“Các môn khác cô không rõ nhưng ở môn toán của cô, bốn người các em, cô đều rất xem trọng.”
“Nhưng được cô xem trọng là không đủ, các em còn phải tự mình đạt được thành tích cao, cả khối có tất cả 18 lớp, chỉ tiêu đội tuyển toán chỉ có 40 em, chia đều mỗi lớp 2 người, nếu các em làm cô thất vọng, cô thật sự không còn biện pháp…” Cô Tống vẫn tiếp tục hát đều đều.
Lộ Cầu Chân không để bụng bĩu môi, nhưng cậu ta cúi đầu, cô chủ nhiệm không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta.
Cô Tống tiếp tục phát biểu cảm nghĩ thêm khoảng mười phút nữa, chờ tới khi cô khoan dung thả cho cả đám trở về thì tiết thứ 4 cũng gần kết thúc. Vừa rời khỏi văn phòng giáo viên, Lộ Cầu Chân lập tức dài mặt trề môi: “Nhất định là do thằng Mã Thuận Đào tố cáo! Mọe cái thằng rảnh hơi, đã học trung học rồi còn muốn làm chó săn cho giáo viên!”
“Cũng không nhất định là cậu ta.” Thẩm Húc Thần phi thường khách quan lên tiếng: “Chuyện chúng ta bàn tán tụ tập đi chơi game ở trên lớp, không chừng bị ai đó nghe được.”
“Tao cảm thấy thằng Mã Thuận Đào khả năng lớn nhất, xem ra về sau phải tìm nó nói chuyện mới được.” Lộ Cầu Chân nghiến răng nghiến lợi.
Từ Duệ do dự một chút: “Vậy chiều nay chúng ta làm gì?”
Lộ Cầu Chân rũ vai, chán nản nói: “Chắc tao về nhà thôi… mày không nghe cô nói à, cô còn muốn gọi điện cho ba tao kìa!”
Nghe vậy, Thẩm Húc Thần, Từ Duệ, Quân Khải Uy theo thứ tự tràn ngập đồng tình mà thi nhau xoa xoa cái đầu chó của Lộ Cầu Chân, khiến cái tên khiết phích nặng tức giận tới gào ầm lên còn đuổi theo ba thằng bạn tới tận lớp. (Jer: cái đầu chó là từ của tác giả nhớ, không phải tớ chém đâu =))))
Tới khi gần đến phòng học, Thẩm Húc Thần chợt nhớ ra một việc, liền kéo 3 thằng bạn sang một góc, nhỏ giọng nói: “Nếu trong lớp có tay sai của cô chủ nhiệm, vậy ba đứa chúng mày phải cẩn thận một chút, lúc sử dụng di động chú ý đừng để người khác nhìn thấy.”
Trường Trọng Cao nghiêm cấm học sinh mang theo di động, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, luôn có một số học sinh vẫn vụng trộm sử dụng di động. Từ Duệ bởi vì nhà xa, trước khi tới trường, bố mẹ cậu ta đã mua cho một chiếc di động để dùng. Quân Khải Uy hư hư thực thực có một cô bạn gái ở trường ngoài, cho nên mỗi buổi tối luôn trốn trong ổ chăn nhắn tin với bạn gái. Lộ Cầu Chân thì thuần túy là nhà có tiền, tùy hứng dùng.
Kỳ thật sử dụng di động ở trong trường là chuyện phi thường khổ bức, bởi vì không cách nào công khai sạc pin.
Trong phòng ngủ không có ổ cắm, có đồ điện gì đều không thể dùng — nếu tên nào ghê gớm tới mức tránh thoát được sự kiểm tra của các thầy cô giám thị mà hủy quạt trần để sử dụng cái ổ cắm kia thì coi như mày trâu bò, bố không chấp — mặc dù trong lớp có ổ cắm nhưng ai mà dám đem di động tới lớp cơ chứ. Nhưng cũng có người trộm đem mp3 tới lớp để sạc, nhưng mp3 và di động tính chất không giống nhau, bị phát hiện cũng không nghiêm trọng, nếu tâm tình giáo viên tốt bọn họ sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chấp nhận lý do coi như chân chính kiểu “dùng mp3 để luyện nghe tiếng anh”.
Có thể nạp điện cũng chỉ có buổi chiều chủ nhật được nghỉ, có thể nhờ các bạn có nhà trong trấn mang về sạc hộ, hoặc chỉ còn cách tới tiệm net, để có thể sử dụng di động cũng thực sự tan nát tim gan. Mà để tiết kiệm pin, di động của Quân Khải Uy phần lớn đều tắt máy, đến tối sau khi mọi người tắt đèn đi ngủ mới dám mở một chút, nhắn nhắn mấy tin với bạn gái xong lại nhanh chóng tắt máy. Mà, hiện tại trong lớp không ai biết Quân Khải Uy đã có bạn gái ở bên ngoài, chỉ có Thẩm Húc Thần dựa vào trí nhớ kiếp trước nên mới sớm biết rõ mọi chuyện.
Nghe xong lời nhắc nhở của Thẩm Húc Thần, 3 thằng còn lại đều cảm thấy ưu sầu. Trường học quản chế phi thường nghiêm khắc đối với chuyện sử dụng di động, trên cơ bản phát hiện cái nào tịch thu cái đó, thậm chí học sinh bị phát hiện còn bị phê bình trước toàn trường, nặng hơn thì bị kỉ luật.
Từ Duệ là một thằng vô cùng ngoan ngoãn, có chút do dự nói: “Vậy từ nay về sau tao không dùng di động nữa, dù sao trong trường cũng có nhiều buồng điện thoại công cộng, tao vẫn có thể gọi điện về nhà.”
“Tóm lại bọn mày nhớ cẩn thận một chút là được.” Thẩm Húc Thần chốt lại.
Lộ đại thiếu gia tâm tình càng khó chịu: “Cái thằng mật báo kia tốt nhất đừng để tao phát hiện được!” kỳ thật trong lòng nó đã nhận định người mật báo chắc chắn là Mã Thuận Đào, chỉ bởi vì không có chứng cớ nên nó mới chưa động tới Mã Thuận Đào. Nó cũng không phải trẻ con, hơn nữa sự tình cũng chưa đến mức không thể vãn hồi, nó cũng sẽ không làm ầm ĩ, nên chỉ cáu kỉnh vô ích vậy thôi.
Kế hoạch đi chơi game buổi chiều bị ngâm nước nóng, Thẩm Húc Thần cũng không thấy thất vọng. Cậu đã sớm trải qua cái tuổi mê chơi này rồi, trên người đã sớm có tự chủ của người thành niên, đơn giản ở trong lớp bắt đầu mài móng viết văn, viết báo.
Chiều chủ nhật được giải phóng từ 11 rưỡi trưa tới tận 7 giờ tối, nhưng cô Tống chủ nhiệm lớp đã yêu cầu trước 6h tối cả lớp phải tập trung đầy đủ, cho nên hôm nay được nghỉ không dài lắm. Đa số đều chọn ra ngoài chơi, nhưng sau khi ăn trưa xong, một số lại lục tục kéo tới lớp ngồi, trong đó có cả Vạn Minh Hải bạn cùng phòng với Thẩm Húc Thần, cậu ta muốn tận dụng hết thời gian để đọc sách nhiều một chút.
Còn cả mấy nữ sinh cũng tới, bọn họ mở TV xem (ngày thường, đặc biệt là khi sử dụng giờ làm việc và nghỉ ngơi mùa đông, bởi vì không có ngủ trưa, nên lúc nghỉ trưa, mọi người thường tập trung ở lớp mở TV xem, mà cũng chỉ xem được mỗi chương trình “Thời sự 30 phút mỗi ngày”, đây là do nhà trường muốn đám học sinh cập nhật một số tin tức thời sự thường nhật, sau khi chương trình kết thúc, TV phải bị tắt). Bọn họ chuyển vài kênh truyền hình, dường như không tìm được chương trình gì hay để xem, cuối cùng đành tắt đi ngồi buôn chuyện.
Không biết nói tới cái gì mà nhóm con gái đồng loạt cười ầm lên, Vạn Minh Hải nhịn không được oán giận nói: “Phòng học là nơi học tập, mấy người có thể nhỏ giọng chút không? ồn muốn chết!” Cậu ta là một con mọt sách không hiểu phong tình, một chút mặt mũi cũng không cho mấy nhỏ.
“Hiện tại cũng không phải thời gian lên lớp, nếu ông thấy ồn thì có thể trở về phòng ngủ!” Có một nhỏ không khách khí phản bác một câu.
Vạn Minh Hải nhìn quanh, nói: “Thẩm Húc Thần cũng đang đọc sách.” Cậu ta là một người miệng lưỡi vụng về, những lời này ngụ ý chính là muốn kéo Thẩm Húc Thần trở thành đồng minh với mình, dường như cảm thấy lý do này có thể thuyết phục nhóm con gái.
Nhắc tới Thẩm Húc Thần, nhóm nữ sinh kia dường như có chút ngại ngùng.
Cũng hết cách, thế giới này ai cũng thích zai đẹp, ai bảo Thẩm Húc Thần lớn lên đẹp trai vậy chứ.
Hơn nữa, tính cách Thẩm Húc Thần hiện tại so với trước kia dương quang sáng lạn hơn rất nhiều, nhưng đó chỉ là khi chơi cùng bọn con trai, trừ bỏ Cố Vọng Thư tương đối đặc biệt ra thì cả hai kiếp Thẩm Húc Thần đều không biết cách lấy lòng con gái như thế nào.
Chắc bởi vì đã sớm ý thức được mình thích con trai cộng thêm bị tính cách Cố Vọng Thư ảnh hưởng làm vặn vẹo tam quan thẩm mỹ mà Thẩm Húc Thần vĩnh viễn không thưởng thức nổi mị lực của mấy loại con gái kiểu như “bạch liên hoa”, “trà xanh*”, “Tiểu bạch hoa”… cậu ưa loại nữ nhân mạnh mẽ thành công trong sự nghiệp như mấy vị theo nữ quyền chủ nghĩa (chủ nghĩa phi cực đoan nha), hoặc nữ cường nhân tựa như Vạn Bảo Châu lớp phó học tập của lớp. (bạch liên hoa thì mọi người biết rồi ha, còn kiểu “trà xanh” chính là kiểu bề ngoài thanh thuần, điềm đạm đáng yêu, cả người lẫn vật đều vô hại, thậm chí còn yếu ớt nhiều bệnh, đa sầu đa cảm, nhưng sau lưng lại giỏi đâm chọc tính kế, dã tâm bừng bừng, thích đùa bỡn tình cảm của người khác; ‘Tiểu Bạch hoa’ cũng tương tự ‘trà xanh’ chính là loại bề ngoài nhu nhược, yếu đuối, nhưng nội tâm cường hãn, âm hiểu, ngoan độc thường dùng bề ngoài yếu đuối của mình để lợi dụng lòng thương cảm của người khác.)
Chính vì thế mà mỗi khi đối mặt với con gái, Thẩm Húc Thần đều tương đối câu nệ. Cậu lịch sự thân thiện nhưng cũng không chơi đùa giao tiếp gì mấy với bọn con gái, cũng không đối xử có khác biệt gì. Khai giảng đã trôi qua nhiều ngày mà Thẩm Húc Thần chưa từng nói chuyện với đại đa số nữ sinh trong lớp, cho nên, đối với nữ sinh, Thẩm Húc Thần là một người thập phần cao ngạo lãnh đạm, tựa như một đóa cao lãnh chi hoa*! Cố tình Thẩm Húc Thần lại rất đẹp trai, nên ánh mắt rất nhiều nữ sinh đều dán chặt lên người cậu. (cao lãnh chi hoa: hoa mọc trên núi cao, ý chỉ người hoặc vật quá cao quý xa vời không thể tiếp cận chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.)
Vạn Minh Hải tuy rằng không hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế nhưng giờ phút này cũng coi như mèo mù vớ cá rán — cậu ta đẩy Thẩm Húc Thần lên trước, khiến nhóm nữ sinh đang trong thời kì trưởng thành có lòng tự trọng siêu cao, bọn họ không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt một người ưu tú khác. Bọn họ có thể bày ra vẻ mặt tùy hứng thậm chí là chanh chua đanh đá ở trước mặt Vạn Minh Hải nhưng ở trước mặt Thẩm Húc Thần, bọn họ theo bản năng mà tỏ ra tư thái vài phần thuần thục.
Thẩm Húc Thần tựa hồ đang thực nghiêm túc mà tập trung viết viết cái gì đó, nhóm nữ sinh liếc nhau, mặc dù có chút không phục nhưng thanh âm cũng đã nhỏ hơn rất nhiều.
Trong đó có một nữ sinh chủ động đi tới chỗ Thẩm Húc Thần, hỏi: “Này, Thẩm Húc Thần, sao cậu không ra ngoài chơi?!”
Nếu là Tưởng Hạo, nó nhất định sẽ đáp lại một câu đùa giỡn “cậu cũng đâu có ra ngoài chơi.” Cậu ta rất thích ba hoa với đám con gái, mà quan hệ với bọn họ lại vô cùng tốt, quả thực như bạn thân của bọn họ vậy. Nhưng Thẩm Húc Thần không phải Tưởng Hạo, cậu ngẩng đầu liếc nhỏ kia một cái, biết nhỏ tên Hứa Mẫn Mân là lớp phó đời sống trong lớp. Thẩm Húc Thần cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, giọng thản nhiên nói: “Bởi vì có việc.” Nghe thì như đã trả lời nhưng kỳ thật cái gì cũng đều không nói.
Hứa Mẫn Mân lại không để bụng, nhỏ trực tiếp đặt mông ngồi xuống chỗ của Khương Nghệ ngay đằng trước mặt Thẩm Húc Thần, nghiêng đầu nhìn cậu, cười mỉm hỏi: “Ừm, cậu học vật lý giỏi như vậy, có thể chỉ phương pháp cho tớ được không?”
Thẩm Húc Thần cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Lên lớp nghiêm túc nghe giảng, sau giờ học nghiêm túc hoàn thành bài tập, thế thôi.”
“Thật sự không có bí quyết riêng nào sao?” Hứa Mẫn Mân nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt, tò mò hỏi.
“Không có.”
“Được rồi… thiên tài cùng phàm nhân quả nhiên khác biệt.” Hứa Mẫn Mân tựa hồ không để ý tới sự lãnh đạm của Thẩm Húc Thần, ngữ khí khoa trương hít sâu một hơi: “Cậu đang làm gì đó? Làm bài tập à?”
“Không phải.”
“Mẫn Mân, bà mau tới đây xem nè, zai đẹp lớp 18 đang đứng dưới lầu kìa, mau tới nhanh lên!” nhóm nữ sinh đang đứng cạnh cửa sổ, một nhỏ trong bỗng nhiên kêu to.
Hứa Mẫn Mân a một tiếng, ba bước thành hai chạy tới bên cửa sổ
“Zai đẹp? ai cơ?” một nhỏ khác cũng ngó nghiêng hỏi.
“Kia kìa, chính là Chương Diệp lớp 18 đó.”
“Đâu đâu, tôi xem với…xì, còn tưởng đẹp trai thế nào, trông cũng bình thường thôi. Còn không đẹp trai bằng Thẩm…Tưởng Hạo lớp mình!”
“Bà không thể nói như vậy, bà phải nể mặt Hứa Mẫn Mân một chút chứ! Tôi cho bà biết, Chương Diệp không phải người ngoài, hiện giờ cậu ta coi như người nhà lớp mình rồi! Tôi nói không sai chứ, Hứa Mẫn Mân?”
“Các bà đừng có nói bừa, tôi và Chương Diệp không có gì hết.”
“Bà có dám nói Chương Diệp không phải đang đợi bà không? Nhìn xem, nhìn xem, cậu ta phát hiện chúng ta rồi kìa!”
“Hứa Mẫn Mân, bà có thì cứ nhận đi, tôi thấy Chương Diệp hết lòng với bà thế còn gì, lần trước khi bà đến ngày, cậu ta còn pha nước đường đỏ cho bà uống nữa.”
“Thật sao? Xem ra là một nam nhân tốt nha!”
“Mấy bà còn nói lung tung, tôi không để ý tới mấy bà nữa!”
………………………
Nhóm nữ sinh kia dù đã tận lực đè thấp giọng nói chuyện với nhau nhưng chỉ trách thính lực của Thẩm Húc Thần quá tốt, vẫn có thể nghe rõ nội dung nói chuyện của bọn họ.