Lễ Giáng sinh là lễ của người phương Tây nhưng giờ đã thành ngày hội của đám thanh thiếu niên hoặc các cặp tình nhân. Ế từ đời trước cho tới tận bây giờ, Thẩm Húc Thần luôn tự nhận mình đã không còn trẻ nhưng vẫn không sao hiểu nổi, vì sao đám bạn học xung quanh lại kích động như vậy? Chẳng lẽ vì ngày đó có thể đi thổ lộ sao? Cậu cũng đã nhận được mấy quả táo, đều được gói bằng những tờ giấy bóng kính màu sắc rực rỡ, nhân lúc không người ai đó đã để ở trên bàn cậu. Hỏi nửa buổi cũng không thấy ai nhận là đã gửi táo.
Hiện giờ các nữ sinh đều rất ngượng ngùng, không được dũng cảm như nữ sinh mấy năm sau này. Tưởng Hạo từng chân chọc cậu, cậu ta từ nhỏ tới lớn đã nhận được không ít thư tình, mà bên trong cũng có vô số bức thư không thấy kí tên! Nói cũng lạ, không dám kí tên thì viết thư tình làm cái quái gì!
Mấy quả táo trông bóng mượt xinh đẹp, tản ra hương thơm đặc hữu. Thẩm Húc Thần chia hết táo cho mấy bạn học xung quanh, không hề giữ lại một quả nào. Không phải cậu cố ý cô phụ tâm ý của người khác mà thật sự cậu đã quen ăn táo trong cửa hàng hệ thống, miệng đã bị chiều hư, nên bây giờ luôn cảm thấy táo ở bên ngoài rất khó ăn. Hơn nữa, kỳ thật táo không phải thứ Thẩm Húc Thần thích nhất, cậu thường bỏ tích phân ra mua táo chỉ bởi vì Cố Vọng Thư thích nó mà thôi.
Đến chủ nhật, Thẩm Húc Thần đã viết xong mấy dự án chương trình giải trí. Cậu viết đại cương ra giấy sau đó mới vào phòng tối dùng máy tính đánh ra, lưu vào trong USB. Buổi chiều được nghỉ, Thẩm Húc Thần cố ý tới tiệm photocopy ngoài trường đem in ra.
Thẩm Húc Thần giao các bản dự án cho Trình Dĩ Hoa, còn trêu chọc nói: “Cậu cầm đi, huynh đệ tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền đều dựa hết vào cậu đấy!”
Trình Dĩ Hoa lật lật tập bản thảo dày cộp trong tay, thực dễ dàng nhận ra Thẩm Húc Thần đã dụng tâm thế nào, mấy bản kế hoạch này viết phi thường chi tiết. Không chỉ sáng tạo mà mức độ hữu dụng thực tế cũng phi thường cao. Trình Dĩ Hoa nhận tập dự án, nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần, mở miệng lại nhắc tới việc khác: “Mợ cả có mua xương sườn và củ sen, trước khi mợ cả ra ngoài đã dùng nồi áp suất để hầm… cậu có muốn về nhà tôi uống canh xương củ sen không?”
Khẳng định muốn a! Thẩm Húc Thần thực hưng phấn: “Được a, tới nhà cậu thôi!”
Thẩm Húc Thần giao toàn bộ kế hoạch mình viết cho Trình Dĩ Hoa, hoàn toàn không chút dự phòng.
Đều là vì Thẩm Húc Thần đích xác vô cùng tín nhiệm Trình Dĩ Hoa, con người Trình Dĩ Hoa tuy có chút cao lãnh, cố chấp, trung nhị… nhưng kỳ thật cậu ta là người rất chân thành. Chẳng qua, thế nhân cần phải nghĩ biện pháp mở được cánh cửa tâm hồn kiên cố không biết làm từ chất liệu gì kia mới có thể nhìn thấu nội tâm mềm mại của cậu ta.
Còn tính cách của Thẩm Húc Thần chính là kiểu “bạn tin tôi một phần, tôi tin bạn mười phần”, “Bạn tốt với tôi một phần, tôi tốt với bạn mười phần”. Bởi vậy, cậu sẽ không hoài nghi Trình Dĩ Hoa – người cậu đã nhận định là bằng hữu.
Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa Thẩm Húc Thần là người dễ dãi. Tương phản, Thẩm Húc Thần lại chính là loại người tương đối lạnh nhạt.
Nguyên tắc của Thẩm Húc Thần chính là “Ai tới không cự tuyệt, ai đi không lưu giữ”. Đừng thấy hiện tại cậu tín nhiệm Trình Dĩ Hoa như vậy mà lầm, nếu như ngày nào đó Trình Dĩ Hoa đột nhiên muốn rời đi, Thẩm Húc Thần cũng sẽ không có nhiều thương cảm. Lúc cậu tốt với tôi, tôi có thể tốt với cậu gấp trăm lần; nếu cậu muốn rời đi, được rồi, vậy đi xa không tiễn. Đây là một loại lạnh lùng từ trong nội tâm, cố tình thế nhân đều bị che mờ mắt cho rằng Thẩm Húc Thần hào sảng lại nghĩa khí.
Về mấy bản dự án chương trình giải trí, Thẩm Húc Thần vốn không trông cậy chúng nó có thể đổi được bao nhiêu tiền.
Cho dù Thẩm Húc Thần kết hợp các chương trình giải trí sau này để viết ra mấy dự án phi thường có tính khả thi, lợi nhuận thu về cũng thập phần khả quan nhưng Thẩm Húc Thần biết, mỗi công ty giải trí đều có đội ngũ sáng tạo của riêng mình. Đối với người không có nhân mạch, thế lực, không có tiền tài đầu tư cũng không phải nhân viên trong công ty như Thẩm Húc Thần mà nói thì mấy bản kế hoạch của cậu căn bản không đáng một đồng tiền. Có lẽ nể mặt Trình Dĩ Hoa, cô họ của Trình Dĩ Hoa ở công ty giải trí Tân Nha có thể bỏ ra ba, năm ngàn, nhiều hơn chút thì có thể là ba, năm vạn, thế là đã quá đủ rồi.
Trừ bỏ hợp tác gây dựng sự nghiệp ra thì người ta đã mở một công ty lớn phát triển được như thế, tự dưng kêu bọn họ chia một chút cổ phần cho cậu, loại chuyện này ở trong cuộc sống hiện thực khả năng cũng sẽ có nhưng tuyệt đối tuyệt đối hiếm gặp. Cuộc sống hiện thực không phải tiểu thuyết, không phải xuyên về dị thế, tập một bài thể dục trên sân khấu là được coi là người trời, cũng không phải tái sinh một đời liền có bàn tay vàng buff quá đà từ nay về sau mỗi lộ hào hiệp đều phải thuần phục dưới chân mặc ngươi sai phái.
Tóm lại, Thẩm Húc Thần yên tâm giao các bản kế hoạch của mình cho Trình Dĩ Hoa, hoàn toàn không lo lắng Trình Dĩ Hoa sẽ để người thân bắt chẹt cậu.
Cộng thêm… canh xương củ sen nhà bọn họ cũng thập phần ngon miệng, Thẩm Húc Thần thầm nghĩ trong lòng.
“Có kế hoạch gì cho tết dương không?” cơm nước xong, Trình Dĩ Hoa đột nhiên hỏi. Nghe nói, tết dương bọn họ được nhà trường cho nghỉ một ngày, tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng cũng là ngày nghỉ a! Chân muỗi dù bé cũng là thịt. Học sinh mà, dù thành thục hay trung nhị tới mấy thì vẫn luôn ngóng trông được nghỉ.
Thẩm Húc Thần ăn uống no đủ phi thường tự giác bắt đầu thu dọn bàn ăn, nghe Trình Dĩ Hoa nói như vậy, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời tiết lạnh như thế, tôi không muốn ra ngoài chơi, vẫn nên ở trong trường đi.”
“Giữa trưa thì sao? Bình thường buổi trưa có ánh mặt trời rất ấm áp.” Trình Dĩ Hoa nói.
Mùa đông ở phương nam không hề ấm áp, mà nhà trường cũng không mở điều hòa, bởi vậy trong phòng vô cùng lạnh lẽo.
Bình thường đi học thì không sao, chung quy trong lớp nhiều người, cửa sổ cũng đều đóng chặt, tuy rằng không thông gió, bí hơi không thoải mái nhưng trong phòng học như thế cũng đã có thể tồn tại một chút nhiệt khí. Nhưng tới ngày nghỉ, trong phòng học không có người, xung quanh trống rỗng, có đôi khi rét lạnh tới giậm chân, cho dù có bọc kín như cục bông cũng không hữu dụng. Ngược lại, ở bên ngoài trời, nếu như không có gió mà có ánh mặt trời, cũng sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút.
“Được rồi, tôi thừa nhận tôi lười động.” Thẩm Húc Thần nói: “Có thời gian rảnh rỗi còn không bằng đọc nhiều sách hơn một chút, mấy quyển sách lần trước cậu cho tôi mượn đều không tệ… nhưng, trong đó có một quyển là tiếng Pháp, tôi căn bản xem không hiểu!”
Nghe Thẩm Húc Thần nói không biết tiếng Pháp, Trình Dĩ Hoa tựa hồ có chút thất vọng, nói: “Cậu có thể học thêm tiếng Pháp, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian, rất thú vị.”
Trong suy nghĩ của Trình Dĩ Hoa, cậu mơ hồ coi Thẩm Húc Thần là cùng một loại người như mình. Chung quy từ nhỏ tới lớn, có rất ít người có thể bắt kịp suy nghĩ của Trình Dĩ Hoa, cho nên sự tồn tại của Thẩm Húc Thần là phi thường hiếm gặp. Vì thế, Trình Dĩ Hoa cảm thấy mình thế nào thì theo bản năng cũng cho rằng Thẩm Húc Thần cũng sẽ như thế.
Mẹ Trình Dĩ Hoa luôn trêu ghẹo cậu, nói thằng nhóc cậu có khi còn chưa biết nói cũng dám dám phỉ báng “một đám nhân loại ngu xuẩn” trong lòng rồi cũng nên. Bởi vậy có thể tưởng tượng được, hồi bé, Trình Dĩ Hoa cỡ nào không đáng yêu. Con trai quá thông minh, tuy khiến cha me ít đi nhiều lạc thú nhưng ba mẹ Trình vẫn luôn hết mực yêu mến con trai mình, điều này không phải là giả. Chính vì được sinh ra trong một gia đình hòa thuận ấm áp như vậy mà Trình Dĩ Hoa mới dưỡng thành tính tình như bây giờ, bề ngoài thì như rất cao lãnh nhưng trong thâm tâm lại là một đứa nhỏ mềm lòng.
Đương nhiên, bởi vì chỉ số thông minh cao mà khả năng cả đời này Trình Dĩ Hoa đều không thoát được thời kì trung nhị, cũng thực khó kiếm được một bằng hữu tri tâm — tiền đề để trở thành bằng hữu là có tiếng nói chung đi.
Nếu không phải Thẩm Húc Thần đột nhiên xuất hiện, thì trong danh sách các mối quan hệ của Trình Dĩ Hoa, hạng mục “tri kỷ” chắc chắn sẽ không bao giờ được bật sáng.
Mà hiện tại, thân là linh hồn chi hữu vạn năng tri kỷ, thế nhưng Thẩm Húc Thần lại không biết tiếng Pháp… Trình Dĩ Hoa đột nhiên cảm thấy thực không tin nổi. Nói thật, tiếng Pháp không quá khó học, quả nhiên, vẫn nên đốc thúc vị tri kỷ này một chút, khiến cậu ấy học thêm một kỹ năng mới đi?
Nhưng, trái lại nếu tri kỷ đốc thúc mình viết văn thì phải làm sao đây?
Thiên tài Trình Dĩ Hoa vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi, các bài ngữ văn cậu viết từ trước tới nay đều không vượt quá 42 điểm, rõ ràng cậu viết vô cùng logic mạch lạc, nghiêm cẩn tới không thể nghiêm cẩn hơn a! Cầu các thầy cô hảo hảo chấm lại!
Về suy nghĩ trong lòng Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần không có suy nghĩ sâu xa như vậy, chính cậu cũng không biết mình lại có vinh hạnh được Trình Dĩ Hoa coi là kỳ phùng địch thủ, chung quy Thẩm Húc Thần đã thoát khỏi kỳ trung nhị đã lâu, thân là người trưởng thành, cậu vẫn luôn cho mình là phàm nhân trần tục.
Cho nên, Thẩm Húc Thần gãi gãi đầu, giọng nói chứa đầy oán niệm đối với Trình thiên tài: “Tiếng Pháp là một trong những ngôn ngữ khó học nhất trên thế giới, cậu nói như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực!”
Trình Dĩ Hoa kinh ngạc nhìn Thẩm Húc Thần một cái: “Tiếng Trung cậu học tốt như vậy, đến cổ văn còn không thành vấn đề, chẳng lẽ còn sợ tiếng Pháp?”
“Đó là hai chuyện khác nhau! Từ nhỏ tôi luôn sinh hoạt trong hoàn cảnh toàn tiếng Trung, tiếng mẹ đẻ đương nhiên học vô cùng đơn giản!”
“Tôi thấy giống nhau cả mà.” Trình Dĩ Hoa thản nhiên nói.
“Như cậu mới là không bình thường ấy.” Thẩm Húc Thần bất đắc thở dài.
Trình Dĩ Hoa ôm laptop ngã xuống ghế sô pha, vừa tra tìm tư liệu, vừa nói: “Dù thế nào thì, bài tập trong trường, cậu đều có thể ứng phó được, còn nhiều thời gian rảnh như vậy, cậu không cảm thấy nhàm chán sao? Tôi thấy cậu có thể lợi dụng thời gian rảnh rỗi để học thêm một ngôn ngữ mới. Nói không chừng chờ tới khi cậu tốt nghiệp phổ thông, sẽ tinh thông thêm một ngôn ngữ nữa…chậc, thời gian ước tính như thế cũng tương đối dài. Hai năm mới học xong một ngôn ngữ mới, tsk.”
“Ngài đã đề cao tôi quá rồi, cám ơn ngài!” Thẩm Húc Thần rửa bát xong xếp vào trong tủ.
Thẩm Húc Thần đi tới phòng khách, thấy Trình Dĩ Hoa sắp dán mặt vào màn hình máy tính, vội nói: “Yah, cậu chú ý bảo vệ đôi mắt mình chút đi, ngồi thẳng người!”
Trình Dĩ Hoa tính trẻ con bíu môi, quả nhiên cũng ngồi thẳng lại.
Thẩm Húc Thần bỏ rác vào trong túi, rồi xách ra ngoài.
Đứng chỗ đổi giày, Thẩm Húc Thần xoay người nhìn Trình Dĩ Hoa, nói: “Cám ơn đã chiêu đãi, tôi phải về trường trước đây.”
“Ừ.” Mắt Trình Dĩ Hoa còn không thèm dứt khỏi màn hình, Thẩm Húc Thần về trường trước cũng không sao, dù sao bọn họ cũng sẽ sớm gặp lại nhau ở trường thôi. Trình Dĩ Hoa còn chưa phát hiện bản thân kỳ thật có chút thích kề cận Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần xách theo túi rác đi xuống lầu, cậu ném rác vào trong thùng, rồi đi bộ ra tới cổng tiểu khu. Cậu sở dĩ muốn về trường trước là vì trên ban công phòng kí túc đang phơi chăn, cậu muốn thu chăn về trước 4h chiều, nhiệt độ không khí lúc đó sẽ giảm xuống nhanh chóng, nếu không thì phơi chăn sẽ thành công cốc.
Phương nam chính là không tốt ở điểm ấy, khí hậu tương đối ẩm ướt, nếu không thi thoảng phơi chăn dưới nắng, dù chăn có dày đến mấy cũng sẽ không thấy ấm áp. Hơi ẩm thấm vào trong chăn, càng khiến người đắp dễ bị bệnh ngoài da, như bị mọc mục hay nấm, ghẻ. Thẩm Húc Thần tuy rằng là người phương nam chân chính nhưng đời trước cậu đã sinh hoạt ở phương Bắc một thời gian khá dài, cho nên vẫn có chút không quen sinh hoạt ở thời tiết phương nam ẩm ướt lạnh lẽo, không chút ấm áp này.