• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21

“Tiểu… Tiểu Khuynh…” Tiểu Cẩn lắp bắp không thành tiếng, hai mắt cứ mở trợn trừng lên khó tin. Người đang ngồi trước mặt nàng đây thật sự là Tiểu Khuynh sao? Tiểu Vân đầu cúi thật thấp, đứng run rẩy ở sau lưng Tiểu Cẩn. Thôi rồi, đúng là gặp quỷ mà, đụng ai không đụng lại đụng trúng Tiểu Khuynh. Phen này hai đứa các nàng chết chắc rồi!

“Tiểu Khuynh… ha ha…. sao ngươi lại ở trong, ách, trong thanh lâu vậy?”

Sau ót Tiểu Cẩn chảy đầy mồ hôi lạnh, nàng cười gượng hai tiếng, không tự nhiên hỏi.

“Tại sao à? Vậy ta hỏi chút, tại sao hai người lại ở trong thanh lâu?” Thanh âm Tiểu Khuynh vẫn nhiễm đầy ý cười, nhưng vào tai hai người Tiểu Vân thì lạnh như rót nước đá vào đầu.

“Cái này sao… ách… cái này… cái này…”

“Hử?” Khóe môi Tiểu Khuynh hơi nhếch lên, nàng nhướng mắt, không nặng không nhẹ hỏi.

Tiểu Cẩn đầu càng lúc cúi càng thấp, hai tay nàng xoắn chặt vào nhau, ấp úng không ra tiếng:

“Bọn ta… bọn ta…”

Thanh âm Tiểu Cẩn ngày càng nhỏ dần rồi mất hẳn, nàng cúi đầu đứng im tại chỗ, không dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Tiểu Khuynh. Trên mặt nàng lúc này ý cười đã biến mất, hai mắt lộ ra hai đốm lửa nhỏ, chỉ chực bùng phát…

“Hai người đúng là giỏi lắm! Dám nhân lúc ta không có trong phủ rủ nhau lẻn đến thanh lâu chơi, nếu không phải ta phát hiện ra thì, Tiểu Cẩn, có phải ngươi định đem hết vốn liếng của chúng ta ra để làm trò vô bổ không?”

Tiểu Cẩn cắn môi, trầm mặc không nói. Tiểu Vân ở phía sau cũng không dám lên tiếng. Cơn giận của Tiểu Khuynh rất đáng sợ, lúc còn ở hiện đại các nàng đã mấy lần lĩnh giáo qua rồi. Sắc mặt Tiểu Khuynh lúc này rất là dọa người, nàng hằm hằm đứng lên đi đến trước bàn, tự rót một chén trà để hạ hỏa. Nước trà thanh mát phần nào làm nguôi đi cơn giận của nàng. Tiểu Khuynh quay đầu, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình thản như cũ, giọng nói nhạt thếch hỏi:

“Đã biết lỗi chưa?”

Tiểu Cẩn biết nàng đã hết giận, liền gật đầu:

“Đã biết!”

“Sau này còn dám đến thanh lâu chơi nữa không?’

“Dạ không!”

“Tốt! Giờ thì đi về!”

Tiểu Khuynh nhàn nhạt nói xong, phất tay đi ra ngoài cửa. Tiểu Vân ở sau ái ngại nói với theo:

“Tiểu Khuynh này, ngươi định, mặc bộ đó ra ngoài sao?”

Tiểu Khuynh bỗng chốc ngớ ra, liền cúi đầu xem xét y phục của mình. Y phục màu trắng tuyết, bên trong là một lớp váy lót mỏng bằng lụa, nhìn sơ qua thì thấy khá bình thường, nhưng chỉ người mặc mới biết, chất liệu vải vô cùng mỏng, phần tà váy phía dưới còn xẻ khá cao, mơ hồ lúc bước đi lộ ra cặp chân thon dài. Tiểu Khuynh xem xét một chút, xác định là không thể mặc như vậy trở về phủ Đại tướng quân được, phỏng chừng sẽ dọa đám người ở đó ngất xỉu hết. Nàng quay người trở lại, bắt đầu tìm trong tủ quần áo vài bộ y phục. Sau khi cân nhắc kĩ càng và nghe lời Tiểu Vân tư vấn về trang phục, Tiểu Khuynh quyết định chọn bộ y phục màu vàng nhạt thêu hoa mai cách điệu. Thứ nhất vì bộ trang phục này có bảy lớp, là bộ trang phục kín đáo nhất, thứ hai là vì màu sắc hơi nhạt nên sẽ không quá bắt mắt. Đợi Tiểu Khuynh thay đồ xong, ba người mới ra khỏi phòng. Tiểu Khuynh nhờ một tiểu nô tì dẫn hai người Tiểu Cẩn ra ngoài, còn nàng thì đi đến một căn phòng khác. Trên đường đi ra ngoài, Tiểu Cẩn tiếc nuối nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, trong lòng thầm than thở chính mình hôm nay trước khi ra khỏi nhà chính là quên xem lịch nên mới đụng phải Tiểu Khuynh. Vậy là mất luôn một buổi đi chơi. Tiểu Vân đi bên cạnh hơi nghiêng đầu quan sát vẻ u ám trên mặt nàng, hơi cảm thấy buồn cười. Nhưng trong lòng nàng vẫn có một chút thắc mắc. Tại sao Tiểu Khuynh lại ở trong thanh lâu? Mà còn là với thân phận hoa khôi mới lên hiến nghệ? Còn cái gì cô nương Điệp Khuynh? Mệt cho nàng nghĩ ra cái biệt danh này, vậy mà bọn họ nghe xong còn không phát hiện ra chân tướng.

Đang mải nghĩ ngợi nên Tiểu Vân không chú ý tới Tiểu Cẩn đi trước nàng đã đứng lại, nên cả cái mặt tiền của nàng đập bốp vào lưng Tiểu Cẩn. Cú đâm làm đầu óc Tiểu Vân choáng váng, đau đến ứa nước mắt, nàng thầm nghĩ sao hôm nay mình lại gặp lắm chuyện xui xẻo như vậy? Đi cùng Tiểu Cẩn quả nhiên chẳng có gì tốt!

Tiểu Cẩn đứng sững lại một lúc, ánh mắt nàng nheo nheo nhìn về phía trước, Tiểu Vân bực mình trừng mắt nhìn cái lưng của nàng. Bỗng nhiên, Tiểu Cẩn bắt lấy một tay Tiểu Vân kéo lên đứng cạnh mình, đương lúc Tiểu Vân muốn mở miệng hỏi xem nàng đang làm gì, Tiểu Cẩn đã trầm giọng hỏi:

“Có thấy cái gì ở đằng trước kia không?”

Vốn đang sẵn bực mình vì vừa rồi chịu đau, Tiểu Vân sẵng giọng đáp:

“Nhìn thấy gì? Tất nhiên là thấy người rồi, Tiểu Cẩn hỏi ngu vậy?”

“…”

Tiểu Cẩn nín miệng mất một lúc, dùng ngón tay chỉ về phía trước, hỏi lại:

“Ý ta không phải vậy, Tiểu Vân có thấy cánh cửa phòng trước mặt kia không?”

Tiểu Vân quay đầu, trợn mắt nhìn nàng:

“Mắt ta có phải mù đâu, Tiểu Cẩn hôm nay sao đầu óc chứa toàn cái gì vậy, hỏi toàn mấy cái đâu đâu!”

Tiểu Cẩn im lặng, thở dài, nói:

“Ta đang hỏi là Tiểu Vân có thấy căn phòng đề chữ Lan kia không kìa?”

“Thấy!” Tiểu Vân nhanh chóng đáp.

“Ta muốn đi nhìn trộm một chút!”

“Nhìn trộm cái gì?”

“Xuân cung đồ sống!”

“…” Tiểu Vân im bặt, trên trán nổi đầy vạch đen. Tiểu Cẩn đúng là kẻ phiền toái nhất, bắng nhắng nhất, biến thái nhất mà nàng từng gặp!

Không để Tiểu Vân kịp từ chối, Tiểu Cẩn đã kéo tay nàng chạy đến trước cửa phòng Lan. Khung cửa bằng gỗ quý lồng khung giấy, Tiểu Cẩn dấp ít nước bọt vào tay rồi chọc thành một cái lỗ nhỏ trên cửa. Làm xong, Tiểu Cẩn quay đầu nhe răng cười sáng lạn với Tiểu Vân. Hai người đứng ở ngoài cửa, một người đang nhòm qua lỗ trên cửa vào trong phòng, tình thế này khiến Tiểu Vân xấu hổ vô cùng. Những người xung quanh đi qua đều nhìn hai người các nàng bằng ánh mắt quái dị, mặt Tiểu Vân sớm đã đỏ rần lên, nàng dứt khoát bỏ mặc Tiểu Cẩn lại đó, mình thì tránh sang đứng tựa vào lan can nhìn xuống. Sảnh dưới vẫn vô cùng náo nhiệt, ánh đèn chói chang làm nàng có chút hoa mắt. Từ trong đám người bên dưới, ánh mắt nàng vô tình bắt gặp một đạo thân ảnh. Hắn từ căn phòng bên dưới bước ra ngoài, ánh mắt nàng liền dời lên người hắn, không hề dứt ra. Hách Liên Ngạo Thiên mở cửa đi ra ngoài, thị vệ thiếp thân của hắn- Vô Niệm luôn kè kè bên cạnh. Cặp mắt phượng đảo quanh một lượt trạng thái náo nhiệt của thanh lâu, bên môi mỏng lộ ra nụ cười lạnh lùng hiếm thấy. Trái tim Tiểu Vân khẽ đập thịch một cái, nàng chưa từng nghĩ đến trên đời này có người lúc cười lạnh mà vẫn có thể mê người như vậy. Nàng cứ ngơ ngẩn như vậy mà ngắm hắn, không để ý đến Tiểu Cẩn đã đến bên cạnh từ lúc nào. Tiểu Cẩn huơ huơ tay trước mặt nàng, gọi:

“Ê!”

Tiểu Vân giật mình tỉnh lại, nàng vội dời đi tầm mắt, dùng tay vỗ vỗ hai bên má đỏ bừng của mình, quay đầu ngượng ngùng hỏi:

“Có chuyện gì sao, Tiểu Cẩn?”

Tiểu Cẩn tựa khuỷu tay lên lan can, hếch mắt nhìn xuống phía dưới, nhếch miệng cười:

“Đang ngắm hắn sao?”

Tiểu Vân thoáng nhìn xuống, thấy ngón tay Tiểu Cẩn đang chỉ thẳng người Hách Liên Ngạo Thiên, trên mặt thoắt cái liền nóng lên, vội vàng phủ nhận:

“Không, không có, không có ngắm ai hết!”

Tiểu Cẩn nhếch môi:

“Còn chối làm gì nữa, nhìn mặt ngươi thì ai mà chả biết là ngươi động tâm xuân! Thế nào, nhất kiến chung tình rồi hả?”

Tiểu Vân xấu hổ muốn chết, đấm vào ngực Tiểu Cẩn một cái, nói:

“Ngươi đừng có đoán mò! À mà ngươi không nhìn trộm xuân cung đồ nữa à?”

Vừa nghe thấy vậy, hai mắt Tiểu Cẩn liền tối sầm lại, nàng nghiến răng nói:

“Không cần!”

Tiểu Vân tò mò nhìn biểu hiện của nàng, vừa rồi còn rất phấn khích mà, sao bây giờ lại thành thế này rồi?

“Sao vậy?”

“Ta gặp một con ngựa đực!”

“Phốc!” Tiểu Vân nhịn không nổi bật cười. Nàng ta háo hức muốn xem xuân cung đồ sống, bây giờ xem xong rồi lại kêu người ta là ngựa đực, đúng thật là đáng cười. Tiểu Cẩn đen mặt lại, nói:

“Trăm lần vạn lần ta cũng không nghĩ tới lại gặp cái tên Ngũ vương gia vớ vẩn kia ở đây! Thật bực mình!”

“Ai cơ?”

“Ngũ vương gia! Một con ngựa.. ư… ư… đực…” Tiểu Cẩn còn chưa nói xong,. Tiểu Vân đã vội vàng dùng tay bịt miệng nàng lại. Vẻ mặt Tiểu Vân xám lại, ánh mắt nàng nhìn phía sau Tiểu Cẩn lộ ra sự hoảng sợ. Tiểu Cẩn không chịu để người ta bịt miệng, nàng hung hăng đẩy tay của Tiểu Vân ra, bực bội nói:

“Tiểu Vân bị sao vậy? Bịt miệng ta vào làm gì? Nơi này dù sao cũng không có ai, ngươi cần gì phải lo chuyện có người nghe chúng ta nói chuyện chứ?”

“Tiểu Cẩn…”

“Cẩn tướng!”

Một thanh âm tràn đầy tà mị nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng Tiểu Cẩn. Cảm nhận hơi thở từ sau lưng truyền tới, lông tơ trên người Tiểu Cẩn liền dựng đứng hết cả. Nàng đờ dại nhìn Tiểu Vân, lẩm bẩm như tụng kinh:

“Không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ…”

Bỗng nhiên nàng vung tay thật mạnh về phía sau, người đứng sau nàng bị hành động đột phát này đánh úp, không kịp trở tay, một bên mắt đã trúng một quyền. Hắn ôm mắt lảo đảo lùi lại vài bước. Lúc này, từ đằng trước vọng đến tiếng hô lớn của Tiểu Cẩn:

“Ta niệm một ngàn lần không phải! Tiểu Vân, chạy!”

Hô xong, Tiểu Cẩn đã vọt đến, chộp lấy tay Tiểu Vân kéo chạy thẳng một mạch. Vừa chạy, Tiểu Cẩn vừa la hét:

“Tránh đường, tránh đường, cướp của giết người, phóng hỏa đốt nhà, mau tránh đường! Cháy rồi, cháy rồi!”

Người đi trên hành lang bị tiếng rống kinh khủng của nàng dọa cho đứng dạt cả sang hai bên. Tiểu Cẩn kéo Tiểu Vân một đường chạy thẳng. Ở phía đằng sau, người vừa rồi lĩnh trọn cú đấm của Tiểu Cẩn – Hách Liên Ngũ vương gia- Hách Liên Vân Thiên, lúc này hắn ôm một con mắt gấu mèo, trừng trừng nhìn theo bóng hai kẻ kia chạy thục mạng. Hách Liên vương gia tức tối gầm lên:

“Họ Vân kia, đứng lại cho bổn vương!”

Lực sát thương của tiếng rống này so ra chẳng kém tiếng của Tiểu Cẩn là bao, đám người một lần nữa bị dọa cho dạt cả sang hai bên, đương lúc họ còn chưa hoàn hồn, đã thấy một cái bóng lục y lướt qua nhanh như cơn gió, trong không gian dường như còn vương lại mùi đàn hương nhàn nhạt. Đứng ở một góc cách đó không xa, có hai cái nam tử đang dùng quạt che miệng rủ rỉ trò chuyện:

“Ngươi cá tên họ Vân kia sẽ bị trừng trị thế nào?”

“Ta cá hắn sẽ bị đem bán vào kĩ viện làm nam sủng!”

“Ta cá hắn bị bắt vào cung làm thái giám!”

“Được, chờ xem là ta hay là ngươi thắng!”

Vừa dứt lời, hai thân ảnh kia cũng nhanh chóng di chuyển, chạy đuổi theo Ngũ vương gia. Tiểu Cẩn lôi Tiểu Vân như lôi một cái bao hấp tấp nhảy ba bậc một xuống cầu thang, hướng phía cửa thanh lâu chạy thục mạng. Phía đằng sau Ngũ vương gia vừa đuổi theo vừa gào lên:

“Họ Vân kia, đứng lại!”

Ta đâu có ngu! Tiểu Cẩn nghĩ thầm, lúc này trên trán nàng toát đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt nhẹp. Đáng chết thật, cái tính nhìn người là đánh cảu nàng lại phát tác nữa rồi, thật là xui xẻo mà! Tại sao đi đâu cũng gặp tên Vương gia kia chứ? Tiểu Cẩn trong lòng âm thầm rơi lệ, dưới chân càng tăng nhanh cước bộ, một đường chạy xuyên qua đám đông, húc ngã không biết bao nhiêu người mới ra được tới cửa. Trên đất nằm lăn lóc rất nhiều người, nhưng họ vừa mới bò dậy được, đầu óc choáng váng còn chưa thanh tỉnh, đã thấy một cơn lốc màu xanh vút qua, đem bọn họ lần nữa đạp cho ngã lăn ra đất. Bên trong thanh lâu loạn thành một đoàn, ngươi đè ta, ta đè hắn, nhốn nháo không chịu được. Trong một gian phòng của thanh lâu, Tiểu Khuynh đang cùng Hoa nương bàn bạc một số chuyện, nghe bên ngoài nhốn nháo, hai người liền mở cửa đi ra xem có chuyện gì. Nhìn toàn bộ cảnh tượng hỗn độn dưới tiền sảnh, mày đẹp Tiểu Khuynh hơi nhíu lại:

“Chuyện gì đây?”

Hoa nương ngoắc tay gọi một tiểu nha hoàn đến, phân phó vài câu. Tiểu nha hoàn nhanh chóng dời đi, lát sau quay lại, hướng Hoa nương báo cáo: Vân công tử chọc giận Ngũ vương gia nên bị ngài ấy đuổi bắt! Nghe đến Vân công tử, chân mày Tiểu Khuynh nhíu lại càng sâu. Vân công tử, Vân công tử, không phải sẽ là Tiểu Cẩn đấy chứ? Nhìn vẻ mặt của nàng, Hoa nương ngầm hỏi:

“Tiểu thư, chuyện này…”

“Chuẩn bị cho ta một bộ hắc y của nữ tử!”

Hoa nương hơi ngẩn ra chút, nhanh chóng gật đầu:

“Được!”

Lúc này bên ngoài thanh lâu, sắc trời đang dần chuyển tối, Tiểu Cẩn kéo Tiểu Vân chạy không ngừng nghỉ cho đến khi gặp được lối rẽ. Nhanh chóng, Tiểu Cẩn kéo Tiểu Vân nấp vào đó. Hai người thở hồng hộc như trâu bò, Tiểu Cẩn ngồi thụp xuống, ôm ngực thở dốc. Tiểu Vân mệt mỏi tựa tay lên trán, lẩm bẩm:

“Thật là, có đi chạy nạn cũng không mệt đến như vậy!”

Tiểu Cẩn ngẩng lên, liếc dọc nói:

“Tiểu Vân còn nghĩ chúng ta đây không phải đang chạy nạn sao? Đối phương còn là một kẻ vô cùng nguy hiểm nữa đó!”

Lời nàng nói vừa dứt, từ cách đó không xa vang lên thanh âm nam tử;

“Hà, họ Vân ngươi đang nói đến bổn vương sao?”

Tiểu Cẩn quay ngoắt lại, hãi hùng thở dốc. Chỉ thấy, đứng ở đầu con hẻm, Hách Liên Vân Thiên vẻ mặt xám ngoét giận dữ, mày kiếm xoắn chặt lại, tuy nhiên vẻ đẹp tà mị của hắn lại không hề biến mất. Thanh âm của hắn lạnh đến cực điểm:

“Các ngươi nói xem, mạo phạm người trong hoàng tộc, nên chịu tội gì đây?”

Tiểu Cẩn đứng thẳng người lên, nét mặt cố gắng áp chế làm sao cho bình thản nhất. Lúc này không thể sợ hãi, nàng cần phải bình tĩnh. Nàng nhìn một bên mắt của Hách Liên Vân Thiên bị làm cho bầm tím y như mắt gấu trúc, thầm oán sao bản thân lại ra tay nặng đến vậy. Nàng hít sâu một hơi, hơi cúi thấp đầu, giọng nói vô cùng kính cẩn:

“Ngũ vương gia, đã mạo phạm đến ngài, là hạ thần không đúng, xin tùy ý vương gia định tội!”

Nàng đã nhún nhường hết cỡ rồi đấy. Hách Liên Vân Thiên, nếu ngươi mà còn không bỏ qua cho ta, ngươi chính là quỷ hẹp hòi! Trong lòng Tiểu Cẩn oán thầm. Giáp mặt tên này hai lần, nàng hai lần đấm hắn tím mắt, hai lần phải khép nép nhún mình, lần sau mà giáp mặt hắn nữa, nàng nhất định sẽ đi đường vòng! Đầu Tiểu Cẩn cúi thấp hết cỡ, bộ dạng khép mình của nàng khiến Hách Liên Vân Thiên vô cùng khinh thường khí khái nam nhi của nàng. nhân mà dễ dàng cúi mình như vậy, thật là càng nhìn càng không thuận mắt. Hách Liên vương gia nào đó, trong lòng khinh bỉ vạn lần, ngoài mặt lại cười lạnh;

“Tùy ý bổn vương định tội phải không? Vậy, ta lệnh cho ngươi, quỳ xuống xin ta tha lỗi, bổn vương sẽ không tiếp tục truy cứu nữa!”

Tiểu Cẩn ngẩng phắt đầu lên, nàng nhìn trừng trừng Hách Liên Vân Thiên, hai tay đặt ở hai bên khẽ cuộn lại. Hắn nói, nàng phải quỳ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK