Ba người Tiểu Khuynh lợi dụng sơ hở của đám Cấm vệ quân mà an toàn thoát ra khỏi Hoàng cung. Mặc dù thương thế trên người Tiểu Khuynh khiến Tiểu Tuyết lo lắng, nhưng cả bọn vẫn không thể chạy thẳng về phủ Tướng quân được. Ba người chạy lòng vòng trên đường hồi lâu rồi tìm một chỗ nấp kĩ, đợi đến lúc trời hửng sáng mới vội vàng quay về phủ.
Vượt tường hậu viện phía sau, thật khẽ khàng để không đánh động đến thị vệ trong phủ, ba người lén lút quay về phòng. Tiểu Tuyết ôm hộp thuốc vọt lẹ sang phòng Tiểu Khuynh, sập cửa cái rầm khiến Tiểu Cẩn ở trong giật bắn người, tê liệt ngã ngồi xuống ghế. Tiểu Tuyết tựa người vào cửa, vuốt ngực thở phù phù, lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, lại nhìn đến Tiểu Khuynh đang mặt mũi âm trầm ngồi trên giường, khẽ run người một cái, vội hướng phía nàng chạy tới.
Trong lúc Tiểu Tuyết băng bó vết thương, Tiểu Khuynh mày cũng không thèm nhăn lại một cái, vẻ mặt cực kì bình tĩnh ngồi một chỗ, không nói một lời nào, như một pho tượng. Nhưng Tiểu Khuynh càng bình thản, càng im lặng bao nhiêu thì ánh mắt của nàng lại càng âm trầm bấy nhiêu, thậm chí hơi lạnh tỏa ra cũng vô cùng rợn người. Tiểu Tuyết một bên run run băng bó, một bên quét mắt lên xuống nhìn Tiểu Khuynh, vẻ mặt nàng thực bình thản vô ba, nhưng chẳng ai biết sóng ngầm đang khởi động thế nào.
“Tiểu Tuyết!”
“Dạ!” Thanh âm Tiểu Khuynh lãnh đạm truyền tới khiến Tiểu Tuyết giật thót mình, kéo trên tay cũng suýt chút là rơi xuống, nàng vội vàng hấp tấp đáp.
“Lúc trước, ta đã nói với các ngươi những gì, còn nhớ không?”
Thân mình Tiểu Tuyết khẽ run lên, cúi đầu đáp rất nhỏ:
“Có!”
“Còn nhớ? Tốt lắm, nhắc lại cho ta nghe xem!”
“Không được gây chuyện thị phi, không được lo chuyện bao đồng, không được tự ý quyết định việc gì nếu như không thảo luận trước với cả nhóm, còn có, không được hành động thiếu suy nghĩ..."
Càng nói, giọng Tiểu Tuyết càng nhỏ, đầu cũng cúi càng lúc càng thấp, cơ hồ là cằm chạm hẳn vào ngực. Tiểu Khuynh lạnh nhạt ngước lên nhìn, chỉ thấy được cái đỉnh đầu của nàng, thanh âm vô cùng nhạt vang lên:
“vậy, nói xem, hôm nay các ngươi đã làm những gì?”
Nhất thời trong phòng một mảnh yên tĩnh dị thường. Tiểu Khuynh không lên tiếng, Tiểu Tuyết chỉ biết cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Tiểu Khuynh, Tiểu Cẩn vẫn còn trúng dư chấn của vụ sập cửa vừa nãy, còn chưa hồi thần lại. Một lúc lâu sau, Tiểu Khuynh khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
“Ta không có ý muốn trách cứ hai người, nhưng ta không thể không nói. Tiểu Tuyết, ngươi lần này đã quá sai lầm. Ngươi đột nhập hoàng cung mà không nói gì với bọn ta, lại còn kéo theo cả Tiểu Cẩn đi nữa. Ngươi nghĩ Hoàng cung là địa phương mà nói vào là vào nói ra là ra sao? Ta biết rõ thực lực của ngươi, cũng biết rõ thực lực Tiểu Cẩn. Một mình ngươi đấu với đám hộ vệ thì không sao, nhưng đeo thêm Tiểu Cẩn, ngươi nghĩ mình có thể toàn mạng mà trở ra sao? Vạn nhất hôm nay đụng mặt Thái tử Đông Liêu, các ngươi phải chết là không thể nghi ngờ!”
Lần đầu tiên Tiểu Khuynh dùng ngữ khí nghiêm khắc như vậy để nói chuyện với các nàng, ắt hẳn lần này nàng ấy rất tức giận. Mà đối mặt với sự tức giận của Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết chỉ có thể im lặng chịu đựng. Tiểu Khuynh nói không sai, nếu hôm nay không phải nàng ấy đi theo các nàng, khẳng định cả hai sẽ chẳng có ai sống sót mà trở ra. Võ công Tiểu Khuynh nàng biết rõ, về mặt này nàng ấy đứng đầu cả hai giới hắc bạch đạo, không có ai là đối thủ. Nhưng mà lúc tối chính nàng cũng đã thấy, cái nam tử kia có thể đấu tay ngang với nàng, còn khiến nàng ấy thương tích khắp người, nếu là nàng và Tiểu Cẩn, có thể may mắn được như vậy sao?
Sắc mặt Tiểu Khuynh lúc này đã hòa hoãn lại, nàng hơi cúi đầu, nhẹ khép mắt, thở dài nói:
“Được rồi, đã mệt mỏi cả đêm, hai người cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi, tránh không ngày mai lại bị Tiểu Vân nghi ngờ!”
Tiểu Tuyết gật đầu, than nhẹ một tiếng, đáp:
“Ừm, đã biết, Tiểu Khuynh cũng nên nghỉ sớm đi!”
Tiểu Tuyết thu dọn hòm thuốc, kéo theo Tiểu Cẩn ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn lại Tiểu khuynh. Nhìn cánh cửa phòng khép lại, cả người Tiểu Khuynh liền đổ vật ra sau. Nàng nằm ngửa trên giường, tay đặt lên trán, hai mắt đăm đăm nhìn đỉnh giường màu trắng, mệt mỏi khép hạ mi, từ từ chìm vào giấc ngủ nặng trĩu.
Sáng sớm ra Tiểu Cẩn ngủ chưa đủ, đã bị Tiểu Vân đến lôi dậy đi tập thể dục cùng nàng. Hai người đứng ở trong sân, Tiểu Vân thoải mái vận động thân mình, trên người tràn đầy sức sống. Mà Tiểu Cẩn, nàng một bên ngáp lên ngáp xuống, hai tay quạt quạt lấy lệ, thân mình lung la lung lay chỉ chực đổ rạp xuống. Tiểu Vân ngoái đầu ra sau nhìn Tiểu Cẩn cả người không chút sinh khí, không khỏi trừng mắt nhìn nàng, cau mày nói:
“Cẩn Cẩn, đây không phải lớp dạy bơi đâu!’
Tiểu Cẩn lấy tay che miệng ngáp lớn, lầm bầm lầu bầu:
"Tiểu Vân, ta còn muốn ngủ nữa! Ngươi xem, thái dương công công vẫn còn đang đắp chăn ngủ a, chu công lão gia cũng đang gọi ta đi chơi cờ, việc đại sự không thể chậm trễ đâu, ngươi tha cho ta về ngủ đi mà...”
Khóe môi Tiểu Vân mãnh liệt run rẩy, nàng nhìn Tiểu Cẩn gà gật như muốn gục đến nơi, thật bất đắc dĩ hỏi:
“Rốt cuộc đêm qua ngươi đã làm gì mà để thành bộ dạng này vậy a?”
Tiểu Cẩn ngơ ngác chỉ vào mình, nàng thực sự là vô cùng vô cùng buồn ngủ:
“Ta? À, tối qua ta vào cung ăn trộm...”
Vào cung ăn trộm? Cơ mặt Tiểu Vân giật giật vài cái, chưa kịp định hình lại thì đã nghe “bộp” một tiếng, Tiểu Cẩn đã trực tiếp nằm đo đất. Tiểu Vân ngước mắt lên nhìn người vừa xuất hiện đã ra tay đánh bất tỉnh Tiểu Cẩn, ngơ ngác ra mặt. Tiểu Tuyết trên mặt một bộ dạng thực bình thản nhìn Tiểu Vân nói:
“Tiểu Vân sáng hảo a!”
“Ừ, hảo! Tiểu Tuyết!”
Tiểu Tuyết đưa tay lên vỗ hai cái, liền có hai nha hoàn chạy đến, cúi đầu nói:
“Công tử có gì phân phó?”
Tiểu Tuyết chỉ vào Tiểu Cẩn đang nằm trên mặt đất, liếc hai nha hoàn bên cạnh mở miệng:
“Các ngươi, đem hắn trở về viện đóng lại, để Cẩn công tử nghỉ ngơi một chút.”
Nàng nói xong, hai cái nha hoàn liền đi lên, đỡ Tiểu Cẩn vừa bị đánh xỉu lên đưa về viện của nàng. Tiểu Vân rốt cuộc cũng hồi thần, ngón tay run run chỉ vào Tiểu Cẩn hỏi:
“Này... là thế nào?”
Tiểu Tuyết thực là bình thản nhún vai, đáp:
“Cái này là Tiểu Khuynh kêu ta làm, tối qua Tiểu Cẩn ngủ không được, nàng ấy kêu ta cấp cho Tiểu Cẩn vài viên thuốc ngủ, nhưng ta thấy cách này trực tiếp hơn nhiều, đúng, Tiểu Vân nhỉ?”
“Hờ, hờ...” Tiểu Vân chính là thốt không nên lời rồi!
“Vậy nhé, ta phải đi bây giờ đây, lát gặp, Tiểu Vân!”
Nói rồi thân ảnh liền nhanh chóng chạy đi, thoáng cái đã chẳng thấy đâu. Còn lại mỗi mình Tiểu Vân đứng đó, ngơ ngác và ngơ ngác:
“Cái gì đây? Sao ta chẳng hiểu gì hết vậy?”
Trong tẩm cung của sứ thần Đông Liêu quốc, bên cạnh án thư là một nam tử mặc trường bào đỏ thẫm, vẻ mặt yêu nghiệt lười nhác nhưng ánh mắt lại đông lạnh một mảnh.
“Sao? Mất dấu rồi?”
Hắc y nhân thân mình thoáng run lên nhưng vẫn đứng im như cũ. Huyết y nam tử nhẹ nhàng tựa mình vào ghế, trong mắt nổi lên ánh sáng rất nhạt, thanh âm nhẹ như gió thoảng, nhưng nghe vào tai lại nặng tựa ngàn cân:
“Tiếp tục điều tra, nếu như còn thất bại, liền đem đầu đến gặp bổn thái tử!”
Hắc y nhân nháy mắt cả người phát lạnh, cung kính cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi. Hắc y nhân vừa li khai, từ trong góc tối căn phòng lại xuất hiện một thân ảnh nam tử.
“Tử Yết, ngươi sẽ không làm bản thái tử thất vọng chứ?”
Vẻ mặt Tử Yết vẫn như vậy không đổi, hắn quỳ mạnh gối xuống sàn, thanh âm lạnh băng vang lên:
“Thuộc hạ bất tài, mong chủ tử trách phạt!”
Hàn Mặc Thần rốt cuộc cũng thu lại vẻ lười biếng, hắn chậm rãi mở mắt, thanh âm lạnh nhạt truyền tới:
“Không phải chỉ là mấy cái nữ nhân sao? Như thế nào lại tra không ra tung tích?”
Tử Yết cúi thấp đầu bẩm báo:
“Hồi bẩm chủ tử, thuộc hạ đã đi tra xét, nhưng không tra được lai lịch các nàng, thuộc hạ theo manh mối là Đại tiểu thư phủ Đại tướng quân để điều tra, nhưng căn bản là không phát hiện ra những nữ tử kia! Thuộc hạ bất tài, đã để chủ tử thất vọng!”
Khóe môi Hàn Mặc Thần khẽ nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm, hai ngón tay thon dài nhẹ xoa xoa cằm, tự mình lẩm bẩm:
“Tra không ra sao? Thực có chút thú vị...”
Tử Yết vẫn im lặng quỳ gối trên đất.
“Bản Thái tử nghe nói, mấy cái Tiểu tướng quân bí ẩn của Hách Liên cũng đang ở tại phủ Đại tướng quân...”
“Bẩm, đúng vậy!”
“Hà, thật là có chút mong đợi!”
Đuôi mắt Hàn Mặc Thần nhẹ nhàng nhếch lên, mang theo vô hạn mị lực, nụ cười bên môi từ từ rộng ra, nơi đáy mắt tuy là một mảnh lạnh băng, cũng là mang theo nồng đậm hứng thú. Hắn thật chờ mong muốn xem xem mấy cái tướng quân kia, rốt cuộc là người lợi hại cỡ nào.
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, rồi một nam nhân mở cửa bước vào phòng. Hàn Mặc Thần nhìn người vừa bước vào, tròng mắt đen hơi nheo lại, hỏi:
“Thế nào?”
Nam nhân kia lắc đầu, có vẻ vô lực đáp:
“Hạ thần đã cố hết sức, nhưng vẫn không thể biết được đó là thứ vũ khí gì.”
Kì thật hắn sống mấy chục năm qua, loại vũ khí cao siêu gì cũng đã thấy, thậm chí là nghiên cứu những vũ khí đó, nhưng thứ lần này, quả thật khiến hắn hoàn toàn bó tay. Cho dù có lật tung hết Tàng Thư Các ở Hoàng cung Hách Liên lên cũng không tra được lai lịch của thứ vũ khí kia.
Nam nhân cẩn thận đặt thứ trong tay lên bàn, hành lễ rồi lui ra ngoài. Hàn Mặc Thần trầm ngâm hồi lâu mới đưa tay cầm vật kia lên. Một khối sắt nhỏ hình trụ nhọn đầu, không quá nặng cũng không quá nhẹ, bề mặt màu đồng hơi bóng. Đáy mắt hắn âm thầm phát lạnh. Đây rốt cuộc là thứ vũ khí gì? Lại đến cả cao thủ chế tạo ám khi như Ngũ lão cũng không đoán biết được? Một thứ nhìn qua nhỏ xíu như vậy, cầm trên tay thật vô hại, vậy mà ở trong tay của hắc y nhân kia lại phát ra uy lực kinh người như thế. Không một tiếng động vang lên, lại vô thức lấy đi tính mạng của một hộ vệ do hắn đào tạo, còn để lại trên tay hắn một vết thương.
Cẩn thận nhớ lại tình huống tối qua, trên tay hắc y nhân còn cầm một thứ khác vô cùng lạ màu đen, ám khí nhỏ xíu này là từ vật đó phóng ra. Không lẽ, uy lực thật sự là ở trên vật kì lạ kia? Hừ, mặc kệ là gì, đã là thứ mà Hàn Mặc Thần hắn để mắt tới, hắn nhất định sẽ có được! Nắm tay Hàn Mặc Thần nhanh chóng siết lại, hắn đứng dậy, phất áo đi ra khỏi thư phòng.
“Đến viện Thập Công chúa!”