Thẩm Húc Thần sắp xếp quần áo vào vali, cảm thấy còn thiếu quần lót, nhưng ở trước mặt Cố Vọng Thư lại ngại đi lấy, liền đóng vali lại, nói: “Cũng được, em nghĩ cuối tháng 8 hẳn cuộc thi cũng đã kết thúc. Đến lúc đó, em sẽ đi chơi thủ đô với Duyệt Duyệt hai ngày. Chúng ta có thể tới Quốc đại hoặc Hoa đại tham quan, còn có thể chụp ảnh ở trước cổng trường.”
“Không tới đâu… nếu muốn đi, để sang năm dùng chính thực lực của mình để vào, đứng trước cổng chụp ảnh thì có ý nghĩa gì chứ?” Cố Vọng Thư không chút do dự nói: “Đúng rồi, em nên mua mấy đôi tất mới đi…vừa rồi lúc thu quần áo, mấy đôi tất của em phơi trên ban công đều bị rách mấy chỗ, chị thuận tay khâu lại cho em rồi đó, vẫn đi tạm được, em có dùng nữa không?”
Cố Vọng Thư là người rất biết tự sinh hoạt, từ hồi 4 tuổi nhỏ đã biết tự may quần áo. Cho dù hiện tại gia đình đã trở nên giàu có, không thiếu chút tiền tiêu vặt ấy, nhưng nhỏ vẫn sống giản dị như trước. Thẩm Húc Thần cũng là người tiếc của, liền nói: “Em cám ơn Duyệt Duyệt. Lần này ra ngoài em không mang tất theo, nghèo nhà phú lộ mà. Nhưng về sau vẫn có thể dùng. Duyệt Duyệt cứ cất trong tủ cho em.”
Do dự một chút, Cố Vọng Thư lại nói: “Đúng rồi, em còn nhớ Chương Diệp không? Chính là cái thằng lớp 18 mà hại chị té ngã trong đại hội thể dục thể thao ấy, tuy rằng người động thủ không phải nó. Học kỳ trước, nó tự dưng tới lớp chị tìm bạn, hình như nó có bạn ở trong lớp chị. Sau đó, không hiểu ra sao mà trong khối chúng ta lại truyền ra tin đồn thất thiệt giữa chị và thằng đó, rất đáng ghét. Người quen của Chương Diệp rất nhiều, mấy thằng đó mỗi khi lượn qua trước mặt chị đều ồn ào nói luyên thuyên. Hai hôm trước, lúc học hè, bọn kia lại ồn ào ở trên hành lang, kết quả bị một ông thầy ban xã hội nghe được, ông ta lại đi giáo huấn chị một chập.”
Từ miệng Cố Vọng Thư nghe được tin về Chương Diệp, Thẩm Húc Thần nhịn không được nhớ lại chuyện đời trước. Cậu đang định nhắc nhở Cố Vọng Thư cẩn thận tránh xa Chương Diệp ra, lại nghe Cố Vọng Thư bị thầy giáo răn dạy, Thẩm Húc Thần nuốt xuống lời muốn nói, ngược lại hỏi: “Vì sao ông thầy ấy lại giáo huấn Duyệt Duyệt? Là giáo viên nào? Sao ông ta lại làm vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Cố Vọng Thư lại cảm thấy buồn bực: “Lão ta cứ như kẻ điên ấy, chị đã nói chuyện đó chẳng liên quan gì tới chị hết, là do bọn kia tự luyên thuyên với nhau. Kết quả lão bảo không có lửa làm sao có khói, khăng khăng nói chị không có tự trọng mới đi trêu chọc nam sinh. Tức chết chị thôi. Lão là thầy giáo, chị lại không thể phất tay áo bỏ đi, kết quả bị lão mắng hơn nửa tiếng đồng hồ ngay trước cầu thang.”
“Là ông thầy nào?”
“Không biết rõ lắm, chỉ biết là bên ban xã hội… chính là lão già hói ở đỉnh đầu, nuôi tóc một bên dài rồi hất sang bên kia đó, nghe nói là giáo viên chính trị!” Cố Vọng Thư đáp. Cũng bởi vì trong hai năm này Thẩm Húc Thần thay đổi quá nhiều, đã chậm rãi biến từ ‘em trai’ chuyển hóa thành ‘nam nhân’ trong suy nghĩ của Cố Vọng Thư, cho nên có chuyện gì Cố Vọng Thư đều tới tìm Thẩm Húc Thần cáo trạng đầu tiên. Trước kia, có bất cứ chuyện gì, Cố Vọng Thư đều giữ trong lòng không chịu nói.
Thẩm Húc Thần cũng thấy tức giận: “Ông thầy này thật quá đáng. Ông ta đúng là già mồm át lẽ phải, nữ sinh ưu tú tự nhiên có người ái mộ, sao lại gọi là không có tự trọng? Em ghét nhất loại người như thế, nữ nhân thời cổ đại bị bó chân gì đó đều là do loại người bảo thủ tự cho là đúng này hãm hại mà ra. Còn nữa, thằng Chương Diệp kia rất tà tâm, không phải nó thích Duyệt Duyệt đâu, nói không chừng nó đang định tính kế gì đó đấy! Đám nam sinh luôn ồn ào ở quanh Duyệt Duyệt nói không chừng cũng là do nó bày ra… thế này đi, để em gọi điện cho chủ nhiệm lớp Duyệt Duyệt, nhờ thầy ấy ra mặt, tìm chủ nhiệm lớp mấy thằng kia nói chuyện. Còn Chương Diệp, Duyệt Duyệt cứ bơ nó đi.”
Cố Vọng Thư gật đầu: “Em nói với chủ nhiệm lớp chị cũng được… lúc đầu chị vốn định tự đi nói nhưng loại chuyện này không bằng không chứng, đến lúc đó bị chúng nó cắn ngược lại một cái, mình lại là người thiệt thân. Có đôi khi ngẫm lại, mọi người thật sự quá mức trọng nam khinh nữ. Về phần Chương Diệp, em yên tâm, hiện tại chị rất mẫn cảm đối với cảm xúc của người xung quanh, dù là ai lừa chị hay đối xử chân thành với chị, chị đều có thể cảm nhận được. Cho dù bề ngoài có giả bộ hoàn hảo tới đâu, chị vẫn có thể nhận ra, thằng đó là đang muốn lợi dụng chị mà thôi.”
Từ sau khi dùng dung dịch khai phá trí lực, năng lực cảm nhận cảm xúc của Cố Vọng Thư càng ngày càng mạnh. Tuy rằng không tới mức hiệu quả kinh người như trong tiểu thuyết miêu tả nhưng thật sự không dễ bị lừa gạt. Nghĩ tới đây, Thẩm Húc Thần khẽ thở phào một hơi: “Vậy thì tốt… Sở dĩ Chương Diệp lượn lờ quanh chị hẳn là do chị được Trâu gia nhận làm con nuôi. Cha và chú nó muốn đạp lên chị nhằm bò lên cao đấy mà.”
Cố Vọng Thư làm động tác muốn nôn mửa, nói: “Thằng đó quá ghê tởm rồi.”
Thẩm Húc Thần xoa xoa đầu Cố Vọng Thư, cười: “Đúng thế…” Đời trước, Chương Diệp gây tổn thương sâu sắc cho Cố Vọng Thư, đời này, nhất quyết không thể cho thằng đó một chút cơ hội nào.
Thẩm Húc Thần lại hàn huyên với Cố Vọng Thư thêm một hồi, nỗi buồn trong lòng Cố Vọng Thư đã tan đi rất nhiều. Sau đó, Thẩm Húc Thần gọi điện tới cho chủ nhiệm lớp Cố Vọng Thư, phản ánh lại tình hình, chủ nhiệm lớp phi thường để ý. Chung quy Cố Vọng Thư là học sinh giỏi nhất lớp, bình thường thái độ học tập tốt lại ngoan ngoãn, chịu khó, thi đại học chắc chắn sẽ đỗ Hoa đại hoặc Quốc đại, đối với học sinh như vậy, cho dù là giáo viên công bằng cũng nhịn không được mà thiên vị hai phần. Dưới loại tình huống này, hết thảy ‘ác thế lực’ quấy rầy Cố Vọng Thư học tập nhất định phải bị đả đảo.
Thừa dịp Cố Vọng Thư đi tắm rửa, Thẩm Húc Thần nhanh chóng nhét mấy cái quần lót vào trong vali. Sau đó cậu mua một chiếc đèn pin chỉ lớn bằng một cái ngón tay từ trên cửa hàng hệ thống. Chiếc đèn pin này thập phần tinh xảo, nhìn qua tựa như một chiếc đèn pin xinh đẹp, mà nó đích xác cũng có công dụng của đèn pin cầm tay thật. Đỉnh đầu đèn pin có một cái vòng tròn, có thể móc vào trong chùm chìa khóa. Mà chỉ cần ấn nút chĩa đầu đèn pin ra hung hăng đâm vào mục tiêu một cái, đối phương sẽ bị điện giật gây choáng. Thẩm Húc Thần đưa chiếc đèn pin này cho Cố Vọng Thư phòng thân.
Thẩm Húc Thần xuất phát đi thủ đô. Niên đại này còn chưa có tàu cao tốc, từ An Thành ngồi xe lửa lên thủ đô, nhanh nhất cũng phải mất một ngày một đêm. May mà bên BTC chịu chi, đã mua vé máy bay cho Thẩm Húc Thần. Đợi tới khi cậu xuống sân bay thủ đô, tự nhiên bên BTC sẽ cho người tới đón. Chỉ như vậy, Thẩm Húc Thần đã cảm thấy lần thi đấu cấp quốc gia này so với thi vòng loại ở tỉnh sắp xếp chu toàn hơn rất nhiều.
Ra đến ngoài, Thẩm Húc Thần giật mình hoảng sợ: “Sao…sao cậu lại ở đây?”
Trình Dĩ Hoa phi thường vô tội chỉ chỉ tấm thẻ trước ngực, nói: “Tớ là tình nguyện viên.”
“Thích không từ mà biệt như vậy, bộ cậu là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình à?” Thẩm Húc Thần buông vali xuống, khoanh tay trước ngực, hất cằm, không chút khách khí hỏi.
Trình Dĩ Hoa thấp giọng cười một cái nói: “Vừa thấy mặt đã khí thế bức nhân, cậu mới là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình ấy.”
Hai người thực không có dinh dưỡng xoắn nhau vài câu. Cuôi cùng vẫn là Trình Dĩ Hoa đầu hàng trước, xách vali của Thẩm Húc Thần lên, nói: “Đi thôi, tớ dẫn cậu ra xe bus. Lần này có tất cả 34 thí sinh dự thi, 16 nữ, 18 nam, đến từ khắp nơi trên cả nước. 34 thí sinh đều được sắp xếp ở chung trong một căn biệt thự. Khắp nơi trong biệt thự đều được lắp camera ẩn, phải chú ý nhé. Hơn nữa, sau khi cậu chính thức vào đó ở, sẽ còn có quay phim liên tục đi theo cậu.”
“Cậu nói gì cơ?” Thẩm Húc Thần cảm thấy chuyện này đã vượt quá dự kiến của cậu rồi.
Trình Dĩ Hoa rất không thành ý cười một cái: “An tâm, an tâm, không quay cảnh cậu đi wc hay tắm rửa đâu.”
Có tất cả 8 phòng ngủ. Nữ sinh chia 4 người một phòng, nam sinh nhiều hơn hai người nên có hai phòng 4 người, 2 phòng 5 người. Việc chia phòng đã xong, Thẩm Húc Thần ở phòng 5 người. Mặt khác, BTC còn chuẩn bị 2 bộ đồng phục cho các thí sinh, một bộ dành cho lúc thi đấu, một bộ mặc lúc hoạt động bình thường. Bộ quần áo này rất giống đồng phục học sinh thời kỳ dân quốc, của nam sinh là kiểu Tôn Trung Sơn cách tân, của nữ sinh là kiểu sườn xám hai vạt dài quá đầu gối màu đen. Lúc mặc trên người hiệu quả không tệ, nam tuẫn lãng, nữ đoan trang.
Trình Dĩ Hoa đặt hành lý Thẩm Húc Thần ở đúng chỗ, thấy Thẩm Húc Thần rút di động từ trong túi ra, Trình Dĩ Hoa nhướn mày nói: “Mua di động rồi? sao không nói với tớ?”
Thẩm Húc Thần nhắc tới liền tức giận: “Cậu còn mặt mũi trách tớ? là ai sau khi thi đại học xong liền triệt để mất tăm mất tích? Tớ không liên lạc được với cậu thì cho cậu số di động kiểu gì, huh?” Trong trường trung học cấm học sinh sử dụng di động, Thẩm Húc Thần cũng chướng mắt kiểu di động cục gạch thời đại này nên vẫn chưa mua. Nhưng lần này cậu một mình xa nhà đi thi đấu, ông Thẩm không yên lòng, bởi vậy hai hôm trước đã đi mua cho cậu một cái. Ấn phím, màn hình nhỏ, không phải màn hình cảm ứng, đối với Thẩm Húc Thần mà nói, chiếc di động này cũng chỉ có tác dụng gọi điện, nhắn tin và chơi rắn.
Trình Dĩ Hoa không nói lời nào, mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần bất giác mềm lòng, nói: “Trước mắt di động tớ chỉ lưu số điện thoại nhà… cậu là người thứ hai. Giờ tớ nháy máy qua cho cậu.”
Trình Dĩ Hoa rút di động ra, màn hình rất nhanh liền sáng lên báo có cuộc gọi tới. Trình Dĩ Hoa tắt máy, lưu số Thẩm Húc Thần lại, rồi lại làm như không có việc gì nói: “Di động cậu không lưu nhiều số, vậy có ích lợi gì chứ… ngay cả số điện thoại của Vạn Bảo Châu cũng không có sao?”
“Tớ lưu số Vạn Bảo Châu làm gì? Vạn Bảo Châu có di động à?” Thẩm Húc Thần thuận miệng hỏi lại.
Trình Dĩ Hoa mặt vô biểu tình nói: “Nghe nói cậu thích Vạn Bảo Châu…”
“Nghe ai nói?” Thẩm Húc Thần trừng mắt với Trình Dĩ Hoa.
Trình Dĩ Hoa tiếp tục mặt không biểu tình: “Mọi người trong kí túc đều nói như vậy, Giang mập, Lộ Cầu Chân, Quân Khải Uy… bọn họ đều nói như vậy.”
“Người khôn không tin lời đồn, bọn họ nói như vậy, cậu liền tin? Hai chúng ta có quan hệ gì, người ta bảo sao cậu liền nghe vậy à, sao không tự vác xác tới hỏi thẳng tớ này!”
Hết chương 69