“Thật sự cám ơn anh, nếu hôm nay không có anh, tên trộm này đã trốn thoát, hai bác không biết sẽ phải làm sao…” Cố Vọng Thư lần nữa nói lời cảm tạ với Triệu Quân Dã.
“Mọi người đi cùng nhau?” Triệu Quân Dã hỏi.
“Không, không, hai bác tới thủ đô chữa bệnh, chỉ ngồi cùng toa với cô bé này…” Bác trai vội lên tiếng giải thích: “Các cháu đều là người tốt, cám ơn các cháu! Người tốt sẽ được hồi báo, Bồ Tát phù hộ các cháu đại cát đại lợi!”
Nhìn thấy mọi chuyện thuận lợi được giải quyết hoàn mỹ, Thẩm Húc Thần cũng cảm thấy cao hứng thay đôi vợ chồng già kia. Cậu chỉ đứng một bên mỉm cười không tham gia vào. Kỳ thật cậu đang rất muốn giáo dục Cố Vọng Thư một chút, cho dù Cố Vọng Thư đã làm được một việc tốt nhưng nhỏ hành động vẫn còn rất lỗ mãng. Tên trộm kia không chừng còn có đồng bọn, bây giờ Cố Vọng Thư đã để lộ bản thân, vạn nhất bị trả đũa thì làm sao? Thẩm Húc Thần hi vọng Cố Vọng Thư có lòng trượng nghĩa đồng thời cũng phải cẩn thận hơn một chút. Đương nhiên, Thẩm Húc Thần sẽ không giáo dục Cố Vọng Thư ngay trước mặt người ngoài, cậu vẫn biết phải lưu lại mặt mũi cho chị gái mình.
Cảnh sát tại ga điện ngầm rất nhanh đã chạy tới, Triệu Quân Dã giao tên trộm vặt cho cảnh sát, nhóm Thẩm Húc Thần ở lại lấy lời khai, đến khi về tới Trâu gia đã là buổi chiều.
Chung quy cũng chỉ là bèo nước tương phùng, tuy rằng Cố Vọng Thư phi thường biết ơn Triệu Quân Dã nhưng cũng chỉ thế mà thôi, nhỏ hoàn toàn không nghĩ tới việc hỏi xin phương thức liên lạc với anh ta. Thậm chí, nếu không phải cùng nhau đi lấy lời khai thì Cố Vọng Thư cũng chẳng biết tên Triệu Quân Dã luôn. Điểm này còn thua xa Lý Nặc, ít ra Thẩm Húc Thần còn hỏi được QQ của Lý Nặc.
Đúng rồi, sở dĩ Thẩm Húc Thần thấy Lý Nặc quen mắt như vậy là vì khi Thẩm Húc Thần học đại học năm thứ 3, ở một trường đại học phát sinh vụ án đầu độc đã trở thành truyền kỳ sau này. Nạn nhân chính là Lý Nặc, anh ta vì đạt được tư cách bảo vệ luận văn tốt nghiệp mà bị bạn cùng phòng ghen ghét rồi đầu độc chết. Thẩm Húc Thần nhớ rõ chuyện này là vì tài khoản của Lý Nặc ở trên forum trường được vô số sinh viên từ khắp nơi đồng loạt thắp nến tiếc thương, cũng vì chuyện này mà trên forum các trường đại học lưu hành một câu nói vô cùng phổ biến mỗi khi sinh viên tốt nghiệp “Cảm tạ ân đức bạn cùng phòng đã không giết hại”.
Nói thật, đời trước Thẩm Húc Thần không tiếp xúc nhiều thông tin, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ, mà cho dù có nhớ rõ cũng vô pháp thay đổi. Lần này, nếu không phải do cô Lý nhiệt tình lại lo lắng cho Cố Vọng Thư mới dẫn Cố Vọng Thư tới trước mặt Thẩm Húc Thần, vô tình để Thẩm Húc Thần và Lý Nặc gặp nhau thì có lẽ Thẩm Húc Thần căn bản cũng không thể nào nhớ ra chuyện Lý Nặc bị đầu độc. Chung quy, Thẩm Húc Thần trùng sinh cũng không phải chúa cứu thế.
Cũng bởi vì cô Lý nhất thời thiện tâm, Thẩm Húc Thần chợt nhớ ra chuyện còn chưa phát sinh nên cậu mới chủ động xin phương thức liên lạc của Lý Nặc. Về sau, Thẩm Húc Thần nhất định sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản vụ thảm sát kia phát sinh.
Trở lại Trâu gia, vừa tiến vào phòng khách, Thẩm Húc Thần đã trông thấy Trình Dĩ Hoa đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha. Thẩm Húc Thần kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Trình Dĩ Hoa cầm túi quà không lớn không nhỏ để dưới chân lên đưa cho Thẩm Húc Thần, nói: “Hôm nay rảnh rỗi, ba sai tớ tới Trâu gia làm khách… chúc mừng cậu đạt quán quân cúp Hoa Thừa, có quà tặng cậu này, mở ra xem xem.”
Dì giúp việc Trâu gia đang rót thêm trà khóe miệng khẽ co giật.
Hai giờ trước, vị Trình thiếu gia này đột nhiên chạy tới, giờ này Trâu tiên sinh và Khổng phu nhân đều đi làm không có ở nhà, Trâu Đạc thiếu gia và Thẩm thiếu gia (tức Thẩm Húc Thần) đã ra ngoài, dì ấy vốn muốn gọi điện báo cho phu nhân, cũng không thể để khách tới cửa mà không có ai tiếp đãi đi?
Kết quả, dì giúp vừa biểu lộ ý này, Trình thiếu gia lập tức ngăn cản, chỉ nói mình tới Trâu gia là để gặp bằng hữu Thẩm Húc Thần, không cần làm phiền chủ nhà. Trong lòng dì giúp việc cũng không muốn làm phiền hai vị chủ nhân công tác, đành phải pha một bình trà cho Trình thiếu gia để cậu ngồi chờ.
Không ngờ đến hiện tại, khi Thẩm thiếu gia trở lại, Trình thiếu gia lại nói là tới Trâu gia làm khách, thăm bằng hữu chỉ là việc thuận tiện. Dì giúp việc Trâu gia nhất thời không biết phải nói gì mới phải. Đương nhiên, những suy nghĩ này trong lòng dì ấy không một ai biết. Dì mỉm cười chào hỏi Cố Vọng Thư, Thẩm Húc Thần, rồi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Dì nhận ra mấy vị thiếu gia tiểu thư nhà mình đều đang đói bụng. (Jer: dối lòng quá anh ei =)))
Cố Vọng Thư nhìn thấy Trình Dĩ Hoa rất cao hứng, tươi cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Trình Dĩ Hoa khẽ cười với Cố Vọng Thư, trả lời: “Đã lâu không gặp.” Cậu vốn không có kiên nhẫn với bọn con gái, nhưng riêng Cố Vọng Thư là trường hợp đặc thù. Trong nhận thức của Trình Dĩ Hoa, trên đầu Cố Vọng Thư treo dán nhãn “Chị gái sinh đôi của Thẩm Húc Thần” trước rồi mới tới “là con gái”.
“Cậu cũng thật là, thi đại học xong là không thấy tăm hơi. Sau khi có điểm, rất nhiều phóng viên đã chạy tới trường muốn phỏng vấn cậu, kết quả lại không gặp được cậu.” Cố Vọng Thư đùa giỡn oán giận: “Còn có người muốn tìm cậu đóng quảng cáo đó, hình như là sản phẩm dinh dưỡng bảo vệ sức khỏe gì đó ấy? Nhưng đã bị phó hiệu trưởng Tiền đuổi đi rồi, thầy còn nói học sinh trường chúng ta tuyệt đối không tiếp tay cho quảng cáo dối trá. Tôi rất thích phó hiệu trưởng Tiền.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết cậu học trường nào đó!” Cố Vọng Thư lại nói.
Trình Dĩ Hoa dùng dư quang ánh mắt liếc nhìn Thẩm Húc Thần đang ngồi một bên bóc quà, vừa giả bộ bình tĩnh nói với Cố Vọng Thư: “Hoa đại.”
Cố Vọng Thư đầy mặt hâm mộ nhìn Trình Dĩ Hoa, Trâu Đạc cũng đầy mặt hâm mộ Trình Dĩ Hoa. Cố Vọng Thư nhìn Trâu Đạc, đột nhiên vươn tay nhéo má thằng bé một cái, chua chát nói: “Nhóc là người thủ đô, muốn thi Hoa đại hay Quốc đại cũng đâu khó khăn gì, nhóc cố gắng một chút nhất định có thể thi đỗ! Aiz, nghĩ tới đây, chị lại cảm thấy đời thật bất công… Tuy rằng chính sách là để hạn chế nhân khẩu kéo kên thủ đô nhưng cũng thật quá bất công đi.”
“Thế giới này vốn đã không có sự công bằng.” Trâu Đạc ra vẻ thâm trầm nói. Nhóc con này nhỏ tuổi nhất mà cứ thích giả bộ làm người lớn.
Trong lúc bọn Cố Vọng Thư đang buôn chuyện, Thẩm Húc Thần bên kia lặng lẽ bóc quà, bỏ cái túi to bên ngoài ra, loại túi này chính là loại tinh phẩm đắt tiền chuyên dùng để tặng quà cao cấp, vừa chắc chắn vừa xinh đẹp, nhưng Thẩm Húc Thần cảm thấy nó rất lãng phí vừa tốn tiền mà chả có tác dụng gì. Bỏ cái túi ra, bên trong còn hai lớp giấy gói màu sắc rực rỡ khác. Xé hai lớp giấy gói đó, bên trong còn một lớp túi nilon trong suốt, nhưng lúc này đã có thể nhìn thấy rõ hình dáng món quà, là một con thỏ chibi lông xù đáng yêu.
Không ngờ Trình Dĩ Hoa sẽ tặng mình cái này…
Thẩm Húc Thần hồ nghi liếc nhìn Trình Dĩ Hoa.
Cậu cảm thấy Trình Dĩ Hoa không giống loại người thích chơi thú nhồi bông.
Chẳng lẽ là do Trình Dĩ Hoa che giấu thuộc tính này quá kỹ nên tới tận nay Thẩm Húc Thần mới không phát hiện ra?
Hay là trong mắt Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần là loại người thích chơi thú nhồi bông nên mới tặng cái này?
Phát giác Thẩm Húc Thần đang nhìn mình, Trình Dĩ Hoa cảm thấy có chút… chột dạ, cậu né tránh ánh mắt Thẩm Húc Thần, nhìn sang Cố Vọng Thư, phi (lảng) thường (tránh) trấn (vấn) định (đề) nói: “Tôi vẫn còn giữ toàn bộ vở ghi chép của cấp 3, còn chưa có quà tặng cậu… nếu cậu cần, để tôi sắp xếp lại rồi gửi về trường cho cậu.”
“Thế thì tốt quá! Cám ơn cậu trước!” Cố Vọng Thư quả nhiên mừng rỡ.
Thẩm Húc Thần thu hồi tầm mắt dính trên người Trình Dĩ Hoa lại, cậu dùng lực xé tan lớp túi giấy bóng cuối cùng.
Thẩm Húc Thần quyết phải kiểm tra con thỏ này kỹ càng một chút.
Thẩm Húc Thần đoán con nhỏ mao nhung này hẳn có huyền cơ gì đó.
Nói không chừng trong con thỏ này có giấu □□ cũng nên!
Nói không chừng trong bụng con thỏ này có giấu một thiết bị khoa học kỹ thuật hiện đại nào đó?
Nói không chừng ngoại hình con thỏ này cũng chỉ là một lớp vỏ bọc, có lẽ dưới lớp vỏ bọc này, món quà thực sự sẽ xuất hiện?
Nhưng mà, cậu lăn qua lộn lại kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng toàn thân con thỏ, Thẩm Húc Thần tiếc nuối phát hiện, đây chỉ là một con thỏ chibi mao nhung dễ thương bình thường. Loại thú bông phi thường đáng yêu kiểu này hẳn nên tặng cho con gái mới đúng.
Đến cùng là Trình Dĩ Hoa cất giấu một viên thiếu nữ tâm hay là trong mắt Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần cậu chính là một tiểu cô nương?
Thẩm Húc Thần niết niết con thỏ bông trong tay, dùng ngữ khí không quá xác định, dè dặt hỏi Trình Dĩ Hoa: “Đây là món quà cậu tặng tớ?”
Trình Dĩ Hoa không hiểu nhớ tới cái gì, ánh mắt có chút rối loạn, gật gật đầu: “Ừm…tớ tự chọn, cậu thấy nó thế nào?”
“Rất đáng yêu…” Cố Vọng Thư nhìn thấy con thỏ liền nhào tới.
Thẩm Húc Thần giơ con thỏ lên cao, tránh cho Cố Vọng Thư như hổ đói xuống núi chộp được, thấy Trình Dĩ Hoa mặt đầy chờ mong, Thẩm Húc Thần gian nan nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Cũng được, cám ơn món quà của cậu.”
“Cậu thích là được.” Trình Dĩ Hoa khô khốc nói.
Lại hàn huyên thêm một lúc, dì giúp việc đã bày xong bàn ăn, lúc đầu Thẩm Húc Thần cho rằng bọn họ sẽ về nhà ăn cơm trưa bởi vậy dì giúp việc đã sớm làm cơm xong, kết quả nhóm Thẩm Húc Thần lại bởi vì chuyện của tên trộm mà trì hoãn thời gian, đồ ăn lúc trước đã nguội lạnh hết cả. May mà Trâu gia không thích lãng phí đồ ăn, hâm nóng lại là có thể ăn được.
Ba người ăn một người đứng nhìn sẽ rất lúng túng, sau khi hỏi ý kiến của Trình Dĩ Hoa, dì giúp việc cũng đã chuẩn bị thêm một bộ bát đũa cho hắn. Vì thế, Trình Dĩ Hoa đã ăn cơm trưa lại ngồi cùng bàn cơm với nhóm Thẩm Húc Thần uống một chén canh.
Ở Trâu gia chơi tới 4h chiều, Trình Dĩ Hoa mới đứng dậy đi về. Ở trên tàu điện ngầm, Trình Dĩ Hoa gọi điện về cho cô họ mình. Tuy là cô cháu nhưng kỳ thật Trình Tú Nghiên cũng không lớn hơn Trình Dĩ Hoa mấy tuổi. Bây giờ cô đã tiếp quản sự nghiệp từ mẹ mình, trở thành tổng tài công ty giải trí Tân Nha, trong tay nắm một nửa nền giải trí Hoa quốc.
“Cô ơi, ngày 21 tháng 6 năm nay, khi cô kéo cháu đi dạo phố, lúc nhìn thấy con thỏ nhung trong cửa hàng tên ‘Phấn Phấn Phấn Hồng’, cô thật sự thấy nó giống cháu sao?”
“Cái gì? Chuyện tít tháng 6 cô làm sao mà nhớ được nữa? Cô không phải cháu! Khoan đã, không phải là con thỏ kia đấy chứ? À à, nhớ ra rồi, chính là con thỏ đó… đúng vậy, nó rất giống cháu, cô vừa thấy nó là nhớ ngay tới cháu, ha ha ha ha….”
“Không còn việc gì nữa, cháu cúp đây.” Trình Dĩ Hoa thở phào một hơi. Tuy rằng đôi khi cậu rất khinh bỉ chỉ số thông minh của Trình Tú Nghiên nhưng cậu không bao giờ dám khinh bỉ ánh mắt của cô ấy.
Bị cúp ngang điện thoại Trình Tú Nghiên không hiểu chuyện gì, thằng cháu lớn đột nhiên gọi tới hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy là có ý gì? Hài tử tuổi dậy thì luôn thần kinh bất chợt như vậy đó.
Nghĩ tới con thỏ kia, Trình Tú Nghiên lại vui vẻ.
Cũng không hẳn là giống Trình Dĩ Hoa mà vừa thấy con thỏ kia, Trình Tú Nghiên lại nhớ tới Trình Dĩ Hoa lúc [In đậm] [Gạch chân] hai, ba tuổi [In đậm][Gạch chân], biểu tình cứ như ông cụ non, thật sự rất muốn ăn đòn!
Hết chương 77