“Đây là ảnh chụp mẹ tôi hồi trẻ, mọi người đều nói mẹ tôi trông giống hệt bà ngoại.” Trong máy tính, Triệu Vân Ân nhìn màn hình lớn nói. Bức ảnh đen trắng, trong ảnh là một cô gái mặc sườn xám, cả người ưu nhã mà yên tĩnh.
Đồng tử Thẩm Húc Thần đột nhiên co rụt lại, cậu không để ý tới lời Cố Vọng Thư nói, nhịn không được lại bới loạn trong thư phòng.
“Em bị làm sao vậy?” Cố Vọng Thư tạm dừng clip lại, tò mò hỏi.
Thẩm Húc Thần vọt tới trước mặt Cố Vọng Thư, một tay bám vai nhỏ, một tay chỉ vào màn hình nói: “Bà ấy tên Thẩm Tư! Thẩm Tư đó! Họ Thẩm giống họ em! Họ Thẩm, cùng họ với ông nội!”
“Họ Thẩm thì làm sao? Trên đời này người họ Thẩm đâu có ít! Ngay trong lớp chị cũng có một nhỏ tên Thẩm Lai Ngọc nè!”
“Không phải thế…Ông nội có một cái hộp nhỏ rất trân quý, Duyệt Duyệt biết không? Không rõ chiếc hộp kia để ở đâu?” Thẩm Húc Thần vội vã hỏi.
Đời trước, ông Thẩm mất đột ngột, hai chị em vô tri vô giác xử lý chuyện hậu sự cho ông nội. Khác với thành phố lớn, Phần Thủy trấn vẫn thực hiện thổ táng, trước khi hạ quan tài phải có di vật chôn theo. Mấy người hàng xóm thấy hai chị em đều như mất hồn, đã cố ý dặn dò bọn họ, trước khi chôn cất ông nội phải để một hai di vật vào trong quan tài để bồi táng, tốt nhất là những vật thân thiết quen dùng khi còn sống.
Khi đó, hai chị em sửa soạn di vật mới nhìn thấy một cái hộp nhỏ, chiếc hộp kia không có khóa. Thẩm Húc Thần mở ra xem, trong hộp để rất nhiều thư, đều là thư tình ông nội viết cho người vợ quá cố. Ngoại trừ những bức thư muốn gửi lên thiên đàng đó ra, trong hộp còn có một quyển sổ bìa đen, kẹp trong quyển sổ là một tờ giấy đăng ký kết hôn, còn có ảnh chụp một người phụ nữ.
Chính là bức ảnh kia! Trong ảnh là một phụ nữ trẻ tuổi mặc sườn xám kiểu mới. Mặt sau bức ảnh ông Thẩm dùng bút máy viết mấy chữ: [Vợ yêu của anh: Trạch Dao]
Cả chiếc hộp cùng những đồ vật bên trong đều được hạ táng theo ông Thẩm. Thẩm Húc Thần lúc ấy chỉ liếc qua, vì muốn tôn trọng sự riêng tư của ông, lại lập tức đóng hộp lại. Nhưng với trí nhớ siêu cường bây giờ của cậu, Thẩm Húc Thần xin thề, người phụ nữ trong ảnh đó trông giống hệt mẹ của Triệu Vân Ân!
“Hộp nào? Chị đâu có biết!” Cố Vọng Thư sửng sốt hỏi lại.
Ông Thẩm hiện đã có phòng riêng, chiếc hộp đó hẳn đang đặt ở trong phòng ông. Ông không chịu ngồi một chỗ, sau khi chuyển tới Tiền Hồ trấn đã tìm một công việc mới, dạy thư pháp cho học sinh yêu thích môn này, lịch dạy được sắp xếp vào cuối tuần. Ông Thẩm đứng lớp cả ngày, cho nên hiện tại không có mặt ở nhà.
Huống chi, cho dù lúc này ông Thẩm có ở nhà, Thẩm Húc Thần cũng không định nói lại việc này cho ông. Bởi vì hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, Thẩm Húc Thần không dám nói cho ông biết. Hiện tại chỉ có thể cảm tạ trời đất ông nội không thích xem mấy chương trình gameshow giải trí trên tivi.
“Ý em là, trước kia em đã vô tình nhìn thấy ảnh chụp bà nội trong cái hòm nhỏ của ông, bộ dạng bà nội trông giống hệt mẹ Triệu Vân Ân? Mà giả sử bà nội vẫn còn sống, thì ông nội không thể không biết được? Có phải em đã nghĩ nhiều quá rồi không? Trên thế giới này có rất nhiều người trông khá giống nhau đấy?Nhưng cũng có khả năng là anh chị em họ thì sao… bà ngoại của Triệu Vân Ân cũng có thể là chị em với bà nội!” Cố Vọng Thư tuy rằng có chút giật mình nhưng tư duy vẫn rất có logic.
Thần Thần không thể không thừa nhận Cố Vọng Thư nói cũng có, cậu lập tức chạy tới phòng khách. Điện thoại cố định trong nhà đặt ở phòng khách, Thẩm Húc Thần nói vọng lại: “Em đi gọi điện cho Trình Dĩ Hoa, xem xem có thể nhờ cô cậu ấy xin phương thức liên hệ với Triệu Vân Ân được không. Chỉ cần có thể liên lạc được với Triệu Vân Ân, như vậy mọi chuyện sẽ rõ ràng, đơn giản hỏi rõ tên tuổi của bà ngoại anh ta là có thể biết được chuyện trước đây.”
Bên kia Trình Dĩ Hoa rất nhanh nhận điện thoại.
“Thí sinh Triệu Vân Ân của chương trình 《 Siêu sao mới 》 cậu biết không? Cậu có thể hỏi cô cậu phương thức liên lạc của anh ta giùm tớ không?” Thẩm Húc Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi. Cố Vọng Thư đứng ngay sau lưng em trai, vểnh tai lắng nghe.
Trình Dĩ Hoa dừng một lát, mới nhàn nhạt nói: “Không thể.”
“Vì sao? Hẳn là được mà! Chương trình 《 Siêu sao mới 》 do công ty giải trí Tân Nha tổ chức, đài Strawberry trình chiếu, cô họ của cậu sao lại không có số điện thoại của anh ta được?” Thẩm Húc Thần vội vàng nói.
“Cậu thích Triệu Vân Ân? Cậu là fan anh ta?” Trình Dĩ Hoa lãnh đạm hỏi.
“Ah… thật ra là vầy…” Thẩm Húc Thần dùng hai ba câu kể qua mọi chuyện, “…Tớ cảm thấy bà ngoại của Triệu Vân Ân và ông nội tớ nhất định có mối liên hệ nào đó, nếu có thể biết rõ thì tốt rồi. Bởi vì chiến tranh mà bao nhiêu gia đình trôi giạt khắp nơi, ông nội nói ông đã không còn người thân nào nữa, nhưng nhỡ ông nhầm thì sao? Mấy năm nay, ở cạnh ông nội cũng chỉ có tớ và Duyệt Duyệt, tớ thật sự hy vọng ông nội có thể tìm được người thân của mình.”
“Hóa ra là vậy… để tớ hỏi cô tớ xem.” Trình Dĩ Hoa nói xong liền cúp điện thoại.
Vài phút sau, Trình Dĩ Hoa gọi điện lại, cậu vội nói: “Tớ chỉ có số điện thoại của trợ lý Triệu Vân Ân, hiện tại mỗi thí sinh đều có trợ lý của công ty Tân Nha đi theo bên mình giúp đỡ. Tớ sẽ đọc số điện thoại sang cho cậu, cậu ghi lại nhé, trợ lý họ Quan.”
Sau khi nói lời cảm ơn với Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần liền cúp máy. Cậu nhìn dãy số trên tờ giấy vừa ghi, lại đưa mắt nhìn Cố Vọng Thư. Cố Vọng Thư cổ vũ nói: “Em mau gọi điện cho vị trợ lý kia đi, cứ thử xem, nói không chừng có thể giúp ông nội tìm được người thân thật đấy!”
Thẩm Húc Thần cảm thấy mình đang ra mồ hôi, lòng bàn tay cầm điện thoại có chút dính dính nhớp nhớp. Cậu không nhanh không chậm ấn số, đầu dây bên kia truyền tới tiếng đô đô kéo dài. Thẩm Húc Thần càng khẩn trương cực độ.
“Alo, xin chào, tôi là Quan Đới.” đầu dây truyền tới giọng một nam nhân trẻ tuổi.
“Alo, xin chào, là thế này, tôi muốn tìm Triệu Vân Ân hỏi chút chuyện, xin hỏi có thể chuyển máy cho anh ấy được không ạ?” Thẩm Húc Thần giả bộ bình tĩnh hỏi.
Trong studio, Quan Đới nhịn không được cầm điện thoại tới trước mặt xem số điện thoại gọi tới. Đó là một số máy cố định, là từ Z tỉnh gọi tới, chẳng lẽ có người muốn tìm Triệu Vân Ân quay phim? Không đúng, nghe giọng đối phương rất còn trẻ, hẳn không có nhà đầu tư nào nhỏ tuổi như vậy đi? Cho nên khả năng là fan gọi tới càng lớn.
Số điện thoại của Quan Đới là do công ty giải trí Tân Nha cung cấp, cũng đại biểu cho thân phận của công ty, bởi vậy cho dù đối phương là fan đi chăng nữa, Quan Đới cũng không dám lên mặt, ngược lại vô cùng lịch sự đáp: “Chào cậu. Rất xin lỗi, Triệu Vân Ân hiện tại đang tập luyện, không có thời gian nghe điện, cậu có chuyện gì không?”
“Vậy sao… vậy nhờ anh chuyển lời giúp tôi tới Triệu Vân Ân được chứ?” đầu kia điện thoại, Thẩm Húc Thần khẽ thở phào một hơi, cũng không biết là thất vọng hay không còn khẩn trương nữa.
“Cậu cứ nói.” Quan Đới rất có kiên nhẫn.
“Là thế này, tôi muốn hỏi một chút, bà ngoại của Triệu Vân Ân, hoặc là người thân của bà ngoại anh ấy, có phải có một người tên Cố Trạch Dao không? Cố trong chiếu cố, Trạch trong trạch bị thương sinh (mang lại ơn huệ cho chúng sinh), Dao trong dao trì (đầm ngọc). Nếu thật sự là thế, vậy làm phiền anh chuyển lời tới Triệu Vân Ân giùm tôi, chỗ tôi có một vị lão tiên sinh tên Thẩm Bình Trung, Thẩm trong Thẩm Dương, Bình trong chấp pháp công bằng, Trung trong trung thành. Cám ơn!” Thẩm Húc Thần nói.
“Được, đợi sau khi Triệu Vân Ân tập luyện xong, tôi sẽ nói lại với cậu ấy.” dư quang khóe mắt liếc thấy Triệu Vân Ân sắp từ buồng vệ sinh đi ra, Quan Đới liền vội vàng cúp điện thoại.
Quan Đới nhét điện thoại vào trong túi, cầm chai nước đưa cho Triệu Vân Ân. Triệu Vân Ân căn bản không hề tập luyện gì cả, sở dĩ Quan Đới nói như vậy là vì lo lắng fan nhiều chuyện làm phiền mà thôi.
Triệu Vân Ân tiếp nhận chai nước, vặn mở nắp bình, uống một ngụm.
Quan Đới giả bộ vô tình hỏi: “Vân Ân à, hai ngày trước cậu kể về chuyện tình yêu của ông bà ngoại cậu, tôi ngồi trong hậu trường nghe cũng thấy hâm mộ. Bà ngoại cậu thật sự rất giỏi, thời đó mà có thể xuất ngoại du học thực không đơn giản! Tôi có thể biết tên bà ấy không?”
Triệu Vân Ân nhìn Quan Đới một cái: “Sao tự dưng anh lại hỏi tên bà ngoại tôi? Vì kiêng kị phạm húy, tôi không thể nói.”
Có một hiện tượng vô cùng kỳ quái, trước kia những gia đình người Hoa di dân xuất ngoại cho dù thế hệ sau này của bọn họ đã không mang quốc tịch Hoa quốc nhưng bọn họ vẫn nghiêm túc tuân thủ những quy củ gia tộc cổ xưa của người Hoa, quy củ ràng buộc các tiểu bối trong nhà rất chặt chẽ. Ngược lại, người Hoa ở trong nước lại theo phong trào cải cách mới, xuân phong thổi khắp mặt đất, tư tưởng bên ngoài truyền vào, một số quy củ trước đây đều bị xóa bỏ. Không biết phải nói xu hướng nào tốt hơn.
Cha mẹ Triệu Vân Ân đều là Hoa kiều, anh cũng lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, nhưng vô luận là bên nội hay bên ngoại, các quy tắc sinh hoạt trong nhà vẫn vô cùng nghiêm khắc. Cái gì mà ăn không nói, ngủ không nói, cái gì người lớn còn chưa động đũa, tiểu bối không thể ăn cơm… làm trái quy củ sẽ bị đánh đòn. Bởi vậy, Triệu Vân Ân không dám treo tên bà ngoại ở ngoài miệng.
Quan Đới đầu óc linh hoạt, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Triệu Vân Ân: “Không thể nói, vậy cậu viết ra đi, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi!”
Tuy rằng chỉ là trợ lý công ty chỉ định ngẫu nhiên nhưng qua mấy tháng ở chung với nhau, quan hệ giữa Triệu Vân Ân và Quan Đới không tệ. Thấy Quan Đới thật sự hiếu kỳ, Triệu Vân Ân liền tiếp nhận giấy bút, viết ra tên bà ngoại mình, nhưng mỗi chữ đều cố ý viết thiếu một nét để tỏ lòng kính trọng.
Quan Đới ngoẹo cổ nhìn. Đột nhiên anh ta nắm chặt tay áo Triệu Vân Ân hét lên: “Thật sự là tên này? Trời ạ! Vậy cậu có biết một vị lão tiên sinh nào tên Thẩm Bình Trung không?”
“Thẩm Bình Trung?”
“Đúng vậy, Thẩm trong Thẩm Dương, Bỉnh trong chấp pháp công bằng, Trung trong trung thành.” Quan Đới nói lại lời Thẩm Húc Thần một lần.
Triệu Vân Ân cẩn thận nghĩ lại, lắc đầu: “Không có ấn tượng…sao đột nhiên anh lại hỏi tôi như vậy?”
Quan Đới vội kể lại nội dung cú điện thoại vừa rồi. Anh đặc biệt nhấn mạnh nói: “Cậu nhóc kia nói đúng tên của bà ngoại cậu! Tôi còn cho rằng bọn họ là sau khi xem chương trình vừa rồi nên mới muốn nhận thân! Đương nhiên, cũng có khả năng là bạn học năm đó của bà ngoại cậu, hoặc người hâm mộ nào đó. Nhưng nếu như cậu không có ấn tượng…”
“Cũng không nhất định… để tôi gọi điện về hỏi mẹ tôi xem.” Triệu Vân Ân không chắc nói.
“Bây giờ bên Mỹ đang là rạng sáng.” Quan Đới miệng tiện nhắc nhở một câu.
Triệu Vân Ân vỗ vỗ bả vai Quan Đới: “Anh nói đúng, để tối tôi gọi vậy, đợi sau khi mẹ tôi dậy rồi hỏi đi.”
Hết chương 52