Hách Liên Chấn Thiên hai nắm tay nắm chặt, bên thái dương lấm tấm mồ hôi, hắn gắt gao nhìn đám người phía trước, mong tìm cho ra thân ảnh của nàng. Trầm Hương Vĩnh vẻ mặt trái lại bình thản, nàng ta chỉ đứng im, đăm đăm nhìn vào một điểm. Vũ Kì đứng bên cạnh, hết nhìn vẻ mặt phức tạp của chủ tử lại nhìn đến đám người đang giao chiến, thỉnh thoảng lại quang sang Trầm Hương Vĩnh, nhìn nàng như vậy, hắn cảm thấy có chút khác lạ nhưng cũng chẳng để ý lắm.
Cuộc giao chiến dường như đã đến hồi kết, ngày càng có nhiều hắc y nhân ngã xuống, trên người chỉ có duy nhất một vết roi. Bọn hắn chết mà không nhắm mắt, hai mắt mở trợn trừng coi rất đáng sợ. Trầm Hương Vĩnh sợ hãi co rúm người, run rẩy muốn đưa tay níu áo Hách Liên Chấn Thiên, nhưng hắn lại tránh ra. Trong mắt nàng nổi lên tia không cam lòng, cắn môi đứng một bên.
Lúc này, bất ngờ vang lên một tiếng “xoẹt”. Đó là tiếng thanh âm cắt vào da thịt. Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở to, hắn vừa định tiến tới thì bỗng nhiên, một vật từ đâu văng tới, rơi ngay trước chân hắn. Nhìn thứ trước mặt mình, toàn thân Hách Liên Chấn Thiên liền run rẩy. Hai tay hắn bóp chặt lấy thành xe lăn, muốn đứng dậy, nhưng một bàn tay đã đè lại hắn xuống. Hai mắt hắn đỏ quạch, giận dữ trừng Vũ Kì. Đối với lực sát thương của cái nhìn này, Vũ Kì có chút do dự, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn ngăn lại Hách Liên Chấn Thiên:
“Chủ tử, ở đây còn có người khác!”
Hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt nhắm chặt lại đau đớn. Hắn hận mình, hận bản thân mình bất tài... Vũ Kì sao lại không biết suy nghĩ của chủ tử mình, lúc này hắn chỉ còn hi vọng, Tiểu Tuyết sẽ không bị làm sao cả.
Thời gian trôi qua chừng vài phút, liền thấy một bóng người bị đánh bay ra , đáp đánh uỵch xuống đất. Kẻ kia ho khụ khụ, cả người không ngừng co giật. Đám người Hách Liên Chấn Thiên không ai giấu nổi vẻ kinh ngạc. Tiểu Tuyết từ từ đi tới, trên người nàng trừ một vài vết bẩn, ngoài ra không dính chút máu nào. Trên mặt Hách Liên Chấn Thiên thoáng lộ vẻ nhẹ nhõm. Tiểu Tuyết lừ lừ đi tới, giật phắt cái roi trên tay hắn ra, quấn lại vào cổ tay mình, sau đó nhấc cái giỏ lên, không nói không rằng bỏ sang một con đường khác. Ánh mắt Hách Liên Chấn Thiên lưu luyến nhìn theo, nhưng cũng thoáng qua một tia bất đắc dĩ.
Gần đến chiều thì Tiểu Tuyết đến được ngôi nhà tranh trên đỉnh núi của Quái Độc Tiên. Vừa đẩy cửa bước vào, nàng đã không nhịn được phải chạy ra ngoài. Mùi gì kinh quá! Tiểu Tuyết đứng ngoài cửa ái ngại nhìn vào trong, khắp cái sân nhỏ bị phủ một làn khói tím đậm. Làn khói ấy tỏa ra từ trong căn nhà tranh. Trên đầu Tiểu Tuyết quạ bay vòng vòng, nàng thở dài, nhủ thầm:
“Lão quái thai lại bày trò gì đây...”
Đuổi hết đám quạ trên đầu đi rồi, nàng lôi trong túi xách ra một cái khẩu trang y tế, lại kiếm một mảnh giấy, lôi bút bi ra ghi cái biển “Cấm vào” treo ở ngoài cửa, lúc này nàng mới đi vào. Tiểu Tuyết ngần ngại vươn tay, đẩy mạnh hai cánh cửa căn nhà. Bất chợt, một luồng bụi trắng phun ra, dội nàng trắng xóa từ đầu xuống chân. Chưa hết, từ trong nhà, liên tiếp phóng ra những lớp bụi đủ màu sắc. Tiểu Tuyết còn chưa hoàn hồn đã phải hứng tiếp một trận bụi lớn như vậy, nàng chắc mẩm bây giờ chính nàng cũng không nhận ra nàng là ai nữa!
“SƯ! PHỤ!!!!!”
Tiếng rống khủng khiếp vọng khắp núi rừng, chim chóc bay dạt ra xa, gió thổi cây bay, người trong nhà đang nằm ngủ cũng bị giật mình mà rớt xuống khỏi giường. Lão già nào đó lồm cồm bò dậy, vuốt vuốt chòm râu bị nhăn nhúm, trong cái khí độc buổi chiều, lão vươn vai, ưỡn ngực hít căng một luồng khí, thỏa mãn:
“Không khí buổi sáng mới trong lành làm sao! A khụ... khụ...!”
Lão già bên miệng còn dính nước sốt, vừa đi đến cửa liền nhìn thấy một quái nhân toàn thân bảy màu, đứng lấp ló trong lớp sương mù tím. Lão già dụi dụi mắt, hết mấy lần mới chợt lẩm bẩm:
“Già có nhìn nhầm không? Cớ gì mới sáng ra đã gặp ma, gặp quỷ thế này?”
Lão già đứng bần thần một hồi, rồi chạy ù té vào phòng trong. Không biết lão lục lọi cái gì trong đó, mà nghe tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng. Tiểu Tuyết cau mày đứng tựa cửa, nàng đang chờ cho đám bụi mù này tan đi, sau đó sẽ vào tính sổ với lão quái thai kia. Đợi hồi lâu chẳng thấy ai, chỉ nghe tiếng đồ đạc bị rơi vỡ loảng xoảng. Cùng với tiếng kêu của lão già:
“Ối, bốc nhầm rồi, hôi quá!”
“...”
“Á, con chuột chết bầm!”
“...”
“Trời ơi, đây là hũ rắn!”
“...”
“Óa, bọ cạp! Chạy!”
“...”
“Tìm thấy rồi!” Có tiếng lão già reo lên hoan hỉ. Tiểu Tuyết cũng hết kiên nhẫn rồi, nàng đứng thẳng lại, vừa định quay người bước vào, đột nhiên một bóng người xông tới. Còn chưa để nàng kịp định hình, người kia đã đè ngay thứ đang cầm trên tay vào mũi nàng. Tiểu Tuyết đứng hình trong giây lát, hít hít mấy cái. Cái mùi này... cái mùi này... đừng bảo là...
“Tỏi! AAAA!”
Tiểu Tuyết giật mình nhận ra, nàng hét ầm lên, tông cửa chạy xộc ra ngoài. Ở đằng sau, sư phụ của nàng tay cầm tỏi tay cầm chổi rượt nàng ra tận ngoài cổng. Ra được bên ngoài rồi, thoát khỏi làn khói tím, đầu óc Tiểu Tuyết cũng thanh tỉnh. Nàng nhận ra bản thân mình đang làm một chuyện rất ngu ngốc! Đang chạy, Tiểu Tuyết chợt chậm lại rồi dừng hẳn. Phía đằng sau, lão già huơ huơ cây chổi trong tay, gào thét inh tai:
“Đứng lại mau, ma quỷ kia!”
Nhưng đến lúc Tiểu Tuyết dừng lại rồi, chính lão lại là người không dừng lại được, vậy là bị mất đà, chân lão vấp vào một hòn đá, trượt cái ngã uỵch, làm một cú vồ ếch vô cùng ngoạn mục. Tiểu Tuyết từ từ xoay đầu, đôi mắt sáng lên như mắt quỷ, giữa khuôn mặt trắng bệch trong lại càng dọa người. Cái khẩu trang y tế đã bị nàng vất đi, để lại trên gương mặt lem nhem bụi trắng một vệt trống hình cái khẩu trang coi rất ngộ. Không thể cười vào lúc này, lão gì nuốt nước bọt, đến bây giờ mới ngớ ra bản thân đã làm một việc hết sức ngu ngốc. Chọc giận ác ma đầu này rồi!
“Ớ! Chết rồi, hỏng hỏng!”
Đột nhiên lão già hét toáng lên, đứng bật dậy chạy xồng xộc về nhà. Tiểu Tuyết rút khăn ra, lau sạch bụi trên mặt, lúc ấy mới chạy theo. Bước vào đến cổng, nàng ngạc nhiên nhận ra đám khói tím đang dần tan đi. Có tiếng lão già quát tháo:
“Ngươi! Đồ hư hỏng! Lão phu nhất định phải giáo huấn ngươi một trận!”
Có tiếng chân chạy rầm rập trong nhà, Tiểu Tuyết đứng lại ở ngoài sân. Bất ngờ, từ trong nhà, vọt ra một cái bóng trắng. Cái bóng đó chạy thẳng về phía nàng. Tiểu Tuyết bần thần một lúc, cái bóng đó đã nhảy vọt lên, lao thẳng vào trong lòng nàng rồi cắm rễ luôn ở đó. Tiểu Tuyết cúi đầu, ngắm nghía vật nhỏ đang nằm trong lòng nàng. Một con cáo tuyết rất đáng yêu. Bốn cái chân nhỏ xíu bấu chặt lấy vạt áo nàng, hai mắt tí hi nhìn không thấy, dài mà hẹp. Hai cái tai nhỏ khẽ vẩy vẩy, con vật đáng thương nhìn nàng như cầu cứu, miệng phát ra những tiếng “chi, chi”. Vẻ đáng yêu của con vật làm Tiểu Tuyết không thể cầm lòng nổi. Lúc này lão già cầm chổi từ trong nhà chạy vọt ra, nhìn con vật đang cuộn tròn trong ngực đồ đệ, lão gào lên:
“A, tiểu tử thúi, dám ăn vụng đậu hũ của đồ đệ ta!”
Tiểu Tuyết bĩu môi nhìn lão già trên dưới xộc xệch, mở miệng:
“Sư phụ, con muốn lấy con vật này về làm vật nuôi!”
Lão già- sư phụ nàng- Quái Độc Tiên chống cây chổi xuống đất, nhăn mày nói:
“Không được, để tiểu tử này ăn đậu hũ của con, già không yên tâm!”
Tiểu Tuyết nheo mắt, cười rất không tốt:
“Lão quái thai, con còn chưa tính sổ với thầy!”
Quái Độc Tiên lúc này mới chú ý tới trang phục của nàng. Quái nhân bảy màu....Lão cứ cứng họng nhìn trân trối. Lúc nãy lão nghĩ cái gì mà lại cầm chổi rượt đồ đệ mình ra tận cổng vậy? Lại còn lấy tỏi... ực... đồ đệ lão ghét nhất là tỏi....
“Ha ha, đồ đệ, con thấy đó, ta, ta đang ngủ, mấy thứ đó là đều tại cái xú tiểu tử này cả! Đúng vậy, là tại hắn, con hãy trừng phạt hắn đi!”
Tiểu Tuyết nhìn con vật kì lạ trong lòng, cười cười hỏi:
“Bé cưng làm gì rồi hả!”
Con hồ ly nào đó giả bộ vô tội lắc lắc đầu, hai con mắt tí hi tội nghiệp nhìn nàng.
Không có nha, không có, người ta không làm gì hết!
Tiểu Tuyết mỉm cười vuốt vuốt đầu nó, con vật thích thú rên khe khẽ trong cổ họng.
“Đồ đệ, con không tin lão phu nữa sao?” Lão già nào đó bắt chước vẻ tội nghiệp, thu mình ở một góc sân trồng nấm, xung quanh hắn bầu không khí ảm đạm xuống thấp.
“Sư phụ, không có con ở đây, người lại tiếp tục ngủ nướng đó hả?”
Quái Độc Tiên cơ toàn thân căng lên, lắc đầu như trống bỏi. Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn lão, lại cúi xuống vuốt đầu vật cưng trong lòng:
“Vậy còn phương pháp chăm sóc sức khỏe con viết cho người, người vẫn làm theo đấy chứ?”
Nhắc đến cái này, Quái Độc Tiên thật sự có suy nghĩ muốn khóc, rất là đau lòng gật gật đầu. Chăm sóc sức khỏe gì chứ? Tra tấn người già cả thì có! Ngày nào lão cũng phải dậy từ sớm tinh mơ, chạy từ đỉnh núi xuống chân núi rồi lại chạy ngược lên, rồi còn trồng thuốc, hái thuốc, đã vậy, cái nha đầu này còn cấm lão xuống núi nữa chứ! Hu, hu, thanh lâu, kĩ viện, lão bị cấm cửa gần một tháng nay rồi, còn không cho lão uống rượu nữa, rốt cuộc có để lão sống không đây?
Quái Độc Tiên một mình lẩm bẩm như vậy, lại không biết Tiểu Tuyết ngồi cách đó không xa đã nghe không sót một chữ! Nàng nhẹ nhàng xoa đầu vật nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
“Con cũng chỉ muốn tốt cho người thôi!”
Lúc này, cổng gỗ mở ra, đám người Hách Liên Chấn Thiên đi vào. Vũ Kì làm một cái lễ với Quái Độc Tiên, lão cũng chỉ gật đầu. Lão còn đang nghĩ cách để lấy lại con ngân hồ từ trong tay nàng. Phía bên kia, Tiểu Tuyết coi sự xuất hiện của ba người chỉ như không khí, nàng vẫn chú tâm vào con vật trong lòng. Tiểu ngân hồ này thực đáng yêu, quả thực khiến người ta không yêu không được. Nàng không biết hành động này của nàng đã làm người nào đó khó chịu.
Hách Liên Chấn Thiên trong lòng thực ghen tị, hắn dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm ngân hồ trong lòng nàng. Hừ, nàng đối với hắn còn chẳng bằng với con vật kia! Ngân hồ đang nằm ngủ, bất chợt cảm thấy một luồng sát khí khủng khiếp, toàn thân nó run lên, lông tơ sau gáy dựng đứng, càng hết sức nép vào người Tiểu Tuyết hơn. Hách Liên Chấn Thiên hai mắt bốc lên ngọn lửa đỏ cháy rừng rực, hắn nhìn về phía Quái Độc Tiên, thấy lão cũng đang một bộ dạng nhìn chằm chằm con vật nào đó như mình, cười mở miệng:
“Quái thần y, có thể để cho bổn vương con ngân hồ này không?”
Lão già nào đó đang rất ai oán vì không tìm được cách để tách đồ đệ yêu ra khỏi xú vật cưng, bây giờ nghe người nào đó nói vậy, lão cũng đưa đôi mắt đang bừng bừng ngọn lửa nhìn hắn:
“Tốt lắm, nếu đã thích thì cho ngài! Mang nó đi luôn bây giờ thì càng tốt!”
Hai người một già một trẻ nhìn nhau cười xảo trá, vẻ mặt y chang hai con hồ ly. Bọn họ đồng loạt đưa ánh mắt nhìn con vật trong lòng Tiểu Tuyết. Ngân hồ run cầm cập, càng cố gắng nép vào người nàng hơn. Tiểu Tuyết thấy lại, nàng ngẩng lên, cau mày hỏi:
“Hai người làm gì mà cứ nhìn chằm chằm Ngân nhi thế?”
Quái ĐộcTiên hắng giọng một cái, trịnh trọng chỉ tay vào ngân hồ trong lòng nàng, nói:
“Đồ đệ, ta xin tuyên bố rằng ta đã đem con ngân hồ đó cho đi rồi, vậy nên, con hãy đưa con vật đó cho Hách Liên Chấn Thiên đi!”
Tiểu Tuyết không phản ứng, nàng nhìn Quái Độc Tiên một hồi, chớp mắt mấy cái, lại cúi xuống nhìn ngân hồ, hỏi:
“Ngân nhi, có muốn đi với người khác không?”
Ngân hồ nhìn nàng, khẽ “chi, chi” mấy tiếng, bỗng nhiên mắt nó ầng ậc nước, càng cố gắng rúc đầu vào lòng nàng hơn. Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên vẫn không thôi dán chặt vào ngân hồ, lửa càng lúc càng bùng to. Hừ, hừ, chỗ đó, sao con vật đó dám...!
“Con không đưa!” Một câu, Tiểu Tuyết đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà, mặc kệ đám người đứng ngoài sân.
Quái Độc Tiên vừa muốn nói nữa, nhưng lời của lão đã kẹt ngay tại cổ họng. Vì Tiểu Tuyết vừa nghiêng đầu qua khỏi cánh cửa, nàng cười rất tươi, nói:
“Sư phụ, bây giờ ngân hồ này là của con rồi nhé! Còn nữa – ánh mắt nàng trở nên nguy hiểm – người đừng tưởng rằng con không biết người giấu mấy vò rượu ở đâu!”
Lão già nào đó suy sụp tinh thần, co cụm lại ở góc sân trồng nấm. Đấm người Hách Liên Chấn Thiên nhìn tình cảnh như vậy mà lạnh run. Riêng Vũ Kì, hắn không biết nói gì ngoài lặp đi lặp lại mỗi câu:
“Ác ma, đúng thật là ác ma...”