• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng khi Tiểu Tuyết tỉnh dậy, tuyết đã ngừng rơi, khung cảnh có phần sáng sủa hơn một chút. Nàng trở mình muốn ngồi dậy, không ngờ thân thể vừa động, cái người suốt đêm qua mê man cũng tỉnh dậy. Bốn mắt đăm đăm nhìn nhau. Hách Liên Chấn Thiên không tự chủ liếc xuống dưới, nàng da thịt trần trụi tựa vào người mình, mà trên người hắn cũng là không mảnh vải, trong lúc nhất thời đầu óc có chút hoạt động không được bình thường. Trên mặt Tiểu Tuyết lộ ra chút quẫn bách, nàng ấp úng mở miệng, lời nói có chút lộn xộn:

“Vương gia đừng hiểu lầm... tại hôm qua ngươi bị sốt cao... ta... ta không còn cách nào khác nên mới... mới...”

Lời nói ra khỏi miệng, sắc mặt nàng đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi. Thế nào lại là càng nói càng loạn chứ? Thật không ngờ, Hách Liên Chấn Thiên trầm mặc một lúc lâu lại đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy nàng. Da thịt trần trụi dán sát vào nhau khiến Tiểu Tuyết giật mình, nhưng nàng còn chưa hết ngượng ngùng, bên tai đã truyền tới thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh nhạt thản nhiên của hắn:

“Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!”

Nhất thời thân thể Tiểu Tuyết lạnh lẽo, nàng cảm giác như có một chậu nước đá dội nàng từ trên xuống dưới, dội đến cả xương cốt của nàng đều lạnh buốt. Nàng không chút do dự đẩy hắn ra, sau đó lẳng lặng đem áo khoác mặc vào từng cái từng cái rồi trầm mặt đứng dậy. Nàng quay lưng về phía hắn, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:

“Dân nữ không cần vương gia phải chịu trách nhiệm! Thân thể tôn quý của vương gia, cũng không phải một dân nữ tầm thường có thể trèo cao!”

Nghe thanh âm lạnh lẽo cùng lời nói quyết liệt của nàng, nội tâm Hách Liên Chấn Thiên liền trầm xuống. Hắn nhìn bóng lưng lạnh lùng của nàng, trong giọng nói không giấu được buồn bã hỏi:

“Lẽ nào nàng lại quan tâm đến xuất thân như vậy? Tiểu Tuyết, tại sao nàng không chịu hiểu cho ta, tại sao nàng không nhìn vào tình cảm của ta với tư cách là một nam nhân yêu nàng mà lại luôn dùng thân phận vương gia để xa cách ta? Ta yêu nàng lẽ nào là sai sao?”

Thân mình Tiểu Tuyết thoáng chấn động, nàng cố gắng đè nén chuỗi cảm xúc đang dâng lên từ tận đáy lòng, thanh âm cố kìm nén lại lộ ra chút nghẹn ngào:

“Tình yêu không phải sai! Sai lầm chính là ta và ngài đã gặp nhau. Gia đình đế vương từ xưa vốn vô tình, ta không thể nào bức bản thân không nghĩ đến điều đó! Hơn nữa, bên cạnh ngài không phải luôn có một Trầm Hương Vĩnh sao? Nàng ta yêu ngài như vậy, vương gia cần gì phải cưỡng cầu tình cảm của ta chứ?”

Đến lúc này thì trong giọng nói của Hách Liên Chấn Thiên đã không thể giấu nổi đau khổ, hắn bi thương thốt lên:

“Tiểu Tuyết, nàng cho rằng gặp gỡ giữa ta và nàng là sai lầm ư? Tại sao nàng lại vô tâm đến vậy? Lẽ nào nàng đã quên quãng thời gian chúng ta sống cùng nhau trên núi sao? Nàng đã quên tất cả mọi chuyện ở ngôi nhà tranh đó cùng với ta rồi sao?”

Quên? Sao nàng có thể quên? Nơi đó từng có những kỉ niệm tốt đẹp giữa nàng và hắn, cũng là cái gai cắm sâu trong tâm khiến nàng đau đớn. Tại nơi đó nàng đã phát hiện ra, nam nhân nàng thật lòng đối đãi lại lừa dối nàng như vậy! Tiểu Tuyết cười nhạt, nhẹ nhàng nói từng chữ, thanh âm lại hờ hững cùng xa cách:

“Ta sao có thể quên? Chính tại nơi đó, ta mới phát hiện ra bản thân thật sự rất ngu ngốc, luôn đeo đuổi thứ không thuộc về mình, mới có thể bị vương gia cao cao tại thượng như ngài lừa dối, trở thành con rối bị ngài xoay trong lòng bàn tay!”

Hách Liên Chấn Thiên nhìn nàng chằm chằm, kìm nén thanh âm thốt ra:

“Ta chưa từng lừa dối nàng!”

“Ngài còn nói?” Tiểu Tuyết bỗng xoay người lại, hai mắt nàng đau đớn mở to, thanh âm cũng vô cùng bi thương “Ngài dám nói ngài không lừa dối ta sao? Vậy ngày hôm đó ở trên núi là sao? Lẽ nào là ta nhìn nhầm sao? Hai người, hai người...”

Tiểu Tuyết thở dốc, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng đó lòng nàng lại quặn thắt. Nam nhân nàng yêu thế nhưng lại cùng nữ tử khác ở sau lưng nàng thân mật! Hách Liên Chấn Thiên nhìn nàng như vậy trong lòng hắn cũng đau buốt, hắn vội vàng mở miệng:

“Nàng phải nghe ta giải thích! Chuyện không phải như nàng nghĩ đâu...”

Tiểu Tuyết bịt chặt tai lùi lại từng bước, nàng lắc đầu, tức giận hét lên:

“Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe!”

Nước mắt không kìm được rơi xuống, Tiểu Tuyết ôm mặt ngã trên đất, nàng bi thương khóc lớn:

“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Tại sao phải đối với ta như vậy? Tại sao?”

Kiên cường như nàng, mạnh mẽ cùng lạnh lùng lúc này đều đã mất hết, cho dù bên ngoài nàng có tỏ ra cứng rắn, nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn chỉ là một nữ tử vì yêu mà bị tổn thương, vì yêu mà đau đớn. Hách Liên Chấn Thiên nhìn nàng ngồi trên đất khóc, trong lòng hắn như bị đoản đao đục khoét, một loại đau đớn tê tâm liệt phế dội đến khiến hắn lảo đảo. Cổ họng dâng lên một cỗ chất lỏng tanh ngọt, Hách Liên Chấn Thiên cố gắng kìm xuống, hắn ngồi xuống trước mặt nàng, rút chủy thủ đưa ra trước mặt nàng, thanh âm lành lạnh mà nhu tình vô hạn:

“Nếu nàng hận ta, Tiểu Tuyết, vậy để ta đem trái tim mình bồi lại cho nàng được không?”

Tiểu Tuyết chợt ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mở lớn nhìn hắn. Nùng tình mật ý sâu đậm trong mắt hắn khiến nàng chấn động, ngây ra nhìn hắn. Bàn tay Hách Liên Chấn Thiên nhẹ nhàng đem chủy thủ đặt vào tay nàng, sau đó đem mũi dao hướng về trái tim mình. Hắn thâm tình nhìn nàng nở nụ cười, thanh âm chứa đựng bao nhiêu tình cảm sâu sắc:

“Nếu như tình cảm của ta khiến nàng đau khổ, vậy ngay bây giờ, Tiểu Tuyết, nàng hãy trực tiếp giết chết thứ khiến nàng đau khổ ấy đi!”

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, thanh âm dịu dàng như khắc cốt ghi tâm:

“Ít nhất là như vậy, để ta mãi mãi không thể phản bội đoạn tình cảm này!”

Nước mắt Tiểu Tuyết không ngừng rơi, nàng cắn chặt môi, bàn tay cầm chủy thủ bóp chặt lại trắng bệch, run lên bần bật. Thật lâu thật lâu sau, trong động chỉ còn lại tiếng nước chảy tong tong nhỏ giọt từ trần hang xuống nền đất lạnh. Hách Liên Chấn Thiên mở mắt, thâm tình nhìn nàng, hắn hơi nghiêng người tới trước, thanh chủy thủ vẫn chống đỡ tại ngực hắn nhưng hắn chẳng hề quan tâm, đôi mắt phượng lặng lẽ nhìn lại đôi mắt to đỏ ửng của nàng, thanh âm nhẹ nhàng quanh quẩn trong hang:

“Tại sao nàng còn không ra tay? Tiểu Tuyết, tại sao nàng còn chần chừ?”

Leng keng, thanh chủy thủ rơi trên nền hang lạnh ngắt, hai tay Tiểu Tuyết ghì chặt lấy đầu, nàng nhắm chặt mắt, không ngừng lắc đầu:

“Ta không biết! Ta không biết! Ta không biết!...”

Hách Liên Chấn Thiên cúi đầu thở dài, hắn không chút do dự vươn tay, đem cả người nàng kéo vào trong lòng mình ôm chặt, cằm hắn tựa trên hõm vai nàng, giọng nói nhẹ nhàng sâu kín, như một tiếng thở dài quanh quẩn xung quanh:

“Tiểu Tuyết, cơ hội chỉ đến một lần! Nàng đã bỏ lỡ nó! Vậy nên, kể từ bây giờ, cho dù nàng có dùng phương thức gì để xua đuổi, để xa lánh ta, ta cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc! Cơ hội ta có được, ta sẽ không bao giờ bỏ lỡ giống như nàng, ta sẽ trân trọng điều đó! Cho dù là năm năm hay mười năm, thậm chí là cả cuộc đời, ta sẽ không ngừng lại, cho đến khi ta tìm được trái tim của nàng và nắm chặt lấy!”

Nước mắt rơi càng nhiều, Tiểu Tuyết cúi đầu hung hăng cắn lên vai hắn. Nàng càng cắn càng hăng, thẳng đến khi trên vai hắn dấu răng đỏ tươi hiện ra, máu từ vết thương chảy xuống lớp băng trắng tạo lên vệt đỏ uốn lượn, lúc này Tiểu Tuyết mới nhả ra. Nàng hung hăng lau nước mắt, trợn tròn con ngươi đe dọa nhìn hắn, rất có bộ dạng con mèo giương nanh múa vuốt:

“Nhớ kĩ mấy lời chàng nói ra đó! Nếu có nửa lời dối trá, xem ta như thế nào cắn chết chàng!”

Nghe nàng nói vậy, Hách Liên Chấn Thiên hiểu nàng đã tha thứ cho hắn. Tựa cằm vào vai nàng, thanh âm hắn ngập tràn thỏa mãn:

“Tuyết nhi, ta thực hạnh phúc!”

Tiểu Tuyết trợn mắt nhìn hắn một cái, tay nàng nhẹ nhàng xoa vết máu trên dấu răng, xót xa hỏi:

“Vừa rồi bị ta cắn chắc chàng đau lắm nhỉ?”

Hách Liên Chấn Thiên nhìn nàng cười cười:

“Bị cắn một cái đổi lại sự tha thứ của nàng, đau đớn một chút có đáng gì?”

Nghe hắn nói vậy, Tiểu Tuyết độc ác đánh mạnh lên vết răng trên vai hắn, trừng mắt nói:

“Còn mạnh miệng? Ta xem có đau chết chàng luôn không!”

Bị đập như vậy, Tiểu Tuyết lại chơi ác làm mạnh tay, đau nhói truyền đến khiến Hách Liên Chấn Thiên cau mày thốt lên:

“Đau, đau, Tuyết nhi nàng đây là trắng trợn muốn sát phu sao?”

Tiểu Tuyết nhìn hắn bị đau thì có chút xót, nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói:

“Chàng chết rồi thì ta mới có thể đường đường chính chính đi tìm chân mệnh thiên tử của đời mình chứ? Hừ!”

Nghe nàng nói, Hách Liên Chấn Thiên lập tức phát hỏa. Hắn trừng mắt nhìn nàng, gằn giọng:

“Nàng- dám?”

Tiểu Tuyết một bộ tiểu nhân đắc chí vênh mặt, trêu tức nhìn hắn:

“Cho chàng trực tiếp thử nghiệm, coi xem ta có dám không!”

Sắc mặt Hách Liên Chấn Thiên trầm xuống, hai mắt phun lửa nhìn nàng chằm chằm, cười lạnh phun ra một câu:

“Nàng chết chắc rồi!”

Nói xong không thèm để ý thương thế trên người, hắn như con sói đói nhào về phía Tiểu Tuyết, đánh cho nàng trở tay không kịp. Bị áp xuống dưới, Tiểu Tuyết không phục mãnh liệt kêu gào:

“Không cho phép! Chàng... không nói lí lẽ! Bá vương ngạnh thượng cung! Ấy, ấy, cẩn thận vết thương...! Hách Liên Chấn Thiên!!!”

Trong động độ ấm bay lên, dịu dàng tình ý đan vào nhau hòa trong tiếng kêu la của nữ tử, nghe ra cũng có một loại phong vị cuộc sống khác biệt!

Chiều xuống, Tiểu Tuyết cùng Hách Liên Chấn Thiên rốt cuộc về tới thôn. Trong mắt người dân, Hách Liên Chấn Thiên vẫn là một Vương gia bị liệt hai chân phải ngồi xe lăn, vậy nên khi về đến thôn, Tiểu Tuyết phải cố gồng người để cõng hắn. Hai người vừa xuất hiện, một cái bóng đã vội vàng lao tới. Vũ Kì quỳ một gối xuống trước mặt hai người, cung kính cúi đầu:

“Chủ nhân!”

Không để Hách Liên Chấn Thiên mở miệng, Tiểu Tuyết đã có chút mất kiên nhẫn lên tiếng trước:

“Vũ Kì, mau mau đỡ vương gia nhà ngươi xuống!”

Vũ Kì nhìn nàng nhăn mặt, hắn hiểu ý vội vàng đi lên đỡ Hách Liên Chấn Thiên, sau đó liền có một người đẩy xe lăn tới. Tiểu Tuyết đứng ở một bên xoa xoa bả vai, liếc mọi người một cái rồi nhấc chân định đi. Bất ngờ, một thân ảnh đi vội qua va phải nàng, Tiểu Tuyết cau mày nhìn sang, lại không ngờ thấy được Tâm Tĩnh gương mặt hoa lê đái vũ chạy tới trước mặt Hách Liên Chấn Thiên, ánh mắt ẩn tình nhìn hắn, dịu dàng lau nước mắt, gượng cười nói:

“Vương gia, ngài đã bình an trở lại! Tâm Tĩnh đã rất lo lắng cho ngài!”

Bộ dáng cố mỉm cười trong nước mắt của nàng ta, cố ra vẻ quật cường nhưng thực chất là ra vẻ yếu đuối, quả thực là chọc người thương. Nếu như là nam nhân bình thường, khi nhìn thấy bộ dạng này của nàng tâm đều sẽ mềm nhũn, tùy ý để mĩ nhân tựa vào lồng ngực mình. Hách Liên Chấn Thiên trong mắt không nổi lên gợn sóng, hắn hơi liếc nhìn bóng lưng Tiểu Tuyết đứng cách đó không xa, mỉm cười ôn hòa nhìn Tâm Tĩnh:

“Đa tạ cô nương quan tâm! Đã để mọi người vì bổn vương lo lắng, bổn vương ở đây tạ lỗi với mọi người!”

Trong lời nói chứa đựng ý cự tuyệt người đến gần, xa cách mà không mất đi vẻ ôn hòa. Tiểu Tuyết không nán lại đó lâu, nàng đi loanh quanh trong thôn tìm Cổ Tương Liên. Lúc ra đến ngoài thôn, lại bất ngờ thấy hắn ngồi một mình bên dòng sông uống rượu. Tiểu Tuyết tới gần, hắn quay đầu lại, thấy là nàng tới, Cổ Tương Liên nở nụ cười có chút méo mó:

“Tiểu Tuyết, là ngươi a?”

Tiểu Tuyết đi tới ngồi xuống, nàng nhìn hắn cau mày hỏi:

“Sao ngươi lại thành ra cái bộ dạng này?”

Cổ Tương Liên cười nhạt, tiếp tục ngửa cổ uống rượu, hồi lâu sau mới đáp:

“Tiểu Tuyết, ngươi thấy ta có phải rất ngốc không?”

Tiểu Tuyết lờ mờ đoán ra được lí do hắn biến thành như vậy, nhưng nàng không có tâm tư đi hỏi dò, chỉ im lặng chờ nghe hắn nói tiếp. Quả nhiên chỉ một lúc sau, Cổ Tương Liên lại nói tiếp:

“Từ lúc gặp Tiểu Cẩn, ta đã rất có hảo cảm với nàng ấy. Sau đó tiếp xúc với nàng càng nhiều, ta nhận ra mình thực ra rất thích nàng. Thích được bên cạnh nàng, thích nụ cười của nàng, thích tính cách vô tư không câu nệ của nàng, ta cơ hồ mỗi ngày đều nhớ tới nàng ấy. Nhưng ngươi biết không Tiểu Tuyết? Lúc ta đem tình cảm của mình thổ lộ, nhưng nàng lại nói rằng, nàng chỉ coi ta là bằng hữu, bằng hữu tốt nhất của nàng! Ngươi hiểu điều đó có ý nghĩa gì không? Chính là giữa chúng ta, vĩnh viễn sẽ không tồn tại thứ tình cảm kia! Ngươi nói xem ta có ngu ngốc không?”

Tiểu Tuyết không chút do dự gật đầu:

“Có!”

Cổ Tương Liên ngạc nhiên nhìn nàng, Tiểu Tuyết lại nói tiếp:

“Ngươi xác thực là vô cùng ngu ngốc! Không phải chỉ là một lời cự tuyệt thôi sao, ngươi lại tự biến bản thân thành như vậy! Ngươi tự soi vào trong nước xem lúc này mình thảm hại đến mức nào? Ngươi nghĩ ngươi như vậy thì Tiểu Cẩn sẽ thích ngươi sao? Không hề! Nàng sẽ khinh thường ngươi! Nếu ngươi không muốn nửa đời sau đều bị nàng xem thường thì mau đứng dậy xốc lại tinh thần! Làm bằng hữu có gì không tốt? Làm bằng hữu cũng chính là một cơ hội, ai biết được sau này sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Cổ Tương Liên há hốc miệng nhìn nàng, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một đạo thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt hai người. Vũ Kì cúi người, cung kính nói với Tiểu Tuyết:

“Tiểu thư, Vương gia cho mời!”

Tiểu Tuyết gật đầu, nàng liếc Cổ Tương Liên một cái, nói:

“Ngươi hãy suy nghĩ lời của ta cho thỏa đáng, đừng tự hành hạ chính mình!”

Nói rồi nàng quay người, cùng Vũ Kì rời đi. Một lúc lâu sau, chỉ nghe thanh âm loảng xoảng, bình rượu trên tay bị Cổ Tương Liên ném vỡ, hắn ngửa đầu cười to, giống như muốn đem toàn bộ tâm tình lúc này gửi vào tiếng cười, để gió đem tất cả bay xa, vĩnh viễn không quay lại nữa.

Tìm không thấy Quái Độc Tiên ở trong thôn, Tiểu Tuyết không cách nào đành phải quay trở về thành phủ Ung Châu trước. Người trong thôn đưa tiễn bọn họ đến tận ngoài thôn, còn lưu luyến ở lại vẫy tay cho đến khi xe ngựa đi khuất. Trước đó không lâu, những người được chữa khỏi bệnh đã khăn gói quay trở lại thành, bắt đầu lại cuộc sống, lúc này thành phủ Ung Châu đang dần lấy lại vẻ phồn vinh như xưa. Ngồi trên xe ngựa, Tiểu Tuyết đóng nắp hộp sơ cứu lại, sau đó giúp Hách Liên Chấn Thiên mặc vào áo khoác. Xong xuôi, Hách Liên Chấn Thiên lại vươn tay ra ôm nàng vào lòng, hai người dựa vào nhau như vậy, có một loại không khí vô cùng hài hòa mà ấm áp. Hách Liên Chấn Thiên hai tay ôm chặt nàng, hắn dịu dàng cọ cọ tóc nàng, thanh âm ôn nhuận vang lên:

“Đợi khi nào về kinh, ta sẽ vào cung cầu xin mẫu hậu, sớm ngày đem nàng cưới vào cửa chính Tứ vương phủ!”

Nghe vậy, Tiểu Tuyết lập tức ngồi thẳng dậy, nàng không chút do dự liền từ chối:

“Không được!”

Chân mày Hách Liên Chấn Thiên chợt cau lại:

“Tại sao không được? Tuyết nhi, lẽ nào nàng vẫn chưa chịu tha thứ cho ta?”

Tiểu Tuyết đoán ra tâm trạng hắn đang khẩn trương, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay hắn, dịu dàng nói:

“Không, ta tha thứ cho chàng, nhưng đây chưa phải lúc để chúng ta công khai quan hệ! Chấn Thiên, thân phận của bọn ta bây giờ là bí mật, Nhan Tử Khuynh, Lâm Y Tuyết, Vân Cẩn Cẩn, cả ba người đều là nam nhân. Chàng nghĩ Thái hậu sẽ chấp nhận một nam nhân vào cửa làm con dâu bà ư?”

“Nhưng các nàng...”

Tiểu Tuyết mỉm cười nhìn hắn:

“Đúng vậy, bọn ta là nữ nhân, nhưng nữ nhân có xuất thân không rõ cùng không có chút địa vị gì cũng sẽ không vào nổi mắt Thái hậu, ta hy vọng chàng có thể chờ ta! Sớm muộn gì, Chấn Thiên, ta cũng sẽ dùng một thân phận tương xứng, đường đường chính chính trở thành Vương phi của chàng!”

Trái tim Hách Liên Chấn Thiên vốn đang treo cao lúc này đã hạ xuống, hắn siết chặt tay lại, cúi đầu dịu dàng hôn nàng. Không khí trong xe có chút ám muội, Hách Liên Chấn Thiên hôn đã rồi mới buông ra, hắn tựa vào đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ của nàng, dịu giọng thì thầm:

“Ta đợi nàng!”

Xe ngựa rất nhanh đã trở về thành phủ, Vũ Kì đem xe lăn ra rồi đỡ Hách Liên Chấn Thiên trên xe ngựa xuống. Tiểu Tuyết giúp đẩy hắn vào trong phủ. Thành chủ đại nhân cùng gia quyến đã sớm chờ đầy ở cửa, vừa thấy bọn họ đã vội vàng hành lễ:

“Tham kiến Vương gia!”

Hách Liên Chấn Thiên vẫn giữ vẻ ôn hòa nhìn bọn họ:

“Thành chủ đại nhân mau bình thân! Không cần đa lễ!”

Thành chủ cùng gia quyến đều đứng dậy, thành chủ đại nhân niềm nở tiến lên nói:

“Trong thành sớm đã chuẩn bị nghênh đón Vương gia, mời Vương gia di giá!”

Ba người đi vào thành phủ, liền có hạ nhân đi lên đón, Tiểu Tuyết quay trở về phòng của mình. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt chính là cảnh tượng này đây: Trên đất vất đầy xương xẩu, thức ăn thừa, bình rượu lăn lóc, Tiểu Cẩn ngồi trên bàn, đang ra sức ngốn thức ăn, phảng phất giống như nàng đã bị bỏ đói suốt cả tuần trời. Thấy Tiểu Tuyết đi vào, Tiểu Cẩn cũng chỉ hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại cúi xuống tiếp tục ngốn ngấu. Tiểu Tuyết khoanh tay đứng ở cửa, nàng nhìn bộ dạng ma đói của Tiểu Cẩn, khinh thường hỏi một câu:

“Mấy ngày qua không có ai cho ngươi ăn hay sao?”

Tiểu Cẩn ngẩng lên lườm nàng một cái, tay cầm một cái đùi gà chỉ vào nàng, i i a a một hồi, sau đó lại tiếp tục cho đùi gà vào miệng gặm.

Nói ra cũng là một hồi chuyện cười. Tiểu Cẩn ở trên núi bắn trúng chân Ngũ vương gia, thế là từ đó đến giờ bị hắn đeo bám không tha. Lúc còn ở thôn, nàng ngày ngày ba bữa hầu hạ hắn ăn cơm, lại hầu hạ hắn thay thuốc ở chân, rồi còn bị hắn bắt ngồi canh cho hắn ngủ. Đến lúc trở lại thành phủ này, số phận của nàng cũng chẳng bớt bi thảm hơn là bao. Thành phủ nhiều người hầu như vậy nhưng hắn chỉ luôn kêu nàng tới. Rốt cuộc là nàng đã tạo nghiệt gì mà lại luôn gặp cái ôn thần này chứ?

Tiểu Tuyết cau mày định lên tiếng giáo huấn tướng ăn của nàng, nhưng lúc này từ xa truyền tới tiếng bước chân, Tiểu Cẩn lập tức bỏ đống đồ ăn trong tay xuống, nàng vác cái bụng no căng leo tót lên giường trùm chăn kín mít, không động đậy. Từ bên ngoài truyền tới thanh âm nam tử:

“Tiểu Cẩn, vương gia gọi!”

Tiểu Cẩn đang nằm trên giường đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiểu Tuyết, hoa chân múa tay một hồi, trợn mắt dùng khẩu âm nói chuyện, sau đó lại cuốn chăn nằm lăn vào bên trong. Tiểu Tuyết dở khóc dở cười nhìn nàng, bất đắc dĩ đành đi ra mở cửa. Ánh vào mi mắt là một nam nhân gương mặt tuấn tú đẹp mắt, toàn thân trên dưới hắc y đứng chờ ngoài cửa. Nội tâm Tiểu Tuyết cảm thán. Rốt cuộc Tiểu Cẩn chọc phải đại nhân vật như thế nào mà nam nhân đẹp mắt như vậy cũng tình nguyện bỏ qua? Nàng mỉm cười nhìn nam nhân đẹp trai, hơi nhích qua một chút, vừa vặn để hắn thấy toàn cảnh bừa bãi bên trong, sau đó mới nói:

“Tiểu Cẩn nàng ấy ăn nhiều quá nên bị bội thực, hiện tại không thể tới được, mong Vô thị vệ có thể quay về thông báo Vương gia một tiếng.”

Vô thị vệ trong mắt thoáng qua ý cười, hắn gật đầu đáp:

“Vậy, đã làm phiền cô nương! Tại hạ cáo lui!”

Tiểu Tuyết gật đầu, sau đó đóng cửa quay vào phòng. Nhìn Tiểu Cẩn ở trên giường lăn qua lộn lại, Tiểu Tuyết bật cười. Nàng ngồi xuống mép giường, vươn ngón tay chọt chọt mấy cái lên người Tiểu Cẩn, giọng điệu trêu tức hỏi:

“Sao vậy a? Ngũ vương gia rốt cuộc đã hạ sát chiêu rồi sao? Như thế nào lại khiến ngươi ngay cả mĩ nam cũng không thèm nhìn?”

Tiểu Cẩn hất cái chăn ra, nàng ngồi trên giường bi thương gần chết, miệng méo xệch khổ sở kể lể:

“Tiểu Tuyết, ngươi về rồi thì mau cứu ta đi, cái kẻ kia Ngũ vương gia, ta chịu hắn hết nổi rồi!”

Tiểu Tuyết buồn cười nhìn nàng:

“Sao ngươi không trở lại làm phó tướng quân Vân Cẩn Cẩn? Như vậy thì hai người chẳng phải sẽ không có quan hệ gì nữa sao?”

Nghe vậy, Tiểu Cẩn ngơ mất một lúc. Lát sau, nàng vỗ đầu mình một cái, giống như nghiệm ra thốt lên:

“Đúng nha, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Tiểu Tuyết, ngươi đúng là thiên tài!”

Tiểu Tuyết dở khóc dở cười nhìn nàng, người này sao lại có thể ngây thơ đến vậy chứ? Nhưng bất quá nàng vẫn có thắc mắc:

“Nhưng này Tiểu Cẩn, có một chuyện đến giờ ta vẫn không hiểu! Tại sao Hách Liên Vân Thiên lại không mảy may nghi ngờ thân phận của ngươi?”

“Hả?” Tiểu Cẩn lại ngơ ra.

“Thời gian lâu như vậy phó tướng quân Vân Cẩn Cẩn lại giống như biến mất, trong khi đó từ đâu lại nhảy ra một nữ tử không rõ lai lịch cũng tên Vân Cẩn Cẩn, tại sao Hách Liên Vân Thiên lại không nghi ngờ? Tuy rằng ta đã tuyên bố ngươi là phụ tá của ta, nhưng chỉ như vậy thì không đủ sức thuyết phục!”

“À...” Tiểu Cẩn lúc này mới hiểu ra, nàng ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu giảng giải “ Cái này cũng không tính là cái gì quá khó hiểu, đúng vậy vô cùng dễ hiểu, chính là ta đã tính toán hết thảy từ trước. Trước khi viết thư cho ngươi, ta đã nói chuyện với Hách Liên Vân Thiên, ta nói với hắn ta muốn đến khu cách li để chăm sóc người bệnh, vậy là được hắn ân chuẩn. Sau đó ngươi đến đây thì ta lập tức lên đường, nhưng là ta không có thật sự đến khu cách li mà là tạm thời nấp đi. Sau đó thì lấy thân phận nữ tử xuất hiện trước mặt mọi người! Ta da, thấy ta thông minh không?”

Có lẽ Tiểu Tuyết cũng không ngờ đến Tiểu Cẩn lại có thể suy nghĩ thấu đáo đến vậy, trong lúc nhất thời có chút ngây người. Nhưng chỉ lát sau nàng liền trở về trạng thái bình thường, gật đầu nói:

“Ừm, xác thực đúng!”

Tiểu Cẩn cười đến mặt mày nở hoa!

Lấy lí do bị bội thực, Tiểu Cẩn may mắn tránh được một kiếp, không phải đi hầu hạ Hách Liên Vân Thiên. Lúc trèo tường trốn ra khỏi thành phủ, miệng nàng vẫn không ngừng nhắc nhở Tiểu Tuyết:

“Ngươi nhớ nha, nếu con heo họ Hách Liên kia mà có hỏi đến ta thì nhớ nói là ta trở về tái ngộ người thân, vĩnh viễn không có quay lại, kêu hắn đừng vì quá nhớ nhung ta mà sinh bệnh thì oan cho ta lắm...”

Tiểu Cẩn còn lảm nhảm liên hồi, Tiểu Tuyết đã leo lên bờ tường, nàng một tay ấn mặt Tiểu Cẩn xuống dưới, gật đầu như giã tỏi:

“Rồi, rồi, Tiểu Cẩn cô nương có thể yên tâm mà đi rồi!”

Tiểu Cẩn đi đi hai bước, quay đầu nhìn Tiểu Tuyết một cái, sau đó đi hai bước, lại quay đầu liếc nhìn nàng một cái nữa, rồi rút ra cái khăn bên hông, chấm chấm hai giọt nước mắt không có ở khóe mắt, vẻ mặt bi thương vẫy vẫy khăn khiến khóe miệng Tiểu Tuyết mãnh liệt co rút:

“Cũng chẳng phải sinh ly tử biệt gì, ngươi có cần phải ra vẻ đau khổ như vậy không?”

Lằng nhằng mãi Tiểu Cẩn mới chịu rời đi, Tiểu Tuyết sau đó cũng về phòng. Sáng hôm sau, Hách Liên Vân Thiên đang hí hửng nằm trên tháp ăn trái cây chờ người đến hầu hạ, khóe mắt liếc về phía cái chân bị thương của mình, Hách Liên vương gia bỗng ngửa đầu cười to, có lẽ là do cười quá hăng nên bị sặc hoa quả trong miệng, Hách Liên ngũ vương gia mãnh liệt ho khan. Nào ngờ,...

“Vương gia, Vân cô nương từ đêm qua đã rời đi rồi! Lâm cô nương nhờ thuộc hạ về báo cáo lại với Vương gia, Vân cô nương sẽ không quay lại nữa, mong Vương gia tự bảo trọng!”

“Phụt...” Ngụm trà vừa vào miệng đã bị Ngũ vương gia phun ra ngoài ngay lập tức. Sắc mặt Ngũ vương gia không đổi, Vô Tung tiến lên một bước, cầm khăn tay cẩn thận lau miệng cho hắn. Chớp chớp mắt mấy cái, Ngũ vương gia mới mở miệng:

“Phái người đuổi theo, bằng mọi giá phải bắt được nữ nhân đó về cho bổn vương!”

Vô Ảnh, Vô Tung hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm hiểu: Vương gia phen này giận rồi!

Hai ngày sau, trước cửa thành phủ xuất hiện một người một ngựa. Tiểu Cẩn tút tát lại từ đầu đến chân, lúc này chính là một tiểu công tử phong thái ngời ngời đứng ở trước cửa thành phủ nhe răng cười. Thủ vệ canh cửa dĩ nhiên là nhận ra nàng, nên Tiểu Cẩn vào thành phủ không chút khó khăn. Nào ngờ lúc đang trên đường về phòng, nơi đoạn ngoặt lại cùng Hách Liên Vân Thiên nghênh diện gặp mặt.

Hách Liên Vân Thiên thần sắc có chút mệt mỏi, nhìn hắn bước đi có chút không tự nhiên, Tiểu Cẩn rất có thâm ý liếc mắt nhìn cái chân của hắn một cái. Mỗ nam tự nhiên gặp lại, có lẽ là không ngờ được sẽ gặp nhau, nhất thời lại không biết nói gì! Mỗ nữ ngược lại cười tươi như hoa nở, hai mắt mị mị nhìn không thấy đâu là trời đất, che miệng cười duyên:

“Vương gia, thật lâu không thấy, đương nhiên, hạ quan cũng thật lòng hy vọng là sau này tốt nhất không cần gặp nhau!”

Nói xong, tiếp tục cười duyên đi lướt qua Hách Liên Vân Thiên rời đi. Mỗ vương gia sắc mặt xanh mét, thầm hít một hơi, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng lại thầm nhủ, bản vương gia là người rộng lượng không thèm chấp nhặt với ngươi!

Hung hăng hít vào thở ra, hắn dùng thanh âm không chút phập phồng hỏi Vô Ảnh đang đi đằng sau:

“Đã có tin tức gì chưa?”

Vô Ảnh quỳ một gối, cúi đầu đáp:

“Thuộc hạ bất tài, mong Vương gia trách phạt!”

Hai nắm tay hắn vô thức siết chặt lại rồi buông lỏng, Hách Liên Vân Thiên ngẩng đầu nhìn trời, nội tâm lại như tơ vò. Rốt cuộc thì, cái nữ nhân đáng chết kia đang ở đâu được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK