hắn! Trong đầu Tiểu Khuynh chỉ còn nghĩ được như vậy. Nàng vội vàng nâng Hách Liên Phách Thiên lên, từng bước từng bước trong tuyết lạnh, cố căng mắt ra tìm một cái động hoặc nơi nào đó có thể chắn gió. Nếu không nhanh lên, hắn sẽ chết mất!
Thật vất vả đưa được hắn vào trong động, nàng chật vật kiếm chút củi khô cùng lá khô, đốt một đống lửa lên. Đợi khi trong động đã ấm lên, nàng mới bắt đầu chăm sóc cho Hách Liên Phách Thiên. Tiểu Khuynh cởi áo choàng đã rách, cuốn tròn lại gối dưới đầu hắn. Rồi, nàng cởi bộ giáp nhuốm máu trên người mình cùng hắn ra, đặt sang một bên. Tiểu Khuynh xắn tay áo, bắt đầu chăm sóc vết thương giúp hắn. Trên người Hách Liên Phách Thiên phải có trên dưới mười vết thương, may là không vào chỗ hiểm. Thương thế đã như vậy còn chạy đến tìm nàng làm gì chứ? Tiểu Khuynh cắn răng giúp hắn băng bó vết thương, trong lòng vừa hận vừa đau. Trên đời này người ngốc nghếch đến vậy chắc cũng chỉ có mình hắn mà thôi!
Băng bó xong xuôi, Tiểu Khuynh để hắn ngủ yên, còn bản thân lại ra cửa động ngồi. Tuyết rơi trắng xóa trời đất, mặc dù đang là ban đêm, nhưng trời vẫn sáng, trong vắt. Ngồi bó gối bên cạnh cửa động, Tiểu Khuynh ngơ ngẩn. Bao lâu rồi? Bao lâu rồi nàng mới có một đêm yên bình như vậy? Trước kia, nàng cũng có một cuộc sống yên bình, nhưng, đã qua rồi, qua hết rồi... Nhắm lại đôi mắt, kí ức tràn về trong tiềm thức nàng, như lũ cuốn, ào ạt, như muốn cuốn cả nàng đi.
Cuộc sống của nàng thay đổi từ năm nàng sáu tuổi. Trước cái ngày định mệnh đó, tuổi thơ của Tiểu Khuynh cũng trải qua yên bình, hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Nàng có gia đình, có cha mẹ coi nàng như trân bảo, có anh chị yêu quý, cưng chiều nàng hết mực. Những lúc ấy, nàng thật sự có suy nghĩ rằng bản thân mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy. Nhưng rồi cái ngày đó đã đến. Đêm sinh nhật sáu tuổi của nàng...
“Happy birthday to you, happy birthday to you...” Trong căn biệt thự nhỏ xinh xắn, mọi người vây quanh một cô bé sáu tuổi mặc bộ váy màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, đang chu môi thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật. Mọi người xung quanh cười reo, vỗ tay liên hồi. Cô bé liền nhoẻn miệng cười. Đứng đằng sau cô bé là một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông cương nghị. Hai người họ là ba và mẹ của cô bé kia. Hai người cùng bế con gái trên tay, mỗi người thơm vào một bên má cô bé. Cảnh một nhà ba người vô cùng đầm ấm, hạnh phúc. Nhưng rồi...
Rầm! Cánh cửa bị đạp mạnh ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Một toán người áo đen ùa vào trong phòng, trên tay cầm vũ khí. Đi đằng sau là một người đàn ông mặc vét đen, trên mặt đeo cặp kính đen, hơi thở tà ác từ người đó tỏa ra vô cùng đáng sợ. Cô bé kia vội vàng rúc vào lòng mẹ, run rẩy sợ hãi. Thế rồi, thảm cảnh xảy ra. Tiếng súng vang lên từ bốn phía, tất cả cửa sổ đều bị vỡ vụn, những người đứng trong căn phòng đó đều chết hết. Cơ thể họ bị đạn xuyên thủng lỗ chỗ, máu chảy lênh láng trên sàn. Lúc đó, Tiểu Khuynh mới sáu tuổi, nhưng đôi mắt của nàng đã phải chứng kiến tất cả cuộc thảm sát điên cuồng đó. Nàng thấy ông nội bị một phát đạn xuyên qua đầu, nằm trên vũng máu lớn giữa sàn, đôi mắt ông nhìn nàng đau đớn. Tiểu Khuynh thở hốc lên. Nàng thấy anh trai bị những kẻ mặc đồ đen ép quỳ giữa sàn, bọn chúng chặt đầu anh rồi treo lên móc đèn, máu tươi nhỏ từng giọt, từng giọt. Nàng thấy mẹ cùng chị bị bọn chúng cưỡng hiếp rồi giết chết, ánh mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Hai mắt Tiểu Khuynh như muốn vỡ ra đau đớn, nàng bụm chặt miệng, nước mắt như vỡ đê ào ạt chảy xuống gò má, toàn thân run lên. Ông nội, cha, mẹ, anh, chị, mọi người.... Nàng còn thấy ba bị chúng đánh đến bất tỉnh, rồi bị chúng lôi ra ngoài, cột vào đuôi xe gắn máy, kéo lê trên đất, toàn thân nát bấy, máu tươi đầm đìa, rồi còn bị chúng ném vào chuồng chó ngao. Những cảnh tượng như vậy, một cô bé sáu tuổi làm sao có thể chịu được. Nàng ôm đầu, gào hét thảm thiết. Đến khi những kẻ sát nhân tìm thấy nàng đang trốn trong tủ, nàng đã ngất lịm.
Tiểu Khuynh sáu tuổi khi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong căn phòng tối om, xung quanh một tia sáng cũng không có. Sợ hãi, nàng khóc ré lên. Nhưng rồi cửa mở ra, có hai người đàn ông cao lớn bước vào. Tiểu Khuynh bị họ dẫn đi. Nàng sợ hãi, rụt rè đi theo họ, rồi bị tống lên một cái xe tải lớn. Bên trong xe, còn có rất nhiều đứa trẻ như nàng, có đứa còn nhỏ hơn. Tiểu Khuynh ngồi co ro một góc, không dám nói chuyện với ai. Một đêm mất đi gia đình, nàng đã không còn có thể trở lại là cô bé như trước nữa. Chiếc xe tải đi rất lâu, rất lâu rồi dừng lại. Tất cả đám trẻ bị lùa xuống, đến lúc này nàng mới biết, số lượng trẻ con còn nhiều hơn nàng tưởng nhiều. Tất cả bọn chúng đều mặc quần áo rách rưới, trang phục lộng lẫy như nàng quả thật rất bắt mắt. Nàng cùng đám trẻ con bị lùa vào một khu rừng. Người đàn ông độc ác ngày đó cũng đến. Ông ta lia ánh mắt qua tất cả bọn trẻ con, dừng lại trên người nàng một chút rồi dời đi. Thanh âm ngày đó đọc tuyên án cho gia đình nàng lại vang lên:
“Ta cho các con một năm. Một năm sau, đứa nào có thể thoát ra khỏi khu rừng này, sẽ được nhận một đặc ân của ta! Nhưng với điều kiện, là đứa trẻ đó phải sống sót...”
Vậy là, không quản những tiếng gào khóc, hơn một nghìn đứa trẻ bị lùa vào khu rừng tử thần ấy. Thời gian qua đi, những đứa trẻ đã học cách sinh tồn ở nơi đó. Bọn chúng bắt đầu chém giết lẫn nhau. Bắt đầu từ một đứa bé năm tuổi, nó đã chọc mù mắt một thằng nhóc lớn hơn chỉ vì một miếng bánh mì nhặt được trên đất. Rồi sau đó, những đứa trẻ bị chết dần dần nhiều hơn. Bọn chúng luôn muốn bản thân được sống, nên chúng không quan tâm đến việc bản thân đang cướp đi mạng sống của người khác. Những lúc ấy, Tiểu Khuynh chỉ thờ ơ đứng nhìn. Nàng không tham gia, chỉ lẳng lặng tránh ra xa. Những đứa trẻ lúc bị lùa vào đây có hơn ngàn người, nhưng bây giờ số lượng chỉ còn vài trăm, rồi dần dần, chỉ còn vài chục, cho đến khi, chỉ còn vài người. Những đứa trẻ còn sống sót, chúng đã hoàn toàn biến đổi: đôi mắt vô hồn, khuôn mặt cứng đơ lạnh lùng, hai bàn tay, quần áo, cáu bẩn những vết máu khô. Chúng trở nên tàn ác hơn bao giờ hết, và luôn tìm cách loại bỏ người khác, để giành giật sự sống cho mình. Một năm sau, người đàn ông đó đúng hẹn đến khu rừng để đón “người xuất sắc nhất”. Và ông ta đã rất ngạc nhiên, khi thấy người đi từ trong rừng ra, là đứa bé gái yếu đuối ngày nào. Nhưng lúc này, có lẽ không thể dùng từ đó để hình dung đứa trẻ ấy nữa rồi. Khi đứa trẻ ấy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt kia ngập đầy một loại sát khí kinh khủng, sát khí mãnh liệt ấy thậm chí còn khiến đám người phía sau phải lùi lại kinh hãi.
Người đàn ông tiến lên, đặt hai bàn tay lên vai đứa bé gái, mỉm cười:
“Con gái, con đã không phụ lòng của ta, bây giờ ta sẽ cho con một đặc ân, con muốn điều gì nào?”
Đứa bé gái ngẩng đầu lên, cười nhạt, nụ cười lạnh như băng đá gần như đông chết người đối diện, giọng nói khàn khàn, lãnh khốc phun ra hai từ:
“Giết – ông!”
Sau từng ấy năm làm sát thủ, có đôi lúc Tiểu Khuynh vẫn không ngừng tự hỏi, bản thân mình tồn tại là vì cái gì? Cuộc sống của nàng vốn nên kết thúc từ mấy chục năm trước, nhưng ý niệm phải giết cho được người đàn ông kia đã kéo nàng lên từ bờ vực tuyệt vọng. Chưa bao giờ nàng nguôi hy vọng trả thù cho gia đình. Vậy mà, suốt mười sáu năm, nàng đã làm sát thủ dưới quyền của ông ta, chỉ vì lời nói ngày đó của mình. Đúng vậy, nàng phải trở nên mạnh mẽ hơn, phải thật mạnh mẽ, để có thể đánh bại con người kia! Nhưng lúc này, nàng còn phải cố gắng vì điều gì đây?
Mải suy nghĩ, Tiểu Khuynh ngủ lúc nào cũng không biết, trong mơ nàng giãy dụa, miệng vô thức gọi tên những người thân yêu của mình, nước mắt chảy thành dòng hai bên má. Trong lúc ngủ mơ, nàng cảm giác có một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng mình, rất dịu dàng. Không hiểu sau, nội tâm đang dậy sóng của nàng chợt bình tĩnh lại, Tiểu Khuynh thở dài một hơi, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Hách Liên Phách Thiên mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng hắn cố ngồi dậy, xếp bằng lại, bắt đầu điều hòa nội lực trong người. Cảm giác đã khỏe hơn, hắn đưa mắt nhìn trong động, lại phát hiện Tiểu Khuynh đang ngồi dựa vào thành động, mắt nhắm chặt, lông mi run run. Hắn lặng người, vươn tay chạm vào nàng. Một giọt nước mắt rơi nhẹ trên tay hắn. Tiểu Khuynh đang khóc sao? Thân mình Hách Liên Phách Thiên chấn động, hắn vươn tay, sau một thoáng rụt rè, đem nàng ôm vào lòng. Nước mắt Tiểu Khuynh vẫn rơi trên mặt, thấm vào lòng hắn, khiến trái tim hắn đau đớn. Hai tay Hách Liên Phách Thiên siết chặt, giống như muốn đem nàng khảm vào trong ngực mình. Hắn nghe thấy Tiểu Khuynh nấc lên, rồi thanh âm khổ sở của nàng vang lên:
“Cha, mẹ, đừng bỏ con, đừng bỏ con mà...”
Hai mắt Hách Liên Phách Thiên nhắm chặt, hắn ôm nàng, nhẹ nhàng, tựa như nàng là trân bảo, hôn khẽ lên nước mắt của nàng. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Tiểu Khuynh mà hắn biết luôn là một người cao ngạo lạnh lùng. Phải là chuyện gì mới khiến nàng phải thương tâm đến vậy đây? Hắn không biết, nhưng lúc này, hắn chỉ biết rằng, trái tim mình đang rất đau...
Hô hấp Tiểu Khuynh ổn định dần, nàng yên lặng, rúc sâu vào lòng hắn ngủ, còn không quên ôm chặt lấy cánh tay hắn. Dường như chỉ như vậy, nàng mới có thể tìm được cảm giác an toàn. Hách Liên Phách Thiên bật cười, vòng tay qua ôm lấy nàng, thật nhẹ nhàng in lên trán nàng một nụ hôn sâu, thì thầm:
“Chúc ngủ ngon, Tiểu Khuynh!”