Nhâm thành- kinh thành Hạo Thiên quốc, nổi tiếng khắp đại lục, là nơi kinh đô phồn hoa hội tụ. Dọc theo những con đường lát gạch chạy dài, vô số những hàng quán mọc lên. Tửu lâu, khách điếm, thanh lâu, y phường, một nơi lại một nơi đông nghịt người ra ra vào vào, muốn tìm một nơi nào đó vắng khách thật sự không khác gì kiếm vàng trong sa mạc. Trên đường ngựa xe đi lại nhộn nhịp, bên hồ từng đôi trai gái thong thả dẫn nhau dạo cảnh, các vị tiểu thư áo quần diễm lệ trang điểm tinh xảo, các quý công tử phất quạt tiêu sái, cảnh sắc thật sự phi thường náo nhiệt, phi thường xa hoa.
Lúc này, ở trên đường, bỗng xuất hiện mấy vị nữ tử tài mạo xuất chúng khí chất vô cùng cao quý thẩn thơ dạo cảnh. Sự xuất hiện của mấy vị này, nhất thời khiến cho khung cảnh xung quanh dường như lắng lại. Vô số ánh mắt đều không tự chủ mà nhìn về phía này. Chạm vào ánh mắt bọn họ là bốn thân ảnh mảnh mai, nhẹ nhàng, bốn cái mĩ nhân mỗi người một kiểu. Y phục cao sang, đẹp đẽ, trên mặt một tầng sa mỏng, đem dung mạo xuất chúng giấu đi. Bất quá, dù vậy vẫn không thể che được hết khí chất tự nhiên, sang trọng trên người các nàng.
Tiểu Cẩn hưng trí bừng bừng chạy ở đằng trước, vô cùng phấn khích ngó đông ngó tây, theo động tác xoay đầu của nàng, hai cái chuông nhỏ trên bím tóc vang lên những tiếng đinh đang cực vui tai. Tiểu Vân đi ở bên cạnh, ôn nhu cười nhìn Tiểu Cẩn đang hết sức vui vẻ, từ trong đôi mắt nàng tỏa ra quầng sáng dịu dàng, nhu hòa. Tiểu Tuyết đi bên cạnh Tiểu Khuynh, thong thả đưa mắt ngắm nhìn đường phố cổ đại náo nhiệt, chốc sau quay sang Tiểu Khuynh, nhìn một bên mặt nàng tràn đầy bất mãn cùng khó chịu, Tiểu Tuyết bật cười:
“Hiếm khi nào có cơ hội được đi dạo phố phường cổ đại, ngươi thu lại vẻ bất mãn đó đi được không?”
Tiểu Khuynh hai tay đặt trong ống tay áo đằng trước, hừ hừ mấy tiếng, thanh âm tràn ngập buồn chán vang lên:
“Hừ, phố phường cổ đại về đêm mới náo nhiệt, đi ban ngày thì xem cái gì a? Thà để ta về phủ đánh một giấc còn hơn! Thật không biết cái Tiểu Cẩn kia phát cái bệnh gì, vô duyên vô cớ mới canh năm đã đến quấy rầy người khác. Ta biết nàng rất hứng thú muốn đi chơi, nhưng không cần phải phấn khích đến mức canh năm đã muốn ra khỏi nhà đâu! Theo ta thấy, chừng nào về phủ ngươi nên dành chút thời gian khám cho nàng ấy đi, Tiểu Tuyết!”
Tiểu Tuyết bật cười trước vẻ hờn giận của nàng. Vốn biết Tiểu Khuynh rất là thích ngủ, Tiểu Cẩn lại còn nhằm đúng lúc nàng ấy ngủ say nhất đem đào ra khỏi đống chăn, Tiểu Khuynh chưa nổi xung lên đánh Tiểu Cẩn một trận là đã nhịn lắm rồi! Bây giờ còn bắt nàng ấy đi theo hộ tống Tiểu Cẩn dạo phố nữa, may là Tiểu Khuynh còn chưa có giận đến phát điên. Tiểu Khuynh mặt vẫn không giãn ra chút nào, chuyện khiến nàng không hài lòng không phải chỉ vì bị Tiểu Cẩn phá đám, bị bắt đi dạo phố, mà là các nàng còn bắt Tiểu Khuynh vận y phục nữ nhân. Mặc nam y lâu rồi đã thành quen, bây giờ phải khoác lên người ba bốn lớp áo phức tạp, trên người vô cùng nóng nực không nói, mà còn rất khó di chuyển. Nàng thật không hiểu sao ba cái người kia lại có thể chịu được chuyện này.
Bốn người sóng bước đi dạo quanh hồ, cảnh sắc xung quanh vô cùng xinh đẹp, đến Tiểu Khuynh cũng không nhịn được mà thả lỏng tâm tình. Hồ nước xanh xanh phản chiếu nền trời có vài cụm mây trôi lơ lửng, từng đóa sen hồng nở rộ trên nền nước xanh ngắt, vô hạn xinh đẹp cùng diễm lệ. Bên bờ hồ trồng những hàng liễu xanh, cành lá yểu điệu rủ bóng xuống nước, một cây cầu nhỏ bằng đá cong cong bắc ngang hồ, trên cầu có vài nữ tử phục sức xinh đẹp đang tựa thành cầu ngó xuống nước. Người đến thưởng cảnh rất đông, xiêm áo rực rỡ sắc màu, vô cùng chói mắt, càng khiến cho cảnh sắc nơi đây thêm phần xinh đẹp. Tiểu Cẩn hăng hái đi đằng trước, liếc mắt thấy ở cạnh một đình uyển có một bộ bàn ghế đá, các nàng liền quyết định đi đến đó nghỉ ngơi. Đi dạo một hồi cũng có chút mệt, mọi người vừa ngồi xuống liền mệt mỏi thở ra. Tiểu Vân hơi cúi người, đưa tay đấm đấm chân cho đỡ mỏi. Tiểu Tuyết nhìn xung quanh một lượt, tán thưởng gật đầu:
“Tiểu Cẩn, chọn chỗ không tệ đâu!”
Nơi các nàng ngồi là ở một góc khuất, nhưng tầm nhìn lại có thể hoàn toàn bao quát hết cảnh sắc trên hồ, xung quanh nơi này được trồng những bồn hoa nhỏ, bố trí gần giống với hoa viên trong Hoàng cung, bất quá đơn giản hơn nhiều. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, đem hương hoa thơm lừng nhẹ nhàng phiêu đãng. Đột nhiên xung quanh ồn ào hẳn lên, có tiếng một nữ tử reo lên khẽ khàng:
“Ngũ vương gia đến kìa!”
Theo sau nữ tử kia, cũng có vô số thanh âm khác, hoặc chờ mong, hoặc phấn khích vang lên:
“Thật sao? Là Ngũ vương gia thật sao?”
“Không nhìn lầm chứ?”
“Ôi, là thật kìa! Tim của ta…”
“ Ôi, thần tượng của lòng ta, ngài thật anh tuấn tiêu sái, hào hoa phong nhã làm sao,…”
“ Ngài nhìn ta kìa! Trời ơi, ta muốn ngất!”
Vô số tiếng ồn ào truyền đến, thu hút sự chú ý của các nàng. Tiểu Cẩn thấy có náo nhiệt, không nói hai lời liền một lôi hai kéo các nàng về phía đó. Đám đông xúm lại ven bờ hồ, phần lớn đều là nữ tử, thần sắc các nàng kích động, ánh mắt lộ rõ sùng bái, hâm mộ, trên mặt nhìn là biết xuân tâm nhộn nhạo. Nương theo ánh mắt các thiếu nữ này, bốn người Tiểu Cẩn cùng nhìn sang bờ đối diện. Dưới hàng liễu xanh thướt tha rủ bóng, có ba người nam tử. Vì tầm nhìn xa không rõ, Tiểu Cẩn lại kéo mấy người các nàng băng qua cây cầu sang bờ bên kia. Đến lúc nhìn rõ rồi, các nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao mấy nữ tử kia lại kích động đến vậy.
Nam tử mặc cẩm y tối màu, ngũ quan sáng sủa, da dẻ trắng mịn, nhẵn nhụi, đôi mắt hấp háy xinh đẹp, môi hồng răng trắng, cười lên thập phần tuấn mĩ, chiết phiến lưu động che đi nụ cười bên miệng, nam tử tạo cho người khác cảm giác thân thiện, dễ gần. Người mặc tử y có đôi mắt ưng sắc bén, ngũ quan lập thể hoàn mĩ nhưng lạnh lùng, bất giác khiến Tiểu Khuynh liên tưởng người này với Hách Liên Phách Thiên, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, băng giá. Bất quá hai nam tử này cũng coi là mĩ nam tử, nhưng so với người còn lại vẫn không thể bằng được. nhân trên mình khoác trường bào màu xanh lục, thân thể cao lớn nhẹ nhàng dựa vào cây liễu phía sau, thấp thoáng dưới tán lá hé ra khuôn mặt hắn xinh đẹp như họa. Cái cằm góc nhọn thon thon, da trắng tựa khối bạch ngọc, tản ra thứ ánh sáng trắng dịu, một đôi môi mỏng nhưng đỏ, sống mũi cao thẳng, đẹp nhất vẫn là đôi mắt của hắn. Một đôi mắt phượng hơi xếch lên, lông mi thật dài cong cong, đôi con ngươi đen như mực tàu thượng hạng, ánh sáng lấp lánh như tỏa ra vô số tinh quang, hàng mày kiếm sắc bén như được khắc gọt tỉ mỉ, ngũ quan tương xứng trên gương mặt tạo nên một dung mạo xuất chúng, nét cười vương lại nơi khóe môi tạo cho nam nhân này một cái gì đó rất quyến rũ, mị hoặc. Phượng mâu ẩn chứ ý cười nhẹ nhàng đảo qua, khiến người ta khi nhìn vào lập tức bị mê hoặc. Một đầu tóc đen dài cột hờ đằng sau, chạy toán loạn trên vai, lưng, nhìn không hề rối mắt mà càng làm cho dung mạo kia thêm phần phong nhã hơn. Tiểu Cẩn quan sát một hồi, âm thầm chắt lưỡi: Ông trời quả là bất công, tại sao lại có thể sinh ra một nam nhân yêu nghiệt như vậy? Hắn chỉ cần nhếch miệng cười một cái, lập tức có vô số thiếu nữ ngã xuống, chỉ cần một cái ánh nhìn của hắn thoáng qua, đã đủ khiến cho nữ tử trong vòng vài dặm chết lên chết xuống. Yêu nghiệt hại nước hại dân thế này, Tiểu Cẩn khẽ thở dài, trong lòng oán thán. Rốt cuộc cổ đại này ăn cái gì mà sinh ra toàn mĩ nam mĩ nữ như vậy chứ?
Tiểu Tuyết chu môi, khẽ huýt sáo, phán một câu:
“Ai, lớn lên không tệ!”
Nàng mặc dù nói rất nhỏ, nhưng với người có thính lực tốt đều nghe thấy được. Nhất thời, có ba đạo ánh mắt liền bắn lên người các nàng. Mà Tiểu Cẩn đứng ở ngay đầu, nên hứng nhiều nhất vẫn là nàng. Bị cũng một lúc ba cái nam nhân nhìn chằm chằm, Tiểu Cẩn bỗng thấy khó chịu, nàng bực mình trừng mắt với mấy kẻ kia. Nam tử yêu nghiệt nhìn nàng trừng mắt bất mãn, khóe môi vô thức cong lên, liền hướng Tiểu Cẩn nháy mắt một cái, nụ cười bên môi càng thêm lung linh động lòng người.
“Á AAA….”
Bờ bên kia vọng tới từng tiếng hét om sòm, làm náo động cả hai bên bờ hồ. Tiểu Cẩn mắt càng trợn to mà nhìn, vẻ mặt của mấy nữ tử kia chẳng khác nào vẻ mặt của đám
fan cuồng ở hiện đại, từ ánh mắt, đến biểu cảm kích động đều như nhau. Ai nói nữ tử cổ đại e dè, nhút nhát? Nàng nhất định sẽ đem hắn ra hảo đánh cho một trận. Tiểu Cẩn liếc bộ mặt tươi cười như hoa đào kia của nam nhân, không hiểu sao tự nhiên thấy chướng mắt vô cùng, tay cũng rất ngứa muốn đi lên đấm vào cái mặt kia một cái…
“AAAA…”
Lại một hồi tiếng hét vang lên, nhưng lần này, rõ ràng thanh âm kia là của nam tử. Tiểu Cẩn ngơ ngác mất một lúc, nhìn nắm đấm còn chưa thu về, cùng với nam tử yêu nghiệt đang ngồi dưới đất, một tay che đi con mắt bị cú đấm của nàng đả thương, mới nhận ra bản thân vừa rồi đã làm gì. Trời ạ, nàng cư nhiên, cư nhiên đấm cái kia nam nhân. Tiêu hóa xong xuôi việc này, Tiểu Cẩn cũng vừa vặn rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Mà không chỉ có nàng, tất cả nữ tử ở đó, kể cả hai nam tử đi cùng người kia và Tiểu Vân, Tiểu Tuyết, đều đã đông cứng toàn tập. Miệng Tiểu Tuyết há ra thật to, hai mắt nàng mở lớn nhìn Tiểu Cẩn, Tiểu Khuynh đứng nhìn một màn này, không nhịn được thở dài.
“Xú nữ nhân, ai cho ngươi động thủ với bản vương hả?”
Một tiếng rống thật lớn vang đi, đem thần hồn mỗi người ở đây kéo trở lại. Tiểu Cẩn cũng bị tiếng rống kia làm cho giật mình, ngơ ngác nhìn nam nhân đang bừng bừng tức giận, khuôn mặt yêu nghiệt đỏ bừng, mà một vòng quanh mắt phải đã xuất hiện màu tím. Nhìn con mắt gấu trúc kia của nam nhân, Tiểu Cẩn trong nháy mắt liền quên đi việc mình vừa làm, nàng bụm miệng, thốt nhiên bật cười thành tiếng.
“A ha ha…”
Tiếng cười trong trẻo vang lên, lại đem những người ở đây đông thành đá. Mà ba người Tiểu Khuynh nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Đánh người xong còn có thể cười được, đúng là trên đời này chỉ có mỗi Tiểu Cẩn. Nhìn xem nàng đem mặt người ta biến thành gấu mèo như vậy, không biết lỗi đi thì chớ, lại còn cười nữa! Tiểu Cẩn cười đến thập phần vui vẻ, nàng ôm bụng, gập cả người xuống, cười đến mức mặt đỏ lên, thanh âm run rẩy đứt quãng:
“Ôi, ôi, buồn cười chết ta mất, híc, coi cái mặt… ha ha… cái mặt… ha ha…”
Nam tử yêu nghiệt vừa rồi còn giận đến đỏ mặt, lúc này lại đứng ngơ ngác nhìn nàng. Tiểu Cẩn vẫn tiếp tục cười, cũng không rảnh mà quan tâm xem thái độ của hắn thế nào. Tiểu Tuyết đứng sau, bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng. Tiểu Cẩn ngừng cười, nhưng hai vai run run, nàng quay đầu nhìn Tiểu Tuyết, cái mặt nén cười nhìn thấy tội, hỏi:
“Sao vậy, hic,?”
Tiểu Khuynh dùng ngón tay chỉ chỉ đằng sau nàng, Tiểu Cẩn lúc này mới ngớ ra, nàng vội vàng xoay người lại. Nam tử yêu nghiệt từ lúc giờ vẫn còn vì nàng cười lên mà ngơ ngác, lúc này thấy nàng quay lại, vì cười sung quá nên mặt vẫn chưa hết đỏ, hốc mắt ướt át long lanh, trái tim trong ngực bỗng nhảy lên. Tiểu Cẩn tiến hai bước tới trước mặt nam tử kia, nàng nhìn một mắt bầm tím của hắn, hơi xấu hổ cười cười, cúi thấp người, nói:
“Vừa rồi là tiểu nữ không phải, đã quá đáng, mong vương gia không để bụng!”
Thanh âm của nàng vô cùng nhu hòa, nhẹ nhàng, Tiểu Cẩn trong lòng âm thầm lè lưỡi, nàng thề là chưa bao giờ nàng biết chất giọng của mình cũng có thể dịu dàng đến mức này. Nam tử yêu nghiệt nhìn nàng cúi đầu tạ lỗi với mình, từ góc nhìn của hắn không thể thấy ánh mắt của nàng, chỉ thấy hai hàng lông mi dài như cánh quạt nhẹ run, bất giác sinh lòng thương tiếc. Hắn húng hắng ho mấy tiếng, làm như không để ý phất tay nói:
“Không… không sao, bản vương cũng không để ý, nàng không cần phải cảm thấy áy náy…”
Thanh âm Tiểu Cẩn vẫn nhỏ như muỗi kêu, nàng hơi ngước nhìn lên, sóng mắt ướt át chuyển động:
“Nhưng vừa rồi tiểu nữ đã mạo phạm vương gia, nếu như Hoàng đế bệ hạ trách tội xuống, tiểu nữ thật sự không biết phải làm sao…”
Giọng nói tội nghiệp cùng vẻ mặt đáng thương của nàng làm những người xung quanh bỗng cảm thấy thương tiếc, một cô nương xinh xắn đáng yêu như vậy, nếu mà bị ban tội, quả có hơi đáng tiếc. Bất ngờ, bao nhiêu ánh mắt đều dồn đến trên người nam tử kia. Hắn hơi lúng túng một chút, vẫn là không cưỡng lại ánh mắt cầu xin đáng thương của nàng, đành gật đầu nói:
“Không sao, chuyện này bản vương đã cho qua, Hoàng thượng sẽ không so đo nhiều nữa đâu. Nàng yên tâm đi!”
Thanh âm dịu dàng mị hoặc, mơ hồ như an ủi, lại vừa có chút sủng nịch. Chỉ là, không ai phát hiện ra điều này. Nữ tử xung quanh đều bị thanh âm này làm cho toàn thân mềm nhũn, ánh mắt như có như không hướng về Tiểu Cẩn lộ ra một chút ghen tị. Mà Tiểu Cẩn thì không có để ý tới đống ánh mắt đố kị này, nàng nhìn nam nhân trước mặt, cười một tiếng, đáy mắt lóe lên một tia giảo hoạt:
“Vương gia nói thật chứ?”
“Ừ!”
“Ngài có thể cam đoan không?”
“Ta cam đoan!”
“Một lời đã định!”
“Hảo, một lời đã định!”
Chờ mãi mới được câu này, Tiểu Cẩn nháy mắt lộ ra tươi cười rực rỡ, nàng cúi người, nói:
“Vậy, tiểu nữ cáo lui trước!”
Nói xong, nàng ưu nhã xoay người, đi thẳng về phía đám Tiểu Khuynh, cười khanh khách nói:
“Ok, về thôi!”
Dứt lời, liền dẫn đầu rời đi, chỉ để lại trong mắt mọi người bốn bóng lưng xinh đẹp. Nam tử mặc cẩm y khẽ phất quạt, cười cười giảo hoạt, mắt hấp háy nhìn nam tử yêu nghiệt hỏi:
“Ai ô, Ngũ vương gia ngày thường phong lưu đào hoa đâu mất rồi a? Người ta đã đi xa lắm rồi, ngươi lại đứng ngẩn người nhìn theo là sao? Không phải đã động tâm rồi chứ?”
Nam tử tử y bên cạnh cũng nhếch môi, hứng thú hỏi;
“Thế nào, động tâm với vị tiểu thư đó rồi hả? Ta xem vị tiểu thư đó quả thật khí chất cùng dung mạo đều không tệ, nhìn qua trang phục cũng biết chắc là con nhà quyền quý, với ngươi thì cũng hợp!”
Nam tử yêu nghiệt đột nhiên cười khẽ, tiếng cười không còn thanh nhã, dịu dàng nữa, mà là lạnh lẽo tận xương tủy. Hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, nét mặt đột nhiên lạnh xuống, thanh âm mơ hồ tỏa ra hàn khí:
“Động tâm sao? Hừ, nực cười! Nói cho các ngươi hay, bổn vương trên đời này hận nhất, chính là nữ nhân!”
Khóe mắt liếc qua hai người bằng hữu, nam tử kia không nói tiếp, xoay người, phất trường bào rời đi, cũng không quan tâm đến vết bầm trên mặt. Hai người còn lại đứng nhìn theo, nam tử mặc cẩm y trên mặt không còn nụ cười cợt nhả, hắn nhìn người bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc hỏi:
“Ngươi nói xem, chấp niệm của Vân Thiên lại sâu đến như vậy sao?”
Nam tử mặc tử y đưa mắt nhìn theo bóng dáng lạnh lùng kia, chợt cười bất đắc dĩ:
“Dù gì cũng là mối tình đầu của hắn, muốn quên sao dễ thế được?”
Nam tử cẩm y thở dài, phất quạt một cái, đến khi hạ xuống, bên môi lại phô ra nụ cười tiêu chuẩn, hắn nhìn người bên cạnh, nói:
“Thôi, mặc xác hắn! Đi, đến Bách hoa lâu với ta, nghe nói hôm nay có hoa khôi mới đến đấy!”
Hai người không nói về nam tử vừa nãy nữa, bọn họ quay người, hướng một hướng khác mà đi, trong không gian chỉ vọng lại tiếng đối đáp vui vẻ.
Lại nói đến đám Tiểu Khuynh, một đường bị Tiểu Cẩn lôi kéo chạy một mạch, chạy đến tận một con đường nhỏ mới dừng lại. Tiểu Cẩn tựa người vào tường, hung hăng thở mạnh. Nàng nhìn bàn tay nắm chặt đang mướt mồ hôi của mình, bỗng nhiên thấy chướng mắt, liền đưa lên hung hăng cắn một cái. Tiểu Vân bật cười hỏi:
“Tiểu Cẩn, ngươi là con cún à?”
Tiểu Khuynh liếc mắt xem thường nhìn Tiểu Vân, thong thả nói:
“Tiểu Vân quên hả, Cẩn nhà chúng ta cầm tinh con cún mà!”
Tiểu Cẩn nghe hai người đối đáp, hung hăng trừng mắt, bẹt miệng nói:
“Không cần phải trêu ta đâu! Hừ!”
Tiểu Tuyết nhún nhún vai:
“Tiểu Cẩn, đánh người cũng là ngươi đánh, sao giờ đem bất mãn phát tiết lên bọn ta vậy?’
Tiểu Cẩn nháy mắt đổi bộ mặt vô tội, nàng chọc chọc hai ngón tay vào nhau, chu môi nói:
“Ta đâu có cố ý đâu, chỉ tại tự nhiên thấy ngứa tay quá. Đánh người lúc đó cũng chỉ theo bản năng mà làm, có trách cũng là trách tên kia có bộ mặt quá yêu nghiệt, làm ta thấy chướng mắt thôi…”
Tiểu Khuynh chán nản điểm điểm mi tâm, thở dài ai oán. Tính khí nàng ấy thật kì cục, thấy chướng mắt là đánh, ngộ nhỡ sau này nàng thấy Hoàng đế cũng chướng mắt, có phải hay không cũng giơ tay ra đánh? Chậc, tính cách này của Tiểu Cẩn, sớm phải thay đổi đi thôi! Tiểu Khuynh ngước mắt, nhìn ba người kia, thanh âm bình thản nói;
“Được rồi, chúng ta về phủ thôi, hình như tối nay còn phải vào cung nữa!”
Nghe Tiểu Khuynh nói vậy, cả bọn mới ngớ ra chuyện trọng đại. Tối nay trong cung mở tiệc rượu, các nàng cũng phải có mặt nữa. Cả đám nhìn nhau xong, mới quay đầu đi ra khỏi con đường nhỏ, quay trở lại phủ Đại tướng quân.
Tướng quân phu nhân vừa thấy các nàng trở về, liền hối thúc cả bọn mau đi thay đồ, tắm rửa. Bốn dục thùng được khiêng vào trong phòng, đám cung nữ căng lên bình phong rồi theo nhau lui ra ngoài. Tiểu Khuynh đi vào đầu tiên, nàng cho tay vào thử nước, gật đầu hài lòng, mới bắt đầu cởi xiêm y. Trong bốn thùng nước này, chỉ có thùng dành cho Tiểu Vân là có rải cánh hoa hồng. Tiểu Cẩn nhìn thấy giỏ hoa để bên cạnh, cười trêu:
“Tiểu Vân ngươi cẩn thận chút, không khéo là giống như Hoàn Châu cách cách, tắm xong trên người tỏa hương thơm, ong mật không biết từ đâu bay tới thì khổ!’
Tiểu Vân bực mình cười, nàng nhanh tay hất nước lên người Tiểu Cẩn, khiến nàng ấy ướt nhẹp từ đầu đến chân. Hai người còn đang muốn khai màn cuộc chiến nước, bất ngờ từ bên cạnh, thanh âm Tiểu Khuynh vọng sang:
“Hai người các ngươi tính nghịch nước đến khi nào? Có mau đi thay đồ không thì bảo?”
Hai người kia nghe thanh âm lạnh lẽo của nàng thì sợ run, liền vội vội vàng vàng ai về chỗ người nấy. Tiểu Khuynh tắm xong, đi ra đầu tiên, trên người nàng chỉ khoác một tầng áo tơ tằm màu trắng, mái tóc dài ướt nước bị quấn lên, bó trong chiếc khăn tắm. Nàng vỗ tay, ngay lập tức có hai nha hoàn từ bên ngoài đi vào, nhanh chóng giúp nàng thay y phục, lau khô tóc. Vì là bữa tiệc rượu bình thường trong cung, mấy người Tiểu Khuynh chỉ phải mặc trường bào, còn như Đại tướng quân phải mặc triều phục. Tóc dài không búi lên nữa, mà buộc một nửa ở sau lưng, Tiểu Khuynh không quen, lại ngại nóng, lên dứt khoát buộc tóc cao lên thành chỏm đuôi ngựa. Trường bào may từ lụa tơ tằm thượng hạng, mặc rất mát, lại thoáng, vẫn như cũ Tiểu Khuynh màu trắng, Tiểu Tuyết màu tím còn Tiểu Cẩn là màu lam. Tiểu Vân vốn là nữ tử, không có ai biết nàng, nên Tiểu Khuynh để Tiểu Vân mặc đồ của thị vệ.
Thay đồ xong xuôi, mấy người cùng đi đến tiền thính. Tướng quân phu nhân cùng nhi nữ và nhi tử đã ở đó đợi các nàng. Tướng quân phu nhân vốn là nữ nhi của Hộ Quốc công, sau khi gả cho Đại tướng quân Âu Dương Phong liền được Tiên hoàng phong làm Nhất phẩm phu nhân, mà tiểu thư của Âu Dương phủ, Âu Dương Tử Yên, là bạn tâm giao của công chúa, vào lễ thành nhân cũng được sắc phong Huyện chủ, nhi tử Đại tướng quân, Âu Dương Minh Triệt còn là vị tướng quân trẻ tuổi nhất Hạo Thiên quốc, thân tín bên cạnh Chiến Thần vương Hách Liên Phách Thiên. Nhớ lúc trước nghe Âu Dương Tử Yên kể về bối cảnh gia thế, các nàng đã trợn to hết cỡ mắt. Thật không ngờ thế lực phủ Đại tướng quân lại lớn đến như vậy, dây mơ rễ má đến cả Hoàng gia, hèn gì Hoàng đế đương triều cũng phải nể ông vài phần. Bất quá, điều này từng khiến Tiểu Khuynh lo ngại sau này Hoàng thượng sẽ tính kế phủ Đại tướng quân, nhưng khi nghe nói Tiên hoàng đã ban cho phủ Đại tướng quân kim bài miễn tử, lo lắng trong lòng nàng nháy mắt đã bốc hơi sạch. Từ xa nhìn thấy mấy người đứng ở tiền sảnh, cước bộ của các nàng lập tức mau hơn. Tướng quân phu nhân nhìn các nàng vội vàng đi đến, nở một nụ cười từ ái:
“Xong rồi sao, chúng ta xuất phát thôi, xe từ hoàng cung đã đến trước cửa phủ rồi!”
Âu Dương Tử Yên nhìn bốn người mĩ thiếu niên trước mặt, đến ngay cả Tiểu Vân mặc y phục thị vệ mà cũng hào khí ngất trời như vậy, liền chép miệng tiếc nuối. Từ lúc các nàng tiến vào phủ Đại tướng quân này, nàng đã sớm không dứt mắt ra được, định bụng một thời gian sau tìm hiểu sẽ nghĩ xin phụ thân cho phối hôn với một người trong số các nàng. Đau lòng làm sao, bọn họ tất cả đều là nữ tử. Lại nghĩ đến tối nay vào cung còn có rất nhiều thiên kim tiểu thư con quan, không biết lúc đó biểu cảm của các nàng ấy sẽ ra sao đây? Sẽ có hay không ngất xỉu hàng loạt vì mất máu? Ôi, càng nghĩ càng thấy phấn khích! Âu Dương Tử Yên trong đầu nghĩ việc xấu, trên mặt cũng viết rõ mấy chữ “Ta đang có suy nghĩ không lành mạnh!”, cộng thêm biểu cảm gương mặt lên lên xuống xuống cùng điệu cười được hòa trộn một cách hoàn hảo giữa điệu cười của lưu manh và hồ ly, càng nhìn nàng ấy thì lông tơ trên người đám Tiểu Khuynh càng dựng đứng hết cả lên. Trong đầu các nàng chỉ có duy nhất một dòng chữ “Cha nào con nấy!” Âu Dương Minh Triệt vì can cái tội hôm đó ra ngoài chơi nên không biết sự tình, đám người hầu cùng chủ tử trong phủ này cũng thống nhất với nhau không cho hắn biết, nên nhìn đám Tiểu Khuynh hắn cũng không nghĩ các nàng là nữ tử. Hắn nhìn các nàng đi tới mà không khỏi hoang mang vô cùng, tự hỏi tại sao trên đời lại có thiếu niên đẹp tới như vậy. Tĩnh như ngọc, ôn nhuận như gió, tinh ranh lém lỉnh, lạnh lẽo như băng, mỗi một người lại mang theo một sắc thái vẻ đẹp cùng biểu cảm khác nhau, đứng cạnh nhau lại vô cùng hòa hợp, tựa như thu hết tất cả tinh hoa trời đất vào cùng một chỗ, khiến hắn vừa nhìn lập tức không thể dứt mắt ra được. Đoàn người cùng đi ra cửa phủ, Tiểu Cẩn liếc mắt thấy Âu Dương Minh Triệt nhìn đám các nàng, đáy mắt lóe lên một tia giảo hoạt. Không nghĩ tới, cái nam tử mặc tử y các nàng gặp lúc sáng lại chính là nhi tử của Đại tướng Âu Dương Phong. Phỏng chừng hắn cũng sẽ không biết các nàng là ai đâu. Tiểu Cẩn che miệng cười gian, theo sau mọi người lên ngựa. Con ngựa màu trắng của Tiểu Khuynh được dắt đến, nàng vui vẻ vuốt vuốt bờm nó xong mới nhẹ nhàng leo lên ngựa. Tiểu Vân trong thời gian ở Bắc Hãn cũng từng theo Trưởng công chúa cưỡi ngựa trên thảo nguyên, mặc dù không tính là thạo, nhưng đi chầm chậm thì vẫn được. Tướng quân phu nhân cùng Âu Dương Tử Yên vì là nữ quyến nên ngồi trên hai chiếc kiệu bốn người nâng. Âu Dương Minh Triệt lên ngựa xong, lại liếc qua các nàng một lượt, lúc này đoàn người mới khởi hành. Đường từ phủ Đại tướng quân cách Hoàng cung một dãy phố, hành trình khá dài, trên đường đi bốn người Tiểu Khuynh cứ thay nhau mà ngáp. Qua khoảng một canh giờ sau, đến lúc Tiểu Khuynh ngỡ mình sẽ ngủ gật ở trên lưng ngựa thì đoàn kiệu dừng lại. Xuất hiện trước mắt mọi người, là hai cánh cửa cung đồ sộ.
(Vì đây là truyện mình đăng kí dự thi nên rất mong các bạn độc giả sau khi đọc thì cho mình xin cái like hoặc comment nhé! Cảm ơn rất nhiều!)