Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi nói: “Lúc nãy con gọi điện cho Dĩ Hoa, hình như anh ấy bị cảm. Con định lát nữa ra siêu thị mua chút đồ về nấu cháo cho anh ấy.”
“Bị cảm?” sắc mặt Tần Ngọc trở nên cổ quái hẳn. Thằng con hư hỏng nhà mình thế nào cô còn không biết sao, sáng nay gặp nó vẫn còn sinh long hoạt hổ lắm mà, sao tới chiều đã bị cảm luôn được hay vậy? Điều này sao có thể?! Không phải là khổ nhục kế đấy chứ?
Cả người Tần Ngọc không tốt, trời ạ, cái thằng con trung nhị mặt than không biểu tình… tự cho là phi phàm kia không ngờ lại vô sự tự thông biết dùng khổ nhục kế, giả bộ đáng thương cầu an ủi trước mặt người yêu! Chà, tiến bộ thần tốc ghê ta! Nuôi nó gần 20 năm, lần đầu phát hiện nó vặn vẹo dữ như vậy! ảnh hưởng của Thẩm Húc Thần đối với nó thật là… to lớn trước nay chưa từng có! Cô thầm nghĩ, tự hỏi tự trả lời.
Thật ra, cũng không hẳn là khổ nhục kế.
Trình Dĩ Hoa nằm sấp trên giường, hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cá chết trợn mắt lườm ông bố ngốc nhà mình: “Đến cùng… ba đánh con là vì cái gì? Đừng có nói là muốn tốt cho con đấy, con không tin!”
Ha ha, nhóc con trẻ tuổi lên mặt dạy đời ông chú lớn tuổi, loại chuyện này mà tuồn ra ngoài thật sự rất mất mặt. Thế nhưng, ai bảo Trình Văn Hóa là biến / thái chứ! Sắp 40 tuổi rồi, một thân cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc hơn thằng con, hơn nữa, sau khi bước vào nhà, ổng không nói hai lời liền rút dây lưng quật thằng con một trận nhớ đời, vợ ổng có biết không? Vợ ổng sẽ bỏ qua cho ổng sao? Chờ tới khi ổng bị vợ đá xuống giường, ổng tuyệt đối sẽ hối hận!
Trình Văn Hóa kéo cái ghế dựa ngồi xuống trước giường con trai, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu chó của nó vừa nói: “Ba thật sự muốn tốt cho con thôi! Muốn cưới vợ vào cửa, bị đánh 1 trận có là gì?! Chúng ta là nam tử hán không sợ đau! Con đừng ủy khuất, đây là kinh nghiệm thực tế của ba đấy, năm đó ông nội đánh ba mới gọi là đau…ai nha, nhưng mà lúc ấy chỉ cần nghĩ tới việc sắp lấy được mẹ con, ba giống như được uống thuốc giảm đau vậy… Giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy khoảng thời gian khi đó rất tốt đẹp.”
“Nếu không phải lúc đó ba chơi cái trò ăn cơm trước kẻng thì ông nội rảnh rỗi mà đánh ba sao?” Trình Dĩ Hoa không chút khách khí tạt nước lạnh vào mặt ông bố nhà mình: “Mà con đâu làm sai cái gì, ba dựa vào cái gì mà đánh con?! Có còn nhân quyền, có còn vương pháp nữa hay không? Còn xuống tay ngoan độc như vậy, Tần phu nhân mà biết được nhất định sẽ cho ba biết tay!”
Trình Văn Hóa mất hứng cốc đầu thằng con khôn lỏi một cái, giả bộ đứng đắn: “Nghiêm túc mà nói, ba đang giúp con đó! Con lôi mẹ con vào làm gì?! Mẹ con và ba ân ân ái ái như vậy, còn đừng có nói xằng nói bậy bằng không ba đánh con nữa đó!”
Trình Dĩ Hoa khó được khi trợn trắng mắt: “Thê nô…”
“Hắc hắc hắc hắc, ba coi như con đang khen ba nha.” Trình Văn Hóa lại thả lỏng lực đạo, tiếp tục vuốt ve cái đầu chó của thằng con ương bướng: “Để ba truyền đạt kinh nghiệm làm người cho con…”
“Ba nói cứ như trước kia con không phải người ấy…”
Ông bố lại tức điên cốc đầu thằng con một cái: “Ba đang nói chuyện nghiêm túc, sao mày cứ nhảy vào họng ba ngồi thế hả?! Ba sẽ dạy con kinh nghiệm làm nam nhân thành thục. Nam nhân thông minh đa phần đều yêu thương vợ mình — tiền đề là cảnh giác cao độ tìm được một người vợ tốt. Sau đó, tìm được vợ rồi phải yêu thương vợ thật nhiều, con nhìn ông nội và cả ông ngoại con xem, ai nấy đều yêu thương vợ mình, sự nghiệp thuận lợi, con cháu hiếu kính, cuộc đời bọn họ trải qua thuận lợi biết bao! Còn nữa, sau khi thật sự nhận định người đó là vợ mình, con nhất định phải toàn tâm toàn ý với người ta. Cho dù sau này cô ấy có già nua xấu xí hay lải nhải nói nhiều… thì cũng phải tự vấn lương tâm nghĩ xem mình và cô ấy đã đi qua một đoạn đường dài như vậy…không có cô ấy, con có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay sao? Chỉ cần nghĩ như vậy, tình yêu trong lòng sẽ vĩnh viễn không biến mất… Aiz, nói thật, cho dù sau này mẹ con có già đi, cũng nhất định là một bà cụ xinh đẹp…” Cho nên những lời nói này đều là những suy nghĩ trong lòng của đồng chí Trình Văn Hóa đối với Tần phu nhân sao?
“Đồng chí Trình, xét thấy Tần phu nhân không có mặt ở đây, đoạn bộc bạch thổ lộ tâm tình này của ba không cần phải nói ra. Con nghe có chút buồn nôn.” Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói.
Trình Văn Hóa khó được khi phiến tình một chút, lại bị thằng con đánh gãy. Ổng không thể nhịn được nữa, vỗ cái bộp lên cái lưng chằng chịt vết lằn đỏ ửng của thằng con, khiến Trình Dĩ Hoa đau tới nhe răng trợn mắt.
Trình Dĩ Hoa không thể nhịn được nữa nói: “Đồng chí Trình, con nghiêm túc cảnh cáo ba, nếu ba còn đánh con nữa, con sẽ nói cho mẹ biết tất cả chỗ giấu tiền riêng của ba! Ba chờ bị quỳ bàn phím, quỳ bàn giặt, quỳ xương rồng đi!”
“Còn dám uy hiếp ba? Con đừng đắc ý quá sớm, con cho rằng về sau con sẽ không giấu tiền riêng sao?” Trình Văn Hóa đúng tình hợp lý nói: “Con xem thằng bé Thẩm Húc Thần đi, nó thông minh như vậy, còn lợi hại hơn mẹ con lúc còn trẻ cả trăm lần ấy chứ! Ba đánh không lại mẹ con, chẳng lẽ con đấu được Thẩm Húc Thần sao? Giờ con cứ cười nhạo ba đi, về sau chờ bị ba cười nhạo lại đi há! Hừ hừ, đừng để tới lúc một chút tiền riêng cũng không có lại chạy về cầu xin ba tiếp tế!”
“Ba nói cứ như con chưa từng tiếp tế cho ba ấy…” Trình Dĩ Hoa lạnh nhạt.
Trình Văn Hóa bị nghẹn một chút. Hết cách, con trai rất biết kiếm tiền, ổng thật đúng là đã đi tìm con trai xin tiếp tế vài lần.
“Lạc đề, đừng cố ý đánh trống lảng… Nói, vì sao ba lại đánh con? Nhìn con không thuận mắt cứ việc nói thẳng! Có phải là vì lần trước mẹ đan cho con một cái áo len lại không đan cho ba cái nào có đúng không? Chỉ vì một cái áo len mà ba thù dai tới tận bây giờ? Ra tay còn rất ngoan độc, hiện giờ cả lưng và mông con đều rất đau, không biết ngày mai có thể thuận lợi xuống giường được không…” Trình Dĩ Hoa trừng mắt hỏi.
Trình Văn Hoa ngốc ngốc gãi gãi đầu mình nói: “Thật sự là muốn tốt cho con mà! Ba và mẹ con đều biết con vừa ý nhóc con Thẩm gia, hai chúng ta đã suy nghĩ suốt một năm, cảm thấy không ngăn cản được con. Aiz, chúng ta một đường nhìn con lớn lên, tố chất tâm lý đã đủ cường đại. Nhóc con Thẩm gia cũng không tồi, nếu trong lòng con có thằng bé, trong lòng thằng bé cũng có con, vậy thì cứ thế đi. Chúng ta mau chóng lừa gạt thằng bé tới tay, coi như ba và mẹ con có thêm một đứa con trai thôi. Ngẫm mà xem, thật sự rất hời đó, hắc hắc hắc, không ngờ ba tới từng tuổi này, còn có thêm một đứa con trai tài giỏi nữa, đúng là nhân sinh thắng lợi…”
“Stop, cái gì gọi là lừa gạt Thần Thần tới tay… môn ngữ văn của ba là do thầy giáo thể dục dạy à?!” Trình Dĩ Hoa phản bác nói.
Trình Văn Hóa cười cười nói: “Không phải là ý kia nha! Nhóc con giỏi lắm, đến cả Thần Thần cũng có thể gọi thân mật như vậy, ba và mẹ con sống cùng nhau hơn nửa đời người, ba còn chưa từng gọi mẹ con là Ngọc Ngọc nữa là… Tóm lại, một nhà ba người chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực rước thằng bé về nhà. Về tiểu tử Thẩm gia, chúng ta không lo lắng, nó là một đứa nhỏ có tình có nghĩa, hơn nữa tính tình thằng bé cũng rất tốt. Cho dù lúc này thằng bé vẫn còn nhỏ, nhưng nếu thằng bé đã quyết định ở cùng với con, chúng ta cũng không lo lắng sau này thằng bé sẽ đá đít con, trừ phi con đi tìm chết… đương nhiên, với cái tính cách muốn ăn đòn kia của con, kỳ thật rất dễ bị đá…”
“Thần Thần sẽ không bỏ con. Ba đừng có ăn nói miệng quạ đen.” Trình Dĩ Hoa nhăn mặt nói.
“Được rồi, nói con đẹp trai con tưởng mình đẹp trai thật hả.” Trình Văn Hóa chịu không nổi bộ mặt si / mê của thằng con, cảm thấy con trai nuôi gần 20 năm quả thực trong nháy mắt đã biến thành người khác.
“Ba nói tiếp xem, vì sao muốn đánh con?” Trình Dĩ Hoa hỏi.
“Nếu không phải do con liên tục nhảy vào họng ba thì ba đã sớm nói xong. Ba và mẹ đã thương lượng với nhau, con và Thần Thần (Stop, ba đừng có gọi Thần Thần, chỉ mình con được gọi — lời thuyết minh chen vào của Trình Dĩ Hoa)…. Con và tiểu tử Thẩm gia, thế được chưa? Chuyện của con và tiểu tử Thẩm gia, ba mẹ đều không phản đối. Nhưng bên cụ nội con khả năng sẽ rối rắm một chút, thế nhưng loại chuyện này, người ngoài sẽ nói khó nghe một chút, nhưng căn bản cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta. Nhưng mà, nhà chúng ta thì Ok rồi còn bên Thẩm gia thì tương đối khó… Thẩm lão tuy rằng tân tiến nhưng heo con ông ấy vất vả nuôi lớn sau này phải ăn cải thảo, ông ấy nhất định sẽ không thể tưởng tượng được Thẩm heo con lại bị một con heo khác ăn mất…”
“Ba so sánh cái kiểu khỉ gì vậy?!” Trình Dĩ Hoa nhịn không được lại trợn trắng mắt.
Trình Văn Hóa vội nói: “Cho nên, ba quyết định tẩn con một trận, đánh càng thảm càng tốt… sau đó, ba bỏ xuống mặt mũi tự mình xách con tới trước mặt Thẩm lão chịu đòn nhận tội! Nói không chừng khi ông Thẩm thấy bộ dạng thê thảm của con, lại mềm lòng, liền mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện giữa con và cháu trai ông ấy. Nhưng mà, nghĩ lại, ba cảm thấy hình như chúng ta không được tốt cho lắm, dùng hết mưu ma chước quỷ để ức hiếp lừa gạt cả nhà Thẩm lão trung hậu thật thà…”
Trình Dĩ Hoa nhẫn nhẫn, rốt cuộc nhẫn không nổi nữa, liền rống ầm lên với ông bố ngốc nhà mình: “Chỉ bởi vì cái lý do thối nát này mà ba đánh con?! Ông Thẩm hiện tại không ở thủ đô! Thần Thần và chị gái đi học đại học, không thường xuyên ở nhà, ông Thẩm đã dẫn bà Cố đi du lịch khắp nơi rồi! Ai biết bây giờ bọn họ đang ở phương trời nào?! Trận đòn này thành công cốc rồi! Còn xuống tay ngoan độc như vậy!”
Trình Văn Hóa sững sờ: “Đánh…công toi rồi?”
“Trước khi động thủ ba không biết hỏi con một câu hả? Nếu thật sự làm vậy có thể qua được cửa ải Thẩm gia, con chấp nhận cho ba đánh! Ba đánh vào mặt cũng không sao! Thế nhưng hiện tại, con vô duyên vô cớ bị ba đánh… Đồng chí Trình, con tuyệt đối không có ý đùa giỡn, số tiền cất riêng kia của ba, hiện tại con tuyên bố, chúng nó chính thức thuộc về Tần phu nhân. Còn nữa, trước khi vết thương của con lành hẳn, đừng mong con sẽ tiếp tế cho ba nữa!” Trình Dĩ Hoa nheo mắt nghiến răng nghiến lợi nói.
Trình Văn Hóa ngốc lăng: “Con trai ơi, chúng ta có chuyện từ từ nói! Ba biết tuy rằng chuyện này thành công cốc rồi nhưng ba cũng xuất phát từ ý tốt… con nể tình ba toàn tâm toàn ý vì mưu cầu hạnh phúc cho con…”
Trình Dĩ Hoa yên lặng ở trong lòng giơ lên một ngón giữa.
Trình Văn Hóa linh hoạt xoay chuyển: “Không phải con vừa nói với nhóc con Thẩm gia là mình bị cảm sao… hắc hắc, lát nữa thằng bé tới đây thăm con, con có thể thuận thế giả bộ đáng thương… Nhớ năm đó, lúc con còn nhỏ, ba bị trúng đạn, mẹ con đã chăm sóc ba rất tận tình, mỗi ngày nấu cháo không nói còn đút ba ăn. Nhiều năm qua, lúc mẹ con ôn nhu nhất chính là lúc ba dưỡng thương đó!”
Trình Dĩ Hoa giật mình.
Trình Văn Hóa thực không biết xấu hổ tiếp tục: “Con trai à, hãy nhìn ánh mắt chân thành của ba nè, ba thực lòng nói cho con biết, ba thật sự muốn giúp con mà! Số tiền cất riêng kia, ba tích cóp thật không dễ dàng, con nương tay cho ba chút đi.”
“Ba đang khinh bỉ chỉ số thông minh của con đấy.” Trình Dĩ Hoa nói.
Trình Văn Hóa nghẹn họng. Rất nhanh, ổng lại linh hoạt xoay chuyển lần nữa, nói: “Năm đó, mẹ con là hoa khôi nổi tiếng, ba đã phí biết bao nhiêu sức lực mới có thể đuổi hết mọi tình địch mà ôm được mỹ nhân về nhà…Ba thấy xung quanh nhóc con Thẩm gia cũng có không ít người ái mộ, nếu con giúp ba giấu tiền riêng, ba sẽ truyền lại cho con 36 chiêu thức đánh đuổi tình địch mà ba tự mình trải qua, hoàn toàn miễn phí. Thế nào, giao dịch này con không lỗ chứ hả?”
“Còn cần ba phải dạy con? Ba đang khinh bỉ chỉ số cảm xúc của con đấy.” Trình Dĩ Hoa nói.
Trình Văn Hóa triệt để nghẹn họng. Mẹ nó, cái thằng con hư hỏng này, miễn phí đóng gói ném nó sang Thẩm gia luôn là tốt nhất!
Hết chương 104